Tiêu Diễm Cốt đã từng hỏi Triệu Băng Nga, Hách Liên Ngự lợi hại đến thế nào?
Lúc đó nữ nhân áo lam vừa mới dùng loan đao chém xuống đầu một kẻ phản loạn, nghe vậy liền cười, chỉ vào gương mặt chết không nhắm mắt kia nói: “Giết người này, ta dùng hai đao; nếu như là Hách Liên Ngự, hắn chỉ cần một kiếm.”
Nhưng mà cao thủ đối chiến, chỉ hơn kém một chiêu liền là sinh tử khác biệt.
Giờ phút này mắt thấy Hách Liên Ngự hiện thân, Tiêu Diễm Cốt căn bản không kịp suy nghĩ “kỳ hạn ba ngày” có cái gì sai lầm. Nàng chỉ nắm thật chặt đao, không rên một tiếng mà theo dõi hắn, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Không đến ba ngày, Hách Liên Ngự gầy rộc thành xương bọc da. Cả người cơ hồ không còn hình dáng lúc trước, một đầu tóc đen như mực dường như hóa thành tuyết trắng, ánh lên gương mặt không có chút máu, mắt môi lại là màu đỏ tươi.
Cho dù Tiêu Diễm Cốt có mù, cũng nhìn ra tình huống hiện tại của hắn không đúng.
Nàng nheo mắt, mạnh mẽ áp chế hoảng loạn trong lòng, một tay nắm loan đao, một tay nâng lên lau vết máu trên mặt, ôn nhu nói: “Chúc mừng cung chủ công thành xuất quan!”
Hách Liên Ngự đầy hứng thú mà nhìn nàng, ánh mắt giống như độc xà nhe răng nanh, lạnh lùng mà chọc lên da thịt người khác.
Tiêu Diễm Cốt theo hắn gần hai mươi năm, Hách Liên Ngự đã không còn nhớ rõ lúc trước vì cái gì mình muốn lôi kéo một tiểu cô nương. Hiện tại cẩn thận hồi tưởng, mới giật mình minh bạch khi đó hắn nhìn trúng chính là ánh mắt hàm tiếu thị huyết của nàng.
Như chính Hách Liên Ngự năm đó.
Tiêu Diễm Cốt hiểu chuyện nghe lời, có khả năng lại linh hoạt, tựa như thời điểm năm đó hắn ở dưới tay Hách Liên Trầm làm việc, tiến thoái hợp lý, mọi việc đều thuận lợi, thời thời khắc khắc không quên biểu hiện trung tâm, ngầm kéo bè kết phái diệt trừ dị kỷ, giống như một con chó cực kỳ nghe lời.
Nhưng mà ở cái đêm Táng Hồn cung biến thiên mười sáu năm trước, con chó cắn ngược lại chủ nhân. Hách Liên Trầm thật vất vả mở một đường máu, rời khỏi Mê Tung lĩnh không xa đã bị Hách Liên Ngự tự tay bắt được.
Hắn bị cắt đầu lưỡi, gân tay gân chân từng sợi một đều bị rút đứt. Hách Liên Ngự cũng không keo kiệt dùng thuốc trị thương bảo mệnh tốt nhất lên người hắn, để hắn làm bạn với lũ chó điên, ngày đêm bị cắn xé da thịt, khiến cho nhất đại Táng Hồn cung chủ ở trong Khấp Huyết quật không thấy ánh mặt trời suốt ba năm, cầu sinh không được, muốn chết không xong. Cho đến lúc Hách Liên Ngự chán ngấy, liền đem hắn trói ngay tại cửa lao, một bên để hắn mắt mở trừng trừng nhìn sinh lộ, một bên thả đám “vật hiến sinh” ra, đem hắn cắn xé đến chỉ còn một khối xương cốt không toàn vẹn.
[(*) cái này có ai còn nhớ bộ xương bị xích trên một cái khung cửa trong Khấp Huyết quật mà Cố Tiêu từng nhìn thấy không?]
