Phong Đao

Chương 142: Chương 142: Chuyện xưa




Thời điểm Huyền Tố tỉnh lại, chỉ cảm thấy toàn thân cao thấp không chỗ nào không đau.

Cái đau này không tê tâm liệt phế như thiếu tay gãy chân, chỉ giống như kim chích dày đặc chui vào kỳ kinh bát mạch, huyệt vị toàn thân lẫn các khớp xương từng trận ngâm ngẩm đau, tựa như có một cỗ nội lực âm hàn lạnh lẽo bám vào trên đó. Huyền Tố mới vừa đứng dậy sắc mặt liền trắng bệch, trực tiếp quỵ xuống.

“Đừng cử động!” Phía sau bỗng nhiên có người cất tiếng nói.

Huyền Tố nghe được thanh âm này có chút quen tai. Hắn một tay vịn vào tường miễn cưỡng ngồi thẳng, mới phát hiện mình đang ở trong một sơn động. Nơi đây rộng rãi lại cực kỳ mờ mịt, nếu không phải Huyền Tố là người luyện võ tai thính mắt tinh, sợ là cũng nhìn không ra một khối đen sì sau lưng kia nguyên bản lại là người.

Người nọ nói: “Vết thương của ngươi tuy rằng đã xử lý qua, nhưng mất máu quá nhiều, công lực hao tổn, vẫn là cần tĩnh dưỡng vài ngày.”

Huyền Tố ngẩn ra. Hắn bị loan đao của Triệu Băng Nga chém bị thương vai trái vẫn còn đau, nhưng vết thương cũng đã được băng bó đàng hoàng, trên mặt vải trắng ngay nửa điểm huyết sắc cũng không thấy, chỉ mơ hồ tản ra hương vị dược vật đắng nồng.

Lấy lại bình tĩnh, Huyền Tố chắp tay hành lễ: “Đa tạ tiền bối…”

Người nọ cười nói: “Người cứu ngươi cũng không phải lão nạp, Thiếu cung chủ không cần phải nói lời cảm tạ.”

Tiếp theo lời hắn nói, trong động sáng lên một chút. Lão tăng ngồi xếp bằng trên một tảng đá lớn thổi hỏa tập, ném vào đống cành khô ở bên cạnh.

Có ánh lửa, Huyền Tố rốt cuộc thấy rõ gương mặt người nọ, nhất thời kinh sợ: “Sắc… Sắc Kiến phương trượng?”

Phương trượng Vô Tướng tự vốn đã táng thân nơi biển lửa lại bình an mà xuất hiện ở nơi này, Huyền Tố thiếu chút nữa cho là mình thấy quỷ. Đợi đến lúc nhìn thấy bóng dáng đối phương chiếu trên vách động mới khó nhọc thả lỏng, nhịn không được sinh ra một phen mừng như điên – Sắc Kiến không sao, như vậy Đoan Hành chắc hẳn cũng bình an.

Không chờ hắn đặt câu hỏi, Sắc Kiến phương trượng đã dựng thẳng lên một ngón tay ý bảo nhẹ giọng. Huyền Tố nín thở đem nội lực tụ vào hai tai, nghe được từ sâu trong huyệt động còn có thanh âm hô hấp của mấy người.

Hắn đỡ tường đứng lên, đi theo Sắc Kiến phương trượng hướng vào phía trong đi một đoạn, vòng qua vòng lại mấy lần mới nhìn thấy chỗ sâu nhất trong động có khoảng hơn hai mươi người nằm ngang dọc khắp nơi, từng người hai mắt nhắm nghiền tê liệt ngã dài dưới đất, trên người phần lớn nhiễm máu. Nếu không có lồng ngực phập phồng, Huyền Tố cơ hồ cho rằng nơi đây toàn là thi thể.

Lại tinh tế nhìn kỹ, Huyền Tố càng kinh sợ.

Hắn tuy rằng tuổi thơ điên ngốc, nhưng từ năm mười tuổi được chữa khỏi bệnh, trí nhớ liền vô cùng tốt, cơ hồ nhìn qua là không quên. Bởi vậy chỉ liếc mắt một cái hắn cũng rất nhanh nhận ra những người này đều là dược nhân bị nhốt trong Độ Ách động trước đó, chỉ là không biết vì sao lại ở chỗ này.

