Phong Đao

Chương 165: Chương 165: Năm xưa (trung)




Triệu Băng Nga đi lại ở Trung nguyên đã hơn một năm, vòng qua Bắc cương thiết huyết, nhìn thấy Đông Hải bao la hùng vĩ, từng tán thưởng Trung đô địa linh nhân kiệt, cũng than thở đất Nam non xanh nước biếc, cuối cùng vẫn là dừng bước lại nơi Tây Xuyên phong tục xưa cũ, cảnh sắc bao la xanh tươi, trước thanh đăng cổ phật dâng ba nén hương.

Tăng nhân trẻ tuổi vẫn bình tâm tĩnh khí như lần cuối nàng gặp trước lúc rời đi, một tay gõ mõ, một tay lần lần phật châu lẩm nhẩm niệm kinh. Triệu Băng Nga đưa tay chống cằm ở bên cạnh nhìn hắn.

“Quán tự tại bồ tát hành thâm Bát nhã ba la mật đa thời chiếu kiến ngũ uẩn giai không, độ nhất thiết khổ ách. Xá lợi tử… (*)”

[(*) trích « Bát Nhã ba la mật đa tâm kinh»]

Triệu Băng Nga cười cắt ngang hắn: “Mỗi lần tới tìm ngươi, đều nghe một thiên này, ta nghe đến thuộc lòng a.”

Sắc Không nhẹ nhàng đem khánh đồng cất kỹ, mở mắt nhìn qua: “Trở lại rồi?”

“A, đi ra ngoài hai tháng, có chút mệt mỏi.” Triệu Băng Nga từ trong tay áo lấy ra một chuỗi phật châu bằng trầm hương vứt cho hắn “Ta đi Đông Lăng gặp Đoan Nhai đạo trưởng, cùng hắn đến Cổ Dương thành bái phỏng Đoạn Thủy trang chủ. Lúc gần đi hắn nhờ ta đem vật này tặng cho ngươi, mừng ngươi thọ qua Bồ Tát giới.”

“Ngươi ắt là đã thỉnh giáo Đoạn Thủy đao.” Sắc Không tiếp được phật châu, trên mặt không vui cũng không buồn, bình thản tựa như một ly nước trắng không tư không vị.

“Rút đao Đoạn Thủy, danh bất hư truyền.” Triệu Băng Nga vừa nói, vừa quan sát sắc mặt của hắn “Thọ qua tam đàn đại giới (*), nghe nói tháng trước ngươi còn nổi danh trong cuộc Vạn Phật luận pháp. Chỉ sợ qua vài năm nữa, phương trượng liền muốn lập ngươi làm thủ tọa hòa thượng của Vô Tướng tự, về sau truyền thụ địa vị trụ trì cho ngươi.”

[(*) Tam đàn đại giới: hành trình tu tập của tăng nhân. Bao gồm đàn thứ nhất thọ Sa-di giới, đàn thứ hai thọ Tỳ-kheo giới, đàn thứ ba thọ Bồ Tát xuất gia giới. Giới ở đây có nghĩa là các điều cấm.]

Khi nàng nói chuyện tựa như có ngón tay nhéo vào trong lòng, đem tâm địa lãnh ngạnh vò thành khăn lụa nhăn nhúm. Sắc Không rũ mắt không nói lời nào, Triệu Băng Nga lại nhịn không được nói: “Thoạt nhìn chính là tiền đồ vô lượng nha… Nhưng mà ngươi còn chưa đến tuổi nhi lập, thế giới rộng lớn muôn hồng nghìn tía còn chưa nhìn thấy hết, như thế nào lại chết tâm nhãn làm một hòa thượng thanh tâm quả dục?”

“Nơi Phật môn, Hà thí chủ lời nói cẩn trọng.” Sắc Không thấp giọng nói, chắp tay nhẹ tụng phật hiệu.

Triệu Băng Nga nghe thấy “A Di Đà Phật” liền đau đầu, nhưng lại không nỡ phát giận với hắn, đành phải ra vẻ thản nhiên nói: “Ta đi xa lâu như vậy, vừa mới trở về lại bị ngươi mắng không cho mở miệng, sớm biết thế liền ở lại Thái Thượng cung, tốt xấu cũng có thể cùng người đánh vài trận.”

Sắc Không ngẩng đầu, có chút nghi hoặc: “Thái thượng cung môn quy chặt chẽ, không được gây chuyện hiếu chiến.”

