Động Minh cốc là nơi núi cao sông dài bao quanh. Bên ngoài là cánh rừng sương mù dày đặc, quanh năm chướng khí quanh quẩn, mây sa xuống thấp. Trong rừng thiết lập mấy mê trận cùng cơ quan, người ngoài dễ vào mà khó ra, bởi vậy được tôn xưng là “Tử Nhân lâm”.
Từ lúc rời khỏi Thanh Tuyết thôn, Sở Tích Vi liền liên lạc được với phân đà của Bách Quỷ môn thiết lập ở phương Bắc, một đường che giấu hành tung, coi như là hữu kinh vô hiểm, hiện giờ rốt cục về đến ngoài Động Minh cốc.
Tử Nhân lâm không lớn, nhưng quanh năm không thấy ánh mặt trời, bởi vậy tối tăm tĩnh mịch. Lục Minh Uyên đi vào trong đó liền không khỏi nhíu mày, theo bản năng nắm chặt chiếc quạt luạ trắng.
Tần Lan Thường ở bên cạnh hắn nhìn thấy rõ ràng, vươn tay vỗ vỗ lên cánh tay hắn, nhỏ giọng nói: “Đi theo chúng ta, không có việc gì đâu!”
Lúc này hắn mới chậm rãi thở hắt ra, chỉ là bàn tay cầm quạt vẫn không buông lỏng.
Cánh rừng này ẩn chứa quá nguy hiểm, thủy chung đều cảm thấy có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình, khiến người ta đứng ngồi không yên. Diệp Phù Sinh vẫn đi đoạn hậu như cũ, nhìn như lười nhác đến cực điểm, kì thực cẩn mật không chê vào đâu được, đối thân ảnh Sở Tích Vi cười nói: “Quả là nơi phong thủy bảo địa!”
Sở Tích Vi dừng bước lại không đáp lời. Tần Lan Thường liếc một cái xem thường, nghiêng đầu sang chỗ khác nói: “Diệp thúc, ngươi thật biết nói đùa! Ta lớn như vầy, vẫn là lần đầu tiên nghe nói ‘Tử Nhân lâm’ là địa phương tốt.”
Diệp Phù Sinh vươn ngón trỏ đặt lên môi, khe khẽ nói: “Chính bởi vì chết không ít người, mới là phong thủy bảo địa nha.”
Trong lời này của y ẩn dấu ý tứ phía sau, Lục Minh Uyên khó hiểu run lên, “lạch xạch” một tiếng mở chiếc quạt lụa, chỉ lộ ra một đôi mắt thỏ nhìn láo liên: “Vì… vì cái gì…”
Tần Lan Thường: “…” Thật là không có tiền đồ!
Diệp Phù Sinh trong mắt hiện lên một tia sáng tinh quái, thanh âm ép thấp hơn, cơ hồ là ghé vào sát tai Lục Minh Uyên, lặng lẽ nói: “Bởi vì… chết nhiều người, đất càng phì nhiêu, mới có thể dưỡng được quỷ thi a!”
Giống như là ứng cái miệng quạ đen, lời y còn chưa dứt, một bàn tay đột nhiên từ dưới mặt đất phủ kín lá rụng vươn ra, bắt được mắt cá chân Tần Lan Thường kéo một cái. Tần Lan Thường ngay cả âm thanh sợ hãi cũng không kịp kêu, liền cảm giác dưới chân hẫng đi, đột nhiên xuất hiện một cái hố lớn, đem nàng kéo tuột xuống!
“Tần cô nương!” Lục Minh Uyên cả kinh bổ nhào đến mép hố, phía dưới tối đen đến mức đưa tay không thấy được năm ngón, lại có cảm giác sâu không thấy đáy. Không đợi Diệp Phù Sinh kịp mở miệng, hắn cắn răng một cái, thả người liền nhảy xuống.