Trong động hơn bốn mươi người có một nửa xuất hiện ở đây, vậy những người còn lại đi nơi nào? Tây Phật bị nhốt trong động giờ phút này tình cảnh lại như thế nào?

Khi hắn càng nghĩ càng sầu lo, lòng như lửa đốt lại bị một bàn tay khô gầy nhẹ nắm vai, lửa giận liền giống như bị nước lạnh tưới đẫm, để Sắc Kiến phương trượng dẫn hắn quay về chỗ lúc trước.

Huyền Tố trong đầu một mớ hỗn loạn. Hắn một lúc thì nghĩ đến những dược nhân không biết sinh tử thế nào, lúc thì nghĩ đến Đoan Thanh cùng Sắc Không. Theo cảm giác khó chịu của thân thể hắn cũng đem tình huống thấp thỏm trong Vô Tướng tự trước khi mình hôn mê móc ra, gộp thành thiên ngôn vạn ngữ, cố tình lại không biết bắt đầu nói từ đâu.

Hắn vào giờ khắc này bỗng dưng nhớ tới sư phụ đã quá cố. Đoan Nhai đạo trưởng Kỷ Thanh Yến làm người ôn nhuận đoan chính, tính tình càng lạc quan mà không thiếu trầm ổn. Huyền Tố cho tới bây giờ cũng chưa hề thấy bộ dáng kinh hoảng thất thố trên gương mặt sư phụ mình. Hắn từng cho rằng sư phụ là ông trời không gì không làm được.

Cho đến khi Đoan Nhai đạo trưởng bệnh cũ tái phát ốm đau tại giường, hắn mới hiểu được ông trời cũng có lúc sẽ sập.

“Sinh là phàm nhân, có thể làm được «không vì vật mà vui, không vì mình mà buồn». Nhưng người đứng trong thiên địa, liền tựa như phù du trôi trong biển cả, có lúc bất đắc dĩ, có việc không thể làm, vì vậy vui mừng, giận dữ, bi ai, sợ hãi là chuyện thường tình của con người, không thể tránh được.” Đoan Nhai đạo trưởng khi ấy hình dung đã tiều tụy khẽ vuốt tóc hắn, lời nhẹ cười khẽ “Vân Thư, ta không phải chưa từng sợ hãi. Chỉ là ở địa vị này, trách nhiệm này, cho dù kinh hoàng cũng không thể loạn một tấc vuông. Bởi vì dễ khiến người ta thất bại thảm hại nhất không phải là địch thủ, mà là chính mình.”

“Trong chùa gặp đại kiếp, phương trượng bình an vô sự, quả thật vạn hạnh.” Huyền Tố nhắm mắt, đem toàn bộ ý nghĩ khủng hoảng yếu ớt vừa mới nảy ra trong đầu áp chế xuống, trước đối Sắc Kiến phương trượng hành lễ, sau mới mở miệng hỏi: “Những người bên trong đó, chính là phương trượng cứu?”

“Lão nạp tự thân khó bảo toàn, muốn cứu người trong lúc nguy nan cũng là hữu tâm vô lực. Đưa bọn họ đến đây là một vị thí chủ khác.” Dừng một chút, Sắc Kiến phương trượng lại nói “Cũng chính là người mang ngươi tới đây.”

Huyền Tố nhớ lại sự tình trước khi mình hôn mê. Hắn vốn cho là sau khi mình thua hẳn nên bị Triệu Băng Nga huyết tế cho đứa con đã mất, lại không ngờ còn có thể nguyên vẹn mà sống trên đời.

Hắn cùng Triệu Băng Nga giao thủ, biết rằng trong chùa sợ là không ai có thể từ tay nàng đoạt lại mạng mình được. Hắn nhìn Sắc Kiến phương trượng, nhớ lại trước đó Sở Tích Vi cùng mình phân tích việc hỏa hoạn tại Tàng Kinh lâu, một suy nghĩ đột nhiên hiện lên trong đầu.

“… Là Triệu tiền bối?”