Hách Liên Ngự không để cho Triệu Băng Nga biết việc này, ngày đó lại đem bốn điện chủ đưa đến Khấp Huyết quật, để cho bọn họ nhìn một người biến thành thi cốt như thế nào.
Bộ Tuyết Dao là một tiểu tiện nhân tâm địa độc ác, Lệ Phong cứng nhắc như đầu gỗ, Ngụy Trường Quân bất luận tốt xấu chưa bao giờ trái lời hắn một chút nào, chỉ có Tiêu Diễm Cốt khiến cho Hách Liên Ngự cảm thấy hứng thú.
Người kia máu chảy đầu rơi, ở trên vách tường bẩn hề hề vẩy ra những đóa hoa màu đỏ thắm, diễm lệ lại không dễ nhìn. Hách Liên Ngự liền đưa tay quệt lên huyết tương dính dính hồ hồ kia, ở trên môi Tiêu Diễm Cốt bôi một chút, cười nói: “Nếm thử, ăn ngon hay không?”
Lúc ấy Tiêu Diễm Cốt vẫn là nữ tử đôi tám niên hoa, hiếm thấy mà không nể mặt mũi hắn, một hơi “phi” xuống đất, trong mắt tràn đầy kinh sợ.
“Không thể ăn nha.” Hách Liên Ngự vỗ vỗ mặt của nàng, ánh mắt nhìn những người khác xung quanh, cười nói “Vậy liền hảo hảo nhớ kỹ, đừng có biến thành người kế tiếp hắn.”
Bởi vậy, hiện tại ánh mắt Hách Liên Ngự dừng lại trên mặt Tiêu Diễm Cốt, chậm rãi nâng lên Phá Vân kiếm, đầu lưỡi liếm qua thân kiếm lạnh lẽo, vẫn tươi cười như trước: “Diễm Cốt, còn nhớ rõ hương vị kia không?”
Tiêu Diễm Cốt trong lòng giật thót. Nàng cùng Triệu Băng Nga trù tính nhiều năm, âm thầm cướp đoạt tài nguyên Táng Hồn cung, lặng yên phân hoá thế lực Mê Tung lĩnh, châm ngòi li gián quan hệ ma đạo các phái, thậm chí tiết lộ nhiệm vụ cơ mật, thiệt một cánh tay Hách Liên Ngự. Đến bây giờ đã đủ lông đủ cánh, nàng vẫn không thể một kích tất sát chiếm phần thắng, hận không thể càng cẩn thận chặt chẽ, e sợ lạc một nước bại nguyên ván cờ.
“Hơn nửa nhân thủ trong Mê Tung lĩnh, sợ là đều nằm trong tay ngươi khống chế.” Hách Liên Ngự nhìn thẳng ánh mắt của nàng “Người của Bách Quỷ môn, cũng là ngươi dẫn vào. Nếu ta thật sự ở Khấp Huyết quật bế quan, sợ là hiện tại không còn gặp được ngươi.”
Ngày đó hắn ở trong Khấp Huyết quật đoạt lấy nội lực Đoan Thanh, nguyên bản chuẩn bị bế quan ngay tại chỗ, lại nhớ tới lời Ngụy Trường Quân nói lúc lâm chung.
… Ngài chưa từng chân chính tin tưởng người nào, về sau cũng không cần tin ai cả.
Chính như lời Ngụy Trường Quân, Tiêu Diễm Cốt có thể cứu hắn trong tình thế nước sôi lửa bỏng, làm sao không thể trở tay thọc hắn một đao? Hách Liên Ngự đối với đám ác quỷ bò ra từ trong gió tanh mưa máu này rõ như lòng bàn tay: cái gọi là trung tâm đ*o nghĩa đều con mẹ nó toàn chuyện ma quỷ, chỉ có lợi ích mới là thật.
Tiêu Diễm Cốt cứu hắn, đơn giản là vì Táng Hồn cung.