Phát sinh động tĩnh lớn như vậy, Sở Tích Vi không có khả năng không nghe thấy. Diệp Phù Sinh vừa ngước mắt, chỉ thấy bóng dáng Sở Tích Vi không biết đã biến mất khi nào. Sương mù chung quanh chỉ trong khoảng nửa khắc đã dày hơn, giống như một nồi tương hồ sền sệt, khiến cho người ta không nhìn rõ bất luận cái gì.
Phía trước truyền đến tiếng đánh nhau. Diệp Phù Sinh lỗ tai thính, mơ hồ nghe được tiếng Sở Tích Vi giận dữ quát lớn, cùng với tiếng đao kiếm chạm nhau leng keng. Y nhướng mày, mũi chân đạp lên mặt đất một cái, tựa như Kinh Hồng lướt qua mặt nước, bay vút về hướng thanh âm truyền đến.
Đột nhiên, thân thể Diệp Phù Sinh khựng lại, ở giữa không trung mạnh mẽ xoay chuyển thắt lưng, một cước đạp lên thân cây bên cạnh mượn lực hạ xuống.
Nguyên bản trên đường y đi, giữa mấy cây đại thụ giăng ngang mấy sợi dây thép cách mặt đất cỡ một trượng, đan chéo như mắc võng, quấn dày đặc lưỡi đao nhỏ, mỏng như lá liễu, sắc bén vô cùng. Trên mặt lưới còn lưu lại mấy vết máu cũ, chính là nhờ sương mù dày đặc che giấu khiến người ta không thể phát hiện kịp.
Nếu Diệp Phù Sinh vừa rồi không bởi vì ngửi được mùi máu mà dừng lại, hiện tại trên đống lưới thép này hẳn là thêm vết máu mới, biến thành một đống thịt nát liều mạng một đi không trở lại, nuôi dưỡng mảnh đất nơi này.
“Đúng là mũi linh như chó!”
Một thanh âm từ sau lưng Diệp Phù Sinh truyền đến. Bước chân y chưa động, thân thể lại hướng về phía trước trượt đi một đoạn, vừa vặn tránh được một trảo người nọ bổ đến, lúc này mới quay đầu lại.
Sương mù màu trắng dày đặc, người nọ cũng mặc một thân quần áo trắng toát. Ngay cả tóc cũng được phủ trong vải trắng, dưới chiếc mũ nhọn chỉ lộ ra một gương mặt rất giống Vô Thường quỷ nơi địa phủ.
Khuôn mặt này so với một thân phục trang kia càng đáng sợ hơn – Trên mặt hắn chỉ có một lớp da, nhìn không ra ngũ quan, chỉ có thể mơ hồ thoáng thấy hình dáng, như thể có con quái vật gì ở dưới da phồng lên.
Diệp Phù Sinh trừng mắt nhìn: “Cái đồ chơi này thoạt nhìn không thông khí, ngươi không cảm thấy bị ngạt thở sao?”
Kẻ kia nói: “Người sống mới dùng hô hấp, quỷ là không cần.”
Khi nói chuyện vốn nên có nhiệt khí phun ra, nhưng mà trên da mặt vẫn không thấy manh mối gì như cũ, tựa hồ thời điểm nói không phát ra hơi.
Diệp Phù Sinh đầy hứng thú: “Ngươi là ai?”
“Bạch Vô Thường.”
Diệp Phù Sinh khoanh tay: “Nếu là quỷ, thấy khách nhân của môn chủ làm sao lại còn muốn động võ?”
“Bằng hữu của Bách Quỷ môn đều là người chết, nhưng các ngươi không phải.” Bạch Vô Thường cười một cái “Môn chủ phá hủy quy củ cũng phải chịu trừng phạt. Về phần các ngươi… liền ở chỗ chúng ta xử lý đi.”
Một chữ cuối cùng còn ở trong miệng, người này đã tới gần Diệp Phù Sinh. Tay phải của hắn thế nhưng bị gãy sát cổ tay, được thay thế bằng một cái móng vuốt bằng sắt, mặt trên có ám quang hiện lên, vừa nhìn qua chính là có độc.