“Chính thế.” Sắc Kiến phương trượng gật đầu “Tấn công Phật tháp, hỏa thiêu Tàng Kinh lâu, đều là nàng tự lộ dấu vết của Táng Hồn cung, kích khởi công phẫn của võ lâm nhân sĩ trong chùa, khiến cho đám người bạch đạo nguyên bản đang giương cung bạt kiếm không thể không chĩa mũi đao đối ngoại, giảm bớt tình huống đấu đá nội bộ trước đó; Sau nàng mượn cái chết của Triệu Kình tấn công Hách Liên Ngự, khiến cho Táng Hồn cung trước tiên động thủ, lại ở Độ Ách động thiết hạ sát cục, dẫn ba ba nhập hũ…”

Sắc Kiến phương trượng đem hiểu biết của mình nhẹ giọng nói ra, Huyền Tố không khỏi nín thở. Hắn nghe từng mạch nước ngầm dậy sóng này, kết hợp với phỏng đoán của mình cùng Sở Tích Vi, Diệp Phù Sinh trước đó, từ giữa mở ra trận bẫy rập bố cục trăm phương ngàn kế của Táng Hồn cung, càng mơ hồ cảm giác đây mới chỉ là một góc của núi băng.

Càng làm hắn kinh nghi, là sự tình phân liệt trong nội bộ Táng Hồn cung cùng thủ đoạn lòng dạ của Triệu Băng Nga.

“Triệu tiền bối… là muốn phản Hách Liên Ngự, hay là muốn phản Táng Hồn cung?”

Sắc Kiến phương trượng khen ngợi liếc hắn một cái, không trả lời mà hỏi lại: “Vì sao nói thế?”

“Nếu vì điều trước, thì xác nhận là do xung đột lợi ích; Nếu vì điều sau, sợ chính là trả thù rửa hận.” Huyền Tố trầm giọng nói “Táng Hồn cung như mặt trời ban trưa, Hách Liên Ngự nắm quyền thao túng, Triệu tiền bối ở thời điểm mấu chốt này muốn phản hắn, bất luận bố trí nhiều ít thế nào đều là không đủ phần thắng. Có thể làm cho nàng khư khư cố chấp đến vậy, thậm chí hy sinh con trai độc nhất của mình làm mồi, ngoại trừ hai nguyên nhân này, trong lúc nhất thời vãn bối khó nghĩ ra nguyên nhân khác.”

Sắc Kiến phương trượng lẳng lặng mà nhìn hắn, ánh mắt trước giờ ôn hòa bi thương vào giờ khắc này giống như sấm sét, rồi lại dịu xuống rất nhanh.

“Hai cái nguyên nhân này đều có. Bất quá ngươi nói sai một chút, Triệu Băng Nga yêu con như mạng, sẽ không hy sinh con của mình. Cái người Triệu Kình kia chỉ là một con cờ của nàng.” Sắc Kiến phương trượng nhẹ giọng nói “Con trai ruột của nàng … đã sớm chết.”

Đồng tử Huyền Tố co lại.

“Triệu Băng Nga là từ họ mẹ, tên nàng vốn phải là Hách Liên Nguyệt, là thân muội của Táng Hồn cung chủ đời trước Hách Liên Trầm. Bởi vì Hách Liên Ngự cùng Hách Liên Trầm kết bái huynh đệ, cho nên giữa hắn cùng Triệu Băng Nga còn có hư danh tỷ đệ.”

Sắc Kiến phương trượng khoanh chân ngồi xuống “Triệu Băng Nga thuở nhỏ theo mẹ sống ngoài quan ngoại, cùng phụ huynh quan hệ lãnh đạm. Chỉ có ba mươi năm trước lúc Táng Hồn cung mới thành lập, nàng nghĩ tình huyết thống dẫn tử sĩ mẫu thân lưu lại hỗ trợ Hách Liên Trầm một tay. Những người này về sau chính là “Ma Yết” trong ‘Ngũ Độc vệ’, trên danh nghĩa thuộc sở hữu của Táng Hồn cung chủ, thực tế chỉ nghe hiệu lệnh của một mình nàng, mỗi người đều là cao thủ dị tộc, không thể khinh thường.”

Trải qua mấy ngày liền rèn giũa, Huyền Tố tâm tư sắc bén đã không còn giống ngày xưa, lúc này liền phát giác một tia không đúng: “Chuyên quyền độc đoán, tay cầm quyền cao, cho dù có ân nghĩa tương trợ, Hách Liên Trầm đối với nàng cũng nhất định là kiêng kị nhiều hơn tín nhiệm.”