Bởi vậy, hắn để Lệ Phong cải trang lưu lại Khấp Huyết quật, bản thân dưới sự âm thầm tương trợ của “Phúc xà” lần đến Kinh Phong điện, lấy máu người luyện công bổ khí, bí quá hoá liều dùng cổ trùng bí pháp, khó khăn lắm mới công thành xuất quan.
“Đáng tiếc Diễm Cốt một nước cờ kém, không so được với cung chủ thần cơ diệu toán.” Tiêu Diễm Cốt vuốt vuốt tóc mai tán loạn, ngay sau đó người đã xẹt qua đỉnh đầu Hách Liên Ngự, cũng không tính toán cùng hắn chống chọi, loan đao trong tay bổ về phía đại môn, chuẩn bị cướp đường mà chạy.
Hách Liên Ngự nhạy bén đến bực nào? Người chưa động, thân chưa chuyển, Phá Vân kiếm đã đột nhiên vung về phía sau. Kiếm phong chưa đến, kình khí đã xé gió, nếu Tiêu Diễm Cốt không tránh né kịp thời, chỉ sợ tan nát liền không phải là cánh cửa, mà là máu thịt của nàng.
Đại môn bị kiếm khí bổ ra, trong phút chốc chia năm xẻ bảy, ám khách ngoài cửa giương cung kéo dây: Tiêu Diễm Cốt dám rời khỏi quỹ đạo quanh Hách Liên Ngự ba thước liền sẽ bị bắn thành con nhím, nhưng một khi đến gần hắn, muốn thoát thân liền thập phần khó khăn.
Nàng uốn người dừng lại trên xà nhà. Tuy là ở trên cao nhìn xuống, sự tồn tại của Hách Liên Ngự vẫn khiến cho nàng sau lưng phát lạnh, miễn cưỡng cười cười: “Cung chủ vì Diễm Cốt, thật đúng là bày trận lớn. Chỉ là trước mắt cường địch rình quanh, trước không nói bạch đạo liên quân sắp đến, Bách Quỷ môn ám khách đã lẻn vào Mê Tung lĩnh, cung chủ không sợ bị người đồng loạt vây công sao?”
Hách Liên Ngự nhướng mày: “Có bằng hữu từ phương xa tới, Táng Hồn cung nếu không mở cửa đón khách, mới là thể diện trong ngoài đều ném sạch sẽ.”
Hắn nói đến thản nhiên, Tiêu Diễm Cốt lại từ giữa nghe ra một tia điên cuồng tàn nhẫn. Nàng nhớ tới mối họa lớn trong lòng, sắc mặt lúc này trầm xuống.
Nàng không thể bị hủy ở trong này.
Suy nghĩ mới vừa lóe lên, trong tai liền truyền đến một động tĩnh nhỏ đến gần như không thể nghe thấy. Tiêu Diễm Cốt sửng sốt một khắc, trái tim nảy lên một nhịp, dưới chân giậm lên xà nhà một cái, thân như mũi tên rời cung phá không mà ra, hoàn toàn không thèm để ý sơ hở không môn sau lưng, lao thẳng tới đám cung thủ trước cửa.
Người nàng như ánh trăng sáng xuyên qua đám mây, đao nàng như tia nắng mặt trời đảo chuyển.
So với Vãn Nguyệt đao tùy thân của Triệu Băng Nga, thanh đao trong tay Tiêu Diễm Cốt này nhỏ hơn mà cũng mỏng hơn nhiều. Thay vì nói là lưỡi đao, càng giống như một cái móc câu hình bán nguyệt. Nhưng mà nàng đem cơ quan hợp lại, bán nguyệt liền thành trăng tròn, xoay trên đầu ngón tay chém ra, ở trên đầu người sống sờ sờ vạt thành cái gáo.
Trong nháy mắt, Tiêu Diễm Cốt đã xông ra đại điện vọt vào trong đám sát thủ. Nàng thân pháp nhanh nhẹn linh hoạt, một xoay một chuyển đã khó dò ra hư thật, chỉ có lưỡi đao lạnh lẽo như ánh trăng loang loáng, như một cái vòng bạc lại tựa móc câu, người đi đến đâu tiếng binh khí leng keng, đao phong lướt đến đâu máu đỏ vung ra đấy.
