Phong Đao

Chương 119: Chương 119: Biến cố




Đó là một hòa thượng bình thường không chút nào thu hút.

Hắn khoảng bốn mươi tuổi, dáng người tầm thước, đỉnh đầu có giới sẹo, trên bàn tay cũng có dấu vết hàng năm vẩy nước quét nhà lưu xuống, nhìn cũng không ra chỗ nào khác biệt.

Hắn bị người xô đẩy đi ra, vẻ mặt nhát gan lại sợ hãi, vừa thấy Diệp Phù Sinh cùng Huyền Tố, sắc mặt liền trắng bệch, run lẩy bẩy, một câu hoàn chỉnh nói cũng không nên lời.

Hằng Viễn nhẹ nàng nói: “Pháp Viên, ngươi đem mọi việc tối nay nói ra rõ ràng … có từng nhìn thấy hai vị thí chủ này lên tháp? Chúng đệ tử trong tháp vì sao mà chết? Ngươi biết những gì?”

Hòa thượng được gọi “Pháp Viên” thật cẩn thận mà nhìn nhìn mọi người, đem thân lui ra núp sau Hằng Viễn, bắt đầu khóc kể: “Giờ dần vừa qua, mấy vị sư huynh đệ của ta liền lần lượt kêu đau bụng, tiếp sau đó liền ngã xuống chết, thất khiếu chảy máu, nhìn cực kỳ đáng sợ.”

Huyền Tố cùng Diệp Phù Sinh đều không đi theo cửa mà vào, dĩ nhiên cũng không biết được tình huống dưới tầng thứ bảy là như thế nào, hiện tại nghe hắn lần lượt khóc lóc kể lể, Diệp Phù Sinh nhíu mày, sắc mặt Huyền Tố lại càng lạnh lẽo.

Hằng Minh vội vàng hỏi: “Có phải trúng độc?”

Pháp Viên nói: “Là trúng độc. Khi đó mới vừa nấu nước xong, họ múc một chén uống vào bụng, liền nuốt phải đồ vật lấy mạng.”

Diệp Phù Sinh mở miệng hỏi: “Nước là ai nấu? Ngươi tại sao lại vô sự?”

Pháp Viên nhìn y một cái, nói: “Pháp Diệu sư huynh nấu nước cũng đã trúng độc chết. Khi đó ta cùng với ba vị sư đệ Pháp Giác, Pháp Chân, Pháp Hành đang vẩy nước quét nhà không rảnh uống nước, nên tránh được một kiếp. Chúng ta vốn muốn đi ra ngoài gọi người, lại thấy cửa lớn bị người lấy đao đẩy ra. Chúng ta sợ là kẻ hạ độc thủ, liền cuống quít nằm xuống đất giả chết, hé mắt thoáng thấy hai vị thí chủ này từ cửa đi vào, nhìn đến thi thể đầy đất cũng không kinh hoảng, chạy thẳng lên lầu.”

Huyền Tố xem trò hề vừa ăn cướp vừa la làng này thế là đủ rồi, Diệp Phù Sinh ngước mắt: “Ngươi tận mắt nhìn thấy chúng ta đi lên? Vì sao sau khi chờ chúng ta đi lên, không nhanh chóng gọi người đến hỗ trợ?”

Pháp Viên co rúm lại một chút: “Ta không phải võ tăng, không tinh võ nghệ, ba vị sư đệ liền tự động lên lầu muốn ngăn cản các ngươi, ta bảo vệ chuông. Một khi bọn họ không thể ngăn trụ các ngươi thành công, liền đánh chuông cảnh báo… Ta ở phía dưới đợi chút thời gian, chợt nghe bên ngoài truyền đến động tĩnh, hướng cửa sổ vừa thấy, chính là Pháp Giác, Pháp Hành hai vị sư đệ trước sau rơi xuống lầu…”

Người này diễn xướng quá giỏi, mặc dù không chỉ vào Diệp Phù Sinh cùng Huyền Tố mắng to hung thủ, lại có thể đổi trắng thay đen, một phen vừa nói vừa khóc, khiến cho người chung quanh lòng căm phẫn càng tăng lên, mắt đao tới tấp bay qua, không ít người đã rút vũ khí, tựa như xem Diệp Phù Sinh cùng Huyền Tố đều biến thành ma đầu như Triệu Kình.

