Phong Đao

Chương 163: Chương 163: Ngạo cốt




Sắc Không hỏi: “Dân chúng?”

“Không sai, nhìn phục trang đều là dân chúng nguyên bản ở thôn trấn gần đây, số lượng có gần ngàn người, hơn nữa…”

Sở Tích Vi không vui nói: “Tam Nương, Bách Quỷ môn từ lúc nào có quy củ ấp a ấp úng?”

Ngu Tam Nương hiểu được vị “Diệp công tử” này phía dưới đến tột cùng là người nào, nhất thời trong lòng ớn lạnh, vội nói: “Trạm canh gác ở xa báo về tin tức, những người này vẻ mặt dị thường, da thịt lộ ra bên ngoài cơ thể đều có vết ban thối rữa, hoài nghi bọn họ đều nhiễm dịch bệnh.”

Mọi người sắc mặt kịch biến. Hai chữ “dịch bệnh” rất nhiều thời điểm so với đao kiếm càng làm cho người ta sợ hãi, hơn nữa những người này không phải là ma đạo tử sĩ, mà chính là dân chúng vô tội tay không tấc sắt, bọn họ cho dù để tự bảo vệ mình, cũng không thể giết người cầu toàn.

Nhưng mà người nhiễm dịch bệnh vốn càng dễ dàng lây bệnh, chưa nói đến việc số lượng đông đảo như thế. Nếu họ tràn vào Vấn Thiện sơn, chỉ sợ…

“Không phải là dịch bệnh, là cổ độc!”

Thanh âm Tôn Mẫn Phong lẫn trong tiếng thở hổn hển vang lên. Mọi người nhìn lại, chỉ thấy trên đường núi hai người vội vàng chạy tới, là Doanh Tụ xách theo Tôn Mẫn Phong cấp tốc trở về.

“Ta kiểm tra thi thể mấy độc nhân kia, phát hiện trên người bọn họ đều có da thịt hoại tử mức độ khác nhau, bựa lưỡi trắng bệch, sắc mặt xanh mét, hai mắt vô thần, cử chỉ điên cuồng, mặc dù còn giữ được một chút thần trí, lại chỉ nghe lệnh người khống chế.” Tôn Mẫn Phong ý bảo mọi người lùi lại, nhấc quần áo thi thể kia lên, chỉ thấy đối phương từ hai chân tới đùi da thịt đều đã thối rữa, sau lưng còn có vết ban lớn màu đỏ, thoạt nhìn làm cho người ta cực kỳ sợ hãi.

“Ta lấy ngân châm tham nhập phế phủ, phát hiện trong đó có vật còn sống hoạt động. Vì thế liền lấy đao mổ dạ dày ra …” Tôn Mẫn Phong đem thi thể lật qua, lộ ra vết đao mổ bụng. Mọi người mặc dù cảm giác kinh sợ, vẫn đi qua quan sát.

“Ở trong dạ dày hắn, ta tìm được một cổ trùng.” Tôn Mẫn Phong mang danh “Quỷ Y”, nhiều năm qua làm không biết bao nhiêu sự tình khác biệt thế đạo, trước mắt không thèm để ý chút nào mà vươn tay đi vào ổ bụng người nọ. Khi hắn lấy ra liền mở lòng bàn tay, bên trong có một con trùng giống như rắn, to bằng đầu đũa dài khoảng nửa ngón tay, cả thân thể trong suốt, nếu không bị máu nhiễm đỏ, chỉ sợ người thị lực tốt cũng không thể nhìn thấy nó!

Triệu Băng Nga hai tay xiết chặt, không thể tin mà nhìn về phía Hách Liên Ngự đang chết ngất.

Đồng tử Sở Tích Vi co lại: “Đây là…”

“Ta từng nghe nói, Táng Hồn cung nguyên là gia tộc Hách Liên thị ngoài quan ngoại, nhiều thế hệ truyền thừa một loại cổ thuật…” Tôn Mẫn Phong ngẩng đầu nhìn về hướng Triệu Băng Nga “Triệu hộ pháp, ngươi có biết đây là vật gì không?”