Triệu Băng Nga cười to: “Đệ tử Thái Thượng cung cũng nhàm chán y như ngươi. Bất quá mấy ngày gần đây có một nữ nhân thực thú vị đến, tính tình hào sảng, đao càng thống khoái. Đáng tiếc ta cùng nàng đều gặp qua vội vàng, chỉ có chiến một trận là đã ngừng.”

Sắc Không ở trong lòng xoay chuyển: “Là vị bằng hữu họ Cố của Đoan Thanh đạo trưởng?”

Triệu Băng Nga nghe hai chữ “bằng hữu” này liền bĩu môi. Nàng tâm tư linh hoạt ánh mắt sắc bén, dĩ nhiên so với kẻ xuất gia đọc kinh nhiều đến choáng người này càng lợi hại hơn. Huống chi nữ tử tên gọi “Cố Thời Phương” kia từ đầu tới đuôi đều không rời mắt khỏi Đoan Thanh.

Vốn tưởng rằng nàng là giống mình một bên nguyện ý một bên vô tình, không ngờ đến thời điểm chiến hứng khởi đến có chút mất khống chế, Đoan Thanh cùng Đoan Nhai lại đồng thời ra tay. Một người nắm chặt đao của nàng, một người khác lại đẩy tay Cố Thời Phương ra chắn ở trước mặt nàng.

Triệu Băng Nga trong lòng đột nhiên nảy lên ghen tị cùng không cam khó có thể ức chế.

Cùng luyến mộ người ngoài cõi hồng trần, vì sao Cố Thời Phương có thể khiến đỉnh núi cao băng tuyết động tâm, nàng lại chỉ có thể đơm đó ngọn tre (*)?

[(*) đơm đó ngọn tre: «đó» là dụng cụ đan bằng tre, dùng để bắt cá. Đơm đó ngọn tre ý chỉ việc làm không thực tế, tốn công vô ích]

“Hòa thượng, lần này đi Cổ Dương thành, trái lại là khiến ta mở rộng tầm mắt.” Triệu Băng Nga nhìn chằm chằm Sắc Không, nhẹ giọng thì thầm “Vô Song phái Phùng Nhược Cốc thiếu hiệp tặng ta cành đào, muốn cùng ta kết giao luyến mộ, ngươi nói ta có nên đáp ứng hay không?”

Ngón tay lần phật châu hơi hơi khựng lại, Sắc Không nói: “A Di Đà Phật, tùy tâm tùy duyên.”

“Ta không thích hắn!” Triệu Băng Nga đi đến trước mặt Sắc Không “Hòa thượng, ta có người mình thích rồi.”

Bốn trăm sáu mươi bảy ngày, nàng có ba trăm ngày trái phải đều đảo quanh một tăng một đạo Sắc Không cùng Đoan Nhai. Người sau rộng lượng ôn hòa giống như phụ huynh, người trước bình đạm không có gì lạ lại có thể làm cho nàng bỗng nhiên cảm giác ngày tháng an tĩnh.

Trước khi Triệu Băng Nga gặp gỡ Sắc Không, vẫn cảm thấy nữ nhân khinh cuồng như mình nên tiên y nộ mã vết đao liếm huyết, sau khi nhận thức hắn mới sinh ra cảm giác bình lặng chậm rãi lá rụng về cội giữa dòng thời gian.

Thử tâm an xử thị ngô hương (*). Tâm nàng như ngọn lục bình phiêu lãng một ngày sinh ra rễ, muốn cứ như vậy ở một chỗ nảy mầm đâm chồi, ở bên cạnh đại thụ che trời vĩnh viễn, từ đó mưa gió cùng nhau, lưỡng tình bình đạm.

[(*) Từ trong bài Định phong ba của Tô Đông Pha: «Vạn lý quy lai niên dũ thiếu, thử tâm an xử thị ngô hương» – Mỗ tạm dịch: Vạn dặm quay về năm tháng thiếu, nơi lòng yên ả chính là quê]

Nàng gắt gao nhìn chằm chằm Sắc Không. Tăng nhân tuổi trẻ im lặng một khắc, bỗng nhiên đưa tay cầm lấy khánh đồng, lần thứ hai nhắm mắt nhẹ gõ, niệm tiếp câu kinh vừa rồi chưa tụng xong: “…Xá lợi tử, sắc tức thị không, không tức thị sắc, sắc tức là không…”

Mới niệm tới đây, chợt nghe sau lưng phát ra một tiếng vang thật lớn. Cửa thiện phòng bị đóng sầm lại phản chấn trở về, ngọn đèn lay động lại chỉ soi ra bóng dáng một người khoanh chân ngồi ngay ngắn.

