Editor: Ổ Xù Già
Đêm đến, bầu trời tối đen, mưa to như trút nước. Khắp phố lớn ngõ nhỏ trong thành Cổ Dương không có một bóng người, nhà nhà đều đóng kín cửa.
Trong hậu viện của Đoạn Thủy sơn trang vẫn còn tiếng luyện võ. Một hài tử mặc quần áo đen ngắn, bước chân di chuyển theo một bộ pháp trúc trắc phức tạp. Cậu cầm một thanh đao gỗ quá cỡ so với cơ thể mình chém liên tục vào cột đá có chiều cao tầm một người bình thường.
Gương mặt non nớt ấy đã lạnh ngắt dù cả người đang ướt đẫm, bàn tay cũng đỏ lên vì bị lực phản chấn, nhưng cậu vẫn tiếp tục vung đao đều đặn như thế. Trên trụ đá phủ đầy các vết trắng nhạt, có một vài chỗ còn xuất hiện vết nứt như tơ nhện.
Một người nam nhân mặc chiếc áo khoác viền lông chồn ở cổ đang đứng ở hành lang. Hắn nhìn hài tử luyện đao trong mưa bằng ánh mắt lạnh lùng. Bất chợt hắn giơ tay lên, một quả hạch đào xuyên qua màn mưa đánh vào cổ tay đang cầm đao của cậu. Bị đánh trúng, bàn tay cậu run lên, lòng bàn tay đã tê mỏi từ lâu không cầm nổi đao nữa, cây đao rơi xuống. Mi mắt cậu run run cúi người định nhặt đao lên thì lại có một quả hạch đào thứ hai đánh vào đầu gối. Cả người cậu gục xuống, may mà còn kịp chống một tay xuống nền đất, không thì đã ngã úp xuống rồi.
Người nam nhân đứng trên hành lang thốt một câu lạnh lùng: “Lại đây.”
Cậu nhóc giắt đao trên lưng, cả người ướt mem như một con khỉ vừa bò ra khỏi sông. Cậu đứng trước mặt nam nhân nọ, đoan chính gọi một tiếng: “Cha!”
“Tạ Ly, ta đã nói với ngươi biết bao nhiêu lần… Điều tối kỵ của người luyện võ là ra tay không có lực, chân trụ không vững. Ngươi đã tập luyện ba năm nhưng vẫn không có chút tiến bộ nào, thật quá mất mặt!” Nam nhân mày kiếm, đôi mắt sáng quắc nhưng nhìn vẻ mặt dường như đang bị bệnh, thi thoảng còn ho khan vài tiếng. Hắn còn trẻ nhưng nhìn nét mặt lại hiện chút mệt mỏi, già nua.
Đây chính là chủ nhân của Đoạn Thủy sơn trang, Tạ Vô Y.
Hai năm trước phu nhân của Tạ Vô Y ngã bệnh qua đời, hắn chỉ có một đứa con trai độc nhất là Tạ Ly. Theo lý hắn phải cưng như ngọc như ngà, chẳng qua ‘ngọc ngà’ ấy là thứ thấp kém do tên tiểu nhị ở tiệm cầm đồ không có mắt nhìn thu nhầm.
Sáng dậy sớm hơn gà, đêm ngủ trễ hơn chó, bốn chữ ‘tập viết luyện võ’ như ngọn núi to đè nặng lên đầu hài tử ấy, trước đó còn đỡ một chút, hai năm gần đây sống còn hơn chịu tội. Từ lần gặp nạn đó, Tạ Vô Y đổi tính vui buồn thất thường, cũng rất nghiêm khắc với con trai, có đôi khi ngay cả người ăn kẻ ở trong sơn trang đều không chịu nổi. Nhưng chủ nhân có đối xử tử tế hay tệ bạc thì đó cũng là con hắn, bọn họ có thể nói thế nào?
Tạ Ly vừa định lên tiếng nhưng cậu lại im lặng, nín thinh như con ếch hít khí vào trong bụng. Tạ Vô Y lại mắng cậu nhóc thêm vài câu rồi phất ống tay áo, đi khỏi với vẻ mặt chán ghét, khó chịu.
