Cơm trưa hôm nay Thịnh Hạ ăn cùng với gia đình của Lăng Trí ở bệnh viện.
Hương vị món ăn không ngon lắm nhưng cô vẫn rất vui vẻ. Bởi vì cô không chỉ quen biết mẹ của nam thần mà còn giúp nam thần chọc cười mẹ của cậu ấy!
Còn mẹ của nam thần, tuy rằng tính cách mềm yếu, gặp chuyện gì cũng khóc nhưng thái độ của bà ấy mềm mại lại dễ gần, không nghiêm khắc một chút nào cả, nói chuyện cũng dùng lời nói nhỏ nhẹ, không khiến người khác cảm thấy áp lực. Việc này làm cho Thịnh Hạ thả lỏng, cũng không run rẩy như ở trước mặt mẹ Dư.
Hơn nữa bày ấy thật sự quá xinh đẹp, khí chất cũng siêu cấp ưu nhã! Quan trọng nhất chính là rất giống nam thần, Thịnh Hạ không có cách nào chán ghét bà ấy.
Chỉ có điều tinh thần của bà ấy có chút không khả quan, động một chút liền khóc cũng không tốt cho thân thể. Thịnh Hạ có chút lo lắng nên lúc rời khỏi bệnh viện liền nói với Lăng Trí: “Mẹ của cậu hình như rất thích xem hài kịch, tôi đã tải vài tập vào điện thoại của bà ấy nhưng rất nhanh sẽ xem hết. Lần sau cậu tới thăm bà ấy thì nhớ phải tải thêm cho bà ấy mấy tập nha, bằng không mỗi ngày bà ấy chỉ ngây ngốc một mình cũng rất nhàm chán.”
Người hoàn toàn không trò chuyện với ai thì rất hay suy nghĩ miên man, cứ như vậy thì tâm tình sẽ u buồn, u buồn trong lòng sẽ ảnh hưởng đến thân thể, cho nên nếu muốn mẹ của nam thần nhanh khỏe thì tốt nhất phải tìm chút chuyện cho bà ấy làm, dời sự chú ý của bà thì bà ấy sẽ không có thời gian nhớ lại những chuyện không vui kia.
Đương nhiên Lăng Trí hiểu đạo lí này nhưng nửa năm qua, anh luôn bận rộn làm việc và chăm sóc hai đứa bé, làm gì còn đủ kiên nhẫn để dỗ trẻ con và mẹ mình? Nhiều nhất chỉ là khuyên vài câu, tìm chút nhạc bà thích cho bà nghe hoặc là mua vài quyển tạp chí cho bà giết thời gian. Nhưng bà ấy căn bản nghe không vào cũng xem không vào, dần dần anh cũng không rảnh lo.
Về phần hài kịch gì đó, bình thường anh không xem bởi vì cảm thấy không có dinh dưỡng cũng không có ý nghĩa gì, cho nên cũng không có khái niệm đó.
Mẹ anh càng không thể nào quan tâm việc đó. Bà xuất thân từ ngành âm nhạc, bình thường thích nhất chính là nghe một chút nhạc cổ điển, nghiên cứu nhạc cụ gì đó, ngày thường rất ít lên mạng hay xem điện thoại. Anh không biết thế nhưng bà cũng thấy hứng thú với những thứ này.
Nghĩ đến đây, tâm tình Lăng Trí có chút phức tạp cũng có chút ngạc nhiên, nghiêng đầu nhìn Thịnh Hạ hỏi: “Tại sao cậu lại biết mẹ tôi sẽ thích xem mấy thứ đó?”
“Tôi cũng không biết đâu.” Thịnh Hạ có chút ngượng ngùng,xoa xoa mặt nói: “Tôi… tôi chỉ thử xem. Lúc ấy dì khóc rất đáng thương, tôi cũng không biết phải làm gì, vừa lúc điện thoại đột nhiên thông báo có tiết mục mới, tôi liền… tôi liền mở ra cho bà ấy xem một chút, không nghĩ rằng dì còn rất thích…”
Trong đầu hiện ra vẻ mặt tràn đầy hoảng loạn, chân tay luống cuống của cô gái nhỏ khi thấy mẹ mình khóc, Lăng Trí ngẩn ra, hơi giãn mặt mà cười: “Thì ra là như thế.”