Sắc Kiến phương trượng mỉm cười: “Thời điểm đó, người Hách Liên Trầm tín nhiệm nhất là huynh đệ kết nghĩa Hách Liên Ngự. Bọn họ đồng thời thành lập Táng Hồn cung, nếu Hách Liên Ngự không lấy lý do tuổi tác còn trẻ để từ chối, có lẽ khi đó cái ghế của Táng Hồn cung chủ đã là hai người cùng ngồi. Cho dù như thế, hắn ở trong Táng Hồn cung cũng là dưới một người trên vạn người.”

Huyền Tố nheo mắt: “Bởi vì so với Triệu Băng Nga, Hách Liên Trầm càng có biện pháp khống chế Hách Liên Ngự?”

Hách Liên Trầm ngay cả thân muội của mình còn lo lắng, như thế nào lại tín nhiệm một người khác như thế? Cho dù là giao tình quá mệnh, cũng không khỏi bị quyền lực ăn mòn. Hách Liên Trầm dám thả lỏng buông ra đại quyền như thế, chỉ có thể thuyết minh hắn tự tin khống chế được người này trong tay.

“Táng Hồn cung đời trước là quan ngoại đại tộc Hách Liên thị. Bọn họ nguyên bản cắm rễ ngoài biên cảnh Tây Nam, thời tiền triều thậm chí còn có quan hệ thông gia với hoàng thất, trong đám Tây Nam dị tộc từng một thời phong quang vô lượng, thế lực cũng bởi vậy muốn xâm nhập trung nguyên, thậm chí đã từng một lần náo loạn vương đô.” Bàn tay khô gầy của Sắc Không phương trượng ở trên mặt đất vẽ một đường, “Nhưng mà sáu mươi tám năm trước, Cao Tổ lãnh binh khởi nghĩa lật đổ tiền triều chính sách tàn bạo, hoàng thất tiền triều hỏa thiêu hoàng cung, toàn bộ tiêu hủy không còn gì. Người của Hách Liên gia cũng rời khỏi trung nguyên trở về quan ngoại. Bất quá bọn họ mang theo một vật.”

Huyền Tố trực giác đây không phải là cái đồ gì tốt. Trong đầu hắn xoay nhanh nhớ lại hiểu biết của mình về tiền triều, lục lọi lung tung mà tìm ra một món đồ chơi: “Cây anh túc?”

Cây anh túc, trước đó có tên là “Thuốc phiện”, là từ thời tiền triều do thương nhân từ hải ngoại mang vào trung nguyên, nói là có tác dụng cứu thương chữa bệnh, kéo dài tuổi thọ. Đầu tiên là được lưu truyền trong dân gian. Sau đó, vương công quý tộc tiền triều chuộng hủ lậu xa hoa, sĩ tử văn nhân nghe nói vật ấy lại còn tác dụng trợ hứng, càng khiến lạm dụng thuốc phiện. Có thế gia đưa con vào cung làm phi tử thậm chí đem nó làm hương liệu, dẫn tới đế vương càng trở nên hoang dâm vô đạo.

Chỉ là chuyện sau đó xảy ra đã chứng minh, thuốc phiện căn bản không phải là thần dược gì, mà là độc vật tàn phá thân tâm người dùng.

Người sử dụng thuốc phiện chỉ cách nửa ngày không dùng, liên tục xuất hiện thần trí không rõ, phản ứng hoặc là điên cuồng hoặc là ngu dại. Không ít vương công quý tộc tiền triều cùng phú thương đều bị vật ấy độc hại, không chỉ vơ vét hết gia sản tài vật ra mua, còn bị rơi vào nanh vuốt của bọn du thương, tâm trí đều bị thuốc phiện chiếm đoạt, bởi vì thế không ít kẻ cùng người thân cận tự giết lẫn nhau. Đáng tiếc là đế vương cũng bị thuốc phiện mê hoặc, không những không nghiêm lệnh cấm chỉ, còn mở rộng biên giới Đông Hải, khiến cho biên cảnh Đông Hải trong lúc nhất thời lâm vào tình thế nguy hiểm.