Bàn tay Hằng Viễn hơi giơ lên ngăn lại ồn ào, nhìn về phía hai người: “Nhị vị còn có gì để nói?”

Huyền Tố ngước mắt lên, cũng không đáp mà hỏi lại: “Sắc Kiến phương trượng cùng Đoan Hành sư thúc của ta có đến không?”

Lời vừa nói ra, liền có người giận dữ kêu lên: “Huyền Tố đạo trưởng là cảm thấy chúng không có tư cách hướng ngươi vấn tội sao?”

Huyền Tố nói: “Muốn vu oan giá họa, cũng không đến bọn ngươi tới hỏi. Vẫn là thỉnh phương trượng đến đây định rõ phân minh.”

Hằng Minh nói: “Lời nói của Pháp Viên, không đủ để định tội sao?”

Diệp Phù Sinh mở miệng nói: “Nếu lời nói phiến diện liền xem là bằng chứng như núi, trong nha môn không hiểu được là có bao nhiêu vụ án sai người oan.”

Hằng Viễn nhìn về phía y: “Như vậy trước mắt Diệp thí chủ có thể tự chứng trong sạch không?”

“Tự chứng trong sạch chưa nói tới, chỉ là có chút nghi vấn, hy vọng các vị có thể giải đáp.” Diệp Phù Sinh dựng thẳng lên một ngón tay “Thứ nhất, ba vị đại sư này chính là tinh thông võ nghệ, có thể giúp được hai vị cao tăng không?”

Pháp Viên do dự một chút, ngược lại là Hằng Minh trả lời: “Đều là võ công tầm thường, trong võ tăng cũng không xem là cao thủ.”

“Vậy thì liền kỳ quái. Nếu võ công không đủ để tương trợ hai vị cao tăng, vì sao không dứt khoát cùng Pháp Viên đại sư trông coi chuông, còn có thể phân người đi mấy tháp gần đó tìm kiếm trợ lực?” Không chờ Pháp Viên cãi lại, Diệp Phù Sinh nói tiếp “Thứ hai, hai vị cao tăng này võ công như thế nào?”

Hằng Minh nói: “Hai vị sư thúc tổ tuổi tác mặc dù cao, gân cốt vẫn cường kiện, nội lực hùng hậu, võ nghệ cao thâm. Khi hai người liên thủ, trong chùa chỉ Sắc Không sư thúc mới có thể đấu ngang tay.”

“Các vị có thể nhìn xem rõ ràng, hai vị cao tăng đều là lưng trúng đao, một kích mất mạng, trên người không có vết thương nào khác.” Huyền Tố lạnh lùng nói: “Bần đạo năm nay hai mươi tám, Phù Sinh cũng không tới ba mươi, hai người cộng tuổi lại còn chưa bằng một vị cao tăng, có thể trong nháy mắt mà lấy mạng hai đại sư sao?”

Hằng Minh ngẩn ra, những người khác cũng kịp phản ứng, trên mặt hiện ra vẻ do dự.

Hằng Viễn rốt cục lần thứ hai mở miệng: “Nếu là mưu ma chước quỷ, khó lòng phòng bị.”

“Có câu ‘Minh thương dễ tránh, ám tiễn nan phòng’, lời này thực sự có đạo lý.” Diệp Phù Sinh cười cười “Về việc này, tại hạ tuy bất tài, lại có chút phát hiện.”

Hằng Viễn nheo mắt, chỉ thấy Diệp Phù Sinh đi đến trước mặt mọi người, đối diện một vị nữ tử trang điểm xinh đẹp hỏi: “Vị cô nương này, có thể cho ta mượn ngân trâm trên đầu ngươi dùng một chút được không?”

