Phong Đao

Chương 33: Chương 33: Khinh cuồng (chín)




Cố Tiêu một đêm này trằn trọc, như thế nào cũng không ngủ được.

Qua canh ba, y đơn giản xuống giường, nghe ngóng động tĩnh cách vách, liền xoay người nhảy ra ngoài cửa sổ, thẳng về phía trù phòng phía sau sờ soạng lấy một bình rượu cùng một gói đậu phộng. Đặt lại vài đồng bạc, y quay trở lại sân trước, ở trên cây đại thụ tìm một nhánh vừa vặn có thể che dấu chính mình, lại có thể tùy thời nhìn đến gian phòng bọn họ, hệt như một con khỉ trông chừng hang ổ.

Đây là một cây hoa quế nghe nói đã có hơn trăm tuổi, phát triển thập phần cao lớn sum suê khiến người ưa thích. Bởi vậy chủ quán mấy đời nay cũng không di chuyển hoặc đốn hạ, xem như một vật biểu tượng để chiêu tài tiến bảo, từ đó đến giờ vẫn bình yên vô sự mà đứng ở hậu viện.

Lúc này đang là chính thu, là mùa hoa quế thịnh nhất. Hương thơm ngào ngạt quanh quẩn không tan, cơ hồ say lòng người. Cố Tiêu hái lấy mấy đóa hoa quế bỏ vào trong bình rượu, coi như học đòi văn vẻ một phen, một phần cũng là do hương rượu hiện tại uống cũng có chút không mùi không vị.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Cố Tiêu đã có chút lâng lâng, chợt nghe dưới tàng cây truyền đến một tiếng gọi như mèo kêu: “Cố Tiêu, ngươi có ở trong này không?”

Cố Tiêu đẩy ra cành lá thấp thoáng hoa, nhìn phía dưới tàng cây có một tiểu hài tử tròn vo đang ngửa đầu nhìn lên, trên người ăn mặc có chút phong phanh, ở trong gió thu ban đêm lạnh run, thỉnh thoảng lại sụt sịt cái mũi.

Sở Nghiêu ngập ngừng hỏi: “Ngươi ở trên đó làm cái gì?”

“Ngắm phong cảnh.”

Nghe vậy, Sở Nghiêu hướng chung quanh nhìn nhìn. Ngoại trừ tiểu lâu cũ kỹ của khách điếm cùng nền sân lát đá tảng đầy lá vàng thì không có cái gì đáng nhìn: “Nơi này có phong cảnh gì chứ?”

Cố Tiêu không có hảo ý mà kéo dài giọng: “Thịt viên chân ngắn a, trắng trắng tròn tròn, lại còn có thể nói, có tính là phong cảnh không?”

Sở Nghiêu: “…”

Hắn dậm chân liền muốn chạy đi. Cố Tiêu đem gói đậu phộng ném vào một chạc ba, hai chân móc vào cành cây, cả người giống như con dơi treo ngược đảo xuống dưới, một tay cầm bầu rượu uống, một tay lại duỗi ra, đem tiểu hài nhi rất có trọng lượng này ôm ngang lên.

Sở Nghiêu bất ngờ không kịp đề phòng hai chân đã giở hổng lên mặt đất. Không để hắn kịp kêu ra tiếng, trước mắt liền hoa lên, cả người đã nằm gọn trong lòng Cố Tiêu. Thiếu niên kia ngụm rượu còn chưa nuốt xuống, một đôi mắt hoa đào phản chiếu ánh trăng mênh mang cùng mùi hoa quế ngọt ngào, trong khoảng khắc liền như hoa nở dưới trăng tròn.

Sở Nghiêu trong lúc nhất thời cũng quên cả giãy dụa. Tiểu hài tử đại để đều thích đồ vật xinh đẹp, vì thế hắn kinh ngạc mà vươn tay sờ lên đôi mắt y. Cố Tiêu cũng không tránh né, chỉ là trừng mắt nhìn, lông mi cọ qua lòng bàn tay non mịn, hơi hơi ngưa ngứa.

Y lấy gói đậu phộng lại, hướng miệng Sở Nghiêu nhét một hạt, hỏi: “Hơn nửa đêm không ngủ được, chạy đến nơi đây làm cái gì?”

