Chạng vạng hôm đó, sau khi Tạ Bình Xuyên tạm biệt nhóm người chủ tịch Vệ thì trực tiếp đưa Từ Bạch về nhà. Trong lòng anh vẫn nhớ về món quà, nhưng ngoài miệng không thúc giục. Không chỉ không thúc giục, anh còn giả vờ đến phòng khách, mở tivi hiếm khi mở lên, ngồi xem kênh phim tài liệu.
Trên tivi đang chiếu phim tài liệu "Hành trình trái đất" của BBC, đã chiếu đến đoạn về rừng cây phong phú và phân tích tập tính của các loài chim. Tạ Bình Xuyên ngồi trên sô pha, nghiêng người, một tay chống ở má, dáng vẻ vô cùng tập trung.
Sủi Cảo Tôm dựa vào sô pha, thỉnh thoảng đung đưa đuôi mèo. Nó dùng chân ấn lên giày của Tạ Bình Xuyên, rồi lăn một vòng hết sức đáng yêu, nhưng dù cho nó có tỏ ra đáng yêu đến đâu, Tạ Bình Xuyên cũng chỉ xem "Hành trình trái đất".
Đếm khi Từ Bạch gọi một tiếng: "Anh ơi?"
Cô đã thay quần áo xong, mở cửa phòng ngủ ra, hỏi rất lịch sự: "Anh muốn xem tivi tiếp hả?"
Tạ Bình Xuyên ấn điều khiển, trực tiếp tắt tivi.
Anh nói lời thật lòng: "Không xem nữa, anh muốn mở quà hơn."
Trong lòng Từ Bạch hào hứng: "Dạ, cho anh mở." Cô vặn nút trên tường, điều chỉnh ánh sáng trong phòng ngủ, để ánh sáng trắng chuyển sang tối hơn, giống như trong đêm hè nóng bức, ánh trăng xuyên thấu tầng mây, toả ánh sáng lạnh xuống ven đường.
Còn cô, chính là đóa tường vi dưới ánh trăng.
Bộ quần áo đó màu đỏ thẫm, chất vải mỏng nhẹ, thiết kế rất sáng tạo, cũng đúng như lời Từ Bạch nói, sợi dây được quấn quanh cổ, cột thành chiếc nơ con bướm.
Cô nằm ra giường, chủ động vén tóc.
Mái tóc đen như nhung, đai lưng đỏ như gấm, cùng với làn da trắng như tuyết và ánh đèn mờ ảo —— đỏ và đen, ánh sáng và bóng tối, cứ như đang đi giữa hiện thực và giấc mơ.
Tạ Bình Xuyên giữ chặt sợi dây, mở cực kỳ chậm. Lúc kéo dây, giọng anh hơi khàn: "Mấy ngày lễ lộc sau này, cứ ăn mừng thế này đi."
Từ Bạch tựa đầu vào gối nằm, thỏ thẻ hỏi anh: "Anh thích không?"
Tạ Bình Xuyên không phủ nhận. Anh cúi đầu hôn môi cô, nói: "Thích lắm." Anh sờ mặt Từ Bạch, ngón tay vuốt ve mái tóc dài của cô: "Tối nay đừng gọi là anh...."
Đại khái Từ Bạch cũng đoán được Tạ Bình Xuyên muốn cô gọi anh là ông xã các kiểu.
Cô thực sự rất thông minh, nhưng có khi sẽ giả ngốc: "Gọi anh là tổng giám đốc Tạ hả?"
Vì nơ con bướm không còn tồn tại nữa, để tránh quần áo rơi xuống, tay trái Từ Bạch ấn cổ áo lại, hơi nhổm người dậy, nói: "Hay là sếp ạ?"
Tạ Bình Xuyên mở chăn, đắp lên người Từ Bạch. Anh nằm cạnh anh, khẽ hôn lên tai cô, ôn tồn nói: "Không có đáp án khác?"
Từ Bạch nghĩ một lát, sau đó nói: "Bảo bối."