Nàng kia nhìn y một cái, lời cự tuyệt đến bên miệng lại nuốt trở vào, rút xuống một cây trâm bạc đưa cho y, nói: “Tả hữu chỉ là một cây trâm, cầm dùng liền được. Nhưng nếu ngươi không đưa ra được bằng chứng, đừng trách chúng ta đều muốn động thủ.”

“Dĩ nhiên là như thế!” Diệp Phù Sinh mỉm cười. Y quay lại bên người hai vị lão tăng, đầu tiên là vén vạt áo quỳ một gối xuống đất, chắp tay hành lễ, lúc này mới ngẩng đầu nhìn lên: “Tình huống bất đắc dĩ, đối với pháp thể đại sư có điều bất kính, còn thỉnh thứ lỗi!”

Pháp Viên biến sắc, đang muốn mở miệng ngăn trở, lại bị Hằng Viễn âm thầm kéo lại.

Hắn nghiêng đầu dò xét sắc mặt Hằng Viễn, tăng nhân trẻ tuổi trên mặt bất động thanh sắc, trong mắt lại ngưng tụ sát khí thấu xương, chỉ là trong giây lát liền biến mất tăm tích.

Lời vừa nói ra, Diệp Phù Sinh đã xem ngân trâm đâm vào đan điền một vị lão tăng. Cây trâm này dài khoảng sáu tấc, lão tăng lại thân hình gầy yếu, lần này cơ hồ đâm vào khá sâu. Đến lúc y rút ra, liền thấy cây trâm bạc nguyên bản sáng bóng vậy mà đã biến thành màu đen.

Y dùng khăn tay nâng ngân trâm, ánh mắt trầm lãnh: “Độc nhập phế phủ, đến tận cốt tủy, chính là ‘đóng băng ba thước không phải chuyện một ngày’. Mưu mẹo nham hiểm bực này chỉ một sớm một chiều liệu có thể thành? Chúng ta buổi trưa hôm qua mới vào Vô Tướng tự, cho dù tính thực sự lòng có gây rối, trước tiên xuống tay hạ thủ, lại phải bố trí tinh vi lâu dài thế nào mới có thể khiến hai vị cao tăng không hề phát giác mà trúng độc nặng đến như vậy?”

Hằng Minh lẩm bẩm nói: “Hai vị sư thúc tổ công lực thâm hậu, độc vật tầm thường không thể tác động, vừa vào cơ thể liền sẽ bị nội lực áp chế bức ra, chỉ có thể từ từ mưu tính. Nhưng mà thức ăn nước uống đưa tới nơi đây không qua Hương tích trù, mà là từ chuyên gia chuẩn bị, không thể xảy ra vấn đề…”

“Nếu lời nói của Hằng Minh đại sư là thực, như vậy liền tới vấn đề thứ ba … độc không xuất phát từ thức ăn nước uống, vậy thì từ nơi nào?” Diệp Phù Sinh đưa tay bốc một nhúm tàn hương trên án, nhìn mọi người ở đây “Tháng trước một trận đoạt phong tại Đoạn Thủy sơn trang nơi Cổ Dương thành, các vị hiệp khách nói vậy chắc cũng có người tham dự, không biết đối với cái này có thấy quen thuộc?”

Chung quanh lặng im một khắc, không biết là ai hô to một tiếng: “Táng Hồn cung, Bộ Tuyết Dao!”

Sáu từ này vừa ra, tựa như nước sôi rót vào trong chảo dầu, “xèo” một cái mà nổ tung vô số váng dầu, văng tung tóe lên người, đau từ ngoài da cho đến tận xương cốt, trong lúc nhất thời lại không ai thốt lên lời.

Cho đến lúc Diệp Phù Sinh đánh vỡ yên lặng, y nhìn Pháp Viên tránh ở phía sau Hằng Viễn: “Vị sư phụ này, ngươi đã nói chính mình là tăng nhân lo vẩy nước quét nhà trong tháp, như vậy thay đổi hương án cũng là việc của ngươi, có độc hạ trong đó, mà còn ngày ngày tích thành họa, ngươi thật sự hoàn toàn không biết gì cả? Người xuất gia không nói dối, cẩn thận xuống địa ngục a.”