Chờ hắn đi rồi, Tạ Ly mới giơ tay phải lên, trên cổ tay còn để lại dấu hạch đào bầm tím, đau buốt khiến tay cậu run run. Cậu lẳng lặng xoa xoa mấy cái, tuy không nói lời nào nhưng trong bụng lại tủi thân biết bao.
Có vài tiếng bước chân đi tới, Tiết Thiền Y cầm khăn gấm lau mặt cho cậu, thở dài: “Lại bị mắng rồi phải không?”
Tạ Ly buồn bực ngậm miệng không lên tiếng nhưng người phía sau Tiết Thiền Y lại không chịu bỏ qua: “Tội nghiệp quá đi, sư phụ cậu ra tay thiệt không có lòng thương người gì hết.”
Mặt cậu nhóc tái mét, cho tới lúc này cậu mới phát hiện Tiết Thiền Y dẫn một người lạ tới. Người này mặt áo dài màu da trời, tay áo rộng, lưng thắt đai màu chàm, tóc đen xõa vai, mi mục như họa. Trông tuổi tác cũng cỡ Tạ Vô Y, vóc dáng cũng xấp xỉ chỉ là không có bảy phần cổ hủ mà hơn ba phần hào hiệp.
Nửa canh giờ trước Diệp Phù Sinh đã mua quần áo, ăn mặc chỉn chu, sau đó vác cái thây bảnh bao vào Đoạn Thủy sơn trang, còn nhờ cái lưỡi ba tấc gì cũng nói được và cái mặt dày hơn da trâu mà đi theo sau Tiết đại tiểu thư nhìn ngó xung quanh. Ngay lúc định tới nhà ăn dùng chút bữa khuya thì Tiết Thiền Y nghe nói sư phụ nhà mình lại đang mắng tiểu sư đệ, nàng vội vàng chạy tới. Dung nhan xinh đẹp của nàng vì đau lòng mà hiện sát khí. Đáng tiếc người ra tay lại là sư phụ, dù nàng có làm thế nào cũng không thể lấy roi quất, cuối cùng chỉ đành phải vừa thở dài vừa xoa thuốc tan vết bầm cho Tạ Ly.
Hồi Tiết đại tiểu thư còn chưa mười sáu đã nổi tiếng là Dạ sát hãn nữ (*) ở thành Cổ Dương. Qua nhiều năm vậy rồi thật không có bao người biết nàng vẫn còn có lúc ‘nữ tính’ thế này. Diệp Phù Sinh giật mình, cậu bé này đúng là có chút cứng đầu khiến y nổi tính xấu muốn ghẹo một chút, bèn mở miệng trêu hai câu, không ngờ Tạ Ly bỗng giương cái mặt quan tài y chang cha mình ra, nghiêm túc nói: “Đoạn Thủy sơn trang không cho người ngoài bước chân vào, ngươi là người phương nào mà dám ăn nói lỗ mãng với trang chủ như thế?”
[(*): nữ nhân mạnh mẽ, dữ dằn như la sát]
Ây da! Diệp Phù Sinh cười híp mắt, cúi người nhìn thẳng vào mắt cậu ta: “Ta là người mới do Tiết tiểu thư dùng kiệu lớn tám người khiêng mời về!”
Tạ Ly: “…”
Tiết Thiền Y nghiến răng nghiến lợi: “Diệp Phù Sinh! Ngươi nói lung tung gì đấy?”
“Được rồi, kiệu lớn tám người khiêng thì không có, nhưng người mới thì là thật.” Diệp Phù Sinh khoát tay áo một cái, trong lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện một túi giấy nhỏ, bên trong là mấy viên kẹo xếp ngay ngắn.
Bất chợt, có một viên bay nhanh vào miệng Tiết Thiền Y, mùi hoa quế tỏa đầy khoang miệng làm câu mắng sắp thốt ra phải nghẹn trở vào. Tiết Thiền Y trừng đôi mắt đẹp, vậy mà người nào đó lại lần nữa cười giả lả xin tha “Tiểu thư đừng trách, tại hạ xin nhận tội. Kẹo hoa quế này mới vừa ra lò, ăn một viên cho ngọt miệng, không nên tức giận mắng người sẽ làm ô uế miệng của tiểu thư.”