Cô vươn tay chạm lên mặt Tạ Bình Xuyên, đầu ngón tay chạy dọc theo gương mặt của anh, trượt dần xuống từng chút một, nhắc lại: "Bảo bối, anh yêu.... người em thích nhất."
Làm người phải biết đủ, Tạ Bình Xuyên không hề đòi hỏi nhiều. Ban ngày lúc đánh golf, anh cũng chẳng dùng bao nhiêu sức, đúng lúc đến tối, tinh lực để lại hết cho Từ Bạch.
Trước khi ngủ, Từ Bạch mệt mỏi vô cùng, nhưng cô vẫn ôm chặt tay Tạ Bình Xuyên, đưa ra lời mời: "Dạo này có một bộ phim hành động hay lắm, em muốn đi xem với anh...."
Tạ Bình Xuyên đáp ứng: "Tối mai thế nào?"
"Được ạ, ngủ ngon." Từ Bạch kéo tay anh, để lòng bàn tay anh áp vào mặt cô. Hành động này do cô làm nên càng thêm đáng yêu.
Tạ Bình Xuyên khẽ bật cười.
Lúc này anh vẫn chưa biết, tối hôm sau mình nuốt lời.
Hôm sau là chủ nhật, thời tiết không sáng sủa như thứ bảy. Trên trời cao, mây đen trôi lững lờ, những đám mây tụ lại với nhau, ngưng tụ thành một khối nửa sáng nửa tối.
Chiều hôm đó, Tạ Bình Xuyên và Từ Bạch đến rạp chiếu phim. Phim chiếu lúc 7 giờ, nhưng hai người đã đến đó lúc 5 giờ. Gần đó có một con phố, Từ Bạch muốn dạo loanh quanh.
Tháng 11, đang cuối thu, trên đường gió thổi ào ào, nhưng bên trong lại rất ấm áp. Đúng lúc họ đi ngang qua KFC, Từ Bạch kéo tay áo Tạ Bình Xuyên: "Anh, em muốn ăn kem."
Cô nói rất rành rọt: "Kem hai màu ngon nhất."
Tạ Bình Xuyên không dồng ý: "Trời đang lạnh, em ăn xong sẽ bị đau dạ dày."
Từ nhỏ Từ Bạch đã thế. Mỗi lần vào tiết thu đông, cô cứ muốn ăn kem, sau khi ăn đã miệng, tất nhiên là đau dạ dày, lại còn hứa với Tạ Bình Xuyên: "Sau này không ăn nữa đâu ạ."
Tạ Bình Xuyên biết cô chỉ hứa lèo.
Từ Bạch không được anh cho phép, tìm đường khác: "Em ăn hai miếng thôi." Nói xong, cô móc ra mười tệ, đi vào KFC.
Tạ Bình Xuyên đứng ngoài cửa chờ Từ Bạch, còn cầm túi giúp cô. Đúng lúc đó, di động của anh đổ chuông.
Là cuộc gọi khẩn cấp từ công ty.
Giám đốc của các bộ phận đã đến đầy đủ, các cổ đông cũng đã nghe phong thanh. Bộ phận quan hệ công chúng quyết tâm phong toả tin tức, tạo thời gian cho cấp trên. Họ đã gửi email cho Tạ Bình Xuyên – dựa theo thói quen của Tạ Bình Xuyên, anh sẽ kiểm tra hộp thư một tiếng một lần, nhưng hôm nay anh nổi hứng lười biếng, không mở di động.
Sau khi bắt máy, Tạ Bình Xuyên đứng ở chỗ cầu thang, dựa vào tay vịn, nghe thư ký luống cuống nói.
Thư ký Chu nói: "Chủ tịch Tưởng đã đến từ chiều, chủ tịch Vệ cũng có mặt, thứ Ba còn một buổi tiệc tối, đã mời chuyên gia bên Đức với Mỹ.... Tổng giám đốc, không phải bây giờ chúng ta bị vả mặt sao ạ?"