Sắc mặt Pháp Viên trắng bệch: “Ta… ta…”

Huyền Tố hợp thời mở miệng, đem nguyên nhân mình đến chỗ này cùng với việc gặp phải một phen nguy hiểm đều nói ra toàn bộ, cũng bình tĩnh nhìn hắn: “Ngươi nói chính mắt thấy hai người chúng ta đi vào trong tháp, nhưng chúng ta đều là bám tháp leo lên. Bởi vì khinh công bần đạo không tốt, ở tầng thứ tư còn đạp vỡ một mảnh ngói, lấy ngón tay khảm nhập rào chắn mới có thể ổn định thân thể, nếu có chút không tin cũng có thể đi xem xét. Như vậy, đại sư nhìn thấy chẳng lẽ là quỷ?”

Đột nhiên tình thế đảo ngược, ánh mắt mọi người đều dừng ở trên người Pháp Viên như thể bắt hắn giải thích. Gương mặt Hằng Viễn cũng lộ vẻ kinh sắc, nói: “Sự thật đến tột cùng là như thế nào? Nói mau!”

Pháp Viên run lên, dưới chân mềm nhũn ngã ngồi xuống đất, mặt xám như tro: “Ta…”

“Cẩn thận!” Huyền Tố mở miệng quát, Vô Vi kiếm như chớp xuất ra nhưng mà vẫn chậm một bước. Chỉ thấy hòa thượng kia mới vừa rồi còn run rẩy vậy mà ngay tại chỗ lăn một vòng, hoành chân quét qua. Hằng Viễn đứng ở bên cạnh hắn liền bị trượt chân, trong tay áo đối phương liền rơi xuống một cây đoản đao, đặt ngay trên cổ họng Hằng Viễn!

Trên mặt Pháp Viên mất hết vẻ nhút nhát sợ hãi, đổi lại là vẻ tàn nhẫn man rợ của kẻ tuyệt vọng, lưỡi đao lăm lăm, cưỡng ép Hằng Viễn từng bước lui về phía sau: “Tránh ra… không ta sẽ giết hắn!”

Lưỡi dao cứa vào da thịt, máu đã ứa ra. Cho dù trong lòng Diệp Phù Sinh cùng Huyền Tố đã nhận định Hằng Viễn có vấn đề, nhưng rốt cuộc cũng không có bằng chứng. Huống chi dưới tình huống như thế, ai cũng không thể thấy chết mà không cứu.

“Vừa mới nói chính mình không có võ công, hiện tại lộ chiêu thức ấy, xem ra là ám cọc giả trang thất bại, liền muốn đâm một đao.” Nữ tử lúc trước Diệp Phù Sinh mượn ngân trâm lạnh giọng lên tiếng, trường kiếm trong tay ra khỏi vỏ, những người khác cũng đều rút ra binh khí.

Bọn họ bày trận sẵn sàng đón địch, nhưng lại không một ai thực sự dám hành động thiếu suy nghĩ.

Chết một hòa thượng có lẽ không quan trọng gì, nhưng hòa thượng đó không thể là Hằng Viễn, hắn là đồ đệ của Tây Phật, ngay cả không tinh văn võ, cũng hết sức quan trọng. Nếu bởi vì ai làm bậy dẫn đến bỏ mình, cho dù Sắc Không có truy cứu hay không, người nọ cũng tuyệt đối không sống tốt.

Hằng Viễn tựa như vì kinh biến này mà ngơ ngẩn, hắn theo bản năng mà tránh ra, đổi lấy một chưởng đánh vào lưng, bên miệng liền thấy đỏ máu.

Hằng Minh thấy thế kinh hãi: “Buông Hằng Viễn sư đệ ra!”