Vương triều vốn còn tồn tại được thêm mấy chục năm, cứ như vậy lụn bại bởi di nhân hải ngoại trăm phương ngàn kế cùng thuốc phiện.

“Tiền triều bởi vì thuốc phiện khiến bại hoại căn cơ, hại dân tốn của, dẫn địch vào cửa, khiến cho sinh linh đồ thán. Cũng may Cao tổ cùng những chí sĩ không đành lòng nhìn nước mất nhà tan, phất cờ khởi nghĩa, nhượng ngoại an nội, đem di nhân đuổi ra khỏi biên giới Đông Hải, cũng lật đổ tiền triều mục nát.”

Dừng một chút, Sắc Không lắc đầu thở dài “Sau khi Cao tổ đánh tiến Vương đô, một mặt dọn sạch tiền triều dư đảng, một mặt tịch thu tất cả thuốc phiện, bao gồm cả gieo trồng trong đất hoàng gia cũng thiêu hủy một loạt, thậm chí lập quốc pháp nghiêm cấm vật ấy. Nhưng thời điểm đó, người Hách Liên gia rời Vương đô đã mang đi một bao hạt mầm thuốc phiện.”

Huyền Tố nín thở, hai tay không tự giác mà xiết chặt.

“Hách Liên gia vốn am hiểu cổ thuật, lại có độc này hỗ trợ, bọn họ luyện ra hai loại cổ trùng.” Sắc Không nhắm mắt “Hai loại cổ trùng này thích máu, cực kỳ hung lệ, đều có thể hỗ trợ người luyện công tôi độc (*), kéo dài chân khí bảo mệnh, cũng có thể cắn đứt tâm mạch, giết người vô hình. Trong đó, thư cổ là chủ, tên ‘Trường Sinh’. Trong cơ thể Hách Liên Trầm cùng Triệu Băng Nga đều có vật ấy; Hùng cổ là nô, gọi tên ‘Ly Hận’. Hách Liên Ngự từng vì muốn nắm quyền đã tự thỉnh được hạ loại cổ này.” (*)

[(*) tôi độc: tôi ở đây là động từ (giống tôi vôi), nghĩa là thêm vào một chất/yếu tố gì đó để đạt được biến đổi. Trong trường hợp này là thêm độc vào để rèn luyện cho cơ thể quen dần với độc dược, có thể thao túng độc dược]

[(*) thư/hùng: thư là con cái, hùng là con đực]

Huyền Tố hít sâu vào một hơi: “Nói cách khác, Trường Sinh cổ đối Ly Hận cổ có tác dụng tuyệt đối áp chế, cho dù võ công cao tới đâu cũng bị quản thúc bằng cổ trùng trong cơ thể?”

“Không sai.” Sắc Kiến phương trượng gật đầu “Hơn nữa Ly Hận cổ là từ cây thuốc phiện tinh luyện độc dược dưỡng thành, cách một đoạn thời gian sẽ phát tác độc tính, chỉ có máu của chủ nhân Trường Sinh cổ mới có thể giảm bớt thống khổ. Bởi vậy Hách Liên Trầm đối với Hách Liên Ngự thập phần yên tâm.”

Huyền Tố cảm thấy như nghẹn tại hầu: “Chỉ là Hách Liên Trầm đã chết!”

Mười sáu năm trước Táng Hồn cung đổi chủ. Tuy nói là Hách Liên Trầm bởi vì bệnh chết bất đắc kỳ tử, nhưng chỉ cần người giang hồ có chút đầu óc cũng biết trong đó tất có khúc mắc, cái gọi là chết bệnh bất quá là một trò hề che đậy lấy làm ngụy trang mà thôi.

Sắc Kiến phương trượng ngẩng đầu nhìn hắn: “Vậy ngươi biết, hắn là chết như thế nào không?”

Huyền Tố trong đầu suy nghĩ hiện lên: “Người khiến cho hắn bại vong nhất định là Hách Liên Ngự. Nhưng Hách Liên Ngự muốn phản hắn, trước phải âm thầm giải quyết uy hiếp của Ly Hận cổ. Như vậy… là Triệu tiền bối ?!”