Tiệc tối do công ty của Tô Kiều tổ chức, mởi các phương tiện truyền thông, đặc biệt là mời tập đoàn Hằng Hạ và các cấp trên của Reflection. Tô Kiều có mối quan hệ tốt với chủ tịch Vệ, cũng thân với phó giám đốc của Hằng Hạ. Cô ấy chuyên về thương mại điện tử, có công ty bất động sản theo mô hình holdings [1], còn ký hợp đồng với các nhãn hiệu quần áo, gia đình làm ăn lớn, căn bản không để tâm chuyện đắc tội với người khác.
[1] Holdings là một dạng công ty hoạt động đa ngành, được thành lập với mục đích nắm giữ quyền kiểm soát tại các công ty khác. Mỗi công ty sẽ phụ trách một hoạt động riêng lẻ và thường mang tính bổ trợ nhau, trong đó, công ty mẹ (trong trường hợp này là holding) đóng vai trò là cổ đông lớn tại các công ty con nhưng không trực tiếp điều phối kinh doanh. (Cre:brandsvietnam)
Cho nên, vì để tuyên truyền cho công nghệ mới của Hằng Hạ, Tô Kiều không mời công ty XV trong nghề.
Tuy vậy, sự kết hợp giữa công nghệ mới và phần mềm dịch thuật của Hằng Hạ lại xảy ra vấn đề.
Tạ Bình Xuyên hạ giọng, nói: "Tôi sẽ tới công ty ngay, cậu thông báo cho giám sát của bộ phận, quản lý dự án, cả quản lý kỹ thuật của tổ Dịch thuật, bảo họ chờ tôi trong phòng họp."
Từ Bạch cầm kem ra thì nghe thấy lời này của Tạ Bình Xuyên.
Cô cắn một miếng bánh ốc quế, khoé môi hồng dính vệt kem, vì hơi căng thẳng nên cúi đầu ăn ba miếng, vi phạm lời hứa ban nãy.
"Anh," Từ Bạch tâm linh tương thông, hỏi, "công ty có chuyện hả anh?"
Tạ Bình Xuyên sờ đầu cô: "Anh chở em về nhà, không có thời gian xem phim rồi, hôm nào rảnh...."
Từ Bạch lập tức từ chối: "Đừng, anh không cần chở em về." Cô còn ngoan hơn so với thường ngày: "Anh đến công ty trước đi, em tự ngồi tàu điện về được"
Di động không ngừng đổ chuông, Tạ Bình Xuyên nói: "Đi thôi, đến bãi giữ xe."
Năm sáu giờ tối, giao thông thường xuyên bị ùn tắc. Từ Bạch tính toán trong lòng, về nhà hơn nửa tiếng, đi đến công ty phải hai mươi phút, nhưng nghe giọng điệu của Tạ Bình Xuyên, e là tình hình không thể chậm trễ nữa.
Từ Bạch nói: "Em vẫn muốn xem phim, xem xong thì em gọi xe về nhà."
Thấy Từ Bạch khăng khăng, Tạ Bình Xuyên không cãi lại.
Một mình anh đến bãi giữ xe.
Lúc này, buổi hẹn hò kết thúc.
Từ Bạch ngồi ở lầu một của trung tâm thương mại, cúi đầu ăn kem của mình. Bây giờ cô có ăn thế nào, cũng sẽ không có ai quản thúc.
Vì cô trắng trẻo và xinh xắn, lại ngồi một mình, trong lúc đó có người đến gần, cười với cô: "Hey, chào bạn, kết bạn được không?"
Đối phương là mấy chàng trai trẻ, đi giày thể thao và mặc đồ thể thao, tràn ngập hơi thở trẻ trung, họ thận trọng và thân thiện nói: "Tụi mình học ở đại học gần đây, cả bọn là bạn cùng phòng ký túc xá...."
Từ Bạch lại từ chối tại chỗ: "Tôi không tiện kết bạn."