Tiếng khánh đồng khựng lại, sau đó lại đập vào trên mõ, tăng nhân chậm rãi mở mắt ra, thì thầm: “Sắc tức là không, không… tức là sắc.”

Triệu Băng Nga đi lần này vốn là cử chỉ lúc nóng giận, không ngờ rằng lúc gặp lại liền cảnh còn người mất.

Nàng trời sinh tính tình quật cường lại có chút bất chấp thủ đoạn. Từ lúc còn bé, xem trọng đồ vật nào liền theo Hách Liên Trầm tranh đến đầu rơi máu chảy cũng phải đoạt được, không nhường mảy may, càng đừng nói đến việc thấy khó mà lui.

Triệu Băng Nga nổi giận đùng đùng rời Vấn Thiện sơn. Đệ tử cửa Phật biết nàng cùng Sắc Không giao tình thâm hậu cũng không dám đi ngăn trở, nàng liền một đường chạy vào trong rừng muốn chém cọc gỗ một lát để bình tĩnh lại, không ngờ tại đây gặp được Hách Liên Ngự.

Từ khi ma đạo đại hội một năm trước qua đi, người thay Hách Liên Trầm liên lạc với nàng liền biến thành Hách Liên Ngự. Bình tâm mà xét, Triệu Băng Nga cũng không chán ghét hắn, chỉ là lúc này đang nổi nóng, nói chuyện cũng không hảo ý: “Người trong ma giáo đi vào Vấn Thiện sơn, là muốn chết hay là muốn quy y?”

“A Tỷ, nghĩa huynh nhờ ta nhắn với ngươi một câu – đừng quên mình không phải Hà Liên Nguyệt, mà là Triệu Băng Nga.” Hách Liên Ngự lẳng lặng nhìn nàng, lắc lắc đầu, “Ta vốn tưởng rằng nghĩa huynh lo nhiều, lại không ngờ là A Tỷ nghĩ quá nhiều.”

Vẻ mặt Triệu Băng Nga vào giờ khắc này đông lại. Nàng chậm rãi kéo khăn che mặt xuống, sát ý âm lãnh đã lâu không gặp chậm rãi tràn đầy trong mắt, thanh âm chuyển sang lạnh lẽo: “Hách Liên Trầm phái ngươi tới nhắc nhở ta, xem ra là muốn dùng đến ‘Triệu Băng Nga’?”

“Cho dù nghĩa huynh không mở miệng, ta cũng muốn tới thông tri A Tỷ một tiếng.” Dừng một chút, Hách Liên Ngự ngưng trọng nói “Triều đình ban bố mười ba Cấm võ lệnh, muốn người tập võ trong thiên hạ tuân thủ nghiêm ngặt pháp quy «động võ phạm cấm». Ma đạo ba môn sáu phái không phục, hai tháng sau muốn tại Tư Quyết cốc đất Nam ước chiến tám đại môn phái chính đạo, chiến thiếp đã phát ra rồi.”

Tư Quyết cốc đất Nam, cách Tam Muội thư viện cũng không xa. Mà triều đình ban bố Cấm võ lệnh sau lưng tất nhiên không thể thiếu tác động của Nam Nho. Ma đạo chọn chiến trường ở nơi này, không còn nghi ngờ gì là muốn ở trước cửa Nam Nho thị uy, cho dù can đảm hay là ngu xuẩn, đều đại biểu một hồi gió tanh mưa máu sắp xảy ra.

Cho dù Triệu Băng Nga đối Hách Liên Trầm có muôn vàn suy tính, đối phương chung quy vẫn là người thân cùng huyết thống, Táng Hồn cung cũng là chỗ nàng hiện giờ an cư lạc nghiệp, cho dù vì chính mình nàng cũng nhất định phải đi, huống chi…

Nàng áp chế thấp thỏm trong lòng, đi theo Hách Liên Ngự xuống núi lên ngựa, hướng về Mê Tung lĩnh nhất kỵ tuyệt trần (*).

[(*) từ câu «Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu, vô nhân tri thị lệ chi lai” (Ngựa tung vó bụi ái phi cười, ai mà không biết vải thiều đến nơi.) từ tích Dương Quý Phi thích ăn trái vải, hoàng đế liền sai người dùng khoái mã vận chuyển. Ý muốn nói tốc độ rất nhanh, chỉ có thể thấy khói bụi mịt mù chứ không nhìn thấy bóng ngựa phi qua]

Một chuyến này vừa đi liền sáu mươi ba ngày hoàn toàn không có tin tức. Đến lúc nàng tái kiến Sắc Không là ở trên chiến trường Tư Quyết cốc.