“Đồ đệ của Triệu Băng Nga, quả nhiên là không kém.” Hách Liên Ngự khẽ cười một tiếng, dưới chân vừa động, nâng kiếm bổ về phía sau lưng Tiêu Diễm Cốt!
Đúng lúc này, nóc nhà đột nhiên phá ra một cái động, ngói vụn bắn tung toé tán loạn. Một thân ảnh màu thiên thanh như cánh chim bay lướt đến bên cạnh Hách Liên Ngự, tốc độ cực nhanh, lấy công lực hiện tại của Hách Liên Ngự cũng nhìn không rõ. Hắn nhíu mày, trường kiếm quay lại đâm một nhát, lại đâm vào khoảng không.
Rơi xuống bên cạnh hắn chỉ có một tàn ảnh, tựa như một trận gió thoảng qua.
Thân hình Diệp Phù Sinh đã đến phía sau Hách Liên Ngự.
Xé gió rạch mây, Kinh Hồng ra khỏi vỏ. Hách Liên Ngự trở tay một kiếm cùng một đao chém thẳng xuống của Diệp Phù Sinh chạm vào nhau, một cỗ kình lực lấy đao kiếm làm tâm hướng bốn phương tám hướng dạt qua, đồ sứ trong Kinh Phong điện đều vỡ tan.
Vừa mới giao thủ, Diệp Phù Sinh cảm thấy một cỗ nội lực mạnh mẽ quỷ dị theo lưỡi đao bò lên cánh tay, bản lĩnh này của Hách Liên Ngự cùng với lúc ở An Tức sơn đã không thể so sánh nổi.
Ánh mắt y trầm xuống, Kinh Hồng đao trong tay xoay ngược lại giảm bớt lực, thân thể ở giữa không trung gập lại, mắt thấy liền cách ra ngoài ba thước. Hách Liên Ngự bỗng nhiên tra kiếm vào vỏ, năm ngón tay trái đột nhiên mở ra lại chậm rãi thu vào.
Hấp lực cường đại từ lòng bàn tay hắn xuất hiện, không khí trong Kinh Phong điện đột nhiên thay đổi. Diệp Phù Sinh chỉ cảm thấy thân mình trì trệ, lại là không tự chủ được bay ngược về phía Hách Liên Ngự!
Tuy cả kinh, Diệp Phù Sinh cũng không hoảng không loạn, đao thế trong tay trầm xuống, “Đoạn nhạn” thuận thế đâm về hướng lòng bàn tay Hách Liên Ngự. Mũi đao cùng bàn tay trần chạm vào nhau, thế nhưng phát ra tiếng động như kim thạch va chạm. Ngay sau đó, sức mạnh của “Kinh Lôi” tại mũi đao bùng nổ, Hách Liên Ngự nhíu mày, Diệp Phù Sinh lại không bứt ra lui về phía sau, trái lại đem thân đao hóa mềm mại, một thức “Niêm Hoa” quấn lên chưởng lực của hắn.
Chất độc “U mộng” đã giải, Diệp Phù Sinh trước mắt cũng không thể so với lúc ở An Tức sơn, nắm bắt của y đối với Kinh Hồng quyết sớm đã đến cực đỉnh, tốc độ “nhanh” càng là thiên hạ hiếm thấy. Lúc y toàn lực triển khai thân pháp, Hách Liên Ngự dứt khoát nhắm mắt, dựa vào nhĩ lực cùng cảm giác ra tay.
Ánh đao nghênh diện bay tới, Hách Liên Ngự một kiếm chặn đỡ Kinh Hồng đao, đồng thời uốn gối nâng lên. Diệp Phù Sinh một tay đỡ đao, thân thể lật hướng về phía trước, nội lực tập trung dưới chân, hung hăng đạp hướng đỉnh đầu Hách Liên Ngự!
