Diệp Phù Sinh mới vừa mở cửa, Lục Minh Uyên đầy người là máu liền nhào vào, thiếu chút nữa khiến y ngã quỵ về phía sau.
Tần Lan Thường thuận tay đóng cửa lại, hai chân mềm nhũn liền sụm xuống đất. Diệp Phù Sinh đem Lục Minh Uyên thả xuống giường, quay lại xách nha đầu kia đặt lên băng ghế, bắt mạch thăm dò. Khí huyết tiểu cô nương đảo lộn, nội tức quay cuồng, nhưng xem chừng không có gì đáng ngại.
Trái lại, Nguyễn Phi Dự xem xét tình huống của Lục Minh Uyên đôi mày nhíu chặt, xem ra có chút không ổn. Diệp Phù Sinh nhíu mày, cũng lười cùng một tiểu cô nương so đo sự tình lúc trước, từ trong tay áo lấy ra một viên thuốc, bỏ vào nước ấm đưa cho Tần Lan Thường, hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”
Tần Lan Thường cũng không dám già mồm cãi láo, một hơi đem chén thuốc uống sạch, thở hổn hển hạ khí, nói: “Thực xin lỗi, là ta hiểu lầm ngươi. Đêm qua sau khi tách ra, ta liền trở về tìm thư sinh. Kết quả người không gặp được, trái lại lại đụng phải bọn người Tiêu Diễm Cốt.”
“Bọn họ?” Diệp Phù Sinh cau mày. Tuy rằng chỉ cùng nha đầu kia gặp mặt một lần, nhưng lai lịch trước đó Sở Tích Vi đã nói sơ qua. Y biết Tần Lan Thường tuổi mặc dù nhỏ, cũng là nữ tử kiêu căng tính cách mạnh mẽ, mấy kẻ lâu la râu ria tuyệt sẽ không được nàng xem cùng một bọn với Tiêu Diễm Cốt.
Tần Lan Thường gật đầu thật mạnh: “Ân, còn có một người nam nhân, vừa cao vừa gầy, mặc một thân bạch y, trên mặt còn đeo một cái mặt nạ bằng bạc chạm trổ hoa văn.”
Sắc mặt Diệp Phù Sinh trong khoảnh khắc trắng bệch: “Tiêu Diễm Cốt xưng hô với hắn như thế nào?”
“Ta nghe là… cung chủ.” Tần Lan Thường vỗ vỗ ngực “Ta vốn là ẩn nấp rất kỹ, Tiêu Diễm Cốt cũng không phát hiện, lại bị hắn lập tức nhận ra. Ta không có biện pháp, nhanh chóng chạy vào con đường hầm nhỏ, kết quả vẫn bị đuổi theo. Nếu không có thư sinh đột nhiên xuất hiện, một phen ám khí của Tiêu Diễm Cốt liền đánh vào trên người của ta.”
Diệp Phù Sinh kìm nén trong lòng nổi sóng mãnh liệt, hỏi: “Vậy đám các ngươi làm thế nào chạy trốn tới nơi này?”
“Cũng nhờ tiểu thúc ta.” Tần Lan Thường nắm chén trà xiết chặt “Hắn đả thương Tiêu Diễm Cốt, lại đoạt lôi hỏa đạn của ta ném về hướng tên cung chủ gì đó, nhân cơ hội mang theo hai chúng ta ra khỏi địa cung.”
“Vậy hắn đâu?” Chợt nghe tin tức Sở Tích Vi, Diệp Phù Sinh chẳng những không yên lòng, ngược lại càng thêm khẩn trương hơn nữa.
Tần Lan Thường thân thể không tự giác mà run rẩy, trong mắt toát ra một tia sợ hãi: “Chúng ta chạy trốn chưa xa, cung chủ kia liền đuổi theo. Tiểu thúc… kêu ta mang theo thư sinh nhanh chóng chạy đến đây hội hợp với các ngươi.”
Tim Diệp Phù Sinh giống như bị cắt xuống một khối, gió lạnh tràn vào gào thét.
