Phong Đao

Chương 39: Chương 39: Quạ đen




Chỉ một ánh mắt nhìn qua này, Diệp Phù Sinh bỗng nhiên cảm thấy sau lưng phát lạnh. Giống như con ếch bị rắn thôi miên, tóc gáy dựng đứng cực kỳ kinh hãi.

Cũng chỉ là giây lát lướt qua, khi nhìn lại nam tử ý cười ấm áp như gió thoảng, không thấy chút nào che giấu.

Diệp Phù Sinh trước giờ trí nhớ không tồi, quan sát cũng cẩn thận, bởi vậy y xác định là mình chưa từng gặp qua người này, ít nhất là gương mặt ấy. Tuy vậy, đối với người này y có một loại cảm giác quen thuộc khó hiểu, trong lúc nhất thời không nghĩ ra được manh mối.

Bên này y ngẩn người, ngược lại nam tử tính tình dễ chịu mà hỏi một lần nữa: “Lời ấy của các hạ giải thích thế nào?”

Diệp Phù Sinh phục hồi lại tinh thần, nói: “Bởi vì hắn được như ý nguyện.”

Chiến trường trên bức họa có một loại bi thống dữ dội đến mức tận cùng. Bộ xương cốt kia bị tàn phá bất kham, giống như bị thiên đao vạn quả sau đó lại trải qua gió táp mưa sa. Nhưng mà lưng nó dựa vào tảng đá khô cằn, gương mặt được một tia sáng cuối cùng trên chiến trường chiếu lên, tựa như hình ảnh cuối cùng trong thiên địa hắn mang theo xuống hoàng tuyền.

Cũng xem như là nó thỏa mãn cười dài mà đi, chết cũng không hối tiếc.

Hoa đỏ trên xương trắng, đạm cực sinh diễm, là khoảng khắc sự sống và cái chết cùng dung hợp.

Sở Tích Vi chọn xong lương khô, lão nhân lấy khăn vải lau lau tay, lúc này mới dùng giấy dầu nhất nhất gói kỹ từng cái, do dự một chút, mới quay sang bên này nói: “Vị công tử này, lão hủ muốn dọn quán… Ngài… ở chỗ này ngồi một buổi chiều, có phải hay không…”

Bị cắt ngang cuộc trò chuyện, nam tử cũng không buồn bực. Hắn đưa ra một thỏi bạc, nói: “Cái bàn này đêm nay ta bao. Lão nhân gia không cần chờ ta, cứ trở về đi.”

Thỏi bạc hắn đưa ra, cho dù là mua hai cái bàn bằng gỗ lim cũng còn dư dật. Lão giả sửng sốt một chút, run rẩy mà tiếp nhận thỏi bạc, đưa lên miệng cắn một hơi, liên thanh nói; “Hảo, hảo, hảo! Vậy lão hủ liền không quấy rầy, công tử ngươi cứ tự tiện! Hề hề…!”

Nói xong, lão đem đồ đạc chất lung tung một đống lên xe, đẩy đi nhanh đến không giống một ông già. Diệp Phù Sinh nhìn lão đi xa, mới thu hồi ánh mắt, cười tủm tỉm hỏi: “Vị công tử này xưng hô như thế nào?”

“Mộ Yến An.” Nam tử đặt bút, mời hai người bọn họ ngồi xuống, nhẹ nhàng mỉm cười “Hai vị thoạt nhìn cũng không giống người địa phương?”

Diệp Phù Sinh tựa như không xương dựa vào trên người Sở Tích Vi: “Du ngoạn đến đây, chỉ mong hiểu biết thêm được một chút. Bất quá nhìn bộ dáng Yến An huynh, tựa hồ cũng là người cùng lí tưởng?”

Mộ Yến An cười nhẹ: “Nếu là du lịch, đã tìm được nơi nào tốt để đi chưa?”

Diệp Phù Sinh thở dài: “Ở quanh đây đi vòng vòng cả ngày, không thấy cái gì hiếm lạ. Chỉ sợ là cao hứng mà đến lại mất hứng mà đi.”

“Vài năm nay chiến sự biên quan căng thẳng, mấy cái thành trấn biên thuỳ cũng dần dần bớt đi vẻ phồn thịnh, đích xác là không có cái gì hiếm lạ. Bất quá…” Mộ Yến An đưa tay chống cằm “Nếu hai vị không ngại ăn sương uống gió, như vậy gần đây vẫn còn một chỗ có thể đến tham quan.”

Sở Tích Vi nói: “Nơi nào?”