Năm đó nếu không có Triệu Băng Nga hỗ trợ, Hách Liên Ngự muốn đoạt đươc đại quyền tuyệt đối không dễ dàng. Nhưng nàng xưa nay cùng Hách Liên Trầm nước giếng không phạm nước sông, tại sao phải làm như vậy?

Sắc Kiến phương trượng cũng không thừa nước đục thả câu, tiếp tục nói: “A Di Đà Phật. Thế gian khó nhất, không gì ngoài cầu bất đắc, kham bất phá; Tối khó cầu khó chịu đựng được, lại không qua một chữ tình. Triệu Băng Nga tính cách quái đản, một đời tận tình tùy ý, cũng là vì tình mà rơi vào ma chướng… Nhưng mà xét đến cùng, cũng là lão nạp sai lầm.”

[(*) cầu bất đắc: cầu mà không được/ kham bất phá: chịu đựng để không bị phá vỡ/ hư hỏng/ hủy hoại… ]

Huyền Tố chỉ cảm thấy trong đầu tất cả đều là mờ mịt, chỉ cần quấy một chút là có thể biến thành tương hồ: “Chuyện này… có can hệ gì với phương trượng?”

Sắc Kiến phương trượng thở dài: “Duyên tới là kiếp. Ba mươi năm trước, Triệu Băng Nga dùng tên giả là Hà Liên Nguyệt ở võ lâm trung nguyên đi lịch lãm, kết bạn với Sắc Không sư đệ ta cùng Đoan Nhai đạo trưởng sư phụ ngươi. Khi đó tính tình nàng còn không như hiện giờ, ba người ý hợp tâm đầu trở thành hảo hữu, vốn cũng tính là một chuyện tốt đẹp, đáng tiếc…”

Huyền Tố trong lòng khó hiểu cả kinh, nhịn không được truy vấn: “Đáng tiếc cái gì?”

“Đáng tiếc…” Ngón tay Sắc Kiến phương trượng chậm rãi nắm chặt, “Nàng luyến ái Sắc Không sư đệ, vì tình sinh ra cố chấp oán giận, thậm chí động võ lẫn bức bách, chọc giận toàn bộ trên dưới Vô Tướng tự.”

Huyền Tố nhíu mày. Một nữ nhân yêu một hòa thượng, nghe qua đích thực là sự tình vô cùng hoang đường. Nhưng cho dù phật hay đạo, tuy có thanh quy giới luật, nhưng đều từ tâm mà giữ. Nếu một người đã sinh ra luyến ái phàm tâm, chém không đứt dứt không được, cho dù cưỡng ép theo Già Lam Dạ Vũ cũng là chuyện vô dụng.

[(*) Già Lam: phật giáo/ Dạ Vũ: đạo giáo]

Bởi vậy, hắn hiếm khi mà hỏi nhiều đến thế: “Như vậy, Sắc Không thiền sư nhìn nàng như thế nào?”

Sắc Kiến phương trượng nói: “Sư đệ nhìn nàng như thế nào, là việc ta đến nay cũng không rõ. Bởi vì tại thời điểm đó không ai nghe được đáp án của hắn, hắn cũng không có cơ hội nói ra khỏi miệng.”

“Vì sao?”

Thanh âm Sắc Kiến phương trượng hơi nghẹn lại: “A Di Đà Phật, thiện tai thiện tai! Tuy nói ngã phật từ bi, nguyện độ ách hướng thiện, nhưng mà đưa thân vào giang hồ liền có những giới hạn không thể bước qua, tỷ như chính tà phân biệt.”

Nếu nàng chính là Hà Liên Nguyệt, như vậy cho dù Sắc Không lựa chọn thế nào đều là quyết định theo thiên mệnh hoặc nhân tâm. Nhưng nàng là Triệu Băng Nga, thì chính là thiên địa không dung nghìn người chỉ chỏ.

[Tác giả có lời muốn nói: Về giả thuyết thuốc phiện tiền triều, là ý tưởng đột phát khi ôn lại chiến tranh nha phiến. Tác hại của thuốc phiện khiến người bình thường khó có thể tưởng tượng, nọc độc truyền càng là đáng sợ. Có câu “Hít một hơi nhất thời thống khoái, đảo mắt đã lên hoả táng đài”. Nhân sinh trên đời phải tự trân trọng tự yêu thương chính bản thân mình.]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.