Triệu Băng Nga nói: “Nó bộ dáng cực giống Ly Hận cổ. Bất quá lại có khác biệt… Mấy năm gần đây Hách Liên Ngự thường xuyên ở sau lưng ta làm chút hoạt động, hắn hẳn là biết rõ mới phải.”

Sở Tích Vi nhíu mày, đi đến bên người Hách Liên Ngự, một ngón tay điểm lên đại huyệt, nội lực xuyên vào trong kinh mạch nổ tung, sống sờ sờ đem người đang chết ngất đau đến tỉnh lại, khoảnh khắc mở mắt thiếu chút nữa là phun đầy máu lên mặt hắn.

Sắc Không nói: “Hách Liên thí chủ, ngươi có nhận biết cổ trùng này?”

Hách Liên Ngự trọng thương tỉnh dậy, chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn như bị nghiền nát, lúc muốn đề khí, bên trong đan điền liền châm đến thống khổ, khiến hắn ra một đầu mồ hôi lạnh.

Hắn oán hận liếc nhìn Đoan Thanh một cái, tựa hồ muốn đem người nọ lột da róc xương nuốt vào trong bụng, lại chỉ đổi được ngón tay thứ hai của Sở Tích Vi. Hắn không có nội lực bảo vệ, thân thể co quắp cuộn tròn lại, ngày thường có bao nhiêu cao cao tại thượng thịnh khí lăng nhân (*), hiện tại liền có bấy nhiêu chật vật bất kham.

[(*) thịnh khí lăng nhân: vẻ mặt giận dữ khiến người khác khiếp vía]

Hách Liên Ngự xưa nay không chịu thiệt, cố giương mắt nhìn xuống cổ trùng trong tay Tôn Mẫn Phong, cười lạnh một tiếng: “Làm sao mà không biết chứ?”

Dừng một chút, hắn nhếch miệng: “Đây là bảo bối Bộ Tuyết Dao lấy ‘Ly Hận cổ’ nuôi dưỡng ra, gọi là ‘Khản Ly cổ’, ẩn trong nước. Một khi được người nuốt vào trong bụng, liền ở trong cơ thể sinh trưởng, độc cũng càng ngày càng sâu, không chỉ hủy hoại cơ thể người, càng có thể đoạt thần trí nhân tâm … Thứ tốt như vậy, các ngươi may mắn nhìn thấy, nên vui mừng mới phải.”

Vừa dứt lời, Hách Liên Ngự liền trúng một cước, người bị đập thật mạnh lên thân cây. Hắn dùng tay trái chống lên mặt đất miễn cưỡng ngồi dậy, lạnh lùng nhìn về phía Sở Tích Vi: “Phá hư đại sự của ta, một đao một cước, ta đều nhớ kỹ!”

“Ngươi có hận ta tận xương, chỉ sợ cũng không cơ hội đòi lại!” Sở Tích Vi lạnh lùng hừ một tiếng “Không cần đem hết thảy đổ lên đầu Bộ Tuyết Dao. Nếu không có mệnh lệnh của ngươi, hắn dám làm việc này sao?”

Hách Liên Ngự hỏi lại: “Vậy ngươi làm sao xác định, ta không phải là bị người ép buộc?”

La gia chủ đang muốn thóa mạ, Sắc Không đã lên tiếng: “Dị tộc?”

“Tây Phật mắt mù tâm không mù, đích thực so với đám ngu xuẩn này thông minh hơn nhiều.” Hách Liên Ngự cười nhạo một tiếng “Chuyện cho tới bây giờ, ta cũng không thèm gạt các ngươi. Lần này ta mưu đồ Võ Lâm đại hội muốn đem các ngươi một lưới bắt hết, dị tộc tìm tới ta hợp tác lại không chỉ như thế… bọn họ muốn mượn đường, cũng muốn mượn đao.”