Viên kẹo bị Tiết Thiền Y nhai nghe răng rắc rất giống đang nhai xương người nào đó, tai cũng đỏ rần lên. Tạ Ly ngây ra, trong cái đầu nhỏ bé của cậu nhóc chưa từng thấy mấy chuyện phong hoa tuyết nguyệt, giờ lại bị mấy lời hoa mỹ đó nhồi đầy tai, thiệt là chịu không nổi.
Cậu nhóc khẽ há miệng muốn nói, Diệp Phù Sinh thừa cơ nhét một viên kẹo vào. Vị cay xen lẫn với cảm giác ngọt ngào tan ra trong miệng. Mặt Tạ Ly đỏ lên, từ bé được giáo dục quá tốt làm cậu không thể nhổ ra, chỉ có thể cố nuốt vào, đôi mắt đẫm nước trông rất đáng thương.
Tiết Thiền Y: “…Ngươi cho đệ ấy ăn gì thế?”
“Kẹo đó!” Diệp Phù Sinh đưa cái mặt quang minh chính đại lên, lại bổ sung: “Kẹo gừng, cô xem cậu ấy dầm mưa lâu như vậy, nếu không ăn chút kẹo gừng xua phong hàn thì sao được.”
Tiết Thiền Y ủ rũ, thở dài. Nàng xoa đầu Tạ Ly, rồi cúi đầu nói với cậu nhóc: “Tiểu Ly, đệ về phòng tắm rửa thay quần áo trước đi, tỷ còn chút chuyện cần bàn với tên đó.”
Tạ Ly hít một hơi xua đi vị ngọt ngọt cay cay trong miệng, mặt ngoài vẫn nghiêm túc hỏi: “Hắn là ai?”
“Đây là hộ vệ tỷ vừa mới thuê, đệ yên tâm đi.”
Tạ Ly đi xa dần, Diệp Phù Sinh híp mắt nhìn theo cậu bé, cảm thán: “Là một đứa trẻ ngoan, chỉ là có hơi chững chạc quá mức.”
“Trước giờ sư phụ luôn nghiêm khắc với đệ ấy.” Tiết Thiền Y xoa xoa mày, nói: “Ta đã nói với quản sự rồi, chỉ cần ngươi không làm ra mấy chuyện khó coi, ngươi có thể tự do hành sự trong sơn trang, không cần phải trông sắc mặt ai cả.”
“Tiểu thư tốt với ta như vậy, ta phải làm những gì đây?”
Tiết Thiền Y nhìn y, nói: “Ta đã tạo điều kiện cho ngươi tốt vậy rồi, ngươi thay ta chăm sóc Tiểu Ly.”
Diệp Phù Sinh hỏi: “Thiếu trang chủ của Đoạn Thủy sơn trang còn cần một giang hồ lãng tử như ta chăm sóc?”
Chưa nói tới các hộ vệ trong sơn trang, chỉ cần còn có Tạ Vô Y, chẳng lẽ không thể bảo vệ được con mình?
Nếu thật sự là như thế thì quả thật Thiên hạ đệ nhất đao… nên đổi người rồi.
Tiết Thiền Y không trả lời mà hỏi ngược: “Hôm nay ngươi vào thành có chú ý tới gì không?”
“Ta thấy rất nhiều người giang hồ.” Diệp Phù Sinh nở nụ cười, y ngậm một viên kẹo quế hoa: “Có tốt có xấu, đủ các hạng người. Các quán trọ lớn nhỏ quanh đây đều bị họ thuê hết, vất vả lắm ta mới hối lộ được một tên tiểu nhị để lại cho ta một phòng chứa củi để nấu nước tắm.”
Tiết Thiền Y nghe vậy, cười nhạt: “Liên tục ép sát, bâu bám không rời, chán chết đi được.”
Diệp Phù Sinh cho hết mớ kẹo còn lại vào miệng, giọng nói mơ hồ: “Là đến vì sơn trang, hay là vì… Tạ trang chủ?”
Giọng Tiết Thiền Y lạnh hẳn: “Là đến vì ‘Thiên hạ đệ nhất đao’.”
Miệng Diệp Phù Sinh đầy kẹo, không nói được gì.
Tiết Thiền Y hít sâu một hơi, nói: “Ngươi có từng nghe người tên Lệ Phong?”
