Phong Cuồng Đích Mộc Đầu/ Điên Cuồng Đích Đầu Gỗ

Chương 13: Chương 13




Dạ Du rốt cuộc cũng học được ghen tị.

Liễu Thanh Phong vuốt cằm thỏa mãn cười.

——— —————— ——————

Chớp mắt, ba năm lại ba năm.

Liễu Thanh Phong nằm trong viện của mình, cười tủm tỉm dưới bóng râm của giàn nho.

Cây nho uốn quanh co trên giàn, dây thoạt nhìn trông nhỏ và yếu, Liễu Thanh Phong bắt đầu ngóng ngày nó sẽ kết quả, lúc nào cũng ra ngắt chồi của nó, ngậm ở trong miệng, vị chua chua chát chát, mùi vị thật khác biệt.

Không tin được cây nho do một kẻ xấu xa như thế trồng lên, thế mà tới mùa hè lại sinh trưởng vô cùng tốt, vô số hoa nhỏ nở dày kín, sau đó kết thành vô số những trái nhỏ màu xanh xanh.

Liễu Thanh Phong vì vậy luyến tiếc không muốn ngắt nó nữa, mà cây nho này cũng rất khủng bố, nó bò một mạch từ giá gỗ cho đến mép tường viện, rất hiếm có cây nho nào muốn bò tường như cây này.

Trên tường viện um tùm dây thường xuân tươi tốt, nhìn phía dưới sẽ thấy lộ ra những đóa hoa loa kèn với cánh hoa lớn tinh tế và nụ hoa thật dài, Liễu Thanh Phong đứng xoay tròn phía dưới, lập tức nhớ đến những trò chơi trẻ con mà mình rất thích ở kiếp trước.

Liễu Thanh Phong có hai cái ham muốn to lớn, một là ngủ, hai là ăn.

Ngủ không nhất thiết phải ngủ trên giường mềm mại, nhưng nhất định khi ngủ phải được an ổn ấm áp, vì thế nhất định phải ôm Dạ Du ngủ cùng.

Ăn không nhất thiết phải ăn sơn hào hải vị, nhưng nhất định khi ăn phải được vui vẻ, vì thế nhất định phải cùng Dạ Du ăn cơm thì hương vị mới ngọt ngào.

Liễu Thanh Phong nheo mắt, nhìn chăm chăm một hồi rồi hô to: “Dạ Du, ta nóng, muốn ăn băng…”

Dạ Du 囧囧(*), y hối hận đã cho Liễu Thanh Phong biết mình có thể dùng nội lực ngưng nước thành băng.

Từ lúc Liễu Thanh Phong biết, hầu như ngày nào cũng phải ăn một chén lớn đến mức tay chân lạnh cóng thì mới chịu thôi. Chẳng phải Dạ Du luyến tiếc gì nội lực hay công phu cả, y chỉ là lo lắng, ăn nhiều thế sẽ không bị gì chứ?

Liễu Thanh Phong vừa cầm chén đá bào vừa đổ sữa lên, sau đó nhai “rôm rốp”, thấy Dạ Du lo lắng mà khuôn mặt biến thành bà mẹ già, bèn cười phì một cái, dùng muỗng múc một miếng thật to đút thẳng vào miệng Dạ Du.

Dạ Du bị miếng đá bào tắc trong miệng, nuốt cũng không được mà nhai cũng không xong, quẫn đến mức hai lỗ tai đều đỏ lên, lúc đó lại có người đến gõ cửa.

Liễu Thanh Phong thu lại nụ cười lười nhác xấu xa, chỉnh lại vạt áo trước, đặt xuống tô đá bào, nhẹ nhàng nói với Dạ Du: “Ra mở cửa xem ai.”

“Dạ, Dạ công, công tử… Liễu, Liễu công tử, có ở nhà không?” Gõ cửa là một tên nói lắp.

Liễu Thanh Phong làm nghề bán tranh kiếm sống, có khi sẽ viết một hai câu đối ngăn ngắn.

Nhưng cách làm việc của hắn rất quái dị, một tháng chỉ bán một bộ tranh chữ, ai trả giá cao nhất sẽ được. Ngày thường thì đóng chặt cửa, không thấy xuất môn bao giờ, xuất quỷ nhập thần, âm soa dương thác, trông có vẻ như đang bị ai đó truy đuổi. (chung quy đám trên là anh ấy lúc nào cũng lén lén lút lút)

Sau đó, lúc đầu thì luôn có người tới gõ cửa hỏi Liễu Thanh Phong đại thiếu gia bao giờ sẽ bán bộ tranh chữ tiếp theo, giá cả thế nào… Sáu mươi lượng? Bảy mươi lượng?

Liễu Thanh Phong nổi giận!

Cứ thế này thì làm sao hắn an tâm mà gần gũi và ve vãn cái đầu gỗ Du kia?

Liễu Thanh Phong bỗng dưng minh bạch, tại sao thế giới lại cần sự tồn tại của đại diện mua bán.

Vừa vặn có một tên thư sinh nghèo, người tuy rằng thành thật lại hiền khô, phải tội cứ nói lắp suốt, hoàn cảnh túng quẫn, vừa khốn khổ vừa bị đói lạnh, té xỉu trước cửa nhà Liễu Thanh Phong.