Lời này nói đến mờ mịt, người nên minh bạch lại lập tức nghe hiểu được ý ở ngoài lời …

Vấn Thiện sơn ở sau biên quan, trước bảy thành Già lam, lại có hiểm đồ Tây lĩnh bí mật thông đến quan ngoại, chính là một chỗ yếu đạo. Năm đó tổ sư Vô Tướng tự xây chùa nơi này cũng là do Cao Tổ nhờ cậy, dốc toàn lực võ tăng của chùa nhiều thế hệ canh gác nơi đây. Lần này mấy ngàn dị tộc kì binh từ Tây lĩnh lẻn vào, mặc dù bị ngăn dưới Lạc Nhật nhai, rốt cuộc vẫn có cá lọt lưới, toàn quân đột nhập cũng chỉ là sớm muộn. Đến lúc đó gặp phải hỏa khí quân trận, khó có người chắc chắn toàn thân trở ra. Nhưng mà một khi Vấn Thiện sơn bị chiếm lĩnh, liền bóp ngay yết hầu yếu đạo, thứ nhất bọn chúng có thể cùng đại quân quan ngoại dị tộc nội ứng ngoại hợp, thứ hai kỳ quân có thể đánh lén vào trong nội địa, đây chính là “mượn đường”;

Trước lấy độc nhân lẫn vào trong đám người bạch đạo, làm tổn hại võ lâm nhân sĩ khiến cho bọn họ ốc không mang nổi mình ốc, sau lại đem thôn dân trúng cổ độc dẫn hướng Vấn Thiện sơn chặn con đường phía trước. Bạch đạo xem trọng thanh danh cũng thế, mà nhân từ nương tay cũng thế, không tránh khỏi bị bó tay bó chân. Đến lúc đó người bị thương thọ độc dĩ nhiên sẽ tăng lên, sau khi rút lui lại tỏa đi bốn phương, chính là đem độc vật này lan truyền khắp nơi, không ai biết sẽ tạo thành mối nguy lớn đến mức nào. Không chỉ hại đến bao nhiêu dân chúng vô tội, mà nếu có người bệnh lọt vào những thành trì trọng yếu, càng tạo cơ hội để gây rối, đây chính là “mượn đao”.

Sở Tích Vi biến sắc, Doanh Tụ nheo mắt nói: “Ta mấy ngày gần đây phái người quan sát qua tình huống xung quanh, đích xác là nhìn thấy không ít người ốm đau nằm trên giường rên rỉ, còn nói là bệnh dịch. Không ngờ tới… lại là do ngươi tạo nghiệt!”

“Khụ khụ… Dị tộc tới cửa, ta không đáp ứng liền trở thành vong hồn trước tiên, dĩ nhiên kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Huống chi hiện tại nói việc này, cũng đã muộn.” Hách Liên Ngự ho ra một búng máu, giương mắt nhìn quét qua mọi người “Trước đó, Tiêu Diễm Cốt cũng đã phái người lẻn vào thôn trấn quanh đây bí mật hạ độc. Hiện giờ những thôn dân đó độc phát, còn tưởng chính mình nhiễm dịch bệnh, lại được ám cọc khuyến khích vài câu liền ôm ấp ý niệm cầu sinh hướng đến nơi phật môn thánh địa này mong bọn ngươi từ bi cứu giúp… A, đám người các ngươi từ xưa đến nay tự xưng là cứu tử phù thương, hiện giờ có cơ hội nổi danh, còn không mau đi cứu người?”

Mọi người lòng đầy căm phẫn, không ít kẻ trẻ tuổi bị kích động, xoay người liền muốn chạy xuống chân núi, không ngờ Triệu Băng Nga đột nhiên mở miệng: “Muốn chết cứ việc đi!”