Lúc này ven đường xuất hiện một chiếc taxi, anh duỗi tay chặn lại, ý bảo bọn họ ngồi vào.
Thịnh Hạ cho rằng anh muốn dẫn bọn họ về nhà, trong lòng có chút mất mát nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, chỉ vội mở cửa mang hai đứa bé lên xe.
Lăng Trí lại vô tình bắt gặp ánh mắt trước khi lên xe của cô. Anh nuốt lời muốn nói xuống, khóe miệng hơi cong mà nhìn cô một cái. Sau đó ngồi vào ghế phụ, lấy điện thoại tìm địa chỉ rồi đưa qua chỗ tài xế taxi: “Bác tài, đi tới đây.”
“Được rồi, chỗ này không phải là…”
“Đúng vậy, chính là nơi đó, bọn tôi không gấp, chú cứ chạy từ từ.” Lăng Trí cắt ngang lời của tài xế.
“Được, kỹ thuật lái xe của tôi rất tốt, nhóc con cậu cứ việc yên tâm!” nói xong liền lái như bay ra ngoài.
Đã hơn 2 giờ chiều rồi, hai đứa bé có chút mệt rã rời, liên tiếp ngáp lên ngáp xuống. Thịnh Hạ sờ sờ đầu nhỏ của chúng, cho chúng dựa lên người mình nên cũng không nghe nam thần nói gì với tài xế, chờ sau khi hai đứa nhóc ngồi yên mới tò mò hỏi nam thần: “Bình thường nhà cậu đều không xem những gameshow đó sao?”
“Ừ.” Lăng Trí nhìn cô qua kính chiếu hậu: “Tôi không có hứng thú.”
“Vậy cậu đã bỏ qua quá nhiều điều thú vị rồi!” Thịnh Hạ bất ngờ nhưng cũng không thấy lạ, trước kia nam thần là phú nhị đại, hứng thú của phú nhị đại chắc chắn sẽ không giống người thường: “Có vài gameshow rất hay, đặc biệt vừa rồi mẹ cậu xem những nhóm minh đi khiêu chiến nhưng lại không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ, cười cực kì nhiều, mỗi lần tôi xem cũng cười đến đau bụng. Bọn họ một còn tham gia tiết mục dã ngoại mạo hiểm, cũng rất gì và này nọ, đặc biệt trong đó có khách quý Mạnh Dương, thật sự siêu cấp đẹp trai hì hì hì!”
Lăng Trí nhiên không kịp phòng ngừa: “Mạnh Dương?”
“Đúng đúng, anh ấy là một diễn viên, cực kì cực kì đẹp trai, kỹ thuật diễn xuất cũng rất tốt, tôi rất thích anh ấy đó!”
Tuy Thịnh Hạ không theo đuổi minh tinh nhưng cũng thích vài người, Mạnh Dương là một trong số đó. Cô nói liền không nhịn được mà quơ chân múa tay khen ngợi trước mặt Lăng Trí.
Lăng Trí: “…”
Lăng Trí khó chịu híp mắt, nghiêng đầu cắt lời cô: “Ngoại trừ những thứ này thì còn gì có thể cho mẹ tôi giết thời gian không?”
“Hả?” Thịnh Hạ chớp chớp mắt, bị dời lực chú ý: “Có, cậu có thể dạy mẹ cậu lên mạng, trêи mạng có rất nhiều thứ thú vị! Phim điện ảnh, phim truyền hình, ăn dưa* giới giải trí, truyện tranh, tiểu thuyết… Nếu… nếu dì thích đọc sách thì tôi có thể đề cử một ít tiểu thuyết cho dì ấy xem! Những thứ này không chỉ có thể làm dì ấy vui vẻ, không chừng còn có thể giúp dì ấy một lần nữa xuất hiện niềm tin vào cuộc sống!”
*ngôn ngữ mạng: hóng chuyện
Việc của Lăng gia rất lớn, Thịnh Hạ đại khái có thể đoán được mẹ của nam thần vì sao lại thương tâm và không cam lòng, vì sao lại đắm chìm ở trong thống khổ mà không chịu đi ra. Lại nghĩ đến tính cách của Phạm Ngọc Lan, Thịnh Hạ liền cảm thấy bà ấy cần tiểu thuyết vả mặt tra nam*.
