“Cung chủ suốt ngày đánh nhạn, hôm nay lại suýt nữa bị nhạn non mổ vào mắt!”
Bên trong điện, Hách Liên Ngự ngồi trên cao, xoay xoay ngón tay. Rượu đỏ thẫm trong chén dạ lưu ly chớp lên, dưới ánh nến trông đỏ như máu người.
Nghe vậy, hắn đưa tay chạm lên mặt nạ lạnh như băng, nói: “Nhất thời sơ xuất. Ta muốn thử xem con chó nhỏ có bao nhiêu cân lượng, không nghĩ tới lại là sói con nanh vuốt đã dài.”
Đứng trước mặt hắn, phía dưới điện là một nam tử mặc quần áo đen, mang khinh giáp, trên đầu đội đấu lạp. Lớp sa mỏng màu đen rũ xuống che khuất gương mặt hắn, chỉ có thể ẩn ẩn nhìn thấy hình dạng.
Nam tử nhíu mày, hỏi: “Nếu là sói con, vì sao không sớm làm làm thịt?”
Hách Liên Ngự khẽ cười nói: “Dĩ nhiên là có tác dụng.”
Dừng một chút, hắn lại tỉ mỉ ngắm rượu trong chén. Dù chưa uống vào, nhưng xem ánh sáng màu sắc này đã là cực mỹ, nói: “Rượu nho Tây Vực?”
“Chủ tử vừa mới được rượu ngon, đặc biệt sai tại hạ đưa tới cho cung chủ thưởng thức.”
“Vô sự hiến ân cần. Việc này cũng không giống tác phong của chủ tử các ngươi a.”
Nam tử cười nói: “Đích thực là có việc muốn bàn luận cùng cung chủ, nhưng rượu này vì tình hữu hảo không phải là để trả công.”
Khóe miệng Hách Liên Ngự dưới mặt nạ nhẹ nhàng nhếch lên: “A?”
Nam tử nói: “Lần trước việc chặn giết Sở Tuần không thành, hiện giờ hắn đã trở lại Thiên Kinh, sau này chỉ sợ sẽ sinh ra rắc rối vô cùng… Chủ tử hy vọng, cung chủ có thể lại tương trợ một phen, diệt trừ tai hoạ ngầm này.”
Hách Liên Ngự nhíu mày: “Nếu mà ở ngay dưới mí mắt Thiên tử giết chết hoàng gia tử tự lại dễ dàng như vậy, chủ tử nhà ngươi vì sao không đích thân làm đi? Táng Hồn cung chính là làm sinh ý giết người, chứ không phải bán mạng. Cho dù là muốn vắt chanh bỏ vỏ… cũng còn chưa tới thời điểm đâu.”
Sắc mặt nam tử dưới khăn che mặt nhất thời ngưng trọng, hắn biết vị Táng Hồn cung chủ hỉ nộ vô thường này không phải là kẻ ngốc. Nếu Hách Liên Ngự thực sự nổi giận, ba mươi người hắn mang theo căn bản không đủ nhìn.
May mà Hách Liên Ngự hiện giờ cũng không có ý muốn trở mặt, thản nhiên cảnh cáo một câu, liền chuyển đầu đề câu chuyện: “Bất quá, mua bán lần này tuy rằng không thành, nhưng có thể làm một giao dịch khác.”
Nam tử mượn sườn núi xuống lừa, nói: “Ý cung chủ là…”
Hách Liên Ngự không đáp hỏi lại: “Tiểu tử mới vừa rồi bị giải xuống, ngươi có biết là ai không?”
Nam tử ngẩn ra. Lúc trước hắn cầu kiến Hách Liên Ngự, được đưa đến bên ngoài luyện công thất đợi nửa canh giờ, đang có chút không kiên nhẫn chợt thấy bí môn sinh biến. Hắn theo bản năng mà lệnh cho người giương cung cài tên, lại chỉ cho là “vật hiến sinh”(*) Hách Liên Ngự chộp tới để luyện công tạo phản, cũng không nghĩ nhiều.
[(*) nguyên bản “nhân sinh”: người được nuôi như gia súc, dùng để giết hiến tế hoặc có mục đích gì đó]
Hiện tại Hách Liên Ngự vừa hỏi như vậy, xem ra lúc trước hắn đã đoán sai.
Suy tư một khắc, nam tử lắc đầu nói: “Thỉnh cung chủ chỉ giáo.”
Hách Liên Ngự nói: “Y tên Cố Tiêu, là người lần này cứu thoát Sở Tuần, phá hủy đại sự.”