Chưa ăn hết kem, nhưng cô đã ném luôn bánh ốc quế.
Chàng trai trẻ tiếp cận cô thở dài.
Có một người thuyết phục: "Em gái, em có bạn trai chưa? Em dũng cảm bước một bước, làm quen với bọn anh....."
Từ Bạch không trả lời.
Đây không phải là lần đầu cô được tiếp cận, theo kinh nghiệm là phải từ chối một lần, sau đó không nói thêm câu nào nữa. Đối phương sẽ tự thấy mất mặt, cũng sẽ không tiếp tục dây dưa.
Trung tâm thương mại cực kỳ đông đúc, Từ Bạch dạo loanh quanh không có mục đích, bị mùi lẩu hấp dẫn, một mình vào nhà hàng. Cô chọn một nồi lẩu uyên ương, giả vờ có Tạ Bình Xuyên ngồi đối diện, cho tàu hủ vào nước lẩu.
Màn hình di động sáng lên, Từ Bạch mở lên nhìn, thấy ngay tin nhắn của Tạ Bình Xuyên: "Hôm nay anh không về được, em ngủ sớm nhé."
Từ lúc cả hai ở chung đến nay, tối nào Tạ Bình Xuyên cũng về nhà. Đây là lần đầu tiên anh cần phải ngủ lại ở công ty.
Từ Bạch nhận ra được tính nghiêm trọng, lên mạng tìm kiếm tin tin tức của Hằng Hạ. Tuy nhiên, vì Hằng Hạ từng gặp khó khăn nên đã chi ra một số tiền lớn để xây dựng bộ phận PR, tin tức bị bưng bít kín mít, cô chẳng tra ra được chuyện gì.
Giấy không gói được lửa, bên bộ phận PR có thể kéo dài bao lâu, vẫn là một bí ẩn chưa có lời đáp.
Từ Bạch gửi lại một tin: "Anh lo công việc đi, em sẽ về nghỉ ngơi sớm."
Thật ra cô rất thấp thỏm không yên.
Lẩu cay này rất nồng, cô mới ăn nửa chén, dạ dày đã hơi đau. Hơi nước như sương mù lượn lờ, cô cầm ly uống nước, nín thở để ngăn cơn đau, hối hận vì không nghe lời Tạ Bình Xuyên.
Tối đó ăn lẩu xong, Từ Bạch về nhà một mình. Cô mong rằng khi thức dậy, công ty qua được cửa ải khó khăn này.
Nhưng sáng hôm sau, Tạ Bình Xuyên vẫn chưa về.
Từ Bạch vẫn phải đi làm.
Tổ Dịch thuật khác với tổ Kỹ thuật, chỉ có vài người nghe phong thanh, quản lý Diệp mở họp sớm, trấn an mọi người: "Tình hình hiện tại của công ty rất ổn, phát triển ổn định, phần mềm của chúng ta rất nổi tiếng, thị phần đứng thứ hai...."
Anh ta hơi nghiêng mặt, nhìn Từ Bạch nói: "Chúng ta cũng nên tin tưởng, có tổng giám đốc Kỹ thuật ở đó, sẽ không có rào cản nào không qua được."
Tổng giám đốc Kỹ thuật và Từ Bạch có quan hệ gì, trong lòng mọi người cơ bản đều biết rõ rồi.
Nhìn thấu mà không nói toạc ra, là quy tắc cơ bản.
Diệp Cảnh Bác làm theo quy tắc, tiếp tục sắp xếp công việc: "Tôi vừa nhận được thông báo, tuần này huỷ bỏ cuộc họp của chúng ta và tổ Kỹ thuật, cho nên là...."
Anh ta đẩy gọng kính, nhìn xuống nói: "Nhiệm vụ chủ yếu, chính là kiểm tra lại và bổ sung thiếu sót."