Ho ra một búng máu, Hằng Viễn lại một chữ cũng không nói nhiều, vươn cổ đón lấy lưỡi đao. Mọi người hoảng hốt, lại là Pháp Viên phản ứng càng nhanh, đao phong chếch xuống phía dưới, xẹt qua vai một đường, ngón tay điểm huyệt đạo hắn, mở miệng thóa mạ: “Hòa thượng thối, muốn tìm cái chết không dễ dàng như vậy! Văn không thành võ không xong, mạng trên tay ta, từ ta làm chủ!”

Nói xong, ánh mắt âm ngoan đảo qua mọi người, đặc biệt ở trên người Huyền Tố cùng Diệp Phù Sinh xẻo hai đao: “Đều tránh ra, nếu không đồ đệ Tây Phật sẽ chôn cùng với ta, không thiệt nha!”

Huyền Tố nhíu mày. Hắn biết đây là một trường sân khấu diễn trò, nhưng cố tình không thể vọng động, trong lúc nhất thời bàn tay cầm kiếm tiêu hết xiết chặt lại thả ra.

Cho dù Hằng Viễn là cố ý bị quản chế để cho Pháp Viên đào thoát, hay là mượn việc này rửa đi hiềm nghi của mình, đều không thể không nói là một nước cờ cực kỳ cao tay.

Diệp Phù Sinh nhìn Pháp Viên ép Hằng Viễn từng bước lui về phía sau, rất nhanh sẽ ra khỏi tù thất, mắt thấy liền muốn tới cửa thang lầu.

Nhưng đúng vào lúc này, một sợi dây lụa đỏ từ phía sau Pháp Viên bay đến, như con rắn gắt gao cuốn lấy cổ hắn, thuận thế kéo xuống, khiến cho thân hình hắn loạng choạng, bàn tay cũng buông lỏng.

Tận dụng thời cơ, Hằng Viễn chật vật tránh thoát khỏi tay Pháp Viên, ngay tại chỗ lăn một vòng tránh khỏi tầm tay. Hằng Minh đã bước nhanh xông lên, đề quyền liền đánh vào trên đầu đối phương!

Hằng Minh luyện chính là võ điển «Bát Nhã» của Vô Tướng tự, quyền cước mạnh mẽ, cho dù là phóng mắt giang hồ cũng ít có địch thủ. Một quyền này nén giận mà xuất, chính là đem người kia đánh đến vỡ đầu, cả gương mặt đều là máu, lăn xuống cầu thang.

Một đôi giày thêu hoa bước qua thi thể, chính là Tiết Thiền Y đột nhiên xuất hiện. Nàng tóc mai hỗn độn, trên trán mồ hôi ròng ròng, thấy bọn họ liền kêu lớn: “Tàng Kinh lâu đã xảy ra chuyện!”

Lời vừa nói ra khiến tất cả mọi người kinh hãi. Hằng Viễn mới vừa “tránh được một kiếp” đồng tử liền co rút nhanh. Diệp Phù Sinh nhìn thấy rất rõ ràng, lúc này đây trong mắt của hắn đều là kinh sợ, không có nửa điểm giả bộ.

Diệp Phù Sinh nheo mắt, cũng từ những người chung quanh bàn luận xôn xao biết được trước đó Tàng Kinh lâu hỏa hoạn một chuyến, vốn là có tăng nhân ban đêm đọc sách vô ý làm đổ giá cắm nến khiến cho bắt lửa, may mà đúng lúc dập tắt không gây thành đại họa, bởi vậy những người này mới có thể chia đường đến đây nhanh chóng.

Hằng Viễn thất thanh nói: “Hỏa hoạn ở Tàng Kinh lâu không phải là đã diệt xong rồi sao?”

Tiết Thiền Y mặt không chút máu: “Vừa mới dập tắt lửa, Sắc Kiến phương trượng tự mình dẫn người vào trong thu dọn sách. Không ngờ bọn họ vừa mới tiến vào không lâu, Tàng Kinh lâu đột nhiên phát đại biến, có tiếng nổ lớn vang dội, liệt hỏa bốc lên, những người đi vào … không một người trở ra!”

Hằng Minh sắc mặt đại biến, Hằng Viễn lảo đảo vài bước, dưới chân mềm nhũn quỳ rạp xuống đất.

