Đệ bát chương
Từ Hoàn có thể khẳng định Vu Dã là một người rộng lượng, nam nhân này tỉ mỉ nói cho gã phương pháp chế thuốc, giúp gã biết thêm nhiều công dụng của thảo dược, rồi để gã mang thuốc ấy đến dâng Dung phi, để tự gã lĩnh thưởng, nhưng chính mình lại chẳng muốn vàng bạc châu báu, chẳng cần sơn hào hải vị. Dùng thuốc một tháng, Dung phi tinh thần tốt lên, không mệt mỏi như trước nữa, chỉ là độc vẫn chưa giải được.
Vu Dã nói với Từ Hoàn, hai tháng này là để chuẩn bị cho một phương thuốc mới, sau này từng tháng y sẽ tự làm thuốc đó. Chỉ là không biết vì duyên cớ gì, y không chịu nói thứ thuốc giải này tên gọi ra sao. Tháng sau, gã như bình thường vào phong tìm thảo dược, lại thấy Vu Dã đã ở sẵn bên trong chờ gã.
Rất nhiều năm về sau, Từ Hoàn mỗi lần nhớ tới đến, vẫn cảm thấy thực lạnh, thực sợ hãi. Gã không rõ, đến tột cùng có phải Vu Dã không có nhân tâm, có phải y vô cùng tàn nhẫn hay không? Khi đó thời tiết đẹp lắm, không còn từng đợt gió tuyết tràn về, y tươi cười nhu hòa ngồi dưới ánh mặt trời, trong mắt người khác, y và ánh mặt trời khi ấy có điểm giống nhau, khuôn mặt tái nhợt trở nên trong suốt, trên bàn là nửa ngón tay, tay phải y đặt trên đùi đã được băng bó kỹ. Trên băng vài trắng ngần thấm đẫm 1 sắc đỏ tiên diễm.
Từ Hoàn tuy không thông minh nhanh nhạy, nhưng chung quy không phải ngốc tử, chân gã mềm nhũn ngã ngồi xuống đất, ngay lập tức hiểu được phương thuốc bí mật kia là gì. Gã còn nhớ rõ, khi ấy chính mình đã không dám liếc nhìn ngón tay ở trên bàn, thất thần tiến đến bên Vu Dã, ngồi xổm dưới chân y, gần như khóc:“Đây là vì cái gì? Nhất định phải như vậy sao? Không thể tìm người khác thay thế sao? Ngươi và bệ hạ đều đã biết?” Vu Dã cảm tạ tâm tình của gã, giống như một vị huynh trưởng, khẽ vuốt tóc gã:“Từ Hoàn, ta sớm hay muộn cũng sẽ chết , đến lúc đó cũng chỉ là một khối thi thể, hiện tại không cần tiếc mấy ngón tay. Nó có thể cứu Dung phi, cứu hậu duệ đế vương, là có giá trị .”
Mất máu nhiều khiến bàn tay y phát lạnh, Từ Hoàn cúi thấp đầu, không nói gì. Kính đế cũng không hiểu, Vu Dã chưa nói, Quan Thận Tranh cũng chưa nói. Vu Dã chặt ngón tay làm thuốc, Quan Thận Tranh trên mặt vẫn không chút cảm xúc, nó lấy cành hoa mai đâm nát gỗ cửa sổ, rồi ra ngoài nửa tháng không thấy về.
Kính đế đã biết việc dùng xương ngón tay làm thuốc, thần sắc vốn lạnh lùng lại có chút biến hóa, tựa hồ kinh ngạc nhíu mày, rồi mới hỏi y:“Ngươi muốn được ban cái gì?” Vu Dã tìm một cái cái bao tay đeo vào, ngửa mặt nhìn hắn, suy tư một lát, liền nói:“Ngươi có thể cùng ta ra ngoài cung đi dạo?” Kính đế an tĩnh, hắn thản nhiên nhìn qua bao tay màu đen, gọi tùy thị quan, chuẩn bị một chiếc xe ngựa ra ngoài thành.