“Ngươi nói cái gì?!”

“Yêu phụ lòng lang dạ sói!”

“Chư vị bớt giận!” Sắc Không trong vòng vây cao giọng áp chế chỉ trích, “Triệu thí chủ nói không sai, cổ độc đều không giống độc vật bình thường, tựa như ôn dịch cực kỳ dễ lây bệnh. Lão nạp lúc tuổi còn trẻ từng đi quan ngoại gặp qua một thôn nhỏ bởi vì một người bị nhiễm cổ độc mà không một ai may mắn thoát khỏi. Việc này không phải là nhỏ. Nếu đúng như tin tức đưa tới, những dân chúng đó trên người đã hiện lở loét, sợ là cổ độc đã vào phế phủ, cho dù có giải dược e là cũng không có tác dụng.”

Sở Tích Vi nhíu mày, gắt gao nhìn chằm chằm Hách Liên Ngự: “Nếu bị người trúng cổ độc công kích, sẽ như thế nào?”

Hách Liên Ngự cười không nói. Tôn Mẫn Phong mặt như hàn băng: “Cổ độc vào cơ thể hòa cùng máu huyết. Nếu da thịt có chút bị trầy xước, miệng vết thương lây dính máu của người bị nhiễm độc đều sẽ trúng độc. Tuy rằng sẽ không ở trong cơ thể tạo ra cổ trùng mới, lại sau khi độc phát điên loạn đến chết, hơn nữa người luyện võ chân khí đi ngược, thậm chí tẩu hỏa nhập ma.”

Lời vừa nói ra, cơ hồ tất cả mọi người đều hít một hơi khí lạnh. Đều đã trải qua mấy trận chém giết, không ai có khả năng hoàn hảo không tổn hao gì. Mà ngay cả vừa rồi ở trong chùa cùng độc nhân hỗn chiến, cũng có mấy người bị cắn, miệng vết thương dính máu cũng không để tâm, đến bây giờ sợ hãi phát giác âm mưu cũng đã chậm.

“Giải dược!”

Hách Liên Ngự cười khẽ: “Cho các ngươi giải dược, ta có chỗ tốt gì?”

Sắc Không thở dài nói: “Hách Liên thí chủ, phóng hạ đồ đao, lập địa thành phật.”

Triệu Băng Nga bỗng nhiên mở miệng nói: “Tên gọi ‘Khản Ly cổ’, lại là từ ‘Ly Hận cổ’ mà ra, chỉ sợ cũng chịu ảnh hưởng của ‘Trường Sinh cổ’ đi?”

“A Tỷ không hổ là truyền nhân cổ thuật của Hách Liên gia, quả thật là thông minh.” Hách Liên Ngự mỉm cười, trong ánh mắt giống như tôi độc “Muốn giải loại độc này, yêu cầu ‘Trường Sinh cổ’ làm thuốc. Nhưng mà khắp thiên hạ này chỉ có ta và ngươi hai người thân mang vật ấy, muốn phối trí nhiều giải dược như vậy nhất định chúng ta phải giao ra cổ trùng trống mái trong cơ thể … Nhưng mà A Tỷ, ngươi bị Huyền Tố đạo trưởng đâm một kiếm, toàn dựa vào Trường Sinh cổ mới kéo dài hơi tàn đến giờ, nếu mất cổ trùng, chỉ sợ…”

Khi nói chuyện, hắn dựa vào thân cây ngồi thẳng dậy, một bàn tay đè lên ngực mình, cười nói: “Cổ trùng cần phải được ký chủ tự nguyện mới có thể còn sống rời khỏi thân thể. Các ngươi cho ta một con đường sống, ta đem hùng cổ cho các ngươi. Về phần A Tỷ có chịu cấp hay không, liền nhìn các vị có thể hiểu được đại nghĩa hay không.”

