Thời điểm Tiết Thiền Y gặp lại Tạ Ly, suýt nữa đã không nhận ra cậu.
Nàng hiệp trợ Huyền Tố cùng Hằng Viễn mang một đám người bị thương cùng hậu sinh vãn bối năng lực không đủ lui về hướng Già Lam thành. Tuy có Trịnh thái thú mở rộng cửa phương tiện, ở thời buổi rối loạn này rốt cuộc không thể thiếu cảnh giác. Huyền Tố lần đầu xuống núi, võ công tuy giỏi lại không thông việc đời, Hằng Viễn tâm tư kín đáo cần phải chú ý đám người liên can cùng tình huống, cho nên sự vụ từ vụn vặt đến trọng đại đều do Tiết Thiền Y tiếp nhận xử lý, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã nhổ ra được hai sợi tóc bạc.
Buổi trưa hôm nay, nàng tùy tiện dùng chút cơm canh, liền chuẩn bị đi tìm Huyền Tố cùng Hằng Viễn thương lượng làm cách nào liên hệ sư môn các phái. Chưa bước ra cửa phòng, đã thấy một tên đệ tử Tạ gia vội vàng chạy tới, đối nàng ôm quyền hành lễ: “Đại tiểu thư, có người tới bái phỏng, chỉ đích danh muốn gặp ngươi.”
“Gặp ta?” Tiết Thiền Y nhướng mày “Người nào?”
Đệ tử kia bẩm báo chi tiết: “Thuộc hạ không nhận ra, chỉ thấy một người trung niên nam nhân từ trên xe ngựa thò đầu ra, để ta đem vật này giao cho Đại tiểu thư.”
Tiết Thiền Y cau mày tiếp nhận vật kia, là từ một tấm vải rách bọc lại, sờ có vẻ giống ngọc bội lệnh bài hoặc đồ trang sức linh tinh. Nhưng mà đến lúc nàng mở ra vừa thấy, đồng tử nhất thời co lại: bên trong bọc này, thế nhưng lại là ngọc bội của trang chủ Đoạn Thủy sơn trang!
Ở Cổ Dương thành, trước một hồi huyết chiến kia, Tạ Vô Y đã đem vật ấy giao cho Tạ Ly, chính là đem Đoạn Thủy sơn trang cùng tương lai Tạ gia toàn bộ đều giao vào tay đứa nhỏ này, chờ cậu có một ngày trở thành đại nhân đội trời đạp đất, gánh vác được tinh thần hiệp nghĩa cùng trách nhiệm mà khối ngọc bội này đại biểu.
Sau khi Tạ Ly từ chỗ nàng biết ý nghĩa của ngọc bội này liền không rời khỏi người. Nhưng Tiết Thiền Y nhớ rõ, tiểu thiếu niên tính tình bướng bỉnh kia lưu lại Vấn Thiện sơn, muốn đích thân tham dự những sự vụ đó để tăng thêm kiến thức kinh nghiệm. Nàng nghĩ đến nơi đó còn có Thái Thượng cung trưởng bối, liền cũng không nhiều lời ngăn cản, chỉ để lại một đội đệ tử trông chừng, phân phó vài câu rồi đi.
Hiện tại ngọc bội xuất hiện ở đây, như vậy Tạ Ly đâu?
Tiết Thiền Y không kịp nghĩ nhiều, để tên đệ tử này nhanh chóng đi thông tri Huyền Tố cùng Hằng Viễn, chính mình phẩy tay áo một cái ra khỏi cửa.
Trong ngõ hẻm ngoài viện quả nhiên có hai chiếc xe ngựa, xa phu dựa vào cạnh khung cửa ngủ gật, đám người hầu phân tán xung quanh mắt nhìn sáu phương tai nghe tám hướng. Lúc thấy Tiết Thiền Y ra cửa liền có người nhẹ nhàng gõ gõ vách chiếc xe ngựa đằng trước.
Tiết Thiền Y một chân còn đứng trong cửa, tay đặt lên đại môn, vẻ mặt khách khí hữu lễ: “Tại hạ chính là Tiết Thiền Y, không biết các hạ có gì chỉ giáo?”
Nàng vừa dứt lời, trong xe ngựa liền truyền ra một tiếng cười khẽ: “Từ lâu đã nghe danh Tiết đại tiểu thư thẳng thắn hào sảng, hôm nay mới được thấy, thật là hận gặp nhau quá muộn!”