TángHồn cung chủ. Mười mấy năm trước y đã lĩnh giáo qua thủ đoạn của người này, đến nay vẫn là ác mộng không tài nào quên được.
Tuy rằng gặp lại Sở Tích Vi không được bao lâu, nhưng Diệp Phù Sinh hiểu rất rõ người này. Ngay từ bé hắn đã là hài tử tính tình bướng bỉnh; những từ như “Cầu xin” hay “Lùi bước” không phải vạn bất đắc dĩ hắn đều không tùy tiện mở miệng.
Hắn để Tần Lan Thường mang theo Lục Minh Uyên chạy trốn, chỉ có thể thuyết minh… bản thân hắn không nắm chắc phần thắng, cho nên dứt khoát lưu lại phía sau cản địch.
Tần Lan Thường không dám nói tiếp nữa. Nàng nhìn Diệp Phù Sinh mới vừa rồi còn êm đẹp, chỉ sau mấy câu nói đó sắc mặt đột nhiên trắng bệch, giống như tử thi vừa bị rút đi hồn phách.
“Ta đi tìm hắn!” ý niệm vừa điểm, Diệp Phù Sinh lập tức đứng dậy, nhấc cây đao trên bàn liền muốn đi ra ngoài. Trong đầu y vang ong ong, vào giờ khắc này hoang mang lo sợ, căn bản không biết mình đang làm cái gì, chỉ biết là muốn nhanh chóng đi đem Sở Tích Vi tìm về.
“Diệp công tử, lúc này ngươi đi, có ích lợi gì?!” Thanh âm Nguyễn Phi Dự tụ thành một đường truyền vào trong tai tuy không lớn, lại như hắt một chậu nước lạnh lên đầu, khiến thần trí u mê của Diệp Phù Sinh nhất thời thanh tỉnh.
Cả người y run lên, trên tay buông lỏng, thiếu chút nữa ngay cả đao cũng cầm không được. Y quay đầu lại nhìn ba người trong phòng, ánh mắt trong khoảnh khắc này đúng là mờ mịt luống cuống.
Nguyễn Phi Dự nói: “Người của Táng Hồn cung đến bây giờ còn chưa đuổi lại đây, chứng tỏ đã bị vướng phải sự tình gì đó. Nói cách khác, vị đồng bạn kia của ngươi hẳn là không đáng ngại, lại còn gây cho bọn chúng phiền toái không nhỏ.”
Diệp Phù Sinh lấy lại bình tĩnh. Y hít sâu vào một hơi, mạnh mẽ ép mình tỉnh táo lại: “Nha đầu, hắn còn nói cho ngươi cái gì?”
Tần Lan Thường bị sát khí đột nhiên bùng nổ vừa rồi của y sợ tới mức động cũng không dám động, lúc này mới dò xét sắc mặt y, thật cẩn thận mà trả lời: “Tiểu thúc nói hắn không có việc gì, để chúng ta rời đi về Tướng Quân trấn trước, hắn quay đầu lại sẽ đuổi theo chúng ta.”
Diệp Phù Sinh nhìn nàng, hỏi: “Ngươi tin?”
“Ta từ nhỏ đến lớn, chưa thấy qua việc tiểu thúc nói mà làm không được. Dám không nghe lời, hắn liền muốn giáo huấn ta!” Tần Lan Thường do dự một chút, vẫn là ngẩng đầu trả lời, “Cho nên, hắn kêu ta chạy, ta liền chạy; Hắn nói sẽ đuổi theo, liền nhất định sẽ đuổi theo. Ngươi… cũng tin hắn một lần đi.”
Bàn tay Diệp Phù Sinh nắm đao hết xiết lại thả ra, rốt cục đè xuống đầy ngập tâm phiền ý loạn, quay đầu lại nhìn về phía giường. Chỉ thấy Nguyễn Phi Dự đã cởi áo Lục Minh Uyên xuống, trên vai lưng hắn một đám lỗ nhỏ màu đỏ, thoạt nhìn thập phần đáng sợ, nghĩ đến ắt là thời điểm suýt xảy ra tai nạn, Lục Minh Uyên quay lại ôm lấy Tần Lan Thường, mới khiến cho nàng miễn gặp nạn.