Khi ấy, hoa mai đã bắt đầu tàn. Bọn họ xuất hành không phô trương ầm ỹ, một chiếc xe ngựa, hai xa phu thị vệ. Vu Dã mở ra cửa sổ, thấy xe ngựa đi đã lâu, ngước nhìn trời xanh mây trắng, hít sâu một hơi cảm nhận hương hoa cỏ,“Thật là thoải mái……” Y khe khẽ nói, lơ đãng nhìn quanh, bất chợt gặp ánh mắt của Kính Đế. Trong khoảnh khắc, tim y loạn nhịp. Cười đến vân đạm phong khinh, y hỏi hắn:“Có chuyện gì sao?”
Kính Đế ánh nhìn luôn trầm tịch, cảm xúc dường như chôn giấu thật sâu trong đáy mắt, nâng lên mấy lọn tóc dài của Vu Dã, trầm thanh hỏi y:“Ngươi luôn cười như thế, có khi nào…ngươi cảm thấy thương tâm?”
Vu Dã nhẹ nhàng kéo lọn tóc ra khỏi bàn tay hắn, trả lời:“Ta làm việc gì cũng đều do bản thân ta muốn , không phải tại ngươi sai khiến, ép buộc , cho nên… ta không thương tâm.”
“Không thương tâm, vậy… ngươi đau không?” Kính đế lại hỏi, một lần nữa nhẹ nhàng mân mê tóc người kia. Vu Dã im lặng, trong lòng chợt có điểm đau, y cố kéo tóc mình ra khỏi tay kẻ đó, nhưng mấy lần đều thất bại, chỉ có thể trừng mắt nhìn Kính Đế, thực phẫn nộ, thực phẫn nộ…Y bất chợt dựa vào lòng Kính Đế, gắt gao ôm cổ hắn, nghẹn ngào:“Từ Hoàn đã khóc đấy, ta còn không có khóc chút nào, gã khóc cái gì ! Ta đời này sợ nhất chính là đau, không đau, không đau, như vậy sao có thể không đau được chứ……”
Y nắm chặt vạt áo Kính Đế, miệng vết thương lại một lần nữa phát đau, rất đau. Y đem mặt chôn nơi bả vai Kính Đế không ngừng thì thào, ẩn nhẫn, rồi bật nức nở,“Đau quá đau quá, thật sự rất đau, ta không thương tâm, nhưng ta lại không nghĩ có thể đau đến vậy…Vệ Dận, vì cái gì nhất định phải đau như thế?”.
Xe ngựa xóc nảy, nam nhân trong lòng hắn cứ thế, cứ thế khóc thật ủy khuất. Kính Đế không đẩy y ra, cũng không khuyên giải an ủi hay cười nhạo. Hắn chỉ lướt qua cửa sổ nhìn ra ngọn núi phía xa xa, phảng phất thì thầm thật khẽ, hỏi y:“Không yêu ta, ngươi sẽ không đau, vì cái gì nhất định phải yêu ta? Ngươi nếu muốn trở về, ta nhất định sẽ để ngươi đi, ngươi sẽ không còn đau nữa .” Hắn không ngờ mình có thể nói ra những lời này, quả thực, nếu Vu Dã muốn đi, hắn dù có truy đến tận Hoàng tuyền cũng không truy được. Mà hiện tại, có người yêu hắn đến như thế, kịch liệt như thế, thâm tình như thế, không mảy may hối hận. Yêu đến mức… chính y cũng không thể biết hết được.
Nhìn hai người thân mật tựa ái nhân, nhưng không phiếm tình hoặc có thêm cử chỉ nào khác, bọn họ ở ngoại ô đến khi hoàng hôn mới trở về. Vu Dã ở trong lòng Kính Đế chậm rãi ngủ, ngón tay vô lực buông thõng. Kính Đế nhìn thấy y cuối cùng cũng thả lòng tâm tình như mình muốn, thế nhưng một chút cũng không phát hiện, ngón tay hắn vẫn còn vuốt ve những sợi tóc phảng phất hương mai. Chẳng hiểu sao, lại không thể buông xuống…