Phong Cách Yêu Thầm Của Nhà Giàu Mới Nổi

Chương 37: Chương 37




Nói những điều nên nói, hướng dẫn những thứ nên biết xong, Lăng Trí dẫn một nhà ba người Thịnh Hạ đi mua quần áo.

Anh rất có thẩm mĩ, chọn giúp ba Thịnh một bộ tây trang Armani vừa kinh điển vừa khí khái, sau khi ba Thịnh mặc vào thì trẻ ra không ít, khí chất cũng thanh lịch hơn, không còn dáng vẻ bình dân như trước. Rất hợp với khuôn mặt khôn khéo và đẹp lão của ông. Thế này… đúng là một ông chú đẹp trai, nho nhã mà.

Đôi mắt của Thịnh Hạ và mẹ Thịnh đều trợn hết mức, liên tục vỗ tay khen đẹp.

Lăng Trí nhìn hai mẹ con mắc nhan khống, khóe miệng không chút dấu vết cong lên, tiếp tục giúp ba Thịnh chọn giày vớ, cà vạt và kẹp cà vạt bằng kim cương phối hợp với nút tay áo bằng đá quý, khiến ông thoát thai hoán cốt*, nhìn giống một ông chủ lớn không chỉ có tiền mà còn có chiều sâu.

*trở thành một người hoàn toàn khác

Ba Thịnh nhìn chính mình trong gương, cực kì vừa lòng mà cười ha ha, sau đó nhanh chóng lấy điện thoại ra chụp, đây chắc chắn là thời gian đẹp nhất đời ông, cần phải nhanh chóng lưu giữ lại!

Mẹ Thịnh vốn đang mặt đỏ tim đập nhưng nhìn thấy người từ ông chủ lớn thâm trầm biến thành ông chồng ngốc dưới quê: “…”

Dù cho thay đổi bên ngoài nhưng bên trong vẫn là một người khờ khạo, thôi vậy… nhìn vào dọa người là được rồi.

Cảm giác trở về thời trẻ của bà cũng biến mất, đảo mắt rồi đi thử đồ với Thịnh Hạ xém chút bị ba kéo đi chụp ảnh giúp.

Quần áo của phụ nữ khó chọn hơn đàn ông, bởi vì có rất nhiều kiểu dáng và nhiều lựa chọn. Có điều chỉ cần chọn theo đặc điểm dáng người và khí chất của mình thì sẽ không quá thất bại.

Tất nhiên muốn đạt tới hiệu quả tuyệt đẹp như thế cũng không phải dễ dàng.

Lăng Trí nhìn vài vòng, cuối cùng chọn một bộ lễ phục khoét chữ V màu tử đinh hương cho mẹ Thịnh.

Trước đây, mẹ Thịnh đã thử vài bộ lễ phục có kiểu dáng và màu sắc cổ điển, không xấu nhưng cũng không đẹp. Thịnh Hạ chọn cho bà vài bộ đều rất đẹp và rất hợp với bà. Dù sao cũng là học sinh mĩ thuật, trình độ thẩm mĩ của bạn học Nhiệt Nhiệt tất nhiên cũng rất cao, có điều những bộ váy mà cô chọn không phù hợp để tham gia tiệc rượu thương mại.

“Cái này à? Cái này có phải quá trẻ hay không? Còn xem dì đã từng này tuổi rồi, mặc như vậy thì không được lắm?” bộ lễ phục trong tay Lăng Trí có màu sắc và kiểu dáng rất xinh đẹp, có điều phong cách như dành cho người trẻ tuổi nên mẹ Thịnh có chút chần chờ.

Bộ đồ này bà vừa thấy đã ưng, nhưng dù đẹp nhưng người khoảng 30 tuổi mặc mới hợp, bà đã hơn 40 tuổi rồi, mặc vào có phù hợp không?

Lăng Trí cũng không nói những câu vuốt ʍôиɠ ngựa* như: “Dì rất trẻ và xinh đẹp”, chỉ cười một chút rồi nói: “Dì cứ mặc thử trước xem.”