“Ngươi…” La gia chủ nổi trận lôi đình, hận không thể xông lên đem hắn chém làm tám khúc, rồi lại không thể không kiềm chế xuống.

Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Triệu Băng Nga. Ma Yết đã tự động vây quanh bảo hộ nàng, lại vẫn cảm giác được sát khí nổi lên, sau lưng như bị kim chích.

“Các vị…” Trầm mặc hồi lâu Huyền Tố mắt thấy tình thế đảo ngược, rốt cuộc lên tiếng, trong giọng mang theo tức giận hiếm thấy “Qua sông đoạn cầu, đả thương người lợi thân mình, việc này cùng bọn tiểu nhân có gì khác đâu chứ?”

“Đương nhiên là có khác nhau.” Hách Liên Ngự cười nhìn hắn “Tiểu đạo trưởng ngươi còn trẻ, không biết cái gì là xá tiểu vi đại (*), lấy đại cục làm trọng. Ở đây cũng không ít người từng trải hiểu rõ đạo lý lấy hay bỏ. Triệu Băng Nga cùng ta đều là ma giáo yêu nhân, lấy Trường Sinh cổ nghiên cứu chế tạo giải dược cứu vớt kẻ vô tội, cũng coi như tạo phước hóa Phật, có cái gì không tốt? Ngươi phản đối như thế, hay là trong lòng đã xem nàng như mẫu thân rồi sao?”

[(*) hy sinh cái nhỏ vì điều lớn lao hơn]

“Ngươi…”

Không chờ Huyền Tố nói xong, Hách Liên Ngự lại nhìn mọi người ở đây, như bừng tỉnh: “Đúng rồi, lần này chùa Vô Tướng nguyên khí đại thương, vị trí đứng đầu trung nguyên dĩ nhiên phải chọn người khác. Thái Thượng cung âm thầm nghỉ ngơi dưỡng sức nhiều năm, Huyền Tố đạo trưởng là thiếu niên anh hùng, lại có Đoan Thanh đạo trưởng hỗ trợ, trước mắt còn cùng Bách Quỷ môn giao hảo. Trong lần loạn chiến này tạo ra thanh danh hiển hách, chỉ sợ sau này tuyển chọn minh chủ võ lâm, Thái Thượng cung nhất định có thể như nguyện mà về. Chỉ là không biết… chư vị nhân khi cao hứng mà đến mất hứng mà đi, giỏ tre múc nước, dã tràng xe cát… đến tột cùng là tâm phục khẩu phục hay không?”

Thiên hạ ồn ào, đều vì lợi mà đến; Thiên hạ nhốn nháo, đều vì lợi mà đi. (*)

[(*) từ Sử Ký của Tư Mã Thiên]

Rất nhiều người nguyên bản còn đang chần chờ, lần này càng thêm dao động.

Triệu Băng Nga làm nhiều việc ác giết người như ngóe, nếu mà nàng đồng ý cấp ra Trường Sinh cổ, vậy coi như là chết có ý nghĩa, vừa có thể cứu người trong lúc nguy nan, vừa có thể khiến bạch đạo bớt đi một mối họa tâm phúc, cho dù chính nàng ta đến Diêm Vương điện cáo trạng, có gì không tốt chứ?

Thái Thượng cung nhiều năm qua lánh đời không xuất, bao nhiêu môn phái đều ở trong ân oán giang hồ bị hao tổn, bọn họ trái lại là nghỉ ngơi dưỡng sức, từng có Đông Đạo, hiện nay là Huyền Tố, còn có Đoan Thanh đạo trưởng chưa từng gặp qua lại cao thâm không lường được … Như vậy, làm sao có thể khiến những người khác không kiêng kị?

Huyền Tố chỉ là mới vào giang hồ chưa từng trải việc đời, nhưng không phải là kẻ ngốc. Hắn thông tuệ lại sắc bén, Hách Liên Ngự vừa dứt lời, hắn liền biết tình thế này nguy rồi.