Tổ Kỹ thuật bận tối mắt tối mũi, tổ Dịch thuật thì lại nhàn nhã. Với Từ Bạch, "Kiểm tra lại và bổ sung thiếu sót" mà Diệp Cảnh Bác nói chẳng khác gì không có gì để làm —— vì cô gần như không mắc lỗi, những module qua tay cô xử lý đều có xác xuất chính xác cao đến đáng sợ.
Chiều hôm đó, trong tổ còn đánh giá cho nhau. Triệu An Nhiên kiểm đến file của Từ Bạch, cậu xem hồ sơ làm việc của Từ Bạch trên máy tính của mình, cười nói với cô: "Kiến thức cơ bản của cậu quá vững."
Cậu hỏi: "Sao cậu không làm phiên dịch viên? Phiên dịch một ngày tận vài nghìn tệ, chỉ mấy ngày là đã bằng lương của Hằng Hạ rồi."
Từ Bạch nói: "Mình từng làm phiên dịch song song..."
Trước mặt cô là máy tính bàn là laptop, cùng đang xử lý ổ đĩa cứng —— ổ cứng chứa đầy những quyển tiểu thuyết mà cô đã dịch, gồm ba ngôn ngữ Anh, Đức và Pháp.
"Mình thích biên dịch hơn phiên dịch." Từ Bạch giống như đang lẩm bẩm một mình, "Tác giả dùng từ ngữ truyền đạt cảm xúc."
Cô đã làm xong việc, Tạ Bình Xuyên vẫn còn bận, tương lai của công ty còn mơ hồ. Từ Bạch thất thần, vô ý ấn nút Delete và Shift, xoá vĩnh viễn mọi thứ trong ổ đĩa.
Cô vốn đang cầm chiếc cốc giữ ấm, giờ mới nhận ra mình đã làm gì, chiếc cốc giữ nhiệt rơi mạnh xuống nền đất cẩm thạch.
"Cậu sao vậy, vẫn ổn chứ?" Triệu An Nhiên thấy thế thì đến gần Từ Bạch.
Người cô rất thơm, hơi thở nhẹ nhàng và sạch sẽ, khiến người khác thấy thư thái và vui vẻ. Triệu An Nhiên cúi đầu đến gần hơn nữa, thấp giọng nói: "Máy tính bị gì hả? Mình giúp cậu nhé."
Một triệu chữ - tích lũy từ lúc còn nghiên cứu sinh đến tận hôm nay, nhưng Từ Bạch lại hết sức ngu ngốc, không sao lưu lại bất cứ thứ gì.
Từ Bạch ngẩn người, cô nói trong bàng hoàng: "Mình đã xoá vĩnh viễn tiểu thuyết mình dịch."
Cô nói thêm: "Hơn một triệu chữ, tiếng Anh tiếng Pháp tiếng Đức, viết mấy năm nay...."
Triệu An Nhiên không để ý, ngược lại còn cười: "Cậu dễ thương thật." Cậu thuần thục gõ cmd, điều chỉnh các lệnh trực tiếp từ cửa sổ DOS, rồi sử dụng các khả năng hỗ trợ Linux của Windows 10, không biết đã tải phần mềm gì về, dùng tốc độ cực nhanh khôi phục lại những gì Từ Bạch lỡ tay xoá mất.
Toàn bộ quá trình, có lẽ chưa đến ba phút.
Cậu còn giúp sao lưu vào đám mây.
"Đừng buồn nữa." Triệu An Nhiên nói, "Bình thường hết rồi này."
Cậu cúi đầu nhìn cô, mặt mày vẫn rất điển trai, nét mặt lại khác hẳn mọi khi, mong chờ nghe được một tiếng cảm ơn. Bản năng đã vượt qua lý trí, ở trước mặt Từ Bạch, cậu thực sự rất muốn thể hiện bản thân, cũng không thể chỉ ngồi đó nhìn.
Từ Bạch nhíu mày suy nghĩ một lát, quả nhiên nói với cậu: "Cảm ơn cậu nha."
Cô dằn lại những nghi vấn trong lòng, lên kế hoạch báo lại với giám sát.