*đàn ông tồi
Một quyển không đủ thì mười quyển, mười quyển không đủ thì một trăm quyển. Con chữ sẽ vô tri vô giác thay đổi suy nghĩ của một người. Xem thể loại này càng nhiều thì có thể đánh sâu vào tam quan* của bà, làm bà dần thay đổi suy nghĩ, ngày càng kiên cường tỉnh ra.
*gồm nhân sinh quan, thế giới quan, giá trị quan
Lăng Trí nghe xong cảm thấy thế này có thể làm, chuyện xem gameshow tới đây là xong.
Thịnh Hạ không biết anh đang suy nghĩ cái gì, không anh có thể làm những chuyện này nên chia sẻ những quyển tiểu thuyết tâm đắc của mình cho anh: “Nếu dì đọc được thì cậu cứ nói cho tôi, tôi lại giới thiệu vài quyển nữa.”
Lăng Trí không lên tiếng, ánh mắt như có như không mà nhìn qua kính chiếu hậu, dừng trêи khuôn mặt trắng trẻo mềm mại của cô.
Kết quả còn chưa nhìn lên mắt cô thì lại thấy ánh mắt tràn đầy ái muội của tài xế.
“Tuổi trẻ thật tốt, ha ha.” tài xế là một ông chú trung niên, cảm khái một câu sau đó nháy mắt vài cái với anh: “Nhóc con, cố lên nha.”
Lăng Trí: “…”
Tai Lăng Trí có chút nóng, trêи mặt lại trấn định mà “Ừm” một tiếng.
***
Thịnh Hạ nhìn điện thoại trong chốc lát, cảm giác có chút đau đầu nên nhắm hai mắt lại. Chờ tới lúc cô phát hiện không đúng lắm đã là nửa giờ sau.
“Đây là nơi nào? Chúng ta không phải về nhà sao?” Nhìn cảnh sắc xa lạ, Thịnh Hạ có chút ngơ ngác.
Lăng Trí quay đầu nhìn cô gái đầu đất chỉ vừa mới phát hiện ra, cười nhẹ một tiếng nói: “Cậu không ăn lẩu thịt bò à?”
Thịnh Hạ ngẩn người, đôi mắt liền sáng: “Ăn ăn! Nhưng mà… nhưng mà buổi chiều cậu không bận việc sao?”
“Không có.” Lăng Trí nhướng mày nhìn cô: “Cậu có à?”
Thịnh Hạ kinh hỉ đan xen, liên tục lắc đầu nói: “Tôi cũng không có!”
Lăng Trí nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng và đôi mắt sáng lấp lánh của cô, rất vừa lòng: “Sắp tới rồi, gọi bọn chúng dậy đi.”
“Được!” Thịnh Hạ chịu đựng xúc động muốn chống nạnh cười to, gọi hai đứa bé đang ngủ dậy, sau đó thay bọn chúng lau mặt, sửa sang lại quần áo.
Chờ làm xong hết thì cô mới phát hiện lúc này còn chưa tới 4 giờ, Thịnh Hạ sửng sốt một chút, hỏi Lăng Trí: “Có phải còn quá sớm để ăn chiều không?”
“Ừ” vừa mở miệng đã đến nơi, Lăng Trí vừa trả tiền xe vừa nói: “Trước tiên cứ đi dạo đi, đói bụng rồi hẵng ăn.”
Nam thần không chỉ muốn mời cô ăn lẩu, còn muốn dẫn cô đi dạo phố?!
Má ơi đây là khoảnh khắc thần tiên gì vậy ha ha ha ha!
Thịnh Hạ vui đến thiếu chút nữa cười ra tiếng, nhịn xuống mới ngượng ngùng mà nói: “Được đó.”
Hai đứa bé cũng rất vui vẻ, bọn chúng đã rất lâu không ra ngoài chơi rồi.
Bốn người đi vào trung tâm mua sắm, tùy tiện đi dạo, mua một chú đồ ăn vặt, sau đó liền đi tới cửa Video Games City ở lầu ba. Lúc này bạn nhỏ Lăng Đằng muốn đi vệ sinh, Lăng Trí liền dẫn cậu bé đi tìm WC.