Thanh âm này giòn giã lanh lợi, rõ ràng là của một cô nương choai choai. Tiết Thiền Y nhíu mày, nhìn thấy cánh cửa xe bị đẩy ra. Một thiếu nữ mặc áo màu xanh nước biển nhảy xuống, lúc dừng chân đứng xuống nền đá tựa như trên mặt đất nở ra một đóa hoa phỉ thúy trông rất sống động.
Bên trong xe ngựa to như vậy hiển nhiên không chỉ có một mình nàng. Một thanh âm nam tử trẻ tuổi vừa ôn hòa vừa bất đắc dĩ nhanh chóng vang lên: “Lan Thường, thương thế ngươi vừa lành, hành động chớ có lỗ mãng như thế!”
“Xú thư sinh, ngươi so với bà quản gia còn lắm chuyện hơn!” Thiếu nữ hừ một tiếng, lại chớp mắt nhìn Tiết Thiền Y, cười nói “Ngươi gọi Tiết Thiền Y, ta là Tần Lan Thường, nghe qua có phải rất hữu duyên hay không?”
Ba chữ Tần Lan Thường vừa nói ra, Tiết Thiền Y liền biết nàng là ai.
Bách Quỷ môn Đại tiểu thư Tần Lan Thường. Lúc Diệp Phù Sinh ở trên Vấn Thiện sơn cùng Tạ Ly kể về tao ngộ sau khi rời Cổ Dương thành, không ít lần đề cập đến cô nương tính cách tinh quái này, tuy rằng đã giấu đi phần nhân quả của Nam Nho Bắc Hiệp cùng những bí mật triều đình, nhưng Tiết Thiền Y vẫn nhớ kỹ tên nàng.
Lần này trên Vấn Thiện sơn một phen gió nổi mây vần, nếu không có Bách Quỷ môn ở trong đó chu toàn bố cục, chỉ sợ bao nhiêu người đi trước đều phải rơi vào bẫy. Tiết Thiền Y tuy còn trẻ tuổi, nhãn giới lại tuyệt đối không thấp. Nàng biết chờ việc này đi qua, địa vị Bách Quỷ môn ở trên giang hồ sợ là càng lên cao, cho dù bọn họ vẫn theo tôn chỉ trung lập, lại sẽ không chỉ làm chút sinh ý không thể ra ngoài sáng như trước kia, mà còn muốn đem thiên la địa võng trải khắp chốn giang hồ.
Nàng nghe nói vị Bách Quỷ môn chủ Sở Tích Vi đến nay không có truyền nhân, trái lại đem người cháu gái của lão môn chủ này xem như con ruột, rõ ràng là tính toán tương lai sẽ đem đại quyền Bách Quỷ môn trả trở về. Như vậy cho dù là về công hay tư, Tạ gia cùng Tần Lan Thường tạo mối quan hệ tốt đều là việc tất phải làm.
Tâm tư Tiết Thiền Y xoay chuyển nhanh chóng, lại thấy Tần Lan Thường mặt mày sáng lạn, rõ ràng là người sảng khoái, liền hạ quyết tâm không quanh co lòng vòng, đưa ra ngọc bội đi thẳng vào vấn đề: “Tần đại tiểu thư quang lâm, Tiết Thiền Y đương nhiên quét đường dọn chiếu đón chào, chỉ là còn có một chút sự tình cần phải hỏi trước, không biết khối ngọc bội này ngươi là từ đâu có được? Chủ nhân của nó hiện tại ở nơi nào?”
Tần Lan Thường cười to. Một thư sinh trẻ tuổi mặc áo trắng cầm quạt từ trên xe ngựa đi xuống, quy củ mà đối Tiết Thiền Y hành lễ, lúc này mới nói: “Tại hạ là Lục Minh Uyên. Ngày đó tại Cổ Dương thành vội vàng từ biệt, không biết Tiết cô nương còn nhớ rõ không?”
Tiết Thiền Y dĩ nhiên nhớ rõ hắn. Nhìn thấy đương nhiệm viện sư của Tam Muội thư viện cùng Đại tiểu thư Bách Quỷ môn đi cùng một chỗ, trong lòng nàng không tránh được nghi hoặc, đối với việc khối ngọc bội này vì sao lại lọt vào trong tay bọn họ càng thêm kinh nghi.
Cũng may là Lục Minh Uyên tuy rằng dong dài, lại chưa bao giờ thích thừa nước đục thả câu, đưa tay dẫn nàng đi đến xe sau, miệng giải thích: “Tại hạ cùng với Tần tiểu thư biết được Tây Xuyên sinh biến, cố ý tới đây góp chút sức lực. Trên đường…”
Hắn vừa nói, một bên đẩy cửa xe ngựa phía sau ra, bên trong có ba người một ngồi hai nằm. Người ngồi là một thiếu nữ choai choai môi hồng răng trắng, mái tóc đen búi cao, một thân mặc nam trang tay áo chẽn, đang dùng túi nước nhấp cho hai người đang hôn mê.