Nhưng mà một cước lực này của y bị cương khí hộ thể Hách Liên Ngự phản chấn quay ngược lại, cổ họng dâng lên một vị tinh ngọt. Diệp Phù Sinh bất động thanh sắc mà nuốt xuống, thoáng nhìn ra ngoài cửa. Trong tình huống hỗn loạn đã không còn thấy bóng dáng Tiêu Diễm Cốt.
Ngoài Kinh Phong điện ba vòng sát thủ vây quanh, mà ngay cả nóc nhà cũng bị lưới bao phủ, trừ phi Diệp Phù Sinh biến thành con chuột chui xuống đất, nếu không liền thật sự là không đường có thể trốn.
Y chỉ có thể lui về phía sau.
Hách Liên Ngự mắt vẫn chưa mở, kiếm lại ra khỏi vỏ.
“Một kiếm phá vân khai thiên địa”, Diệp Phù Sinh từ nhỏ đã nghe qua những lời này, cũng là khát khao hướng tới, chỉ hận bản thân sinh muộn hơn mười năm, không thể may mắn thấy một kiếm phá vân kia.
Cho tới hôm nay.
Một kiếm này của Hách Liên Ngự rất chậm. Từ lúc vung tay đến khi xuất chiêu, thậm chí là kiếm phong tới gần như thế nào, đều rõ ràng mà chiếu vào trong mắt Diệp Phù Sinh.
Chỉ là toàn thân không môn của y, phương vị quanh mình cũng đã bị kiếm khí này đột nhiên tỏa ra vây chặt, phía trên cũng không đường, tránh cũng không thể tránh!
Không hề đẹp đẽ hoa mỹ, lại có thể làm cho địch thủ tối bất lực.
Tại khoảnh khắc kiếm Hách Liên Ngự xuất ra, trong tai Diệp Phù Sinh bỗng nhiên không còn tiếng động, tựa như mọi âm thanh đều bị một kiếm xé gió này phá vỡ, y chỉ có thể nghe được tiếng tim mình đột nhiên đập nhanh hơn, mà ngay cả trước mắt cũng chỉ dư lại một chút ánh sáng lạnh trên mũi kiếm không ngừng đến gần kia.
Một kiếm này, y không thể tiếp nổi.
Diệp Phù Sinh chưa bao giờ rõ ràng mà ý thức được hiện tượng thất bại đến như thế.
Nhưng y vẫn ra đao như cũ.
Kinh Hồng mười sáu thức, trong đó mười lăm chiêu sớm được y luyện đến nhuần nhuyễn, bình thường sử dụng đến cũng như cánh tay nối dài, duy độc một thức cuối cùng từ khi học thành đến nay hai mươi năm, đều chưa hề dùng qua.
Một đao kia tên gọi “Triều Phượng”, là đỉnh cấp trong Kinh Hồng mười sáu thức, một đao thắng trăm chiêu, lại gây hao tổn cực đại đến tứ chi cùng nội lực. Nếu một đao này không thể chế ngự địch thủ, người chết liền nhất định là chính bản thân mình.
Diệp Phù Sinh không có lựa chọn, cũng không hề do dự.
Hai tay của y hợp nắm Kinh Hồng đao, ngược từ dưới lên trên mà vẩy ra, cuồng phong cuốn đất đá cùng mảnh ngói vỡ đầy đất dựng lên, ở trong gió xoay tròn tỏa ra như cánh chim tung bay, lấy đao khí hình thành lốc xoáy đem kiếm khí ngăn phía ngoài tựa như một tấm khiên. Gió cùng đá ngói bay nhanh va chạm ma xát, bên tai tựa như có hàng trăm con chim hòa giọng, vang động núi sông, tụ lại điếc tai.
Nhưng mà Hách Liên Ngự đã người và kiếm hợp nhất, hóa thành một đạo thiên hà lưu quang bổ xuống tấm khiên cuồng phong, cường thế áp đến gần!