*nịnh bợ

Thịnh Hạ có một niềm tin vô điều kiện với nam thần, nghe vậy vội buông quần áo trong tay rồi chạy tới nói: “Đúng đúng, trước tiên cứ mặc thử xem, mẹ còn rất trẻ, ở đâu mà nhiều tuổi chứ!”

Mẹ Thịnh bị con gái chọc cười, bà nghĩ dù sao mặc thử cũng không thiệt hại gì liền cầm bộ lễ phục kia vào phòng thử đồ.

Quả nhiên rất kinh diễm*.

*kinh sợ + đẹp đẽ

Làn da của mẹ Thịnh khá trắng, được tôn lên bởi màu tím của bộ lễ phục, có cảm giác trắng như tuyết, giống như có người chiếu đèn lên người bà vậy. Người ta nói tím đậm rất già, tím nhạt lại giả vờ như nai tơ, màu tử đinh hương rất phù hợp, có hơi thở thiếu nữ dịu dàng nhưng cũng không mất đi sự ôn nhu nên có ở tuổi của mẹ Thịnh. Hơn nữa tua rua tràn đầy kim tuyến thể hiện mị lực của một người phụ nữ trưởng thành, thiết kế rãnh chữ V và ôm eo càng làm nét mặt bà toả sáng, giống như trở về 10 năm trước.

Quan trọng nhất chính là lễ phục này được chế tác rất hoàn hảo, che hết những nơi nhiều thịt trêи người bà, hoàn hảo như câu dương trường tị đoản*.

*phát huy cái mạnh và tránh cái yếu, như câu “đẹp khoe, xấu che” của Việt Nam mình

Ba Thịnh ngắm đến ngây người, một lúc sau điện thoại nhanh chóng chuyển hướng, không còn tự chụp nữa mà quay sang chụp người vợ đẹp như đang trẻ hóa của ông.

Mẹ Thịnh không nghĩ bộ lễ phục này sẽ hợp với bà như thế, trong chốc lát cũng vừa mừng vừa sợ. Mãi đến lúc con gái nói: “Mẹ thật là đẹp.” chồng cũng dùng đôi mắt tỏa sáng mà chụp một loạt tấm ảnh cho mình, bà vừa vui vừa ngượng ngùng, nói dỗi với hai người: “Thôi được rồi, hai người này, khen đến nỗi thôi tôi lên trời rồi!”

Có điều bộ lễ phục này mặc trêи người bà thật sự rất đẹp, mẹ Thịnh rất vừa lòng, quay đầu cười cảm kϊƈɦ với Lăng Trí: “Hai người nên khen Lăng Trí mới đúng, tất cả là do thằng bé có mắt nhìn.”

“Dù con có mắt nhìn thì dì cũng phải hợp mới đẹp chứ.” Lăng Trí như có như không vuốt ʍôиɠ ngựa.

Mẹ Thịnh liền cảm thấy đứa nhỏ này thật sự rất chững chạc và khiêm tốn! Nói chuyện cũng rất chân thành và dễ nghe! Một chút cũng không quá ba hoa hay làm ra vẻ! Thật khiến người khác có cảm tình!

Bà không nhịn được liền cười ra tiếng, vỗ tay nói: “Vậy nghe Tiểu Trí, lấy cái này!”

Mới vừa rồi còn là Lăng Trí mà tại sao đảo mắt liền thành Tiểu Trí?

Ba Thịnh sửng sốt, muốn nói gì đó nhưng mẹ Thịnh đã thay quần áo, một tay kéo con gái, tay còn lại kéo Lăng Trí đi xem trang sức, phụ kiện.

“…” Đột nhiên xuất hiện nguy cơ bị thất sủng là thế nào?

Ba Thịnh nóng nảy, vội cất điện thoại rồi đuổi theo, chỉ vào bộ trang sức lớn nhất và lộng lẫy nhất trong tiệm, nói: “Mấy bộ này thế nào? Nhìn vừa hào phóng vừa cao quý!”