Hai người hôn mê kia một lớn một nhỏ. Người lớn thân hình cao to khuôn mặt tiều tụy, người nhỏ hai mắt nhắm nghiền sắc mặt tái nhợt, cả hai đều chật vật không xong. Trái tim Tiết Thiền Y đập nhanh, vươn tay đẩy tóc rối trên mặt tiểu thiếu niên, mới nhận ra người này quả thật là Tạ Ly.
Mấy ngày không gặp, Tạ Ly vốn đã không béo tốt gì bây giờ lại gầy đi một vòng lớn, trên mặt cùng cánh tay đều máu bầm ứ đọng cùng trầy xước, hai chân thò ra ngoài chăn không đi hài, mới vừa được tiểu cô nương ăn diện kiểu nam trang kia lau qua nước, thoạt nhìn thực sự thê thảm.
Tiết Thiền Y quá đau lòng, lại không dám tùy tiện ôm cậu sợ chạm đến chỗ bị thương. Cũng may lúc tiểu cô nương buông túi nước xuống, thấp giọng mở miệng: “Cậu ấy không có gì đáng ngại, chỉ là quá mệt mỏi lại có chút sốt, đã được uống thuốc, ngủ một lúc liền vô lo.”
Tuổi nàng cùng Tạ Ly không sai biệt lắm, chỉ là nữ hài nhi thường dậy thì sớm hơn, thân hình thon dài, mày liễu mắt hạnh, không thoa phấn trang điểm vẫn sáng lạn tươi đẹp, lời nói lại rành mạch rõ ràng, giống tiểu thư nhà đại gia được dạy dỗ cẩn thận.
Nhưng mà Tiết Thiền Y giờ phút này không rảnh nghĩ nhiều, chỉ đoán nàng là môn nhân của Tam Muội thư viện đi theo Lục Minh Uyên, tâm tư đều đặt ở trên người Tạ Ly, đè thấp thanh âm sợ quấy nhiễu cậu nghỉ ngơi: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Lục Minh Uyên nói: “Bên ngoài nhiều người mắt tạp, việc này nói ra rất dài dòng.”
Tiết Thiền Y hiểu ý, tự tay ôm lấy Tạ Ly, nói: “Ba vị lặn lội đường xa vất vả, trước hết mời vào uống chén trà nóng đi.”
Trà nóng còn chưa kịp pha, trong phòng khách đã ngồi đầy.
Huyền Tố cùng Hằng Viễn nghe được tin tức liền tại đây chờ. Vài thanh niên trẻ tuổi có tiền đồ nhất của đương kim võ lâm bạch đạo tụ họp nơi này, nhìn nhau vài lần, cuối cùng vẫn là Huyền Tố nở nụ cười trước.
“Lần này Vấn Thiện sơn sinh biến, Khúc tiên sinh cùng Sở môn chủ giúp đỡ chúng ta rất nhiều, bần đạo trước tiên ở đây xin cảm tạ nghĩa cử tương trợ của Tam Muội thư viện cùng Bách Quỷ môn!”
Hắn dùng mặt nạ lạnh như băng che đi nửa gương mặt bị hủy, vốn nên là lãnh ngạnh đến bất cận nhân tình, lại bởi vì một nụ cười này tựa như mặt trời mùa xuân xóa tan băng giá, ngay cả người kiêu ngạo như Tần Lan Thường, đối với người có khuôn mặt tươi cười như vậy cũng không đại phát tính tình, phá lệ mà đối hắn ôn nhu mỉm cười.
Lục Minh Uyên thấy thế đem chiết phiến gập lại, không dấu vết mà ho nhẹ một tiếng.
Sáu người ngồi xuống, Tiết Thiền Y phân phó đệ tử gác ngoài cửa không để người đi lầm nghe trộm, lúc này mới mở miệng: “Lục công tử, các ngươi là ở nơi nào gặp A Ly? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”
“Kỳ thật ta cũng không biết nội tình trong đó, phát hiện Tạ thiếu trang chủ là người khác.” Lục Minh Uyên nhìn về phía tiểu cô nương ăn diện kiểu nam trang kia “A Như, ngươi nói đi.”