“Không dối gạt hai vị, tại hạ lần này ở xa tới, là hướng về một cái truyền thuyết ở nơi đây.” Mộ Yến An một tay gõ nhẹ lên mặt bàn “Hai vị có từng nhìn thấy rất nhiều quạ đen trong thành này?”

“Dĩ nhiên là có gặp.”

“Quạ đen ăn xác thối, ở mấy địa phương bị khói lửa chiến tranh liên lụy cũng không hiếm thấy. Nhưng mà quạ đen trong Tướng Quân trấn này, lại là mặt trời mọc thì bay vào thành, đêm đến quay trở về núi. Thu Đông hai mùa cũng không bay về phương Nam, cho dù mùa đông chết rét, cũng không rời khỏi Tướng Quân trấn trong vòng phạm vi năm mươi dặm.” Mộ Yến An chậm rãi nói, giống như kể chuyện xưa một người lạc vào kỳ cảnh, khiến người nghe có cảm giác giống như rõ ràng ở ngay trước mắt “Nhưng mà bốn mươi lăm năm trước, còn không có việc lạ như vậy …”

Bốn mươi lăm năm trước, nơi này vẫn còn là “Bạch Thủy trấn”, con sông kia cũng được gọi là “Bạch Thủy hà”. Khi đó Bắc Man còn chưa gây chiến, nơi này cách xa Thiên tử, lại gần Bắc cương, bởi vậy trở thành một nơi trao đổi với ngoại tộc. Tuy rằng không thể nói là phồn hoa, dầu gì cũng là một trung tâm giao dịch mua bán phân phát, cũng không đến nỗi nghèo túng như hiện tại.

Cho đến mùa thu năm đó, Cao Tổ băng hà. Tiên đế thủ đoạn không thể so sánh với phụ thân, không áp chế nổi đám ngưu quỷ xà thần trong triều đình kết bè kết cánh. Như thế, liền có phiên vương được bổ nhiệm đến nơi này mượn cơ hội phản loạn, tư thông với phần lớn trong chín đại bộ lạc của Bắc Man xâm phạm biên giới. Để nhanh chóng chiếm được thành, bọn họ dùng kế nội ứng ngoại hợp, Man nhân giả thành du thương lén lút xâm nhập Bạch Thủy trấn, hạ độc dược vào trong lương thảo vận chuyển ra biên quan.

Bởi vậy khiến cho cửa khẩu cực kỳ quan trọng của Bắc cương là Kinh Hàn quan bị phá, tướng quân thủ thành hi sinh tuẫn quốc. Toàn bộ dân chúng trong thành mười người chỉ còn một, sĩ tốt càng là máu tưới sa trường, ngay cả tù binh cũng không có đường sống.

Loạn quân tiến quân thần tốc, tiếp qua hai ngọn núi lớn liền đoạt được Bạch Thủy trấn. Từ đó cửa khẩu quốc gia xem như bỏ ngỏ, quân binh tiến đến Thiên kinh không còn xa.

Quốc nạn vào đầu, Tiên đế một mặt nhanh chóng điều đại quân đến kháng địch, một mặt liên tiếp phát ra mười ba lệnh, chiêu mộ rộng rãi nghĩa sĩ trong thiên hạ cùng tương trợ Bắc cương. Khi đó tất cả những người có chí khí trong hai giới võ lâm chính tà, đều tạm thời buông xuống ân oán, theo quân đội hướng về Bắc cương mà đi, cùng dân chúng Bạch Thủy trấn phối hợp, dọc theo bờ sông kháng địch, không biết máu của bao người đã hòa theo dòng nước, hồn đi ngàn dặm.

Có người chết, có người lùi, mà ngay cả chủ tướng cũng chết trận mà thay đổi ba bốn người. Ở thời điểm mấu chốt cuối cùng, thế nhưng lại là một kẻ giang hồ thảo khấu làm phó soái.

Vị giang hồ thảo khấu kia nguyên bản không quyền không thế, nhưng trong võ lâm rất có uy danh, bằng vào một thân võ nghệ cao cường, can trường dũng mãnh, lại từng cùng đương triều Thừa tướng Nguyễn Thanh Hành hoạn nạn tương giao. Trong lúc nguy cấp Thừa tướng thay tiên đế ủy nhiệm, để hắn ở bên cạnh hiệp trợ chủ soái kháng địch, trong quân không người nào không phục.

Bất đắc dĩ tình thế nguy cấp, trong thành lại cạn kiệt vũ khí lương thực, bọn họ cùng Lược Ảnh vệ do triều đình phái tới hợp lại. Chủ soái tự sát, dùng thủ cấp giao cho hắn làm lễ vật tiếp cận loạn quân chủ trướng, chiếm được tín nhiệm của phản vương.