Lấy đại nghĩa che giấu hổ thẹn, lấy ích lợi động nhân tâm. Chỉ một câu đã vạch trần thói đời ấm lạnh bày ra trăm thái, Hách Liên Ngự đối với việc nắm bắt lòng người thật sự quá đáng sợ.

Càng đáng sợ khiến Huyền Tố trong lòng lạnh xuống chính là, hắn biết đây là chuyện thường tình của con người, kẻ thông minh nên thuận theo số đông, không thể bo bo giữ mình. Nhưng mà hiện tại muốn hắn lui một bước, lại vô luận như thế nào cũng không nguyện ý.

Triệu Băng Nga ngưng thần nhìn bóng dáng đơn độc lẻ loi cuả hắn, trong mắt thật nhanh hiện lên một vệt nước, khóe miệng theo bản năng mà muốn cong lên, cuối cùng vẫn là mím thành một đường thẳng cay nghiệt.

Vết thương bị đâm trên ngực còn đau, Triệu Băng Nga lại chậm rãi buông bàn tay vẫn che vết thương xuống, chậm rãi nắm chặt thành quyền.

Rốt cuộc có người mở miệng: “Huyền Tố đạo trưởng, Triệu Băng Nga là yêu phụ một giới, dưới tay huyết án chồng chất. Chúng ta giết nàng vốn chính là thay trời hành đạo, hiện tại cho nàng một cơ hội hối cải để làm người mới, có gì là không đúng?”

“Dù có sai lầm, cũng phải lấy đại cục làm trọng, bao nhiêu tính mạng đồng đạo, an nguy của bách tính xung quanh chẳng lẽ so ra còn kém một mạng Triệu Băng Nga?”

“…”

Huyền Tố hai tay nắm chặt, ngón tay đã trắng bệch. Ngay tại thời điểm hắn sắp nhịn không được muốn bùng nổ, đột nhiên nghe được một thanh âm khác.

“Thiếu cung chủ nói không sai. Chúng ta muốn cứu người, nhưng không thể làm việc vi phạm đạo nghĩa này.” Huyền Hiểu mang theo Thái Thượng cung đệ tử từ trong đám người đi ra đứng bảo hộ trái phải Huyền Tố, nhìn thẳng mọi người “Nếu vì cứu người mà làm việc vô đạo, chúng ta cùng ma giáo yêu nhân có gì khác nhau chứ?”

Huyền Tố hốc mắt nóng lên, nhận thấy một bàn tay Huyền Hiểu dừng lại trên vai mình, bỗng nhiên liền cảm giác có một sức mạnh vô hạn.

Hắn sinh ra không biết ở nơi nào, nhưng lớn lên trong Thái Thượng cung. Đoan Nhai đạo trưởng dạy hắn văn võ, dạy hắn làm người, toàn bộ đệ tử môn phái làm bạn với hắn qua bao năm tháng hỗ trợ cho hắn, cho tới bây giờ cảm giác nửa đời không sai.

Nhưng mà phần lớn bạch đạo cũng đã quyết định chủ ý, rút kiếm liền muốn đột phá vòng vây bảo vệ của Ma Yết. Hoa Tưởng Dung, La gia chủ song kiếm hợp bích, một trái một phải kiềm chế Huyền Tố.

Kiếm thế của La gia chủ lẫn Hoa Tưởng Dung đều sắc bén. Mắt thấy song kiếm liền muốn đả thương thủ hạ hắn tạm ngăn hành động, đột nhiên có người nhảy vào chiến cuộc, một quyền xuất ra, một cước quét lại. Ngay sau đó kiếm của Hoa Tưởng Dung bị đánh lên trời, còn kiếm của La gia chủ bị dẫm dưới chân!

“A Di Đà Phật!” Tăng nhân trẻ tuổi một tay hành lễ, chắn ở trước mặt Huyền Tố, nhìn thẳng hai người “Đại nạn trước mặt, nhị vị thí chủ hà tất hạ thủ nặng tay với đồng đạo?”