Chiêu thế của hắn vẫn rất chậm như cũ, nhưng mà cuồng phong tạo thành tấm khiên chỉ trong vòng một tấc vuông, một khi áp đến gần cho dù có chậm, cũng là ngay lập tức ập tới!
Diệp Phù Sinh đột nhiên nhớ một trận luận bàn giữa mình cùng Đoan Thanh ngày đó trên Vong Trần phong. Lúc đó một kiếm cuối cùng của đạo trưởng đầu bạc, chính là chiêu này của Hách Liên Ngự!
Hóa giản vi phồn, là vì một kích tất sát; phản phác quy chân, là muốn hóa kiếm thành trời!
[(*) Hóa giản vi phồn: từ phức tạp hóa thành đơn giản/ phản phác quy chân: trở lại nguyên trạng chân thật]
Trời sinh gió mây nguyên bản bất trắc, nếu đến võ đạo hóa tự nhiên, chính là một kiếm phá vạn pháp!
Đáng tiếc Hách Liên Ngự chung quy không phải là Đoan Thanh.
Kiếm khí của hắn mạnh mẽ vô cùng, sát khí cũng tung hoành tùy ý.
Trời xanh vô lệ cũng vô tình, sinh sát là do mệnh số chú định, nói gì đến giận hận của nhân gian?
Một kiếm này có sát khí, chính là kẽ hở lớn nhất.
Diệp Phù Sinh biết nội lực của mình không bằng hắn, bởi vậy đem một đao kia khí lực dùng đến cực kỳ tinh chuẩn, không lãng phí nửa điểm, cũng không dùng ít nửa phần.
Khoảng khắc trường kiếm đâm vào ngực Diệp Phù Sinh, nét tươi cười của Hách Liên Ngự đọng lại nơi khóe miệng.
Người nọ rõ ràng ngay ở trước mắt.
Trường kiếm rõ ràng đã xuyên vào trong ngực.
Nhưng trong tay hắn không có cảm giác xuyên thịt nhập xương, trên mặt Diệp Phù Sinh cũng không có vẻ đau đớn.
Nếu có một bên thứ ba sáp nhập chiến cuộc, liền có thể thấy mũi kiếm còn cách máu thịt chưa đầy một tấc. Nhưng chỉ kém gang tấc, lại trong khoảnh khắc chạm vào đao khí, bị cuồng phong cố tình dẫn hướng chếch đi, khiến cho hai mắt mơ hồ, mũi kiếm bị đánh lừa.
Một chiêu “Triều phượng”, nguyên bản là từ “Bàn phong” nâng cao thêm một bước, dùng sức gió hộ thể càng khiến cực kỳ linh động cơ biến. Ngoại địch vừa vào phạm vi của sức gió, nếu sinh ý niệm vội vàng nóng nảy, liền bị đao khí tán trong gió chia đi chú ý cùng kình lực. Mà hơn kém chỉ gang tấc, chính là một đường sinh cơ.
Diệp Phù Sinh chắn không được một kiếm phá vân này, lại có thể làm cho nó rơi vào khoảng không.
Kiếm khí thấu xương đả thương đến phế phủ y, nhưng mà so với một kiếm xuyên tim, việc này tựa như là tại quỷ môn quan dạo qua một vòng. Diệp Phù Sinh nhân cơ hội chiếm tiên cơ, Kinh Hồng đao ở trong tay hóa thành cánh chim lướt nước, tựa như lược ảnh vút qua, giống như trong thời gian nháy mắt xuất ra hơn trăm đao, ánh đao nhìn như hư ảnh dừng ở trên người lại có thực chất!
Ánh mắt Hách Liên Ngự lạnh lẽo, hắn nhìn ra một đao kia của Diệp Phù Sinh cực kỳ tinh diệu. Nhưng mà chiêu thức như thế khiến cho gân cốt gánh vác cực nặng, cũng khiến nội lực trả giá hao tổn cực lớn. Hắn cũng không tin một đao kia qua đi, người này còn có thể trốn một kiếm của hắn!