Diệp Phù Sinh dĩ nhiên không tính toán bị cái đồ chơi này mổ bụng, hai chân chuyển một cái, thân thể liền tránh được một chiêu này. Ngón tay phải y chụm lại như cánh hoa nắm lấy cổ tay hắn, tay trái tóm lấy thắt lưng, đồng thời chân trái đạp lên đùi phải hắn. Ba chiêu đồng loạt vận xảo kình, mượn lực đem kẻ to lớn hơn mình cả một vòng quăng đi ra ngoài.
Bạch Vô Thường thân pháp biến hoá kỳ lạ, bàn tay ở trên thân cây nhịp một cái, thân thể lộn ngược, lại hướng Diệp Phù Sinh đánh tới. Diệp Phù Sinh nghe tiếng đoán vị trí, dưới chân di động liền tránh sang một bên. Không ngờ một ngọn roi dài màu đen từ đâu lại đến, thuận thế quấn vào chân trái y, dùng sức kéo khiến Diệp Phù Sinh lảo đảo một chút, thân thể liền mất thăng bằng.
Mắt thấy thiết trảo sắp đe doạ tới, Diệp Phù Sinh đột nhiên cúi người, một tay chống lên mặt đất, hai chân nhân thể tung lên rơi xuống. Người nọ ẩn trong chỗ tối không kịp vứt bỏ cây roi, bị cú nghiêng người này của y kéo ra, thiết trảo thu lại không kịp, ở trên người kẻ nọ cào qua tạo thành một vệt máu.
“Nguyên lai quỷ cũng đổ máu, thiệt là mở mang kiến thức a.” Diệp Phù Sinh thu chưởng đứng dậy, thấy người này cũng ăn mặc giống Bạch Vô Thường, chỉ khác là đều đổi thành màu đen, thân hình cũng có thể nhìn ra là nữ nhân nhỏ nhắn, nhất thời liền cười “Ta xem nhị vị không nên gọi Hắc Bạch Vô Thường, gọi ‘Thư Hùng song sát’ mới phải.”
Lời còn chưa dứt, một roi lại quét ngang mà đến, tựa như độc xà phun lưỡi, muốn quấn lên cổ y. Diệp Phù Sinh ỷ vào khinh công lánh qua, nhưng Bạch Vô Thường lại sớm tính đến phương vị y tránh né, đưa tay trảo tới. Diệp Phù Sinh quay người lại liền không thể không nâng tay đề chưởng đón đỡ.
Chưởng cùng trảo chạm vào nhau, vốn nên là cảnh tượng máu thịt bay tứ tung, nhưng mà Diệp Phù Sinh đột nhiên cong môi mỉm cười, năm ngón tay trái xoay đi tránh ngón tay đối phương, nắm lấy phía cuối thiết trảo, tay phải nâng lên cùng tay trái Bạch Vô Thường đối chưởng. Hai bên nội lực va chạm, chỉ nghe “lắc cắc” một tiếng, y mượn lực phi thân về phía sau nhảy lên, còn thuận thế bẻ đi một cái thiết trảo.
“Đa tạ hậu lễ, sau này còn gặp lại!” Diệp Phù Sinh cao giọng mỉm cười, người cũng đã biến mất trong màn sương trắng mờ mịt.
Tuy trong lòng biết rõ đây bất quá chỉ là thăm dò, Sở Tích Vi chắc chắn không có nguy hiểm gì. Nhưng thói quen từ xưa y luôn thay đứa nhỏ này quan tâm mọi chuyện, cho dù hiện giờ Sở Tích Vi đã trưởng thành, ở trong mắt Diệp Phù Sinh bất quá cũng chỉ là thằng nhóc lớn đầu to xác, xét đến cùng vẫn không thể yên tâm.