Chỉ có thằng nhóc kia biết chọn đồ sao? Ông cũng biết vậy! Nhìn xem mấy bộ ông vừa chọn có bao nhiêu kinh diễm!

Mẹ Thịnh mẹ: “…”

Mẹ Thịnh không muốn để ý tới thẩm mĩ như nhà giàu mới nổi nên cũng không để ý đến ông, chỉ vào một bộ trang sức kim cương tinh xảo, nói: “Tiểu Trí, con thấy bộ này thế nào? Có hợp với bộ kia của dì không không?”

Lăng Trí nhìn ánh mắt tràn đầy đau xót của ba Thịnh, cười một chút nói: “Bộ này bình thường mang thì được nhưng không hợp để tham gia tiệc rượu, hay là dì thử bộ trang sức chú vừa chỉ xem? Bộ này nhìn cũng không tệ lắm.”

Anh nói rồi chỉ bộ trang sức kim cương hình giọt nước ở gần những bộ ba Thịnh vừa chọn.

Ba Thịnh đều thấy những thứ này cũng chỉ có một kiểu dáng nên không phát hiện bộ Lăng Trí vừa chỉ không phải mình chọn, thấy lực chú ý của vợ và con gái đã đặt lên người mình thì trong lòng liền thoải mái. Nhìn Lăng Trí cũng không thấy chán ghét nữa, ít nhất thằng nhóc này vẫn rất có mắt nhìn.

Lăng Trí cụp mắt che ý cười dưới đáy mắt, sau khi ba mẹ Thịnh mua hết những thứ cần mua liền dứt khoát tạm biệt.

“Đừng, ở lại ăn cơm đi! Con chạy cả đêm theo chúng ta, dì cũng chưa cảm ơn cho tốt nữa!” mẹ Thịnh thấy anh muốn đi nên vội giữ lại.

Ba Thịnh cũng gật đầu liên tục: “Đúng vậy, ít nhất cũng phải ăn một bữa cơm rồi hẵng đi, nếu không thì chú và dì cũng rất ngại!”

“Cảm ơn chú dì, buổi chiều con đã ăn rồi.” Lăng Trí nhìn về phía Thịnh Hạ, lễ phép cười một chút: “Lúc trước Thịnh Hạ giúp con một việc, hôm nay coi như cảm ơn cậu ấy, mọi người đừng để trong lòng. Em của con còn ở nhà chờ con về, sáng mai bọn chúng phải đi học nên con phải về xem bọn chúng đi ngủ sớm.”

Anh nói như vậy rồi thì ba mẹ Thịnh cũng không dây dưa nữa, chỉ có thể lấy ít trái cây và vài chai nước chuẩn bị cho Thịnh Hạ trong xe rồi đưa cho anh, nói: “Đây là đồ bán ở cửa hàng nhà dì, lúc đi thì có bỏ vào xe, con mang một ít trở về cho em con ăn đi, nếu thấy ngon thì nói với Nhiệt Nhiệt, lần sau dì sẽ kêu Nhiệt Nhiệt mang sang cho con.”

“Đúng vậy, nhà chú trái cây gì cũng có, con thích ăn cái gì thì lần sau nói với Nhiệt Nhiệt!”

“Đúng vậy Nói… nói với tôi là được!”

Nhìn một nhà ba người cười tươi trước mặt, Lăng Trí ngẩn ra một chút, không từ chối, chỉ cười ra tiếng rồi lên xe rời đi.

Anh không nghĩ rằng nhà họ Thịnh lại mở cửa hàng hoa quả, có điều lúc ba Thịnh trả tiền, đôi mắt kia cũng không chớp một chút nào… Đầu năm nay bán trái cây kiếm nhiều tiền như vậy à?

Trong lúc nhất thời anh cũng khá tò mò tình huống của nhà bọn họ, có điều hơn cả tò mò là cảm giác thoải mái trong lòng Lăng Trí.