Chỗ kia hẳn là một đám châm nhỏ mảnh như lông trâu, bắn vào da thịt liền đứt rễ kết lại. Bởi vì chúng quá nhỏ quá mảnh, không có cách nào hoàn toàn đánh rớt, chỉ có thể lấy thân chịu đựng.
Ngón tay Nguyễn Phi Dự ở gần một miệng vết thương nhẹ nhàng đè xuống, cũng thở ra nhẹ nhõm, nói: “Đây là độc môn ám khí ‘Triền miên’ của Tiêu Diễm Cốt, vừa đâm vào thân thể liền xuyên gân thấu xương, cho dù mổ da thịt ra cũng khó mà cạo xương giải độc. Cũng may lần này không có tẩm độc, Minh Uyên cũng đã dùng nội lực hộ thể, châm cũng không có cắm sâu vào trong.”
Vừa nói, Nguyễn Phi Dự vừa điểm mấy huyệt đạo trên người Lục Minh Uyên, hướng về Diệp Phù Sinh nói: “Còn thỉnh giúp một tay.”
Mắt thấy bàn tay Nguyễn Phi Dự đặt trên lưng Lục Minh Uyên, Diệp Phù Sinh hiểu ý, ngón tay phải cũng đặt trên cổ tay trái của Lục Minh Uyên, cùng Nguyễn Phi Dự tạo thành một vòng tuần hoàn từ đầu đến cuối, dùng nội lực ép về phía vết thương, một đám châm lần lượt từ những trong những lỗ nhỏ bị bài xuất, rất giống một đống sâu mọt từ trong cát đất chui đầu ra, khiến cho người ta nhìn mà nổi da gà rợn tóc gáy.
Từ trong máu thịt trục xuất gai độc cảm giác có thể nói là cực kỳ đau đớn. Cho dù Lục Minh Uyên vẫn còn hôn mê, cơ bắp toàn thân theo bản năng căng cứng, trên mặt cũng hiện lên vẻ vặn vẹo. Tần Lan Thường nhìn thấy trong lòng xoắn lại, cũng không dám lên tiếng quấy rầy bọn họ, chỉ có thể nín nhịn, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Trong đầu nàng hiểu rõ, mấy cái châm này mà cắm vào người mình, sợ là đã không chịu được đến lúc này.
Chờ đến lúc tế châm thoát ra hơn non nửa, Diệp Phù Sinh cùng Nguyễn Phi Dự đồng thời ra tay bắt đầu rút châm. Chỉ thấy kim châm này được chế tạo cực kỳ có kỹ xảo, sau khi đâm vào thịt sâu đến tận xương, thời điểm hút ra rất dễ kéo theo từng sợi máu thịt, quả nhiên không phụ cái tên “Triền miên”.
Cho đến lúc một cây châm cuối cùng được hút ra, trên vai và lưng Lục Minh Uyên cơ hồ đã không còn chỗ nào lành lặn. Diệp Phù Sinh lấy thuốc thoa lên vết thương cho hắn, lại nhét vào miệng hắn một viên thuốc bổ khí huyết, mới vươn tay lau mồ hôi trên đầu.
Bận bịu trong chốc lát như vậy, ngược lại khiến y thanh tỉnh, rót một chén trà cho Nguyễn Phi Dự, hỏi: “Nơi đây không nên ở lâu. Ta được người nhờ vả, muốn dẫn nha đầu kia quay về nhà. Không biết tiên sinh có tính toán gì chăng?”
Nghe vậy, Tần Lan Thường thân thể run lên, ánh mắt dời khỏi người Lục Minh Uyên dừng lại trên gương mặt Nguyễn Phi Dự. Lão giả khí độ bình thản đang bưng lên một chén trà nóng, nói: “Dĩ nhiên là hồi kinh phục chức.”
Tần Lan Thường kinh sợ, thốt lên: “Trời cao đường xa, ngươi một cái lão nhân mang theo một kẻ nửa tàn phế thì đi như thế nào?”