Trước mắt tuy rằng mơ hồ không rõ, Diệp Phù Sinh một đường theo tiếng mà đi, chỉ dựa vào cảm giác vậy mà cũng không đâm vào gốc cây hay rơi xuống hố. Chờ đến lúc tiếng đánh nhau gần trong gang tấc, y mới vừa dừng lại, chợt nghe một tiếng kêu rên. Ngay sau đó, một bóng người bị đánh bắn ngược về phía mình cùng với một mùi máu tanh nồng đậm.
Là thanh âm Sở Tích Vi!
Đầu tim thót lên, Diệp Phù Sinh một tay tiếp được Sở Tích Vi, thuận thế lui về phía sau tá lực, lưng đập mạnh lên thân cây.
Còn chưa kịp hỏi han, tiếng gió lại nổi lên, là một người đề chưởng đánh tới, kình lực mạnh mẽ uy thế như sấm chớp. Diệp Phù Sinh nghe được rõ ràng, chỉ là hiện tại trong lòng ôm Sở Tích Vi tình huống không biết thế nào, sau lưng tránh cũng không thể tránh, chỉ đành cắn răng xoay người lại, lấy một thân máu thịt ngạnh kháng một chưởng long trời lở đất này.
Sở Tích Vi ở trong lòng y đồng tử co rút nhanh, một tay từ dưới nách y vươn ra liền muốn tiếp chưởng, đáng tiếc đã không còn kịp.
Hắn hiếm thấy mất bình tĩnh, thất thanh quát: “Nghĩa phụ!”
Một chưởng lôi đình vạn quân kia cuối cùng vẫn đập lên người Diệp Phù Sinh. Người sau trong nháy mắt này cũng không cảm thấy đau đớn, ngược lại chưởng thế khi hạ xuống nhẹ nhàng, phảng phất như là giơ cao đánh khẽ.
Ngay sau đó, một cỗ nội kình xâm nhập thân thể, ở trong ngũ tạng lục phủ tựa như sông cuộn biển gầm. Diệp Phù Sinh bản năng kích khởi nội lực chống cự, nhưng không ngờ bị cỗ nội kình cổ quái này dây dưa đồng hóa, tựa như trâu đất xuống biển lập tức biến mất!
“Kì Lộ kinh” nội công tu vi chia làm tám tầng. Từ tầng thứ sáu đến tầng thứ bảy có một đạo bình cảnh tựa như lạch trời. Sở Tích Vi đã ở trong bình cảnh này loay hoay gần hai năm, mà người trước mặt này đã sớm vượt qua, đến tầng thứ tám đỉnh cao cũng đã củng cố được mấy năm!
Diệp Phù Sinh thân thể chấn động, hai tay ôm Sở Tích Vi không tự chủ được mà xiết chặt, một búng máu nảy lên cổ họng, lần này rốt cục nhịn không được tràn ra khóe miệng.
Sở Tích Vi nhìn không rõ ràng, lại ngửi được mùi máu, đầu vai một mảng cũng bị thấm ướt, toàn thân nhất thời run lên, cả người tay chân lạnh toát.
Hắn vào giờ khắc này như ngừng thở, trong đầu một mảnh trống rỗng, dĩ nhiên cũng không biết hai mắt của mình tơ máu chậm rãi bò lên.
Một cỗ phẫn nộ cùng sát ý khó có thể ức chế ở trong ngực kích động, tựa hồ muốn phá tan kinh mạch xiềng xích. Chỉ là không đợi hắn phát tiết ra, một bàn tay liền duỗi lại đây, rắn rắn chắc chắc mà bợp một cái lên gáy hắn.
“Đánh một chút liền đỏ con mắt, lại còn muốn trở mặt với ta! Tức phụ còn chưa cưới tới tay đã quên hết cha mẹ! Hừ… thằng nhãi ranh còn không có lương tâm bằng con chim khách đuôi dài!”
Sở Tích Vi: “…”
Ngụm máu thứ hai Diệp Phù Sinh còn chưa kịp nhổ ra, liền khiến y sặc, ho đến chết đi sống lại.