Nàng mang mặt nạ quỷ dạ xoa cầm trong tay Vãn Nguyệt loan đao hỗn chiến trong đám đông. Lúc này không giết người thì chính là bỏ mạng, Triệu Băng Nga không đắn đo nhiều cũng không do dự, thẳng đến khi một thanh trường kiếm chặn lại loan đao nàng đang hướng về phía yết hầu tên đại đệ tử phái Hoàng Sơn, một cây huyền thiết trường côn đặt ở đầu vai nàng.

Tình cảnh này quen thuộc đến mức nào, nhưng mà lúc này kiếm chiêu của đạo trưởng liên miên bất tuyệt phong kín đường lui, trường côn trên vai lại không hề lưu lực như nặng ngàn quân, đao trong tay Triệu Băng Nga cũng không thể dừng lại.

Bả vai trầm xuống tránh trường côn, một đao Triệu Băng Nga gạt ra trường kiếm quay lại chém thẳng xuống. Lưỡi đao cùng nắm đấm bằng xương bằng thịt chạm vào nhau. Một cỗ nội lực cương mãnh đến cực điểm ở trong kinh mạch Triệu Băng Nga bùng nổ, cổ họng nàng dâng lên vị tanh ngọt, máu từ dưới mặt nạ chậm rãi chảy xuống.

Giang hồ truyền tụng, Phật quyền của Sắc Không chính là nội lực chí cương chí dương trong cửa phật, Triệu Băng Nga cho tới bây giờ cũng chưa cùng hắn đánh qua, dĩ nhiên cũng chưa được lĩnh giáo, đến hôm nay xem như tâm nguyện được đền bù.

Nhưng nàng cũng không cao hứng.

Trường côn của Sắc Không quét ngang, quyền kình bức người. Đoan Nhai kiếm thế thành trận, dệt thành tấm lưới không khe hở. Hai người bọn họ một công một thủ đem Triệu Băng Nga, Hách Liên Trầm đều vây đến có chút luống cuống. Nhưng mà trên chiến trường quan trọng nhất chính là tốc chiến tốc thắng.

Thời điểm Triệu Băng Nga lần thứ hai cùng bọn họ quyền kiếm chạm vào nhau, nhịn không được mở miệng châm chích: “Đạo sĩ thúi, con lừa trọc! Người xuất gia nên ở trên núi trên chùa an tâm niệm kinh, đến nơi này đánh đánh giết giết làm gì? Lục căn không tịnh, ngũ uẩn không không!”

Sắc Không vẫn là một câu “A Di Đà Phật”. Đoan Nhai đạo trưởng thận trọng tỉ mỉ, nghe vậy hơi hơi nhướng mày. Mũi kiếm vốn là muốn đâm vào cổ họng Triệu Băng Nga lại chệch ra, kham kham để lại bên gáy nàng một vết cắt nhỏ.

Đáng tiếc hắn còn chưa kịp cất tiếng hỏi, chiến cuộc đã bị Hách Liên Ngự dẫn người quấy rầy. Mỗi người tách ra mà đấu, trong chớp mắt chính là gần nhau trong tấc gang mà biển trời cách mặt.

Một trận chiến này đánh ba ngày ba đêm, cuối cùng là ba môn sáu phái ma đạo rời khỏi chiến trường trước. Lực lượng tinh nhuệ bọn họ mang đến hơn phân nửa nuốt hận mà về, bạch đạo lại chiếm thượng phong, nếu mà đánh tiếp kết cục chính là đồng quy vu tận, mà bất cứ người nào cũng không muốn đem hết thảy đều chôn vùi ở nơi này.

Trận chiến Tư Quyết cốc này tà không thắng được chính, tám đại môn phái bạch đạo lại bởi vì tổn thương cũng không trọn vẹn cao hứng, ma đạo ba môn sáu phái càng là nguyên khí đại thương, khi tháo chạy tựa như chó cụp đuôi. Kẻ duy nhất được cho là người thắng chính là Táng Hồn cung một trận chiến thành danh.

Làm thế lực mới trong ma đạo, Táng Hồn cung bị đẩy ra chiến trường đầu tiên đấu lại liên quân bạch đạo, vì ba môn sáu phái tranh thủ cơ hội, giằng co một ngày một đêm vẫn không có dấu hiệu thua kém. Mỗi người tham chiến đều tay nhiễm máu tươi, Hách Liên Trầm, Triệu Băng Nga võ công cao cường, Hách Liên Ngự tâm ngoan thủ lạt khéo bố trí bẫy rập, khiến cho mọi người kiêng kị.