Ba mẹ Thịnh đều những con người bình thường, bọn họ chất phác, lương thiện, đơn giản và lạc quan, dễ dàng thỏa mãn. Dù mẹ Thịnh khá khôn khéo nhưng loại khôn khéo này không phải tính kế lợi lộc, mà là thông minh và nhạy bén biết phải bảo vệ bản thân và gia đình như thế nào. Quan hệ giữa hai vợ chồng bọn họ rõ ràng rất hoà thuận và ấm áp, cho dù vẫn cãi nhau và giận hờn nhưng ánh mắt bọn họ nhìn đối phương đều tràn ngập quan tâm và tình yêu.

Từ lần đầu Lăng Trí gặp bọn họ thật sự rất hồi hộp nhưng dần dần lại tự thả lỏng.

Lớn lên trong một gia đình đơn giản và ấm áp như thế cũng khó trách tiểu nhát gan lại trở thành một mặt trời nhỏ đáng yêu như vậy.

Chàng trai ngồi trêи xe taxi, nhìn phong cảnh lướt qua ngoài cửa sổ, trong lòng có chút hâm mộ và ao ước.

Anh cũng muốn nhận được sự ấm áp vĩnh viễn này.

***

Đối với việc Lăng Trí dứt khoát rời đi, ba mẹ Thịnh cảm thấy anh rất hiểu chuyện và biết điều, khen anh thêm vài câu nữa. Thịnh Hạ có chút tiếc nuối nhưng nhiều hơn là thả lỏng, vì không để ba mẹ phát hiện cô yêu thầm nam nên đêm nay cô không dám ngắm nam thần quá nhiều, cũng không dám nói nhiều với anh, làm cô nghẹn muốn chết!

May mắn nam thần luôn bận rộn giúp ba mẹ cô chọn quần áo và trang sức nên không tìm cô nói chuyện, bằng không cô cũng không chắc có thể che giấu được.

Thịnh Hạ vừa suy nghĩ vừa cười trộm một tiếng, cảm thấy mình và nam thần quả thực rất tâm hữu linh tê*!

*nghĩa đen nghĩa là hai con tê giác giao tiếp cảm xúc qua sừng, còn nghĩa bóng là hai người không giao tiếp bằng lời nói nhưng lại ăn ý, hiểu nhau

“Đứa nhỏ này, con cười ngây ngô gì vậy? Ăn cơm nhanh đi, ăn xong chúng ta đến cửa hàng ở đằng trước chọn cho con vài bộ quần áo!”

Những cửa hàng vừa đi qua đều mang phong cách khá trưởng thành, không phù hợp với thiếu nữ thanh xuân như Thịnh Hạ.

Thịnh Hạ hoàn hồn, lắc đầu với mẹ: “Con không cần đâu, quần áo của con còn rất nhiều! Không cần phải mua đồ mới nữa!”

Bây giờ mới hơn 9 giờ, nếu ăn xong rồi chạy nhanh về nhà thì cô vẫn còn thời gian đến nhà nam thần một chuyến, nói với anh chuyện Kim Trác Văn và Dư Xán muốn đến nhà anh học bổ túc, Thịnh Hạ vội vã: “Hơn nữa con thấy hơi mệt nên muốn về nhà nghỉ ngơi, chờ thứ bảy chủ nhật này chúng ta đi tiếp?”

Ba mẹ Thịnh không khuyên cô được nên chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Về đến nhà đã 10 giờ rưỡi, Thịnh Hạ vào cửa liền buông cặp sách, nói: “Con đi xem Xán Xán” rồi bỏ chạy.

Hôm nay ngày đầu tiên Dư Xán về nhà, cô lo lắng cũng không kì lạ gì nên ba mẹ Thịnh xua xua tay, tùy ý cô.

Thịnh Hạ đúng là có chút lo cho Dư Xán, sau khi ra khỏi nhà thì đến nhà họ Dư đầu tiên.