A Như ngẩng đầu, sắp xếp suy nghĩ một chút: “Chạng vạng ngày hôm qua, chúng ta dừng chân ở thành trấn cách nơi này khoảng hơn trăm dặm. Lục công tử cùng Tần cô nương đi chọn mua đồ vật, ta một người không có việc gì liền ở trên đường đi dạo…”
Thành trấn địa phương nhỏ dĩ nhiên cũng không có chợ lớn náo nhiệt. A Như đi một vòng liền cảm thấy nhàm chán, đang chuẩn bị quay về khách điếm nghỉ ngơi, lại bởi vì không quen đường, đi nhầm vào một con hẻm nghèo nàn, nhìn thấy bên trong có đám ăn mày đang đánh nhau.
Chính xác là vài tên ăn mày niên thiếu kết phường vây đánh một tiểu hài tử so với bọn hắn còn nhỏ hơn.
A Như tuổi không lớn lắm, nhãn lực lại tốt, liếc mắt một cái liền nhìn ra manh mối – so với đám khất cái cầm trong tay gạch đá củi gỗ đánh loạn tùng phèo, tiểu thiếu niên kia mặc dù tay không tấc sắt, ra tay cũng rất có bài bản, chỉ tiếc tinh thần không tốt, khí lực cũng không đủ, hơn nữa không chịu hạ thủ nặng tay, sau một hồi giằng co liền dần dần thua thiệt.
Nàng nghe những người đó chửi bậy, biết đám khất cái này là nhìn hài tử kia lẻ loi một mình đang kiếm điểm tiền bạc sau một ngày làm thuê, liền nảy lòng tham, lập tức nhăn mặt nhíu mày, nhặt gạch đá gậy gỗ liền động thủ.
A Như học võ từ nhỏ, cũng chưa từng đánh nhau với người khác, bởi vì nơi nàng sinh trưởng mặc dù không có người nào trân trọng nàng, lại càng không có người nào dám can đảm khi dễ nàng, tự mình thượng cẳng tay hạ cẳng chân đánh người vẫn là phá lệ lần đầu. Đám khất cái bình thường đã hay quậy phá, nhìn thấy có người dám can đảm chen chân phá ngang chuyện tốt, lại nhìn là một tiểu cô nương nữ phẫn nam trang, nhất thời lại càng không khách khí.
Nhưng mà ô ngôn uế ngữ cũng thế, ba chân bốn cẳng cũng thế, cuối cùng đều bị một gậy đánh đến chạy trối chết. Chờ đến khi A Như mặt không đỏ thở không loạn mà ném gậy gộc, quay đầu lại chỉ thấy tiểu thiếu niên đầu bù tóc rối kia ngồi xổm trên mặt đất, nhặt từng đồng tiền lên.
Đối phương tuổi cùng mình không sai biệt lắm, nữ hài tử lại phần lớn tâm địa mềm mại, ngay cả A Như phủ thêm quần áo nam nhi cũng thực không đành lòng gặp chuyện như vậy. Nàng liền lấy ra hai lượng bạc, ngồi xổm xuống đưa tới trước mặt cậu, nhẹ giọng nói: “Đừng có nhặt nữa, cái này cho ngươi.”
Tiểu thiếu niên ngẩng đầu, trên gương mặt bẩn hề hề chỉ có một đôi mắt to sáng ngời, lại nhẹ nhàng đẩy tay nàng ra, lắc đầu nói: “Đa tạ, ta có bao nhiêu đây là đủ rồi.”
A Như cảm nhận được cái tay kia nóng không bình thường, nhưng rốt cuộc bèo nước gặp gỡ, nàng bị người cự tuyệt hảo ý cũng không nói thêm nữa, nhìn đối phương loạng choạng chạy ra ngõ nhỏ, bản thân đã xoay người đi vài bước, lại quay lại đuổi theo.
Tiểu thiếu niên kia như là sợ bị người theo dõi, dọc đường đi đều chọn chỗ đông người hỗn tạp chui vào, không chỉ quẹo trái rẽ phải còn thỉnh thoảng quay đầu lại quan sát, khiến cho A Như cũng giống đi ăn trộm. Thật vất vả mới nhìn thấy hắn hướng một y quán duy nhất trong thành đi đến. Kết quả người còn chưa bước vào cửa đã ngã xuống.
Điếm tiểu nhị bên trong vội vàng đi ra nhìn. A Như cũng không ngoài dự liệu: tiểu thiếu niên kia đang sốt cao, lại vừa dùng hết sức lực, miễn cưỡng một đường tới bây giờ mới ngã xuống, là đã hoàn toàn dựa vào nghị lực chống đỡ.
Y quán tuy rằng tế thế cứu người, rốt cuộc vẫn là mở cửa hiệu làm buôn bán. A Như trước tiên thay thiếu niên trả hai lượng bạc phí chẩn bệnh bốc thuốc, nhìn thấy đại phu vào trong chẩn trị, lúc này mới cùng tiểu nhị hỏi thăm.