“Ban ngày ngủ lâu, hiện tại ngủ không được.” Sở Nghiêu ở trong ngực y ngọ nguậy “Ngươi vì cái gì không ngủ chứ? Cố di (*) nói ngủ không tốt sau này lớn lên không cao.”

[(*) Cố di: dì Cố]

Bình sinh lần đầu tiên y mới nghe được có người gọi sư phụ nữ thổ phỉ kia của mình như vậy, Cố Tiêu ngẩn ra, bật cười: “Đó là nói tiểu hài tử, ta là người đã trưởng thành rồi nha.”

Sở Nghiêu cắn hạt đậu phộng nói: “Nhưng mà hôm nay Cố di nói ngươi cũng là hài tử.”

“Ở trong mắt trưởng bối, cho dù ngươi trưởng thành cũng vẫn là hài tử.” Cố Tiêu vừa ăn vừa đút cho hắn, chút cảm giác hơi say lúc nãy bị xua đi không còn gì, lúc này mới cười cong cả mắt, “Rốt cuộc tìm ta có chuyện gì? Nói đi, tuổi còn nhỏ không cần phải học che giấu tâm tư, bởi vì đến lúc ngươi trưởng thành, sẽ hối hận là đã không quý trọng thời điểm lúc này có thể thẳng thắn thành khẩn.”

Sở Nghiêu cái hiểu cái không mà nhìn y, cái đầu nhỏ chuyển chuyển, nói: “Ngươi thật là lợi hại, có thể theo ta hồi cung, làm sư phụ ta hay không?”

Hắn từ trong miệng Sở Tuần biết thân phận đã bại lộ, hiện tại trước mặt Cố Tiêu cũng không cần phải vắt hết óc mà che giấu. Lại nghe nói y dọc đường đi bảo vệ Sở Tuần trở lại Kim Thủy trấn, hành động mạo hiểm ly kỳ, lúc này đúng là thời điểm sùng bái Cố Tiêu sát đất, hận không thể trực tiếp đem người này đóng gói hồi cung làm sư phụ của mình.

Sức mạnh của Đại Sở mặc dù đang thịnh, nhưng dưới vẻ phồn hoa là vô số loạn trong giặc ngoài, bởi vậy Thánh thượng đối với con cháu yêu cầu cực cao. Vô luận là hoàng tử hay là hoàng tôn, đều phải rèn văn tập võ, luyện cưỡi ngựa bắn cung từ thuở nhỏ. Đợi Sở Nghiêu qua tám tuổi, liền có đại nội cao thủ chuyên trách đến dạy võ công cho hắn.

Nhưng hắn còn nhỏ không hiểu được đại nội cao thủ cùng giang hồ hiệp khách khác nhau chỗ nào, chỉ cảm thấy chính mình tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe được mới là tốt nhất. Phen này tìm được đường sống trong chỗ chết, Sở Nghiêu đem đám thị vệ bình thường ba hoa chích choè đều nhìn thành gối thêu hoa, cho rằng không có ai lợi hại hơn sư đồ hai người này.

Nhưng mà Cố Thời Phương mặc dù lợi hại, hắn lại luôn có chút sợ nàng, thậm chí theo trực giác ngây thơ cho rằng Cố Thời Phương cũng không thích hắn cùng Tuần ca ca. Tiểu hài tử tâm tư mẫn cảm, Sở Nghiêu liền không nghĩ đi quấn Cố Thời Phương, mà là nhanh cái chân ngắn ngủn thừa dịp đêm đi tìm Cố Tiêu.

Ở trong trí nhớ Sở Nghiêu, một đêm mưa sa gió giật kia, chính là cảm giác ấm áp cùng nương tựa vào một người hắn chưa từng cảm thụ qua.