Ba môn sáu phái tử thương rất nặng, Táng Hồn cung vẫn còn thừa lực, không chỉ vì ma đạo cản hậu vớt vát danh dự, cung chủ Hách Liên Trầm còn cùng Đoạn Thủy trang chủ Tạ Trọng Sơn nhất quyết cao thấp, một trận thắng được nửa chiêu, uy danh đại chấn, có thể thấy từ đó về sau ma đạo sắp phong vân đảo ngược.

Chính tà trước sau rút khỏi chiến trường, chỉ để lại một nhóm người dọn dẹp tàn cục. Triệu Băng Nga lại không đi.

Nàng gỡ mặt nạ xuống, thiêu hủy quần áo dính máu, lấy lụa mỏng che mặt, thay áo lam, lại biến trở về “Hà Liên Nguyệt”. Triệu Băng Nga thừa dịp bóng đêm thuận theo đường núi xuống phía dưới tra xét, tìm kiếm Sắc Không bị Võng Lượng môn chủ Hoa Phi đeo bám nhảy xuống đoạn nhai.

Hòa thượng không ngoan ngoãn ở trong chùa niệm kinh, cố tình đến nơi này làm việc xấu, thật sự là đầu óc có bệnh. Triệu Băng Nga một bên thầm mắng, một bên cẩn thận tìm kiếm, từng gốc cây ngọn cỏ mỗi mô đất hốc đá đều không hề bỏ qua. Cho đến lúc hai tay đều bị nham thạch sắc bén cứa hết một tầng da, mới tìm được thi thể Võng Lượng môn chủ Hoa Phi đầu rơi máu chảy cùng Sắc Không đã bất tỉnh.

Phật tổ phù hộ! Từ trên cao như vậy rơi xuống không đem hắn ngã chết, trái lại để cho Võng Lượng môn chủ Hoa Phi làm đệm lưng cứu Sắc Không một mạng. Triệu Băng Nga nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài, lúc này mới kinh hãi phát giác một thân mồ hôi bị gió thổi vào, lạnh đến thấu xương.

Nàng cũng không thèm nhìn tới thi thể kia, đi qua đem Sắc Không cõng đứng lên. Nữ tử vóc người nhỏ khí lực cũng ở mấy ngày liền đại chiến cùng leo xuống đoạn nhai đã hao hết tám chín phần, Triệu Băng Nga thiếu chút nữa bị đè bẹp xuống đất, thật vất vả mới có thể tiếp tục cõng hắn đi tiếp, trán đầy mồ hôi.

Trên chiến trường còn có người hai bên chính tà dọn dẹp thi thể, Triệu Băng Nga không dám tùy tiện liên hệ, lại thấy gió đêm lạnh lẽo, đành phải cõng Sắc Không tìm sơn động tạm lánh. Chung quanh không có khe nước, nàng hái lá chạy qua chạy lại góp nhặt chút sương sớm, một nửa cẩn thận rót vào miệng Sắc Không, một nửa lại thấm vào khăn lau máu trên vết thương cho hắn.

Sắc Không bị thương nặng, Triệu Băng Nga có ý muốn dùng Trường Sinh cổ giữ mạng cho hắn, rồi lại lo hắn không chịu nổi cổ độc bá đạo, đành phải lấy chân khí vì hắn bảo vệ tâm mạch, hy vọng người này có thể mau chóng tỉnh lại, tốt xấu gì cũng có thể tự động điều tức.

Gây sức ép đến giờ sửu, Sắc Không rốt cuộc cũng tỉnh. Hắn phát ra một tiếng rên, đầu óc mờ mịt, trước mắt hoa lên, thật vất vả mới nhìn rõ là Triệu Băng Nga, bỗng nhiên đưa tay đem nàng đẩy một cái lảo đảo.

Cho dù cách lớp quần áo, Triệu Băng Nga cũng cảm giác được bàn tay hắn nóng bỏng, trên mặt nổi lên màu đỏ không bình thường, mà ngay cả ánh mắt cũng đầy nước, bộ dáng chật vật đến không còn thấy chút thanh tĩnh ổn trọng thường ngày nào.