Tất cả mọi người kinh sợ. Tiết Thiền Y lời nói rõ ràng chính là hỏa dược chôn giấu phát nổ mới có thể sinh ra tình huống như vậy. Chỉ là trong chùa làm sao lại có vật như thế?

Lại nhìn trong tháp xác chết la liệt, nghĩ đến tàn hương kỳ độc, ba chữ “Táng Hồn cung” miêu tả sinh động, khiến cho người ta trong lòng hàn ý đột nhiên phát sinh.

Nhưng mà bao nhiêu ồn ào náo nhiệt đó, Huyền Tố một chữ cũng đều không nghe được.

Trong đầu hắn trống rỗng, bên tai chỉ có một câu Tiết Thiền Y vừa mới thốt ra….

“Đoan Hành đạo trưởng cũng ở bên trong!”

……………………….

Tiểu kịch trường: Về lịch sử đen tối…

Sở Tích Vi: hiện giờ thân cao thể trọng, trước kia làm sao cũng chỉ là một cái cục tròn vo.

Diệp Phù Sinh: niên thiếu khinh cuồng thích ngốc nghếch, phóng túng không kềm chế thích chọc ghẹo.

Tạ Vô Y: thời điểm A Ly sinh ra rất cao hứng, ôm nhi tử giơ cao cao, rất hưng phấn đến nỗi tuột tay… May mắn Dung Thúy tiếp được nhanh a!

Tạ Mân: Mẫu thân ta nói tiểu hài tử một ngày bắt đầu từ giờ Dần. Ta nghĩ là rạng sáng… Vì thế ta phải sinh hoạt thức dậy sớm còn hơn gà, ngủ trễ còn hơn chó.

Tạ Ly: nhìn các ngươi lầu trên, chỉ biết ta hiện tại không cao không nặng nguyên nhân là không ngủ đủ giấc.

Nguyễn Phi Dự: nhớ năm đó ta thiếu chút nữa làm tức chết lão sư tư thục, mỗi đường khóa đều bị phạt đứng, trở thành tài liệu giảng dạy sống nha.

Tần Hạc Bạch: thời điểm luyện đứng tấn, sư phụ ta ở phía sau châm một nén nhang, ta kiên trì không nổi, không chú ý liền đặt mông ngồi xuống … Vết sẹo có đôi khi không phải là huân chương của nam nhân, mà là lịch sử đen tối… TAT… (TAT: biểu tượng khóc hai hàng nước mắt)

Tần Lan Thường: đến nay ta còn nhớ rõ bài sát hạch xuất sư là một chiêu hồi mã thương ta luyện một ngàn năm còn chưa được… Ta thực sự không phải là cố ý! Người lùn quá, không có biện pháp a…

Lục Minh Uyên: lão sư nói học Vương Hi Chi mới có thể luyện chữ tốt, ta khổ bức hề hề ăn mười tháng bánh màn thầu chấm mực nước…

Cố Đại vương: trong đời ta lần đầu tiên nhận được lời tỏ tình, thực sự kích động, liền hỏi tên kia thích ta cái gì. Đối phương nói cảm thấy ta đặc biệt nam tính, kính ta là điều hán tử. Ta nghĩ nghĩ, cho hắn một cái đáp lại đúng chuẩn nam tính …. đánh khóc mới thôi!

Đoan Thanh: …

Diệp Phù Sinh: sư công, ngươi tại sao không nói chuyện?

Đoan Nhai: ta sách! Lúc Nhị sư đệ mười ba mười bốn tuổi khi đó dung mạo rất trong sáng phi phàm. Có một hôm tiểu sư đệ mới đến xông lên tặng hoa cho hắn, nói “Sư tỷ, ta thích ngươi ” … biểu tình Nhị sư đệ ta đến nay vẫn khó quên.

Diệp Phù Sinh: ta càng tò mò kết cục của cái người tặng hoa kia…

Đoan Hành: … Đây chính là lịch sử đen tối của ta a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.