Một lời vừa ra, nam tử đầu tiên là ngẩn người, tiếp đó liền đột nhiên phát sinh sát khí, thanh âm lập tức trầm lạnh xuống: “Là y?!”
“Lâm giáo úy chớ vội đem y bằm thây vạn đoạn. Hãy nghe ta nói hết.” Chén rượu trong tay Hách Liên Ngự hơi hơi nghiêng đi, một dòng rượu như máu từ từ rót xuống sàn nhà “Ngươi không từng nghĩ, một tên tiểu tử lông tóc còn chưa mọc dài như y, làm thế nào lại có bản lĩnh như vậy? Lại nói, nữ nhân đem hai người Sở Tuần đưa đến Miên Phong thành, là ai?”
Nam tử biến sắc, cởi bỏ bao cổ tay vén ống tay áo lên, lộ ra vết đao chém dài khoảng bảy tấc trên cánh tay, trầm giọng nói: “Ta từng dẫn người ở trên đường phục kích bọn họ, chỉ là nữ nhân kia võ công cao cường dày dạn kinh nghiệm, lại còn có một đội nhân sĩ không rõ lai lịch thập phần am hiểu ẩn nấp cùng truy lùng dấu vết tương trợ. Chúng ta không những không cản được nàng, còn tử thương vô số, suýt nữa là bị phát giác thân phận.”
“Nữ nhân kia, chính là sư phụ của con sói con này.” Chén rượu bị bóp nát trong lòng bàn tay Hách Liên Ngự, hóa thành bột mịn từ khe hở rơi xuống “Nàng tên gọi Cố Thời Phương, là Kinh Hồng đao chủ đã thoái ẩn nhiều năm trên giang hồ.”
“Kinh Hồng đao” ba chữ vừa nói ra, sắc mặt nam tử đại biến, đem cái tên “Cố Thời Phương” lật qua lật lại một lát, trong mắt tinh quang hiện lên, mang theo vẻ kinh hỉ không dấu được: “Là con gái duy nhất của Thống lĩnh Lược Ảnh Cố Tranh lúc trước?”
Hách Liên Ngự gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Hắn thực có thể hiểu được người này vì sao kích động đến như thế. Lược Ảnh vệ là ám vệ do Cao Tổ sáng lập, nằm giữa ranh giới giang hồ và triều đình, được xưng là thiên la địa võng, không gì không làm được.
Cao Tổ đánh chiếm được giang sơn, không thể thiếu công lao của Cố Tranh cùng Lược Ảnh vệ.
Hai mươi mốt năm trước, Cố Tranh bởi vì can thiệp vào vụ án Tần công mà bị lăng trì xử tử, Lược Ảnh vệ từ đó cũng giải tán. Những “ảnh tử” đã từng khiến cho vô số quan lại cùng giang hồ thế gia kinh hãi từ đó về sau biến mất trong thiên hạ, không hề nghe được tung tích.
Không phải là không có người muốn nhổ cỏ tận gốc. Cũng không phải là không có người muốn thu họ về dưới trướng. Chỉ là không ai có thể tìm ra được bọn họ.
Nhưng mà nếu nói trong thiên hạ, người nào có thể phục hồi Lược Ảnh vệ, nhất định đó sẽ không phải là người trong hoàng thất đã đem bọn họ tổn hại, mà chính là chủ nhân của Kinh Hồng đao mà bọn họ từng đi theo một đời.
Cố Tranh đã chết. Ái nữ Cố Thời Phương lúc đấy mặc dù tuổi nhỏ, nhưng mấy năm trở lại đây đã không kém gì cha mình. Chỉ đáng tiếc là nàng người cũng như tên, tựa kinh hồng lược ảnh, phù dung sớm nở tối tàn. Ngoại trừ vài năm hành tẩu giang hồ lưu lạc trước đây, lúc sau lại không có bất luận tăm hơi gì.
Cho tới bây giờ.
Nam tử ngồi không yên, hắn đứng dậy chắp tay nói: “Cung chủ nếu có thể bắt lấy Cố Thời Phương, chính là việc không thể nào tốt hơn được nữa! Chủ tử thu được Lược Ảnh vệ, nhất định không cô phụ công lao hôm nay của cung chủ!”
“Lời thừa tạm không cần phải nói.” Hách Liên Ngự nhếch môi một cái, “Cố Tiêu là đồ đệ của nàng, lần này lại rơi vào trong tay ta, Cố Thời Phương nhất định tới cứu người. Bất quá…”
Nam tử gấp không thể chờ mà hỏi tới: “Bất quá cái gì?”