Diệp Phù Sinh từ tốn đáp: “Nếu người cô nói chính là Lệ Phong của Táng Hồn cung – Mê Tung lĩnh thì đúng là ta từng nghe thấy.”
Xưa nay chính tà không thể đứng cùng. Chính đạo có bốn tông môn lớn, tà phái cũng không thua kém bao nhiêu. Ở biên giới Tây Nam có một sơn cốc kéo dài trăm dặm, địa thế phức tạp, chướng khí mịt mù, cho dù là chim chóc cũng khó tìm được lối ra liền lấy Mê Tung làm tên. Ở sâu trong sơn cốc chính là địa bàn của thủ lĩnh ma đạo hiện nay — Táng Hồn cung.
Táng Hồn cung giống như một triều đình thu nhỏ, ngoài những người rời bỏ môn phái hoặc những tên tội ác tày trời trong võ lâm, còn có những dị tộc vì chiến tranh mà mất nước, thậm chí có đời sau của những tội phạm triều đình, loại người nào cũng có, phức tạp vô cùng. Một khi bước vào Táng Hồn cung giống như bước vào một đầm lầy đầy côn trùng rắn rết đang ngủ đông. Ở đó, họ quên hết những chuyện trong quá khứ, từ đây về sau chỉ làm một con chó của Táng Hồn cung.
Là chó nên đương nhiên không có tên. Có thể được gọi tên, thì phải là chó dữ được chủ nhân coi trọng.
Lệ Phong – Năm nay hai mươi lăm tuổi, quản lý Thanh Long điện trong Táng Hồn cung, là một cô nhi được cung chủ Táng Hồn cung thu nhận, cũng là một trong những thuộc hạ đắc lực nhất hiện giờ của hắn. Người được hắn để mắt tới không khác gì một con sói dữ trên thảo nguyên.
Tiết Thiền Y mím môi: “Trước giờ Táng Hồn cung đều hoạt động ở biên giới Tây Nam, tuy có thế lực ở Trung Nguyên nhưng trước nay chưa từng gợi ra sóng to gió lớn gì. Chỉ trong hai năm nay, từ lúc ngoại bang phát động chiến tranh, các thế lực của Táng Hồn cung ngày càng mở rộng, hiện giờ cũng đã chuyển dần đến Trung Nguyên.”
“Các thế lực võ lâm ở Trung Nguyên rắc rối, phức tạp, giữa chính và tà không biết có bao nhiêu món nợ chưa thể tính hết. Nếu như Táng Hồn cung tùy tiện ra tay sợ là sẽ phản ngược ảnh hưởng tới họ, cho nên bọn họ muốn giết gà… À nhầm, giết một người đe trăm người.” Diệp Phù Sinh ho khẽ hai tiếng, vỗ một cái lên chân phải đang đau đớn tê dại của mình, đắc ý nói: “Đoạn Thủy sơn trang là một gia tộc lớn của võ lâm Trung Nguyên. Tạ trang chủ lại là Thiên hạ đệ nhất đao nổi danh giang hồ, theo lẽ phải là một thế lực khó đối phó, tiếc là…”
Tiết Thiền Y lạnh lùng nói: “Tiếc là sau chuyện xảy ra vào ba năm trước, toàn bộ giang hồ đều cảm thấy sư phụ ta đã tàn phế rồi, hiện giờ Thiên hạ đệ nhất đao chỉ còn là cái tên hữu danh vô thực. Lần này Táng Hồn cung khởi xướng đại hội Đoạt phong (*), ý đồ đoạt bảy danh hiệu nổi tiếng của chính đạo Trung Nguyên để ra oai, Đoạn Thủy xếp vị trí thứ năm.”
[(*) Đoạt phong: phong có nghĩa là đỉnh cao, đoạt phong có thể hiểu là tranh đoạt địa vị dẫn đầu]
Diệp Phù Sinh hỏi: “Vậy rốt cuộc đó chỉ là lời đồn đãi chốn giang hồ hay sự thật chính là ‘không có lửa sao có khói’?”
Tiết Thiền Y không đáp, nàng nhìn thẳng vào mắt y, qua một hồi sau mới lên tiếng: “Diệp Phù Sinh, ngươi là một người thông minh, cũng là một người hiểu chuyện.”