Dư Xán đã ngủ. Mẹ Dư nói cô biết sau khi Dư Xán về nhà cũng không muốn nói chuyện với bà, chỉ ngây ngốc một mình trong phòng, làm xong bài tập củng liền rửa mặt lên giường.

Thịnh Hạ an ủi mẹ Dư vài câu, do dự một chút cũng quyết định không vào quấy rầy Dư Xán.

Vết thương lòng cần thời gian để chữa trị.

Mẹ Dư cũng hiểu điều đó nên tuy rằng cực kỳ khổ sở nhưng cũng không nói gì nữa, chỉ nói cho Thịnh Hạ biết thủ tục ly hôn giữa bà và ba Dư mấy ngày nữa là hoàn tất. Đến lúc đó ba Dư sẽ dọn ra khỏi nhà, căn nhà này cũng để lại cho mẹ con họ.

Đây cũng là một tin tức tốt, trong lòng Thịnh Hạ thả lỏng rời khỏi nhà họ Dư, chạy nhanh tới nhà họ Lăng.

Lăng Trí mới vừa dỗ hai đứa bé đi ngủ, chuẩn bị lên lầu ngủ thì nghe được tiếng chuông cửa nên xuống dưới nhìn, khóe miệng bất giác nhếch lên: “Sao cậu lại tới đây?”

“Tôi… tôi có việc muốn nói với cậu!”

Thấy cô chạy đến đỏ bừng mặt giống như một quả táo, đầu ngón tay Lăng Trí có chút ngứa,

cố gắng nhịn xuống rồi nói: “Ừ, có chuyện gì?”

“Chuyện là tôi… tôi muốn cảm ơn cậu trước! Tối hôm nay đã khiến cậu vất vả rồi, ba mẹ tôi vẫn luôn muốn tôi phải cảm ơn cậu thật tốt!” Thịnh Hạ cảm kϊƈɦ nói, xoa xoa khuôn mặt, lấy hết can đảm nói: “Nếu cậu có thời gian thì cuối tuần này tôi… tôi mời cậu đi ăn nha?”

Sợ anh từ chối nên cô vội bổ sung: “Nếu cậu không tiện ra ngoài ăn thì tôi có thể mua đồ đến nhà cậu nấu!”

Lăng Trí không chút cự tuyệt: “Ra ngoài ăn đi, dọn dẹp trong nhà cũng rất phiền.”

Mắt Thịnh Hạ sáng lên: “Được!”

Lăng Trí giống như không chút để ý nhìn chằm lúm đồng tiền nhỏ trêи má cô: “Muốn ăn cái gì?”

“Tôi…” Thịnh Hạ muốn đến nhà hàng anh làm việc ăn thử nhưng nhớ lại Đường Kính từng nói đó là nhà hàng gia đình cao cấp, giá thành rất cao, cô sợ nam thần cảm thấy không thoải mái nên lại thôi: “Tôi muốn ăn canh cá và ếch xào cay!”

“Được, tôi sẽ tìm vài quán ăn ngon.”

“Tùy cậu vậy!”

Lại có thể đi ra ngoài ăn uống vui chơi với nam thần, trong lòng Thịnh Hạ rất vui vẻ, cúi đầu cười trộm vài tiếng mới nói việc chính cô đến đây.

“Đúng rồi, Kim Trác Văn ngồi cùng bàn với tôi nói sau này khi tan học muốn đến nhà cậu học bổ túc với tôi, chuyện là cậu ấy nguyện ý trả gấp ba lần tiền học bổ túc! Còn bạn thân Xán Xán của tôi nữa, gần đây thành tích của cậu ấy giảm xuống rất nhiều nên muốn tìm một thầy giáo để học bổ túc, sau đó cậu ấy cũng nguyện ý trả gấp ba lần tiền học bổ túc…” Thịnh Hạ chờ đợi nhìn nam thần: “Thế… cậu có thể nhận bọn họ không?”

Lăng Trí không kịp phòng ngừa: “…”

Đột nhiên Lăng Trí không muốn ăn gì nữa: “??!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.