“Bất quá dẫn tiện nữ này đến dễ dàng, muốn bắt được nàng lại phải hao chút tâm tư. Dù sao nàng cũng là xuất thân từ Lược Ảnh, quen thuộc hoạt động dạ hành ẩn núp.” Hách Liên Ngự cười khẩy một tiếng “Bởi vậy, ta muốn mượn Lâm giáo úy cùng thủ hạ của ngươi dùng một chút.”
Nam tử nói: “Chỉ cần có thể bắt lấy Cố Thời Phương, mặc cho cung chủ phân phó.”
“Nói hay lắm.” Không tỏ ý kiến mà trả lời, Hách Liên Ngự nhẹ nhàng vỗ tay ra hiệu “Người đâu.”
Ngoài điện, một người khom người đi vào, không dám ngẩng đầu nhìn thẳng, nói: “Có thuộc hạ! Cung chủ có gì phân phó?”
“Đem tiểu tử không biết sống chết kia, dẫn tới cho ta.”
Người nọ lên tiếng ứng lời đi ra ngoài. Không bao lâu đã quay trở về, phía sau là hai tên thủ vệ dùng trường kích đỡ Cố Tiêu, đem y một đường kéo vào trong điện, lưu lại một vết máu dài loang lổ.
Trường kích rút về, Cố Tiêu mất chống đỡ nhất thời ngã xuống đất. Y dùng tay phải chống lên mặt đất miễn cưỡng nâng nửa người trên. Chỉ một động tác nhỏ này, cơ hồ muốn vét sạch khí lực còn tích tụ lại của y.
“Thật đáng thương a.” Hách Liên Ngự từ trên cao nhìn xuống “Bộ dáng hiện tại của ngươi, tựa như thi thể mới từ trong bãi tha ma bò ra.”
Cố Tiêu đau đến cả người phát run, nhưng y tính tình quật cường, có chết cũng không sợ hãi, nghe vậy phun một ngụm nước bọt mang theo tơ máu, nói: “Như thế nào, gặp tiểu gia xương cốt thơm ngon, súc sinh nhịn không được muốn gặm vài cái sao?”
Lời còn chưa dứt, nam tử kia liền đi tới bên cạnh, một cước đạp lên bụng y. Cố Tiêu lập tức lăn ra xa ba trượng, phía sau lưng đập thật mạnh vào tường, ngũ tạng lục phủ đau đớn muốn nứt ra, há miệng liền hộc ra máu tươi, ho sặc không ngừng.
Nam tử lạnh lùng nói: “Chết đã đến nơi, còn muốn mạnh miệng!”
“Hà tất phải cùng người muốn chết chấp nhặt?” Thanh âm Hách Liên Ngự mang theo ý cười vang lên “Tả hữu bất quá là nói mấy câu nhảm nhí, nhường y một chút cũng không sao. Nếu ngươi nghe không lọt tai, không bằng đi ra hậu điện phía sau nhìn mấy cái ‘vật hiến sinh’ ta mới bắt về, cũng rất thú vị.”
Lời này bên trong có ý đuổi khách, nam tử thức thời mà rời đi. Phút chốc, trong điện chỉ còn lại hai người Hách Liên Ngự cùng Cố Tiêu.
Hách Liên Ngự chậm rãi đi đến trước mặt Cố Tiêu, ngồi xổm xuống dùng ngón tay đeo hộ chỉ câu cằm y lên, đầu mũi hộ chỉ bén nhọn cơ hồ muốn xé rách hàm dưới của y.
“Ánh mắt này của ngươi, khiến ta thực sự chán ghét.” Hắn lẩm bẩm nói, “Đáng tiếc ngươi còn chưa nhìn được hình ảnh đẹp nhất nhân gian, còn chưa đến thời điểm móc ra.”
Cố Tiêu không nói nổi một câu hoàn chỉnh, chỉ có thể phun “Phì” vào hắn một búng máu, đáng tiếc lại bị hắn nghiêng đầu tránh thoát.
“Lại một lần tiếp theo, ta liền cắt đầu lưỡi ngươi.” Hách Liên Ngự buông tay ra “Muốn chọc giận ta giết ngươi sao? Không dễ dàng như vậy. Cố Thời Phương còn chưa tận mắt nhìn thấy thảm trạng của ngươi, ngươi còn chưa tận mắt nhìn thấy nàng bại vong, làm sao cho ngươi thoải mái mà nhắm mắt chứ?”
Cố Tiêu miễn cưỡng nuốt ngụm máu nơi cổ họng xuống, nói: “Sư phụ ta rốt cuộc có thâm cừu đại hận gì với ngươi?”
Vấn đề này ở dưới chân Phi Vân phong y đã hỏi qua một lần. Khi đó Hách Liên Ngự không trả lời, trái lại lúc này thoải mái cho y một đáp án.