“Nha đầu, đối với lão tiên sinh không được vô lễ!” Diệp Phù Sinh thản nhiên mà mắng một câu. Ngữ khí của y cũng không nghiêm khắc, nhưng Tần Lan Thường không biết là trước đó lừa y một phen cho nên chột dạ, hay là mới vừa rồi bị dọa một lần hiện tại có chút sợ, nghe vậy không dám cãi lại, chỉ bĩu môi an tĩnh như một con gà con.
Rốt cuộc cái đồ ba gai đó cũng chịu ngậm miệng, Diệp Phù Sinh hài lòng rót cho nàng chén nước, nhìn về phía Nguyễn Phi Dự nói: “Nha đầu nói bậy nói bạ, nhưng không phải là không có lý. Trước mắt không biết bao nhiêu ngưu quỷ xà thần mai phục ở trên đường hồi kinh, chỉ chờ tiên sinh tiến đến. Không bằng trước hãy liên lạc với Tam Muội thư viện cùng triều đình, rồi hãy tính toán đi?”
“Ở thời điểm mấu chốt này, càng có nhiều người đến, lão hủ càng không thể an tâm.” Nguyễn Phi Dự lắc lắc đầu, ngón tay vuốt ve chén trà “Về phần an toàn… Nếu mà Diệp công tử cùng Bách Quỷ môn cũng không thể bảo vệ cái mạng này của lão hủ, vậy thì thật sự là trời muốn ta chết.”
Diệp Phù Sinh khoát tay áo: “Tại hạ tự biết không đủ lực, không dám nhận sự phó thác của tiên sinh.”
Nguyễn Phi Dự cười cười: “Diệp công tử các ngươi mới đến, lại có thể chuẩn xác mà tìm được địa cung như thế, nếu lão hủ không đoán sai, chính là được người hữu tâm chỉ dẫn đi.”
“Thời điểm bất thường, không có lựa chọn nào khác.” Ánh mắt Diệp Phù Sinh nhất thời lạnh đi “Chỉ là, việc này có quan hệ gì?”
“Người đến tiếp ứng bị giết, lão hủ cùng Minh Uyên lại mất tích, triều đình nhất định sẽ phái người tiến đến truy xét.” Nguyễn Phi Dự tự rót cho mình một chén trà “Táng Hồn cung hiện giờ dám làm việc này, dĩ nhiên là đã tìm đường lui tốt cho mình. Trong đó không gì hay bằng… tìm người chịu tội thay.”
Diệp Phù Sinh lẳng lặng mà nhìn hắn, trong mắt không gợn sóng, ngữ điệu lại dấy lên hàn ý: “Nếu tại hạ cự tuyệt, việc này liền sẽ đẩy lên đầu Bách Quỷ môn?”
“Diệp công tử lần này tương trợ, lão hủ cùng tệ đồ vô cùng cảm kích, dĩ nhiên không có lý nào lại lấy oán trả ơn.” Nguyễn Phi Dự mỉm cười “Nhưng mà Táng Hồn cung cùng người trong triều đình cấu kết, nếu lần này kế thành, mà lão hủ lại không thể sống sót trở lại Thiên Kinh kể lại sự thật, Bách Quỷ môn liền gặp phiền toái.”
Quả nhiên là lão cáo già miệng lưỡi bén nhọn.
Diệp Phù Sinh sớm biết cùng Nguyễn Phi Dự giao tiếp không dễ dàng, bởi vì lão gia hỏa này toàn thân đều là tâm kế, lúc nào hắn cũng có thể tìm được cơ hội tính kế người khác. Nếu là trước kia, y sớm đã cao bay xa chạy, chỉ là hiện tại lại không thể làm như vậy.
Trong lòng y đang cân nhắc, đáng tiếc là Tần Lan Thường phía sau không biết uống lộn thuốc gì, ngại chính mình bị rơi xuống hố còn chưa đủ, không thể chờ đợi được mà muốn vung cái xẻng lấp thêm đất, liên thanh nói: “Được! Chúng ta hộ tống ngươi hồi kinh!”