Tiểu nhị nhìn nàng tuổi cũng không lớn, vẫn không có tâm tư đề phòng gì, hai ba câu liền đem chân tướng nói sạch: Nguyên lai thiếu niên này cũng là sáng sớm hôm nay mới đến đây, khi đến còn mang theo một nam nhân hôn mê bất tỉnh, trên người bị mấy vết thương do vũ khí sắc bén tạo thành. Cậu nói đó là huynh trưởng của mình, vốn là xa xứ muốn đến nơi này làm chút sinh ý sống qua ngày, không ngờ trên đường gặp phải kiếp phỉ, cầu đại phu cứu mạng.
Nhưng mà trên người cậu không mang đủ tiền bạc, sau khi thanh toán chẩn phí lại không có tiền bốc thuốc. Đại phu vốn là nhìn cậu đáng thương cũng chuẩn bị làm phước, không ngờ hài tử này lại thực sự bướng bỉnh, trước mặt gặp người tới bốc thuốc hỏi nơi nào thuê nhân công, liền theo ra ngoài dùng thân thể bé nhỏ kia đi kiếm tiền.
Việc mà đại hài tử mười tuổi có thể làm vốn không có mấy. A Như nhìn vết bầm trên vai cùng vết phồng đọng máu trên tay cậu, đánh giá đứa nhỏ này sợ là ỷ vào một thân võ công đi khuân vác nâng dỡ hàng, nếu không cũng không có khả năng chỉ trong vòng một ngày kiếm được năm mươi văn tiền trả chi phí thuốc.
Chỉ là thiếu niên có bản lĩnh lại hiểu lễ nghĩa như vậy, ắt là xuất thân đại gia, như thế nào lại rơi xuống nông nỗi này?
A Như cũng không hề thương hại cậu. Nàng cho dù cũng mới vừa qua khỏi sinh nhật mười tuổi, lại từ nhỏ đã biết hạng người nào cần cảm thông, hạng người nào cần thương hại. Một người là tự tạo nghiệt, một người là tự cường.
Nàng trả phí xong cũng không vội vã đi, thẳng đến khi Lục Minh Uyên cùng Tần Lan Thường tìm đến mới đối bọn họ nói rõ ngọn nguồn.
Lục Minh Uyên tác phong quân tử sẽ không hỏi nhiều thị phi, Tần Lan Thường lại nảy lòng hiếu kỳ cũng không quản nhiều như vậy, tiến vào hậu đường nhìn vị “Huynh trưởng” kia liếc mắt một cái, sắc mặt lại thay đổi: “Là Tống Vĩ của Không Hoa phái!”
Không Hoa phái lấy kiếm thuật cùng chưởng pháp nổi tiếng võ lâm, ở trong bạch đạo địa vị thế lực cấp cao. Đương nhiệm chưởng môn Tống Minh Không, phụ thân của Tống Vĩ, là một nhân vật có thủ đoạn lợi hại. Sư muội người này, Hoa Tưởng Dung, ở trên giang hồ có mỹ danh “Phi anh kiếm”. Ngoài Vô Tướng tự, Thái Thượng cung cùng Tam Muội thư viện nổi danh đã lâu, chỉ có Hoa Nguyệt sơn trang có thể so sánh với họ.
Tần Lan Thường mấy năm nay tuy rằng rất ít khi rời khỏi Bách Quỷ môn, cũng lại thường xuyên lật xem tin tức tình báo trên giang hồ. Tống Vĩ là ngôi sao sáng thế hệ mới, chân dung dĩ nhiên cũng từng được họa trình lên. Đại tiểu thư mặc dù tính cách tinh quái, trí nhớ lại tốt, xưa nay chưa từng nhớ sai việc gì.
Lục Minh Uyên nhớ rõ, Không Hoa phái lần này tham gia Võ Lâm đại hội, dẫn đầu là trưởng lão “Phi anh kiếm” Hoa Tưởng Dung, như vậy thủ tịch đệ tử dĩ nhiên phải là Tống Vĩ. Nhưng tin tức trên thư báo Vấn Thiện sơn phong vân biến ảo, Tống Vĩ như thế nào lại xuất hiện ở nơi này?
Vừa lúc đó, tiểu thiếu niên kia tỉnh lại.