Cố Tiêu không đáp lời, hắn liền đếm trên đầu ngón tay một câu một câu mà nói rằng: “Ngươi đã cứu ta cùng Tuần ca ca… Hoàng gia gia còn có phụ vương mẫu phi ta đều nhất định sẽ ban thưởng cho ngươi! Ngươi làm sư phụ ta đi, muốn cái gì cũng có, ai cũng không dám bạc đãi ngươi. Ta… ta cũng nghe lời ngươi …”

“Còn nhỏ tuổi mà đã học được dùng lợi dụ dỗ người khác rồi?” Cố Tiêu khoanh tay, nhướng nhướng mi mắt “Nhưng con người ta không yêu tài vật. Ta háo sắc a, so với quyền lực, vàng bạc đều không bằng mỹ nhân khiến ta động tâm…”

Sở Nghiêu nhớ tới yêu cầu đêm đó của y, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút ửng hồng, ngập ngừng nói: “Ta… nhà của ta có rất nhiều mỹ…”

“Được rồi, đa tạ hảo ý của ngươi. Nhưng mà ta không muốn đi theo ngươi.” Cố Tiêu sờ sờ đầu hắn “Ngươi xem con người của ta, không lớn không nhỏ, lá gan vĩnh viễn lớn hơn đầu óc, nói không chừng ngày nào đó liền gây ra đại họa, cùng ngươi trở về ngược lại là không tốt.”

Sở Nghiêu nhớ lại một chút người này hay nói năng bậy bạ, trong lúc nhất thời thế nhưng không tìm ra lý do phản bác, một lúc lâu mới nghẹn ra một câu: “Quy củ cũng có thể học …”

“Thôi đi, nếu mà học được quy củ, ta còn là Cố Tiêu sao?” Cố Tiêu cười nhạo một tiếng, nhéo nhéo khuôn mặt tròn vo của hắn “Đừng nói nữa, không chơi.”

Sở Nghiêu: “… Nhưng ta nói qua muốn báo đáp ngươi.”

Cố Tiêu nhún vai: “Ngươi đem ta quên đi, chính là báo đáp tốt nhất.”

Sở Nghiêu không rõ, lại khó hiểu mà không dám hỏi, nhất thời ủy khuất đến đỏ cả mắt.

“Bèo nước gặp gỡ chính là duyên phận. Lấy thân phận hai ta còn có thể gặp nhau, đã là rất có duyên.” Cố Tiêu nhéo nhéo mũi hắn, lại nhét thêm một hạt đậu phộng, chuyển hướng đề tài mà cầm lấy bình rượu “Nếm thử không?”

Sở Nghiêu không thể tin mà nhìn gia hỏa này lại đi lừa cả tiểu hài tử uống rượu.

Cố Tiêu: “Không say nha, còn rất thơm. Không tin ngươi ngửi xem.”

Sở Nghiêu do dự mà thò lại gần. Rượu trong bình đã không còn nhiều lắm, ngược lại là mùi hoa quế chiếm hơn phân nửa. Hắn ngửi một hồi lâu, ngước mắt lên: “Hoa quế?”

Cố Tiêu nâng bình rượu đưa qua: “Nếm thử không?”

Sở Nghiêu nhìn chăm chú giống như muốn đem bầu rượu soi thủng một lỗ, cuối cùng vẫn là không chống lại được tò mò, hai tay tiếp nhận đến nhấp một hơi, mới vừa vào cổ, nhất thời ho sặc lên.

Khuôn mặt nhỏ nhắn bị gió thổi đến có chút trắng bệch lập tức đỏ hồng, ánh mắt ngập nước mà nhìn Cố Tiêu, tay chân bị một luồng hơi nóng khó hiểu chạy một vòng, nhất thời ngay cả xương cốt cũng mềm nhũn, chưa nói được câu gì liền gục ở trong lòng Cố Tiêu.

Cố Tiêu bị hắn làm cho hoảng sợ, sau khi tiếp được liền lật mí mắt rồi lại bắt mạch, nhất thời không biết phải nói cái gì.

Tôn tử của Hoàng đế gia, cư nhiên mới có một ngụm đã ngã xụi lơ, cái này thật đúng là…

Y hồn nhiên không nghĩ đến hành vi mình cho tiểu hài nhi uống rượu có bao nhiêu vô sỉ, lại sờ lại chọc khuôn mặt béo mũm mĩm kia mà chơi một hồi lâu, mới vui vẻ ôm lấy tiểu hài tử, hướng về phía gian phòng của mình cửa sổ đang mở lớn, theo đường cũ nhảy trở về.

Nằm ở trên giường, trong lòng thêm một tiểu Thịt Viên tròn tròn ấm áp, Cố Tiêu chậc lưỡi, lấy chăn bao lấy hai người thành một cái nem rán to tướng, cảm thấy mỹ mãn mà xoay người ngủ.