Hừ lạnh một tiếng, ba nghìn sợi tóc bạc tung bay, Hách Liên Ngự đề khí ngưng lực, trường kiếm như sao băng từ trên trời cao bổ xuống, mặc kệ ánh đao đem mình xẹt qua hơn mười miệng vết thương, một kiếm bổ về phía đỉnh đầu Diệp Phù Sinh!
Diệp Phù Sinh đích xác không còn khí lực ra lại một đao!
Ngoài cửa một bóng đen ngay lập tức bay tới!
Sở Tích Vi một thân hắc y dày hơn không biết bao nhiêu lần so với khi rời đi, tản ra mùi máu tươi làm người ta hít thở không thông. Ngay cả tốc độ hắn nhanh như vậy, tà áo vẫn nặng nề mà dán vào thân thể như cũ, chảy xuống một đường huyết châu nhìn thấy ghê người.
Đây là một lần nhanh nhất trong đời hắn, trong khoảng khắc điện quang hỏa thạch dán đến phía sau Hách Liên Ngự, một đao hoành ngang yết hầu, một tay bắt lấy cánh tay cầm kiếm của hắn, dưới chân bước ra thân thể lộn một vòng. Trong lúc tay Hách Liên Ngự đập vào chưởng của hắn, Đoạn Thủy đao cắt bay một sợi tóc bạc, người lại tách ra khỏi vòng chiến dừng lại trước cánh cửa.
Chỉ trong một chiêu, Đoạn Thủy đao rạch một đường trên mặt Hách Liên Ngự, Phá Vân kiếm cũng ở trên tay Sở Tích Vi lưu lại một vết máu thật dài.
Hắn cũng không thèm nhìn tới, ống tay áo vung ra đem Diệp Phù Sinh đang áp chế nội tức che chắn phía sau, trên gương mặt tái nhợt bị bắn lên mấy giọt máu, nhìn yêu dị lại lạnh lẽo.
Hách Liên Ngự quay đầu lại nhìn thoáng ra cửa. Thủ vệ lúc trước ở bên ngoài một nửa đã trở thành thi thể chết không toàn thây, một nửa đang giao chiến với một đám ám khách mặc hắc y che mặt, máu thịt bay tứ tung, ẩn ẩn có tiếng quỷ khóc sói gào thảm thiết.
Vừa mới giao chiến, Hách Liên Ngự không có tâm tư chú ý bên ngoài, dĩ nhiên cũng không biết những người này đến như thế nào. Nhưng mà một đội ngũ đông đảo như vậy lên được đến Kinh Phong điện, dưới chân núi lại không hề có tín hiệu cảnh báo, hoặc là ác quỷ chui từ dưới đất lên, hoặc chính là…
“Ngươi mạo hiểm để cho Tiêu Diễm Cốt chạy thoát, chính là để nàng mở cửa cho Bách Quỷ môn.” Hách Liên Ngự nhìn bọn họ “Hai người các ngươi, xem ra thật đúng là tình thâm nghĩa trọng, bất ly bất khí.” (*)
[(*) bất ly bất khí: khắng khít không rời không bỏ]
Sở Tích Vi lạnh lùng cười, đâm thọc hắn một câu: “Súc sinh như ngươi, cũng hiểu được bốn chữ ‘tình thâm nghĩa trọng’?”
Biểu tình hung ác nham hiểm của Hách Liên Ngự sầm xuống, lập tức lại ngửa mặt lên trời cười to.
“Ha ha ha ha…” hắn tựa như nghe được chuyện cười lớn nhất trong thiên hạ, cơ hồ cười ra cả nước mắt. Thình lình cổ tay chấn động, Phá Vân kiếm đột nhiên lao tới, rắn rắn chắc chắc mà đánh lên Đoạn Thủy đao!
[Lời mỗ: Một năm mới đã đến với nhiều mối lo về đại dịch Corona. Cầu mong cho tất cả mọi người thật nhiều sức khỏe, vững tâm vượt qua kiếp nạn này. A Di Đà Phật!]