Tần Lan Thường cùng Lục Minh Uyên lúc ở Động Minh cốc đã cùng Tạ Ly gặp mặt. Nhưng mà tiểu thiếu niên này không biết đã trải qua những gì, thấy bọn họ tuy rằng thở phào một hơi, lại không hề buông lỏng cảnh giác, chỉ giao ra ngọc bội thỉnh bọn họ mang mình đến Già Lam thành tìm đám người Tiết Thiền Y, ngoài ra một chữ cũng không chịu nhiều lời, hơn nữa sốt cao khó lui, một ngày một đêm này cơ hồ đều là ngủ li bì.
“…” Nghe xong A Như cùng Lục Minh Uyên nói, Tiết Thiền Y cùng Huyền Tố, Hằng Viễn nhìn nhau, trong lòng đều là nghi hoặc.
“A Di Đà Phật.” Hằng Viễn chắp tay tụng câu phật hiệu. Từ khi quá khứ sáng tỏ, Triệu Băng Nga cùng Tây Phật Sắc Không dắt tay mà đi, hung ác ngoan lệ trên người hắn tựa như bị lột đi mũi nhọn, lại biến thành tăng nhân trẻ tuổi ôn nhu hiền lành lúc mới gặp ở Vong Trần phong “Xem ra hết thảy đều phải chờ Tạ thiếu trang chủ thức tỉnh sau đó mới rõ ràng được. Như vậy Lục công tử cùng Tần cô nương lần này tới đây, lại có tính toán gì không?”
“Chúng ta nghe nói Tây Xuyên có đại sự xảy ra, mắt thấy đại quân triều đình đã lao tới biên quan, lại biết trên Vấn Thiện sơn tình thế cũng nguy cấp, cố ý đến đây góp chút sức mọn.” Lục Minh Uyên mỉm cười “Tam Muội thư viện hiện giờ mặc dù không còn Nam Nho tọa trấn, mấy năm nay tích lũy nhân mạch nội tình cũng còn chút hữu dụng, thỉnh các vị không nên khách khí.”
Huyền Tố cười cười: “Không dối gạt Lục công tử, bần đạo cùng Hằng Viễn sư huynh đều không thông tục vụ. Mấy ngày nay mọi việc chuẩn bị trong thành đều qua tay Tiết cô nương, thật sự như trứng chọi đá, có các ngươi tương trợ dĩ nhiên cầu còn không được.”
Tần Lan Thường ngồi một bên chờ bọn hắn nói xong chính sự, mới buông chén trà xuống, chớp chớp mắt hỏi: “Tiểu thúc cùng thẩm… không… cùng Diệp thúc của ta đâu?”
Nàng hơn một tháng nay rời khỏi che chở của Bách Quỷ môn, mang theo một đội ám vệ bên ngoài cùng Lục Minh Uyên xử lý sự tình Tam Muội thư viện, đã thấy nhiều mâu thuẫn cùng ngươi lừa ta gạt, thậm chí tự mình tham dự trong đó, cùng Lục Minh Uyên đối mặt minh thương ám tiễn, nhiều lần đều đi trên lằn ranh sinh tử.
Chim non vô pháp vô thiên chỉ sau khi trải qua mưa gió phong ba, mới có thể hiểu rằng đại thụ đã từng vì mình che trời có bao nhiêu khó khăn gian khổ.
Tần Lan Thường không sợ khổ cũng không hối hận, nhưng nàng nhớ nhà.
Lúc nàng hỏi ra những lời này, trong lòng liền dâng lên vướng bận vô cùng vô tận, nghĩ muốn bổ nhào vào trong lòng Thẩm Vô Đoan làm nũng, ôm cánh tay Tôn Mẫn Phong giả đáng thương, sau đó núp ở sau lưng Diệp Phù Sinh hướng Sở Tích Vi khoe mẽ.
Tần Lan Thường lòng tràn đầy chờ mong mà đợi câu trả lời, Huyền Tố lại chần chừ.
Trên thực tế hắn tuy rằng không rõ ràng lắm hướng đi của hai người này, lại đoán được tám chín phần mười. Nhưng mà cho dù là biên thành hay là quan ngoại hiện tại đều chính là nơi chiến sự nguy hiểm. Tần Lan Thường lại là người tính tình thống khoái, không chừng liền muốn xúc động đuổi đi qua, đến lúc đó nếu xảy ra sự tình lại làm thế nào?
Huống chi… ánh mắt Huyền Tố hơi hơi trầm xuống. Hắn chỉ là chưa thông sự đời nhưng cũng không phải là kẻ ngu dốt. Cho dù Sở Tích Vi cùng Diệp Phù Sinh chưa từng nói nhiều, hắn làm sao lại không nhìn ra mối quan hệ giữa hai người?
Bất quá chuyện giữa họ không phải là việc người ngoài có thể nói.