Đúng là một đêm không mộng mị.

Ngày hôm sau chưa mặt trời mọc, Cố Thời Phương liền thu thập xong hành trang chuẩn bị ra đi. Nàng mướn bốn chiếc xe ngựa, hai chiếc trong đó hướng hai bên mà đi. Một lúc lâu sau, lại phái thêm một chiếc hướng Du Châu đi tiếp. Chờ dùng qua điểm tâm, nàng mới để cho Sở Tuần cải trang thành thiếu nữ ôm Sở Nghiêu còn đang ngủ lên xe ngựa.

Cố Tiêu đối với cải trang xanh đỏ đủ màu của thiếu niên kia cười đến lăn lộn đầy đất, hướng về phía Cố Thời Phương dựng thẳng ngón tay cái: “Sư phụ, ngươi… ngươi… chiêu này thật tuyệt! Mẹ chồng xấu tính mua cái con dâu nuôi từ bé mang theo hài tử, ha ha ha… Chuyện này ta có thể cười cả năm a!”

Sở Tuần: “…”

Cố Thời Phương “Hừ” một tiếng. Nàng hôm nay thay đổi khác ngày thường, một thân quần áo sẫm màu, tóc búi cao cài trâm, cau mày nhếch miệng, lại giống như biến thành một người khác, cả gương mặt toát ra vẻ một phụ nhân tầm thường cay nghiệt.

Cũng không biết là nàng đem Kinh Hồng đao giấu ở đâu, giơ ngón tay vẻ mặt quở trách: “Ngươi cút về nhà cho ta, còn dám gây chuyện thị phi, chờ ta trở về đánh gãy cái chân chó thứ ba của ngươi!”

Cố Tiêu chợt cảm thấy giữa hai chân lạnh lẽo, nhanh chóng chỉ lên trời mà thề: “Ta nhất định nghe lời, lập tức chạy đi. Bằng không ắt khiến cho Cố gia đoạn tử tuyệt tôn!”

Sở Tuần: “…”

Cố Thời Phương: “… Ngươi là đang thiếu đánh a, tiểu tử thúi!”

Không đợi Cố Thời Phương động thủ, Cố Tiêu nhanh chóng tung người lên ngựa, một hơi chạy ra xa bốn năm trượng, mới ghìm ngựa quay đầu, hét to: “Các ngươi, cẩn thận a!.”

Cố Thời Phương liếc một cái xem thường không nói lời nào, Sở Tuần ôm tiểu hài nhi không tiện làm động tác gì, chỉ hướng y mỉm cười gật đầu.

Ánh mắt Cố Tiêu ở trên người Sở Nghiêu chần chờ dừng lại, có chút tiếc là tối hôm qua rót cho hắn một ngụm rượu, khiến cho lúc này ngay cả hảo hảo nói lời từ biệt cũng không được. Lại nghĩ, tiểu tử kia thật là thích khóc, hôm nay mà tỉnh, không chừng lại khóc nhè một trận, tội gì chứ?

Nghĩ vậy, vó ngựa giậm hai vòng tại chỗ, Cố Tiêu rốt cục xoay người, giơ roi giục ngựa, nhất kỵ tuyệt trần.

Miệng y ngâm nga một tiểu khúc, trong lòng lại lo lắng không yên, nhịn không được muốn quay đầu lại, nhưng mà chung quy cũng không có.

Một đường hết đi lại nghỉ, không nhanh không chậm, cũng rất thuận lợi, không gặp cái gì nguy hiểm, bình yên như vô số ngày đã qua.

Trong lòng y tính toán lộ trình, đại để còn ba bốn ngày là có thể trở lại Phi Vân phong. Đoan Thanh thích yên tĩnh, một người ở lại trên núi nói vậy cũng không nhàm chán, phỏng chừng không phải là tưới hoa nhổ cỏ, thì chính là ngồi chép kinh văn.

Cố Tiêu ngẫm nghĩ lúc sư phụ trở về, ắt hẳn chính mình sẽ được một bữa gậy trúc no nê, vì thế lòng tràn đầy tính toán xem làm cách nào tìm được tấm bùa hộ mệnh từ sư công bên này. Y không mong là thoát khỏi trách phạt, chỉ mong sư công cầu tình để sư phụ có thể hạ thủ nhẹ một chút, khiến y nằm khoảng hai ngày là tốt lắm rồi.