Ngày hôm sau phản vương tự mình dẫn quân đến đánh. Thủ cấp của chủ soái treo ngay dưới cờ của quân địch. Đại quân triều đình tức giận mắng chửi kẻ bán nước cầu vinh, dưới sự bi phẫn cùng cực, dốc toàn lực tử chiến, máu chảy thành sông, thi thể xương cốt khắp nơi. Mắt thấy tình thế đảo chiều, người này lâm trận quay giáo, trước mặt mọi người đâm chết phản vương, bản thân bị trọng thương mà không lùi, liên tiếp đấu với ba đại tướng của Bắc Man. Cuối cùng cả mấy người đều bị loạn đao phân thây, xương cốt khó phân biệt.

Chủ tướng chết trước trận, phản quân đại loạn, bất đắc dĩ phải lui về bờ bên kia. Lại có Lược Ảnh vệ trà trộn trong đó, nhân cơ hội kích động nội loạn, rốt cục chống đỡ được đến lúc viện quân tới, đem quân địch đuổi ra ngoài biên giới, đoạt lại Kinh Hàn quan.

Sau cuộc chiến, chủ tướng vừa nhậm chức tự mình dẫn người dọn dẹp chiến trường, tìm thi thể của đồng đội mang về hậu táng. Nhưng mà thi thể hắn đã thành bùn, không biết bị người ngựa giày xéo đến nơi nào. Dưới bầu trời mùa thu, chỉ có bầy quạ đen xào xạc khóc tang.

Rượu tế vong hồn, hoa đăng phiêu dạt chiếu sáng cả một con sông dài, toàn quân rơi lệ đẫm chiến trường. Từ đó về sau mới có “Tướng Quân trấn” cùng “Anh Hùng hà.”

Khiến người ta kinh sợ chính là, những con quạ đen từ đó về sau vẫn không rời khỏi Tướng Quân trấn. Chúng ở quanh đó làm tổ sinh sản, càng ngày càng nhiều. Mỗi ngày chúng bay đến đậu trên cây to cây nhỏ trong thành, đêm lại bay trở về ngoại thành. Người ta đều nói, đám quạ đen này ăn xương thịt của những anh hùng mà thành tinh; chiến sĩ thành tro nhưng tâm bất tử, hồn phách bọn họ bám vào những con quạ đen này, vẫn luôn tuần tra, bảo vệ dân chúng trong trấn, trông coi bờ cõi biên quan.

……

“Truyền thuyết dù sao cũng là truyền thuyết, cũng không ai biết trong đó rốt cuộc có bao nhiêu là do người đời sau tương truyền thêm mắm dặm muối. Nhưng mà ở trong trấn này, mọi người thực sự không xem việc nhìn thấy quạ đen là điềm xấu, mà là xem chúng như thần linh bảo hộ một phương.”

Mộ Yến An sờ sờ mặt, lại quên trên tay mình dính mực, nhìn qua rất giống vẽ thêm chút ria, khiến cho nam nhân này thêm vài phần nghịch ngợm đáng yêu “Quạ đen sống thành đàn ở trong một cái sơn cốc ngoài trấn, hướng Đông cách đây khoảng hai mươi dặm, thường ngày hẻo lánh ít dấu chân người tới. Nhưng nơi đó núi rừng vây quanh, lông đen bay kín trời, cũng coi như một nơi kỳ cảnh, mặc kệ truyền thuyết là thật hay không, đi đến tham quan cũng là thêm kiến thức.”

Diệp Phù Sinh nghe đến thập phần mê mẩn, liền nói: “Đa tạ yến An huynh lần này giảng cố sự.”

Mộ Yến An cười cười, thấy bức họa trên bàn nét mực đã khô, liền đem cuộn lại cẩn thận, một lần nữa trải giấy lụa trắng ra, đề bút chấm vào nghiên mực.

Cái này xem như là đã nói hết ý tứ, Diệp Phù Sinh thức thời đứng dậy. Sở Tích Vi vẫn luôn im lặng không lên tiếng nhìn Mộ Yến An một cái, cũng đứng lên.

Diệp Phù Sinh chắp tay nói: “Không quấy rầy nhã hứng của Yến An huynh, vậy xin cáo từ.”