Huyền Tố ý nghĩ vừa định, nhân tiện nói: “Bọn họ có chuyện quan trọng xử lý, để chúng ta tại Già Lam thành chờ một khoảng thời gian, còn thỉnh Tần cô nương kiên nhẫn.”
Tần Lan Thường nhíu mày.
Nàng vốn tâm tư thông minh, huống chi sau một chuyện Nam Nho lại trải qua đủ thói đời nơi Tam Muội thư viện mài giũa, tâm cũng nhiều thêm mấy ngăn, lúc này liền nghe ra trong lời Huyền Tố tránh nặng tìm nhẹ, chỉ là không đem nghi hoặc này nói ra làm khó hắn, đành “Ân” một tiếng, tính toán một chút sẽ đi liên hệ ám cọc Bách Quỷ môn thiết lập tại Già Lam thành tìm hiểu tin tức.
Bọn họ đều là người trẻ tuổi, ngoại trừ A Như tuổi còn quá nhỏ tính cách lại an tĩnh không thích nói nhiều, năm người còn lại rất nhanh liền tán gẫu đến thân thiện, đầu tiên đem tin tức mỗi người hiểu biết nói ra, sau đó liền nhằm vào hiện trạng của Vấn Thiện sơn cùng việc Táng Hồn cung từng người tranh luận, lúc bàn luận đến hứng thú Hằng Viễn tự đi lấy giấy bút trải lên mặt bàn, vẽ một cái bản đồ đơn giản.
Hằng Viễn tại Tây Xuyên lớn lên, lại từng cùng Táng Hồn cung lá mặt lá trái, đối với tình huống hai phe đều hiểu biết không ít, lúc này hắn đem một đường từ Vấn Thiện sơn đến Mê Tung lĩnh phác họa tám chín phần mười, cũng căn cứ tin tức của mọi người đánh dấu thế lực địch ta phân bổ trên đường.
“Lần này Táng Hồn cung lập bẫy ở Vấn Thiện sơn, khiến cho Trung nguyên võ lâm nhiều người tức giận, các phái đều muốn đoàn kết hiệp thành liên quân lao tới Mê Tung lĩnh, quét sạch hang ổ ma đạo, mà Già Lam thành là nơi tất yếu phải đi qua.” Ngón tay Hằng Viễn tại địa điểm đại biểu cho Già Lam thành điểm một cái “Mấy ngày nay chúng ta đã gặp được nhóm nhân mã thứ nhất, chính là nghĩa sĩ môn phái tại Tây Xuyên, một phần lưu lại thủ Già Lam tiếp ứng người tới sau, phần lớn đều đi trước đến Vấn Thiện sơn. Các hiệp sĩ môn phái khác tính thời gian mấy ngày sắp tới cũng sẽ tề tụ tại đây.”
“Hách Liên Ngự lúc này bị giam tại Vô Tướng tự chờ xét xử, Ngụy Trường Quân tại Già Lam thành bị trọng thương không rõ tung tích, Bộ Tuyết Dao bỏ mình tại Vấn Thiện sơn, Táng Hồn cung quản sự chỉ còn lại Tiêu Diễm Cốt cùng Lệ Phong lưu thủ trong Mê Tung lĩnh.”
Dừng một chút, Huyền Tố đặt bút lên giấy vẽ một nét “Lần này Táng Hồn cung bị bức đến nơi đầu sóng ngọn gió, mà Tiêu Diễm Cốt nếu không có tâm tư cây đổ bầy khỉ tan, tách ra tự lập môn hộ, ắt sẽ nhanh chóng chạy về Mê Tung lĩnh trợ lực cho Lệ Phong. Trước mắt bởi vì Tây Xuyên chiến khởi, quan đạo đường bộ đều bị các thành phong tỏa, nàng mang theo một đám nhân mã như vậy nếu muốn thuận lợi trở về Táng Hồn cung, nhất định phải che dấu tai mắt người. Như vậy bỏ sơn đạo đi thủy lộ là phương pháp an toàn, mà U Xuyên thuỷ vực là con đường gần nhất.”
“Nàng có thể còn biện pháp khác, phân hoá thế lực, dương đông kích tây.” Tiết Thiền Y tiếp nhận bút, ở Lạc thành gần U Xuyên khoanh lại “Tiêu Diễm Cốt tinh thông thuật dịch dung, lại tâm ngoan thủ lạt chu toàn cẩn thận. Nàng chắc chắn sẽ không đem tất cả mưu tính đặt ở một đường. Hiện tại biên quan chiến khởi, không ít dân chúng chạy nạn vào phía trong, nàng có thể nhân cơ hội này đục nước béo cò, đem một bộ phận nhân thủ hướng U Xuyên phân tán sự chú ý của chúng ta, sau đó mang theo thủ hạ hữu dụng chân chính dịch dung cải trang trà trộn vào trong dân chạy nạn. Chỉ cần ra khỏi Lạc thành, liền là mấy trăm dặm sơn đạo kéo dài, tha hồ cho nàng ẩn náu.”