Đang nghĩ đến xuất thần, phía trước đột nhiên có một đạo ngân quang lóe lên. Cố Tiêu bất ngờ không kịp đề phòng, chỉ có thể vội vàng ngửa ra sau, nửa người phía trên dán sát xuống lưng ngựa mới phát hiện đó là một sợi tơ cổ quái, dài nhỏ nhưng cứng cáp, một đầu là mũi câu bạc hình rắn cắm ngập vào trong cây cổ thụ, đầu kia cầm trên tay một người.

Vừa rồi nếu y phản ứng chậm một chút, phỏng chừng đầu đã bị sợi dây này cắt đứt.

Đột nhiên gặp sát thủ, Cố Tiêu còn tưởng rằng là đám người Táng Hồn cung đuổi theo, kết quả nương theo ánh trăng giương mắt vừa thấy lại là một nam tử đang ghìm ngựa quay đầu nhìn.

Nam tử kia một thân áo trắng như tuyết, sau lưng mang một thanh trường kiếm phong cách cổ xưa, tóc đen búi cao, trên mặt đeo mặt nạ điêu khắc hoa văn bằng bạc, cả người tỏa ra một khí thế thanh tịnh vô cầu, nếu vừa rồi hắn không hạ thủ tàn nhẫn, Cố Tiêu cơ hồ cho rằng đó là một trích tiên không nhuốm mùi khói lửa nhân gian.

Rung tay đem sợi tơ thu hồi, chậm rãi gom thành một cái quả cầu nhỏ treo bên hông, thanh âm nam tử xuyên qua mặt nạ truyền ra: “Ngươi đi về hướng kia? Thật khéo, ta cũng vậy. Ngươi đi vòng đường khác đi.”

Cố Tiêu tức cười: “Đường lớn người người đều có quyền đi, bất quá chung đường mà thôi. Chẳng lẽ ngươi đi hướng đó, ta lại không được đi?”

“Chung đường?” Nam tử đem hai chữ này nghiền ngẫm một phen, chậm rãi cười “Người trên đời này bất quá một loại súc sinh không bằng heo chó, có tư cách gì cùng ta chung đường? Tiểu tử, ta hiện tại tâm tình đang thoải mái, thừa dịp trước khi ta thay đổi chủ ý, đi đi.”

Thiếu niên trẻ tuổi tính cách thường tranh cường háo thắng, Cố Tiêu nhíu mày nhớ tới lời Cố Thời Phương dặn dò, mạnh mẽ tự kiềm chế xuống, không so đo cùng kẻ điên vừa thấy liền khó đối phó này, mở miệng nói: “Phía trước chính là một đạo lạch trời, tuyệt đường xe ngựa, không dấu chân người. Các hạ không phải là đi lầm đường chứ?”

Lời này y nói không sai, phía trước chính là một mảnh đầm lầy, sau đó là một thung lũng, có thể nói là nơi khỉ ho cò gáy, cho dù cưỡi ngựa hay đi bộ đều không thể được, mỗi lần y đều cùng sư phụ dùng khinh công vượt qua, nhiều năm qua không thấy người ngoài. Sâu trong thung lũng chính là Phi Vân phong ẩn nấp giữa núi rừng. Bởi vậy những lời này của Cố Tiêu vừa nhắc nhở, cũng vừa muốn khuyên cái người cổ quái này rời đi.

Đôi mắt đen như mực của nam tử từ trong mặt nạ chiếu ra, thời điểm nhìn Cố Tiêu như độc xà nhìn thẳng con mồi, chậm rãi mà cười, nói: “Đi nhầm đường đúng là không có, bất quá…”

Lời còn chưa dứt, cả người hắn từ trên lưng ngựa phóng lên cao, nhanh tựa như một đạo quỷ ảnh. Cố Tiêu căn bản không thấy rõ thân pháp hắn, chỉ cảm thấy sau lưng phát lạnh, theo bản năng mà nghiêng người rơi xuống đất, một cỗ máu tươi liền bắn tung tóe lên người.

Con ngựa trắng y đang cưỡi ngã gục xuống đất, trên cổ ngựa có một vết thương sâu thấy rõ xương, như là bị lợi khí cắt qua, máu tươi đầm đìa, da thịt run rẩy, một lúc lâu cũng không thể lật lại.