Võng Lượng môn theo con đường mị hoặc giao hợp, bên trong âm thịnh dương suy, công phu tu luyện cũng là dụ dỗ đoạt mệnh dâm tà. Thân là môn chủ mỗi cái nhăn mặt nhíu mày cũng càng câu nhân, chiêu số võ công cực thiện mê hoặc tâm thần, rất nhiều người ý chí kiên định đều không tránh khỏi hoảng hốt một khắc, mà khi giao chiến chỉ một cái chớp mắt đã là sinh tử khác nhau.

Võng Lượng môn chủ dựa vào công phu này ở trên chiến trường giết không ít người trong bạch đạo, đương lúc giương giương tự đắc, quay đầu lại thấy người của mình bị hòa thượng kia đánh giết đến không còn lại mấy người. Nàng tự mình ra trận lại cũng không ăn thua, người kia ngay nửa phần động dung cũng không thấy. Nàng vừa hận vừa giận, mắt thấy đại thế đã mất, đơn giản lấy mạng đổi mạng, quấn lấy Sắc Không nhảy xuống đoạn nhai, nhất định phải lấy hòa thượng này làm đệm lưng cho Võng Lượng môn.

Đáng tiếc người bị đầu rơi máu chảy trước, cũng lại là chính nàng. Lúc lâm chung Võng Lượng môn chủ vẫn không cam lòng, dùng hết khí lực cuối cùng thi triển “Mị âm” bên tai Sắc Không…

“Sắc bất thị không, không bất thị sắc, sắc tức là không, không tức là sắc. Hành phất động, tâm dĩ loạn, thực sắc tính, hà tất giới? Ngũ uẩn bất thông, lục căn bất tịnh, xuất thế nhập thế, A Di Đà Phật. Loạn cơ vi, động cơ tính, hảo Phật gia, tục thế giã!”

Âm dương giao hợp, thực sắc tính dã; động tâm nhẫn tính, tồn lý diệt dục.

Sắc Không đã trọng thương, tâm thần khó tránh khỏi thất thủ. Lúc hôn mê còn hoàn hảo, một khi tỉnh lại liền là nội tức hỗn loạn, dương cương chân khí tại đan điền tán loạn, nhanh chóng tỏa ra kỳ kinh bát mạch. Lại thêm Triệu Băng Nga luyện được nội công cực hàn chí âm, vào lúc này càng như băng hỏa va chạm, hoặc là bài xích nhau, hoặc là dung hợp nhau.

Chân khí đi loạn suýt nữa đem mạch máu hắn đều nổ tung. Trên trán, trên lưng bàn tay Sắc Không gân xanh nổi lên, hắn miễn cưỡng duy trì một chút thanh minh đẩy Triệu Băng Nga ra, thở hổn hển nói: “Ta… ta không ổn, ngươi đi mau!”

Triệu Băng Nga tuy rằng chưa từng trải, nhưng đã gặp qua mấy trò dơ bẩn mê loạn cũng không ít. Nàng nhìn thấy bộ dạng này của Sắc Không, lại nhớ đến Võng Lượng môn, nhất thời liền minh bạch.

Tâm thần thất thủ, chân khí chí dương bị mị âm gây kích thích, khiến cho kinh mạch đan điền đi loạn. Kết cục tốt nhất là tẩu hỏa nhập ma, thảm hơn một chút là có thể đương trường tâm mạch đứt đoạn, chết bất đắc kỳ tử.

Nếu mà đi tìm Đoan Nhai, lấy nội lực “Vô Cực công” tĩnh tâm lãnh dục vì Sắc Không bình ổn chân khí, có thể hữu kinh vô hiểm mà vượt qua kiếp nạn này. Đáng tiếc Đoan Nhai vì bảo hộ đám người bạch đạo không thể không rút đi trước, nhanh nhất trở về cũng phải sáng sớm ngày mai, Sắc Không làm sao mà chờ được?

“Ta mang ngươi đi tìm Đoan Nhai…” Triệu Băng Nga cắn răng một cái, tụ hàn khí lên chưởng dừng ở đại huyệt trước ngực Sắc Không. Nội lực băng hàn cơ hồ đem trước ngực hắn ngưng đọng thành một tầng sương trắng, nhưng mà lại rất nhanh tan thành nước, ướt đẫm tăng bào vốn đã lam lũ rách nát.