“Khả năng thứ ba là, nàng không vội quay về Mê Tung lĩnh, mà muốn nghĩ cách cứu Hách Liên Ngự.”
Ngón tay Lục Minh Uyên theo bọn họ vẽ ra đường lui, cuối cùng dừng lại ở vị trí Vấn Thiện sơn “Trong Táng Hồn cung thế lực cấu thành phức tạp, bởi vậy sau khi Hách Liên Ngự thượng vị đã từng bắt đầu huyết tẩy, những kẻ chân chính cầm quyền bên trong hơn phân nửa là tử trung do hắn một tay dạy dỗ hoặc khống chế. Tình huống lúc này nếu Tiêu Diễm Cốt đơn độc trở về, chỉ sợ không đợi nàng triển khai trợ lực liền phải đối mặt với luân phiên nghi ngờ. Huống chi, lần này liên quân bạch đạo bao vây diệt trừ Mê Tung lĩnh, Táng Hồn cung cần phải liên hợp thế lực ma đạo mới có thể đối chiến, mà cho dù Lệ Phong hay là Bộ Tuyết Dao, đều không làm được như Hách Liên Ngự hiệu lệnh quần ma. Cho nên nếu vì đại cục, nàng nên minh tu sạn đạo ám độ trần thương, lúc chúng ta đều cho rằng nàng chạy trốn, chính ra nàng quay trở lại Vô Tướng tự.”
Một lời cuối cùng nói ra, trong sảnh không ai lên tiếng nữa.
Thẳng đến khi Huyền Tố mở miệng, thanh âm vô cớ hơi khàn khàn: “Tiết cô nương, hai ngày nay có tin tức từ Vấn Thiện sơn truyền đến không?”
Tiết Thiền Y sắc mặt khó coi, lắc lắc đầu.
Tần Lan Thường híp mắt, đứng dậy: “Ta nhanh chóng đi tìm ám cọc trong thành, phái thám tử hướng Vấn Thiện sơn đi một lần, không quá hai ngày chắc chắn sẽ có hồi âm.”
“Thỉnh… xin chờ một chút!”
Tần Lan Thường còn chưa kịp mở cửa, một thanh âm suy yếu ngắn ngủi bỗng nhiên vang lên. Tất cả mọi người lập tức quay đầu, chỉ thấy Tạ Ly nguyên bản nằm nghỉ ở hậu đường vậy mà đã tỉnh, tay vịn vách tường lần đến trong phòng, thiếu chút nữa đầu gối mềm nhũn quỵ xuống.
A Như đứng gần, tay mắt lanh lẹ đỡ cậu một phen, đem tiểu thiếu niên so với mình không thấp hơn bao nhiêu xách lên như xách con gà con đặt lên ghế, sau đó lui lại hai bước.
“Tiểu Ly! Ngươi cảm thấy thế nào?” Tiết Thiền Y vội vàng tiến lên dò hỏi. Tạ Ly uống ngụm nước ấm, gương mặt tái nhợt đã có chút huyết sắc, ánh mắt nhìn sáu người trong phòng, lúc này mới chậm rãi nhẹ nhàng thở ra, im lặng lắc đầu tỏ vẻ chính mình không có việc gì.
Huyền Tố tiến lên tham mạch tượng của cậu, xác định sốt cao đã lui, chỉ là còn có chút phù phiếm vô lực, liền yên lòng, hỏi: “Thiếu trang chủ, ngươi như thế nào lại xuất hiện ở nơi này? Có phải Vấn Thiện sơn xảy ra chuyện gì hay không?”
Tạ Ly yên lặng nhìn hắn, nói: “Phù Đồ tháp bị đốt, đệ tử thủ vệ toàn bộ đều chết, Hách Liên Ngự được cứu đi, còn có… Đoan Thanh tiền bối, bị hãm hại là đồng đảng của ma đầu.”
Cậu nói được ít lời mà nhiều ý, lại tựa như đốt một viên hỏa lôi kinh thiên ngay trên đầu tất cả mọi người.
Huyền Tố sắc mặt kịch biến, Hằng Viễn ánh mắt ngưng trọng, truy vấn: “Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?!”
[Count down: 17]