Bộ pháp cực nhanh, thủ đoạn cực độc!

Nam tử áo trắng đứng trong vũng máu, tuyệt không để ý đến máu ngựa có thể làm ô uế đôi giày lụa trắng tinh thêu chìm hoa văn của hắn, chỉ nhẹ nhàng cười nói: “Tiểu tử nguyên lai là đồ đệ của Cố Thời Phương.”

Cố Tiêu tóc gáy dựng đứng, gió đêm lạnh lẽo thổi qua cái trán tươm đầy mồ hôi. Theo bản năng y cầm chặt chuôi đao, lại luôn có loại cảm giác vô lực.

Nam tử trước mắt này, tựa như đột ngột từ trích tiên biến thành lệ quỷ.

Ánh mắt của y chậm rãi dời xuống, bỗng nhiên đồng tử co lại, sững người nhìn trên tay nam tử – Trong tay trái của hắn nắm một cây chủy thủ.

Cong như trăng non, tựa như móc sắt, chuôi đao lại khắc một đóa Bàn Nhược hoa trông rất sống động.

Một ngọn lửa không tên ở trong lòng Cố Tiêu đột nhiên bùng phát, máu huyết toàn thân nhanh chóng lạnh lẽo sau đó lại đột nhiên sôi trào, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi mà hỏi: “Ngươi… Là người của Táng Hồn cung?”

Nam tử nhẹ tay vẩy chủy thủ bắn ra mấy giọt máu, lắc lắc đầu, tốt tính mà giải thích: “Không… Táng Hồn cung là của ta.”

Cố Tiêu trong lòng chấn động. Y nhìn nam tử này, sau lưng mồ hôi lạnh đã ướt đẫm quần áo, ngoài miệng vẫn không lộ khiếp sợ: “Ngươi là Táng Hồn cung chủ? Vậy… Hai mươi lăm mạng người ở Bách Hoa thôn, có phải là do ngươi giết hay không?”

Nam tử ngẫm nghĩ một chút, nói: “Hình như là có chuyện như vậy. Nếu không phải lúc lột da mặt nữ nhân kia rất ồn ào, khiến ta thuận tay cắt đầu lưỡi nàng, ta cũng đã quên đi mất.”

“Ngươi… có thù oán gì với bọn họ?”

Nam tử lắc lắc ngón tay: “Không! Không! Không! Ta cùng bọn họ không oán không cừu, chỉ là bọn họ không nên gặp gỡ sư đồ ba người các ngươi.”

“Vậy ngươi có thù hận gì với sư phụ ta?” Cố Tiêu rốt cục nén không được nỗi tức giận, trường đao ra khỏi vỏ mang theo một đạo ánh trăng, xé gió mà đi, thẳng đến cổ nam tử.

Một đao kia chính là “Bạch hồng”, chiêu số cực kỳ bá đạo, tàn nhẫn nhất trong Kinh Hồng đao pháp, mang theo tám phần nội lực trên người Cố Tiêu, vốn tưởng rằng cho dù không thể giết hắn, cũng có thể đả thương.

Nhưng mà, tay trái nam tử còn đang thưởng thức chủy thủ, tay phải cong lại búng ra. Lưỡi đao nhất thời liền lệch hướng, mà bàn tay hắn chuyển thành trảo ngay lập tức nghênh diện đánh úp lại. Cố Tiêu chỉ kịp nghiêng đầu đã cảm thấy trên vai đau xót – vạt áo lại bị sống sờ sờ xé rách, làn da liền hiện lên ba dấu tay máu chảy đầm đìa!

“Phản ứng cũng không tệ lắm, quả nhiên là Kinh Hồng nhất mạch truyền thừa. Nghe thủ hạ ta báo lại, là ngươi phá hủy đại sự của ta, vốn cũng định quay đầu đi tìm ngươi.” Chủy thủ đặt ở ngay cằm y, nam tử tỉ mỉ mà quan sát Cố Tiêu, bỗng nhiên lại cười “Ngươi lớn lên không giống sư phụ ngươi, cũng không giống hắn. Ta thực vui mừng!”

Cố Tiêu cắn răng một cái, trường đao quay đầu, đẩy chủy thủ của hắn, tung người lui trở ra, bỗng nhiên vươn tay cởi xuống cây sáo nhỏ bằng trúc bên hông.