Bàn tay nóng bỏng bắt lấy cổ tay nàng, dùng sức đem Triệu Băng Nga kéo xuống dưới, hai đôi môi chạm vào nhau. Triệu Băng Nga còn chưa kịp hoàn hồn đã thấy một lần nữa bị đẩy ra, liền nghe “răng rắc” hai tiếng, Sắc Không bẻ một tay một chân của chính mình, tê liệt ngã xuống đất, cắn răng đối nàng nói: “Đi…”

Triệu Băng Nga bị hắn đẩy mạnh đến mức lưng đập vào vách động, đau đớn khiến nàng thanh tỉnh, chứng kiến trước mắt lại làm cho nàng tâm loạn.

Nàng đi rồi, hắn nhất định sẽ chết.

Nàng thích hắn, cũng không muốn hắn chết.

“… Hòa thượng, ngươi nhìn ta, là ai?” Triệu Băng Nga ở trước mặt hắn ngồi xổm xuống, hai tay lạnh lẽo nâng gương mặt nóng bỏng của hắn, cường bách hắn nhìn về phía mình.

Hai mắt Sắc Không đã đỏ lên, hắn theo bản năng bắt lấy cổ tay Triệu Băng Nga, lại cưỡng ép chính mình buông ra, lẩm bẩm nói: “Hà thí chủ…”

Hắn nói còn chưa dứt lời, Triệu Băng Nga đã cắn chót lưỡi, đôi môi mang theo huyết khí hôn xuống.

Giờ phút này, mùi máu tanh lại kích thích thần kinh mẫn cảm. Trước khi thần trí Sắc Không trầm luân, nhìn nàng đứt quãng mà nói: “A Di… Đà Phật… không…không thể…”

Triệu Băng Nga không nói lời nào, một tay ấn hắn xuống đất, thầm nghĩ: “A Di Đà Phật cái con mẹ ngươi!”

Sáng sớm hôm sau, phương đông mặt trời vừa mới lộ ra, Đoan Nhai đạo trưởng liền dẫn người tìm xuống dưới vách đá.

Thời điểm đó, việc xảy ra đột nhiên, mọi người đều nói Sắc Không không còn đường sống. Đoan Nhai đạo trưởng có lòng đi cứu, lại bị sự tình các loại bám trụ, bận việc một đêm ngay cả ngụm nước còn chưa kịp uống, đã mang theo vài tăng nhân Vô Tướng tự leo xuống đoạn nhai tìm kiếm, sống phải thấy người, chết cũng phải thấy xác.

Bọn họ tìm được thi thể Võng Lượng môn chủ, lại không thấy Sắc Không, trong lòng hơi nhẹ nhõm. Dọc theo vết máu một đường tìm kiếm, vừa lúc nhìn thấy Triệu Băng Nga cõng Sắc Không dùng cả tay lẫn chân mà bò lên sơn đạo.

“Hà cô nương!” Đoan Nhai đạo trưởng sửng sốt một chút, không ngờ tới lại ở nơi này nhìn thấy “Hà Liên Nguyệt”, trùng hợp đến mức nghi ngờ lúc trước càng sâu hơn một chút, chỉ là hắn làm người cẩn trọng, cũng không lộ ra manh mối.

Gặp lại Sắc Không hôn mê bất tỉnh, cùng với Triệu Băng Nga một thân chật vật vấy máu, tuy rằng dấu vết được che dấu, vài tăng nhân tuổi trẻ cũng không phát giác ra cái gì khác thường, Đoan Nhai tỉ mỉ quan sát trong lòng lại trầm xuống.

Hắn để các tăng nhân tiếp nhận Sắc Không đi trước, chính mình lùi lại phía sau một bước đỡ lấy Triệu Băng Nga, thiên ngôn vạn ngữ ở trong lòng xoay chuyển, cuối cùng vẫn là thở dài, nói một câu “Càn rỡ!”, đem Triệu Băng Nga bế ngang lên, để tránh thống khổ của nàng càng thêm sâu sắc.

Triệu Băng Nga nằm trong lồng ngực hắn, nhìn đạo trưởng đã không còn trẻ sắc mặt nặng nề như cổ tùng lão thạch, hốc mắt bỗng nhiên có chút cay. Đáng tiếc nàng không thích khóc, chỉ có thể ở trên bả vai hắn nhẹ nhàng dựa vào: “Đa tạ đạo trưởng.”

Đoan Nhai lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Ngươi nha… mười phần sai rồi, tự giải quyết cho tốt đi!”

“Ta thích hắn, nguyện ý cứu hắn như vậy, tính sai cái gì?” Triệu Băng Nga thấp giọng nói “Hắn là hòa thượng, có thể hoàn tục; ta là… có thể vì hắn cải tà quy chính. Như vậy, chỗ nào không được?”