Thịnh Hạ và Lăng Duyệt đứng tại chỗ chờ bọn họ, chờ một lúc, Lăng Duyệt đột nhiên chỉ vào máy gắp thú trong Video Games City, nói: “Chị Hạ Hạ hạ, chúng ta đi gắp thú đi!”
Thịnh Hạ rất thích gắp thú nhưng chưa từng gắp được, cô gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng nhưng cũng không muốn dập tắt hứng thú của công chúa nhỏ, liền nhắn WeChat cho Lăng Trí một tiếng, dẫn Lăng Duyệt vào Video Games City.
Đổi tiền, chọn một chiếc máy thuận mắt nhất, Thịnh Hạ liền run cánh tay, bắt đầu gắp.
“Cố lên cố lên! Chị Hạ Hạ cố lên!”
Lăng Duyệt vội vàng cầm hai bím tóc cỗ vũ cho cô.
Nhưng mà…
“Bên này bên này! Ôi rớt rồi!”
“Cố lên! Chị Hạ Hạ cố lên!”
“Cố lên… Ai da lại rớt nữa rồi!”
Thịnh Hạ: “…”
Thịnh Hạ có chút hổ thẹn, sờ sờ mũi nói: “Kĩ thuật của chị quá kém.”
Lăng Duyệt không cổ vũ cô nữa mà bắt đầu an ủi: “Không sao đâu chị Hạ Hạ, em cũng không bao giờ gắp được, anh trai em rất lợi hại, anh ấy…”
Còn chưa nói xong, phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói vui vẻ: “Hạ Hạ? Sao cậu lại ở chỗ này?!”
Lăng Duyệt quay đầu liền thấy một anh trai bụ bẫm, làn da đặc biệt trắng, vẻ mặt vui mừng nhìn chị Hạ Hạ. Lăng Duyệt tò mò, người này là ai vậy?
“Tôi tới đây chơi.” người tới không phải ai khác mà là tiểu mập mạp ngồi cùng bàn Thịnh Hạ- Kim Trác Văn. Thịnh Hạ bất ngờ chớp chớp mắt: “Cậu cũng tới chơi sao?”. Bạn có biết trang truyện -- trum truyen.NE T --
“Hả, mình… cứ… cứ xem như thế đi.” trêи lầu có phòng tập thể thao, Kim Trác Văn tới giảm béo,chỉ có điều cậu không có mặt mũi nói thẳng, úp úp mở mở trả lời, nhìn Lăng Trí đứng kế bên cô: “Đây là em gái của cậu sao?Trông thật đáng yêu.”
Thịnh Hạ vốn muốn nói không phải nhưng đột nhiên mắc nghẹn, xém chút nữa đã nói “Đây là em gái của nam thần mình”, may mắn đã kịp nuốt vào.
Kim Trác Văn thấy cô không trả lời, cũng không để ý, đỏ mặt khẩn trương lại vui vẻ mà vẫy tay với Lăng Duyệt: “Xin chào em gái, hai người đang gắp thú sao?”
“Hả, đúng vậy.” Thịnh Hạ hoàn hồn, ngượng ngùng nói: “Đáng tiếc kĩ thuật của mình không tốt, một con cũng không gắp được.”
“Không sao cả, gắp nhiều thì cũng sẽ được thôi!” Kim Trác Văn nói, tim đập nhanh hơn mà nhìn cô một cái: “Cái… cái Video Games City này là nhà mình mở, cậu muốn chơi bao lâu thì cứ chơi bao lâu, chơi thế nào cũng được! Hoặc là mình trực tiếp gọi người lấy thú bông hai người thích tặng hai người cũng được! Cậu… cậu thoải mái chơi, mình sẽ không thu phí!”
Thịnh Hạ sửng sốt, còn chưa phản ứng lại thì phía sau lại truyền đến giọng của nam thần “Như vậy sao được? Nên thu phí vẫn phải thu phí, những con thú bông này phải chính tay gắp được mới có ý nghĩa.”
Lăng Trí nắm tay Lăng Đằng đi tới, nghiêng đầu cười một cái vừa thân mật vừa đẹp với Thịnh Hạ: “Đúng không Hạ Hạ?”
Thịnh Hạ: “…”
Bây giờ não của Thịnh Hạ đột nhiên đưa ra dấu hiệu: mất máu, offline rồi.