“Oán cừu?” Hách Liên Ngự cẩn thận nghĩ nghĩ, bỗng nhiên cười “Ta cùng với nàng ngày xưa không oán, ngày nay cũng không cừu. Ta… chỉ là hận nàng.”
Cố Tiêu nhíu mày, chợt nghe hắn tiếp tục nói: “Hận hoặc là chán ghét đều không cần lý do. Có đôi khi lần đầu tiên gặp mặt, ngươi cũng sẽ hận không thể khiến một người chết không có chỗ chôn… Giống như ánh mắt đầu tiên ta nhìn thấy Cố Thời Phương, chính là nghĩ như vậy.”
Lời này nói ra bình bình đạm đạm, Cố Tiêu lại cảm thấy sau lưng phát lạnh. Y mắng: “Ngươi điên rồi!”
Hách Liên Ngự nói: “Ngươi có biết khi kẻ điên phát giận, sẽ làm ra chuyện gì không?”
Cố Tiêu cười lạnh nói: “Có chiêu gì cứ đến, ta không sợ ngươi!”
“Lời cũng không nên nói quá sớm! Dù sao thời điểm ta tức giận, ngay cả chính mình cũng phải sợ.” Hách Liên Ngự cười nhẹ một tiếng, bỗng nhiên chuyển đề tài “Đoan Thanh mấy năm nay sống có tốt không?”
Cố Tiêu nghe hắn nhắc tới sư công nhà mình, trong lòng bỗng dưng giật thót lên.
Hách Liên Ngự lẩm bẩm: “Hẳn là không tốt. Dù sao hắn là một người nên sớm lánh đời thanh tu, không ngờ lại cùng tiện nữ Cố Thời Phương kia dây dưa trong hồng trần, tâm pháp nội lực đều bất ổn, sớm muộn gì cũng sẽ chết không được tử tế.”
Cố Tiêu nói: “Ngươi có ý tứ gì?”
“Ta muốn thấy Đoan Thanh. Ngươi nói hắn sẽ tới hay không?” Hách Liên Ngự có chút chờ mong, trong giọng nói dường như cũng mang một chút háo hức của hài tử “Hắn đến là tốt nhất. Ta muốn ngay trước mặt hắn đem mỗi một khối máu thịt xương cốt trên người Cố Thời Phương đều băm xuống, chém cả tứ chi của ngươi, để cho ngươi giống như con sâu trùng trục lăn lộn trong máu loãng… A… vẻ mặt hắn khi đó, nhất định sẽ rất đặc sắc.”
Cố Tiêu nghe được da đầu run lên, không an phận mà muốn chạy trốn, đáng tiếc căn bản không cách nào nhúc nhích.
“Ta muốn đưa ngươi đi một chỗ.” Hách Liên Ngự cười đối y nói “Địa phương đó gọi là ‘Khấp huyết quật’, là nơi ta bế quan. Bên trong không có nước, cũng không có thực vật, nhưng mà lại có rất nhiều thi thể. Ngươi nếu mà có khát có đói, tìm mấy cái thây mới gặm vài miếng, sẽ không chết đói chết khát được.”
[(*): Khấp huyết: khóc không ra tiếng, chảy cả máu mắt, quật: cái hang động. Tóm lại cái hang này là nơi “khóc chảy máu mắt”]
Một ngụm máu lại nảy lên yết hầu Cố Tiêu, y nói không ra lời, chỉ có thể dùng một đôi mắt trừng trừng nhìn Hách Liên Ngự. Đáng tiếc đối phương còn mang mặt nạ, khiến y nhìn không tới bộ mặt thật, chỉ có thể chặt chẽ nhớ kỹ cái ánh mắt sung sướng đến tàn ác này.
“Lại nói, bên trong còn có “vật hiến sinh” bị ta cho uống thuốc phát điên. Bọn họ không nhận biết được ai, ẩn nấp ở bất cứ chỗ nào, thích nhất là tấn công người khác. Ngươi cẩn thận đừng để bị bọn họ bắt, nếu không có bị ăn tươi cũng đừng trách ta a.”
Hách Liên Ngự đưa tay sờ sờ vết máu bên khóe miệng y “Nể mặt Đoan Thanh, đợi chút ta sẽ cho ngươi một cây đao phòng thân, nhưng cũng không cần nghĩ đến cái chết. Bởi vì cho dù ngươi có thực sự chết rồi, ta cũng sẽ lấy thi thể của ngươi đi theo Cố Thời Phương làm giao dịch. Không muốn liên lụy đến nàng hoặc là khiến tâm huyết của nàng trở thành vô ích, thì trước lúc đó cố gắng mà còn sống đi.”