Nhặt được của quý ngoài đường.

Liễu Thanh Phong sau đó, một tháng chỉ bán cho tên thư sinh này một bức tranh, lấy khoảng năm mươi lượng bạc. Về phần tên thư sinh buôn bán ngã giá tranh chữ thế nào, lời lãi chênh lệch ra sao, hắn cũng lười không quản.

Hắn và Dạ Du, một tháng tiêu cũng không nhiều, chưa đến mười lượng, số còn lại, từ từ để dành, nếu thừa nhiều hơn, thế nào cũng dắt nhau đi dạo rồi xả láng một trận.

Vì vậy thế nhân đều biết, Liễu Thanh Phong là người điên, có tài nhưng không với được đến nơi thanh nhã.

Hắn rốt cuộc cũng được yên tĩnh.

v

Tiểu Kết Ba thì không yên tĩnh.

Không yên tĩnh nhưng lại ngọt như mía lùi.

Trong tâm Tiểu Kết Ba ao ước có được phong độ như Liễu Thanh Phong, hắn chưa từng bao giờ được tiêu sái như thế.

Lúc bị khi dễ, hận cũng không dám hận, chỉ trách mình không can đảm chống lại.

Dù bây giờ trên người có bạc, mặc áo gấm ăn rượu thịt, nhưng vẫn nhát gan như trước.

Mỗi tháng, chỉ đi gặp Liễu Thanh Phong một lần, giao ngân lượng đổi tranh thơ. Những lúc khác, cả nhìn Liễu Thanh Phong cũng không nhìn hắn.

Thế thì sao? Bình thường, ngoại trừ bốn năm người bạn thân, ngay cả người khác một tháng gặp một lần cũng không có đâu.

Hắn thỏa mãn rồi, mội tháng một lần, lắp bắp, ráng sức nói, ráng sức nhây càng nhiều thời gian mới đổi được câu đáp lại cũng rất ráng sức của Liễu Thanh Phong.

………

Rốt cuộc cũng tiễn khách.

Bạc giao cho Dạ Du cất.

“Hắn càng ngày càng dong dài.” Liễu Thanh Phong cười cười, nhìn chén đá bào đã chảy thành nước, bất đắc dĩ lắc đầu.

Dạ Du cúi đầu không nói.

“Nhưng mà đôi khi nghĩ nghe hắn dong dài vậy cũng có thú vị.” Liễu Thanh Phong đã hiểu mục đích của tên nói lắp kia, hắn không phải kẻ ngu si, chỉ là đi đoán suy nghĩ của đối phương rất nhức đầu, ngưng không phủ nhận lòng có chút vui mừng khi đoán đúng.

“Ngươi, thích nghe hắn dong dài?… Thích hắn?” Dạ Du gian nan hỏi.

“A?” Liễu Thanh Phong nghe không hiểu.

“Thế sao lại bán tranh cho hắn? Trước đây Trần công tử có nói nguyện ý mỗi tháng sẽ mua tranh với giá một trăm lượng…”

Liễu Thanh Phong đảo mắt xem thường: “Trần công tử xưng hô, đối đãi với ngươi thế nào? Ngày ngày mắt thì để trên đỉnh đầu, lại nhìn không ngay thẳng. Tên nói lắp còn có lễ phép…”

“A, ta…” Dạ Du đỏ mặt.

Liễu Thanh Phong phe phẩy cây quạt, che khuôn mặt đang cười toe toét.

Dạ Du suy nghĩ một chút, nhưng vẫn như cũ, chỉ bổ sung: “Sau này hắn đến, nếu là chuyện khác, ta sẽ giúp ngươi xử lý được không? Không để cho hắn đi vào dong dài nữa…”

……

Dạ Du rốt cuộc cũng học được ghen tị.

Liễu Thanh Phong vuốt cằm thỏa mãn cười.

……

“Dạ, dạ công tử…”

“Ừ.”

“Ta, ta tới lấy, tranh đặt, đặt tháng trước…”

“Ừ.”

“Liễu, Liễu thiếu gia, gần đây vẫn khỏe…”

“Rất tốt.”

“Cái kia, cái kia…”

“Bạc đâu?”

“Ở, ở đây…”

Dạ Du cầm lấy túi bạc, ước chừng trọng lượng bằng tay, thấy không sai biệt lắm thì thỏa mãn gật đầu, xoay người, “ầm” một tiếng đóng chặt cửa lớn, nhốt tên nói lắp ngoài cửa.

Bên trong truyền đến tiếng hô to gọi nhỏ của Liễu Thanh Phong đang tính tình trẻ con: “Dạ Du! Ngươi mau tới đây, tại sao vịt nướng của ta lại thành vịt khét thế này?!”

Nói lắp đứng ngoài cửa cầm bức tranh còn chưa được bao lại, cười khổ.

Hắn là thực sự, rất cực kỳ hâm mộ hai người đang ở trong nhà kia, nhưng cuối cùng, chỉ có thể đứng hâm mộ mà thôi.

Hoàn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.