Đây đúng là một đống bùn lầy, Diệp Phù Sinh thở dài, nói: “Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo (*), tại hạ cảm tạ sự tin tưởng của Tiết tiểu thư, nhất định không phụ nhờ vả.”
[(*): Ơn bằng giọt nước, đáp đền bằng cả suối nguồn]
“Ngươi đã hứa với ta rồi thì nhất định phải làm được.” Tiết Thiền Y ngước mặt lên, lộ ra vẻ kiêu ngạo, giọng lại sang sảng không giống một cô nương khuê các mà lại đáng sợ như một con rắn độc “Nếu Tiểu Ly xảy ra chuyện gì, cho dù ngươi có chui xuống đất, ta cũng đào mộ phần tổ tiên mười tám đời của ngươi, nghiền xương ngươi thành tro.”
“Chuyện ngươi đã hứa với ta, nhất định phải làm được, bằng không ta chết không nhắm mắt.”
Hai giọng nói hợp làm một, giống như một thanh kiếm sắc bén đâm vào ngực Diệp Phù Sinh. Đầu y vang lên tiếng ong ong, hết thảy chuyển động phía trước bắt đầu trở nên mờ nhạt, hỗn độn, chân phải nhói lên như tim đang bị đâm, mặt y bỗng chốc trắng bệch. Y theo bản năng đưa tay đè lên ngực, chạm vào chiếc ngọc bội trong túi gấm.
“Ngươi sao vậy?” Tiết Thiền Y phát hiện khác lạ, đưa tay đỡ y, nào ngờ tên lưu manh này bỗng choáng váng, trong lúc quơ quào đã sờ vào eo nàng. Tiết tiểu thư nhíu mày, suýt chút nữa đã xô đối phương xuống đất.
Vậy mà tên đầu sỏ ấy còn trưng cái mặt hiền lành vô tội, cứ như sắp hộc máu gần chết tới nơi: “Khụ, khụ… Xin lỗi, tại hạ không nhìn rõ.”
Tiết Thiền Y nghiến răng, nói: “Bảy ngày nữa đại hội luận bàn sẽ bắt đầu. Trong vòng mấy ngày tới chắc chắn hai bên sẽ phái người tới thành Cổ Dương, dĩ nhiên Đoạn Thủy sơn trang cũng không thể đóng cửa từ chối khách đến. Nếu mắt ngươi nửa mù nửa sáng thế này, thì cẩn thận theo sát Tiểu Ly, đừng đi đâu gây chuyện, tránh đụng phải người không thể trêu vào.”
Nghe xong, Diệp Phù Sinh ngáp một cái, buông tay nói: “Nếu vậy thì tiểu thư mau đưa ta tới tiểu viện của thiếu trang chủ đi! Đêm cũng khuya rồi, tại hạ cảm thấy mệt.”
Tiết cô nương cảm thấy có chút ngứa tay, chiếc roi dài bên hông cũng muốn hoạt động.
Vào lúc này, có tiếng vó ngựa từ xa truyền tới, đại khái là có xe ngựa dừng trước cổng nhà.
Đã trễ thế này rồi, là ai to gan vượt sóng to gió lớn tới?
Tiết Thiền Y bảo một hạ nhân dẫn y tới hậu viện, còn nàng thì vội vàng ra ngoài gặp khách. Diệp Phù Sinh hí mắt, cũng may trên đường đi có ngang qua một hành lang thật dài. Nhờ ngọn đèn lồng dưới mái hiên y quay đầu qua nhìn, thấy Tiết Thiền Y dẫn một nhóm người đi nhanh qua, người dẫn đầu thu chiếc ô vào, dáng vẻ cũng theo đó mà hiển hiện.
Người nọ trông còn rất trẻ nhưng lại không có cái vẻ bốc đồng, khờ khạo của mấy tên choai choai thường thấy. Hắn mặc y phục đen khiến gương mặt trở nên tái nhợt, mày như mũi đao, mắt như vực thẳm, dung mạo tuấn mỹ không chút tì vết, đôi môi mỏng hơi đỏ, tựa như lưỡi đao kiến huyết phong hầu. (*)
[(*) Kiến huyết phong hầu: chỉ chạm nhẹ thấy máu là lập tức á khẩu]