Diệp Phù Sinh: “…”
Tần Lan Thường không chú ý tới ánh mắt liếc xem thường của y, từ trên băng ghế nhảy xuống, khẽ động đến miệng vết thương đau đến hít một hơi khí lạnh, nói: “Nể mặt mũi thư sinh, chúng ta đáp ứng. Ngươi nói phải giữ lời, đừng có quay đầu lại gây rắc rối cho chúng ta!”
Diệp Phù Sinh: “… Nha đầu, có thể đem từ ‘chúng’ trong ‘chúng ta’ nuốt trở lại không?”
Tần Lan Thường ngạc nhiên nói: “Vì sao?”
Diệp Phù Sinh dựng thẳng lên hai ngón tay, nói: “Thứ nhất, ta không đáp ứng; Thứ hai, ta không gia nhập Bách Quỷ môn các ngươi, chỉ là một kẻ ngoại nhân.”
“Ngươi sao có thể là ngoại nhân?” Tần Lan Thường kéo tay áo y lắc qua lắc lại “Tiểu thúc đều có thể đem ta giao phó cho ngươi, ngươi đương nhiên là nội nhân (*) của hắn. Đúng hay không a, thẩm nhi?”
[(*) ngoại nhân/nội nhân: người ngoài/người trong nhà. Chỗ này TLT chơi chữ, nội nhân còn có nghĩa là chồng gọi vợ, kiểu như gọi bà xã ấy :)]
Diệp Phù Sinh: “…”
Phật viết đại nhân không được đánh hài tử. Nhưng hai chữ khiến người ta đau dạ dày này được nàng nói ra, y có chút nhịn không được.
Y giơ tay lên, nha đầu kia sát ngôn quan sắc (*), thả tay áo y lui ra phía sau hai bước, hất mặt lên nói: “Đời này có thể đánh ta chỉ có ông nội, bà nội, cha mẹ cùng thúc thẩm của ta. Ngươi là cái gì? Dám đánh dám nhận a!”
[(*) sát ngôn quan sắc: xem xét nét mặt, lời nói của một người để đoán ra ý tứ của người đó]
Diệp Phù Sinh: “… Được rồi, ngươi thắng.”
Nguyễn Phi Dự kiên nhẫn vô cùng tốt, chờ đến lúc hai người hồ nháo xong, mới cười tủm tỉm hỏi: “Thương lượng xong rồi?”
Diệp Phù Sinh quay đầu lại nói: “Nàng nếu đã đáp ứng, ta cũng đành liều mình cùng bồi. Chỉ là ta cũng không phải là người trong Bách Quỷ môn, mà nha đầu kia tuổi còn nhỏ cũng không biết điều động bố trí như thế nào, muốn hộ tống hai người tiên sinh hồi kinh thật sự khó như lên trời.”
Nguyễn Phi Dự nói: “Ngươi yên tâm, chỉ cần đem hai người chúng ta đưa đến Vệ Phong thành, ta liền có thể liên lạc với thuộc hạ cũ, liền không phải lo gì nữa.”
Vệ Phong thành, là một thành trấn nằm giao giữa Bắc cương cùng Trung đô, cách nơi này khoảng hơn trăm dặm, chẳng những có trọng binh gác, còn có Hoàng tử thứ chín của Tiên hoàng phân phong lại đây. Nghe nói người này là một kẻ hoàn khố (*) không hơn không kém, không có lòng tranh quyền đoạt lợi, tham sống sợ chết. Diệp Phù Sinh đối với cái này từ chối cho ý kiến, nhưng xem từ thái độ của Nguyễn Phi Dự, liền cảm thấy không đáng tin cậy.
[(*) Hoàn khố: chỉ những thanh niên con nhà gia thế, chỉ thích ăn chơi trác táng qua ngày, không có ý chí lý tưởng gì]
Diệp Phù Sinh đâm lao phải theo lao, chỉ đành nhắm mắt nhắm mũi nhận. Quay đầu liếc mắt nhìn tiểu nha đầu, cuối cùng nhịn không được cốc nàng một cái rõ đau, nói: “Chờ tiểu thúc trở về tính sổ với ngươi!”