“Vậy hắn cũng thích ngươi như ngươi thích hắn không? Nếu hắn vẫn chưa như thế, lúc hắn tỉnh lại nên tự xử như thế nào, lại nên đối mặt với ngươi như thế nào?” Đoan Nhai nghe nàng thừa nhận, càng thở dài “Ngươi nguyện ý phong đao quăng kiếm, nhưng mà chính tà thành kiến, thế tục luân lý có nguyện ý buông tha các ngươi hay không? Hà cô nương, tình cảm đích thực là việc của hai người, nhưng muốn được như ước nguyện, chấp tử giai lão, lại không chỉ là việc của con người mà là số mệnh.”

Triệu Băng Nga trong lòng phát run, nắm tay cũng xiết chặt, cho dù lời Đoan Nhai không êm tai, nàng cũng biết hắn nói không sai.

“Ta không nghĩ nhiều như vậy…” Thật lâu sau, nàng nhẹ nhàng nói “Rất nhiều người chẳng làm nên trò trống gì, chính là do không quả quyết, lo trước lo sau. Ta nếu là mọi việc đều phải băn khoăn như vậy, chỉ biết tay chân trói buộc, cái gì cũng đều không làm được.”

Triệu Băng Nga xưa nay đều mạnh mẽ, không tôn trời cũng chẳng kính đất, không phục người cũng chẳng tin mệnh. Nàng từ nhỏ đi theo mẫu thân học đao luyện võ, Vãn Nguyệt đao biến hóa vô cùng, người luyện đao cũng hỉ nộ vô thường, cho tới nay bộc lộ tài năng, cho dù có tan xương nát thịt, cũng không chịu nhượng bộ ai.

Nàng muốn thành việc, không từ thủ đoạn; Nàng muốn tìm người, đến chết không ngừng. Nếu việc con người có thể làm, Triệu Băng Nga liền quyết không thuận theo thiên mệnh.

Đáng tiếc thời điểm đó, nàng còn không hiểu cái gì là nhân tâm khó tính, thiên ý khó lường.

Ba ngày sau, Sắc Không hơi hơi thanh tỉnh, liền theo chúng tăng rời đi, không thấy quay đầu lại, cũng không thấy lưu luyến.

Triệu Băng Nga ở trên đỉnh núi đứng im trong gió hồi lâu, mới nghe được Đoan Nhai nói cho nàng, phương trượng Vô Tướng tự bị thương nặng sợ là thời gian không còn nhiều, muốn lập Sắc Không làm thủ tọa hòa thượng.

Trêu chọc ngày xưa, một câu thành tiên tri.

Sắc Không tuổi tác bất quá chỉ mới khoảng ba mươi, lại đức nghiệp kiêm tu, văn võ song toàn, được phương trượng ký thác kỳ vọng. Lại thêm lần này Tư Quyết cốc một trận chiến kể công, được lập làm thủ tọa hòa thượng trong chùa cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Từ đó về sau, hắn liền phải mất đi thanh nhàn, phụ tá phương trượng quản lý sự vụ trong chùa, giám sát đôn đốc, vì chúng tăng làm gương. Đợi đến khi phương trượng thoái vị, hắn chính là trụ trì kế nhiệm.

Chỉ là Triệu Băng Nga không cam lòng.

Nàng không nghe Đoan Nhai khuyên bảo, càng ngoảnh mặt làm ngơ với thư Hách Liên Ngự đưa tới, ra roi thúc ngựa ngày đêm không ngừng, rốt cuộc đuổi kịp đoàn người Sắc Không phía trước, ở dưới chân núi Vấn Thiện hoành đao ngăn trở.

“Hòa thượng, chúng ta đánh một hồi đi.” Triệu Băng Nga đá văng chướng ngại vật ra, tay nắm đại đao nhắm thẳng vào Sắc Không, lộ ra ngoài khăn che mặt một đôi mắt mãnh liệt như lửa, gằn từng chữ không ngừng “Ngươi thắng, chúng ta nhất đao lưỡng đoạn, ta sẽ không bao giờ đến phiền ngươi nữa; Ngươi thua, liền bỏ giới hoàn tục, theo ta tiêu dao hồng trần đi!”

Tăng nhân đồng hành đều ồ lên, đám người Đoan Nhai đuổi theo đến đây cũng dừng bước lại. Trước mắt bao người, Sắc Không lẳng lặng nhìn nàng hồi lâu, chậm rãi chắp tay, nói: “A Di Đà Phật!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.