La gia chủ khó thở, rút kiếm liền muốn cho hắn một cái giáo huấn, không ngờ trường kiếm bị Hằng Viễn đạp lên nhìn như nhẹ nhàng, vậy mà không chút suy chuyển.

Tăng nhân này ở trên giang hồ danh tiếng tầm thường, công phu hạ bàn lại lợi hại như thế, chỉ đơn giản nhìn từ một quyền hắn ngăn cản kiếm thế của Hoa Tưởng Dung kia, xem ra lực tay cũng không thể hình dung.

Hoa Tưởng Dung cau mày nói: “Quách Vị, Triệu Băng Nga là kẻ thù diệt môn của ngươi. Huyền Tố che chở nàng, ngươi không nhân cơ hội này bắt lấy, trái lại muốn tới ngăn chúng ta?”

“Tiểu tăng Hằng Viễn.” Hằng Viễn nhẹ giọng nói “Oan có đầu nợ có chủ, nhân quả nguyên bản tự định. Tiểu tăng đã dứt hết việc đời, hiểu rõ thị phi công đạo cứ để cho thiên lý thành toàn.”

“Ngươi…” La gia chủ trong lòng nổi giận, mở miệng cũng không khách khí “Thiền sư, ngươi dạy dỗ đồ đệ giỏi a!”

“Việc làm của Hằng Viễn, là từ trong lòng hắn suy nghĩ, lão nạp không thể nào can thiệp. Bất quá…” Sắc Không nói được một nửa, người đã tới gần, nhẹ nhàng hất một cái tách ba người ra, đem Huyền Tố, Hằng Viễn đều che ở sau lưng, đối diện với đám đông đao binh đã ra khỏi vỏ, chắp tay nói “Xá tiểu vi đại, lấy đại cục làm trọng, nhưng nhỏ cũng là ta mà lớn cũng là ta, làm sao có thể dễ dàng vứt bỏ? Thiện ác tất có báo, sinh tử có số mệnh, cường đoạt tính mạng người khác để bảo toàn thân mình, dù có lấy lý do gì đi nữa, cũng khó che ruột bông rách nát. Việc làm như thế, cùng Tu La có gì khác nhau đâu?”

Sắc Không tuổi già, thân hình gầy yếu, thanh âm cũng không nghiêm khắc, lại ở trong thời khắc hỗn loạn này trấn an mọi người một cách kỳ lạ, như trống chiều chuông sớm đập vào trong lòng.

Một lát sau, Hoa Tưởng Dung thu kiếm, thở dài: “Lời của Thiền sư đích thực có lý, chúng ta vốn cũng không muốn làm việc như vậy, nhưng trước mắt tình thế bắt buộc, nếu không có Trường Sinh cổ, càng là tử thương thảm trọng, hậu hoạn vô cùng!”

La gia chủ cũng đem kiếm ném đi, nói: “Nếu không có mối họa cổ độc, chúng ta nguyện ý thả Triệu Băng Nga, chỉ là hiện tại…”

Sắc Không đối phương hướng Tôn Mẫn Phong chắp tay nói: “Tôn tiên sinh, nếu lão nạp lấy nội lực vì Triệu thí chủ tục mệnh, sau khi lấy cổ có đường sống hay không?”

Tôn Mẫn Phong đã sớm nhìn đến miệng vết thương của Triệu Băng Nga, lắc lắc đầu: “Trọng thương tâm mạch, toàn dựa vào cổ trùng kéo dài mạng sống. Một khi lấy cổ ra liền như nát tim nứt phổi, dù có nội lực hỗ trợ, cũng sống không quá vài canh giờ.”

Huyền Tố sắc mặt kịch biến: “Vậy…”

“Đủ rồi!” Triệu Băng Nga hừ lạnh một tiếng “Mạng của ta, từ thời điểm nào do các ngươi làm chủ?”