Đây là món đồ Cố Thời Phương cho y, nhưng Cố Tiêu cũng không thổi khúc, trước mắt liền tập trung khí lực dùng sức mà thổi ra một cái phá âm. Thanh âm lập tức làm cây sáo trúc nứt ra, bén nhọn thẳng hướng trời cao, khiến cho trong rừng vô số chim bay cá nhảy!

Động tác chơi đùa của Nam tử đột nhiên hơi dừng lại.

Cố Tiêu thổi xong một âm này, khí tức trong ngực lại có chút không thông. Y đã minh bạch kẻ điên này là hướng Phi Vân phong đi tới. Trước mắt không có sư phụ ở đây, y chỉ hy vọng sư công có thể nghe được thanh âm cảnh báo, nhanh chóng chạy đi.

“Cũng đáng ghét y như sư phụ ngươi!” Nam tử cười nhạo một tiếng, lại không thèm để ý đến y, phi thân hướng về phía trước đi tới. Cố Tiêu hoảng hốt, nhanh chóng hoành đao ngăn trở.

Không giết được cũng không đả thương được, y xuất ra tất cả thủ đoạn, chỉ mong có thể ngăn trở người này trong chốc lát.

Đáng tiếc chung quy không thể.

Nam tử lúc trước còn có ý thăm dò võ công y, lúc này lại hoàn toàn không có kiên nhẫn. Một tay chộp lấy cổ tay phải của y, khiến cho trường đao rời tay, xương cốt đau đớn tựa hồ cũng bị bóp nát!

Y cắn răng không nói một lời. Nam tử lại hướng phía trước nhìn xa xăm trong chốc lát, bỗng nhiên nói: “Hắn đã xảy ra chuyện!”

Cố Tiêu ngẩn ra, lập tức sau lưng nổi lên sợ hãi khó hiểu.

“… Hoặc là hắn không có ở đó, hoặc là bị sự tình gì ràng buộc. Nếu không, nghe được một tiếng sáo kia của ngươi, nhất định sẽ tới cứu ngươi.” Nam tử nắm mạch môn y, nghĩ nghĩ “Thôi, nghĩ lại lúc này ta đi qua cũng là vô dụng. Chi bằng…”

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng Cố Tiêu minh bạch câu nói chưa hết lời của hắn. Y cắn răng, lật bàn tay trái điểm về hướng huyệt Cự Khuyết của chính mình, lại bị nam tử sớm đoán được đẩy ra, một chưởng đánh trúng ngực y khiến cả người bay ra ngoài, quỳ rạp xuống mặt đất hộc ra một ngụm máu to, làm thế nào cũng không đứng dậy nổi.

“Ta đã chuẩn cho ngươi chết rồi sao?” Nam tử ngồi xổm xuống bên cạnh y, mặt nạ bằng bạc trắng dưới ánh trăng càng thêm chói mắt “Yên tâm, ta sẽ không giết ngươi. Theo ta trở về đi!”

Hắn dùng chủy thủ ở trên người con ngựa trắng ngã dưới đất khắc vài chữ, xách Cố Tiêu quay lại chỗ con ngựa của mình, quay đầu liếc nhìn hướng Phi Vân phong một cái đầy tiếc nuối, sau đó giục ngựa chạy đi.

Một lúc lâu sau, một đạo trưởng tóc tai hỗn loạn từ trong rừng chạy tới, bước chân lảo đảo, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, bên môi còn có vết máu chưa khô.

Thân hình hắn có chút bất ổn, bước đi lại rất nhanh. Khi đến nơi này đã không khống chế được hô hấp của mình, bàn tay chống lên cây đại thụ, ánh mắt nhanh chóng đảo qua cảnh tượng trước mặt, đem vết máu trên đất, vết đao trên thân cây nhất nhất thu vào trong mắt, cuối cùng nâng bước đi đến trước thân hình con ngựa trắng đã chết kia.

Trên thân hình con ngựa, có khắc mấy chữ máu chảy đầm đìa. Là một câu chào vui vẻ của cố nhân nhiều năm không gặp, lại khiến cho người ta phát lạnh thấu xương …

Từ biệt bao năm, quân thượng có khỏe không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.