Mộ Yến An đã đem tâm tư đặt hết vào trong bức họa, không trả lời. Diệp Phù Sinh cũng không cảm thấy thất lễ, cùng Sở Tích Vi sóng vai mà đi. Gần đến chỗ rẽ cuối đường, y quay đầu nhìn thoáng qua: người nọ vẫn còn nương theo một ngọn đèn dầu nhỏ như một hạt đậu ở trong gió múa bút vẽ tranh, tĩnh lặng đến mức giống như đem toàn bộ khung cảnh dung nhập vào trong bức họa.

Quay đầu, Sở Tích Vi nhẹ giọng nói: “Võ công của hắn thực cao.”

Diệp Phù Sinh không hề ngoài ý muốn: “Cao đến bực nào?”

Sở Tích Vi: “Không biết.”

Diệp Phù Sinh nở nụ cười, ánh mắt lại lạnh đi: “Ta cũng không biết.”

Nhưng mà trên đời này, khiến hai người bọn họ đều không dò được nông sâu cũng không nhiều lắm, năm đầu ngón tay đều có thể đếm đủ.

Dừng một chút, Diệp Phù Sinh nói: “Hắn tựa hồ đối với ta rất quen thuộc, nhưng ta chưa gặp qua hắn… Hoặc là nói, chưa thấy qua người như vậy.”

Sở Tích Vi cười nhạo một tiếng: “Hắn từ đầu tới cuối không nói với ta một câu, mà chuyển hướng một đường giảng chuyện xưa, xem ra là cảm thấy trò chuyện cùng ta sẽ bại lộ hắn là ai.”

Diệp Phù Sinh nói “Bất quá hắn chỉ cho chúng ta một con đường, cũng xem như làm chuyện tốt.”

“Chỉ đường có bẫy rập, cũng là chuyện tốt?”

“Có bẫy rập liền nhất định có mồi nhử, chúng ta hiện tại cũng không có lựa chọn nào khác.” Diệp Phù Sinh hướng hắn vươn tay “Đi không?”

Sở Tích Vi liếc mắt nhìn y: “Ta đi là vì trách nhiệm, ngươi lại là vì cái gì?”

Diệp Phù Sinh không chút để ý nói: “Vì ngươi nha.”

“…” Bước chân Sở Tích Vi đột nhiên chững lại, quay đầu nhìn, ánh mắt của hắn sáng có chút khiếp người.

Diệp Phù Sinh bất giác lui một bước: “… A Nghiêu, ta có câu không biết có nên nói hay không.”

Sở Tích Vi: “Nói!”

Diệp Phù Sinh chớp chớp mắt: “Ngươi như thế nào đột nhiên đỏ mặt? Có phải nhiễm lạnh phát sốt hay không?”

“… Không có, câm miệng!”

“Ngươi thật sự là càng lớn càng không được tự nhiên, thẳng thắn thành khẩn một chút không tốt sao?” Diệp Phù Sinh thở dài, y phát hiện từ lúc gặp lại tới nay, số lần thở dài của mình liền phá lệ nhiều lên.

Sở Tích Vi mặt không đổi sắc mà quét mắt nhìn y một cái, thuận tay đem một bó hoa mới vừa nở rộ trong lòng ngắt rụng một nửa, hung hăng vừa dậm vừa vùi xuống đất.

Hắn chuyển đề tài: “Vừa rồi người kia nói thực cẩn thận, hiện tại ta bổ sung cho ngươi một chút.”

“Điểm nào?”

Sở Tích Vi nói: “Vị giang hồ thảo khấu lấy thân tuẫn quốc kia họ Tần, gọi là Tần Kinh Vụ, một tay trường thương xuất thần nhập hóa, hơn bốn mươi năm trước từng danh chấn võ lâm, được người đời xưng tụng là ‘Tỏa Long thương’.”

Đồng tử Diệp Phù Sinh co lại, chợt nghe hắn nói tiếp: “Tần Kinh Vụ vì nước mà chết, là một vị đại hiệp khách. Đáng tiếc thê tử mất sớm, chỉ có hai con trai một con gái. Hai con trai cũng theo hắn chinh chiến sa trường, đều ở một trận huyết chiến kia lập nhiều công lao hãn mã. Đáng tiếc ái tử chết trận, chỉ còn trưởng tử trở về. Sau cuộc chiến được phong làm Hộ quốc Đại tướng quân, toàn bộ Đại Sở người người đều kính ngưỡng.”

Diệp Phù Sinh không đi nữa, y nhìn Sở Tích Vi, trong mắt ánh sáng chớp động.

Sở Tích Vi gằn từng chữ một nói: “Trưởng tử của hắn, chính là ‘Bắc Hiệp’ Tần Hạc Bạch.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.