Lời vừa nói ra, mọi người sững lại, lúc này mới nhớ tới lời Hách Liên Ngự vừa nói qua – Trường Sinh cổ chỉ khi nào ký chủ tự nguyện mới có thể lấy ra mà còn sống.

“Hiện tại không phải là các ngươi bức ta, mà nên cầu ta.” Triệu Băng Nga lạnh lùng mỉm cười, cũng không thèm nhìn tới Hách Liên Ngự, mà là đảo qua gương mặt từng người “Trường Sinh cổ, ta có thể cho.”

Mọi người vui mừng quá đỗi, thủ hạ Ma Yết có người kinh hô ra tiếng: “Đại nhân!”

“Câm miệng!” Triệu Băng Nga lạnh lùng liếc mắt một cái, tuy là cùng đường bí lối, uy nghiêm vẫn còn đó, toàn bộ thủ hạ đều im lặng, chỉ đem đao kiếm nắm đến khẩn trương.

Nàng nhìn về hướng bạch đạo, dựng thẳng lên một ngón tay, nói: “Trường Sinh cổ cho các ngươi, nhưng ta có một điều kiện.”

Hoa Tưởng Dung vội vàng nói: “Ngươi cứ nói!”

“Trừ bọn hắn ra …” ngón tay Triệu Băng Nga điểm qua Huyền Tố, Sắc Không, Hằng Viễn, Sở Tích Vi, Đoan Thanh, sau đó khoanh tay mà đứng “Các ngươi đều cút cho ta, càng xa càng tốt!”

Lời này của nàng không thể nghi ngờ là đem thể diện rất nhiều người dẫm dưới lòng bàn chân. La gia chủ cả giận nói: “Yêu phụ, ngươi có ý tứ gì? Muốn giở trò dối trá hay sao?”

Triệu Băng Nga nói: “Lại thêm một cái điều kiện: ngươi câm miệng!”

Nữ nhân này đại khái là cả đời không học qua thua thiệt, đến bây giờ xương cốt còn cứng miệng càng cứng. Sở Tích Vi âm thầm lắc đầu, lại cũng không thể không bội phục nàng.

Câu cửa miệng nói, đại trượng phu co được dãn được, nhưng nếu có thể dũng cảm tiến tới, ai nguyện ý làm rùa đen rút đầu chứ?

Một đời một thân cốt khí, cho dù gai góc chọc ra vô số máu tươi đầm đìa, rốt cuộc là vẫn là ngạo nghễ đến tận cùng. Con người như thế, bình sinh Sở Tích Vi cũng chỉ gặp một Triệu Băng Nga này mà thôi.

Mọi người tuy rằng không cam, lại cũng không thể không rời đi. Chẳng mấy chốc mảnh đất trống trong rừng cũng chỉ còn lại Triệu Băng Nga cùng nhóm năm người Sở Tích Vi.

Triệu Băng Nga đi bước một đến trước mặt Hằng Viễn, môi nhếch lên: “Tiểu hòa thượng, ngươi vẫn còn hận ta.”

Hằng Viễn: “Dĩ nhiên.”

Triệu Băng Nga cười nhạo một tiếng: “Vậy ngươi có muốn biết, ta vì cái gì lại giết cha ngươi diệt cả nhà ngươi hay không?”

Hằng Viễn ngước mắt lên: “Ngươi sẽ nói cho ta biết sao?”

“Vì lựa chọn vừa rồi của ngươi, ta cho ngươi minh bạch.” Bàn tay Triệu Băng Nga vuốt ve loan đao “Những gì kế tiếp ta muốn nói, các ngươi tin cũng được không tin cũng thế. Ta không phải là thú tội cũng không cần lý giải, chỉ là vì câu nói vừa rồi kia của ngươi – oan có đầu nợ có chủ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.