Phong Du Lạc One Piece

Chương 52: Chương 52: Kẻ Xâm Nhập




- Ở Dressrosa mới miLVkXn xuất hiện một kẻ lạ mặt, hắn tiến vào cung điện hoàng gia tầm nửa canh giờ sau đó hốt ha hốt hoảng rời đi.

- Ồ!! Không có thông tin cụ thể về hắn ta à??

- Người của em đang bám theo hắn rồi, có điều không dám tiếp cận quá gần, thực lực tên đó không yếu, bị phát hiện thì sẽ rất nguy hiểm.

- Tốt lắm!!

Ngồi trên boong tàu, Layla nhẹ giọng báo cáo thông tin mà mình mới nhận được, lực lượng trinh sát của nàng có năng lực không nhỏ, nằm vùng ở khắp mọi nơi trên khắp Tân Thế Giới, đặc biệt là sau khi Phong nhắc nhở chú ý ở một vài chỗ thì đều có thể nắm bắt tình báo kịp thời.

Dressrosa là một trong những nơi đó.

- Tới rồi!!

Hina bỗng dưng hô to, Phong vui vẻ quay đầu nhìn thì thấy hòn đảo mục tiêu đã hiện ra trước mắt, hai chữ Kuja to đùng như một biểu tượng xác nhận địa vị lãnh thổ vậy, ở Đại Hải Trình đây là một nơi bất khả xâm phạm, không mấy ai đủ can đảm tiến vào nơi này.

- Hancock!! Em khỏe chứ...

...

- Báo cáo Nữ Hoàng!! Hải phận quốc đảo có một chiến hạm hải quân tiếp cận!!

Một cô gái Amazon gấp gáp chạy vào vương điện, Hancock đang ngồi bắt chéo chân tính toán phương hướng phát triển thế lực thì nheo mắt.

- Không phải ta đã nói rõ rồi sao?? Đám hải quân này vì sao dám tới đây chứ??

- Thuộc hạ...thuộc hạ không biết.

- Báo!!! Có một gã nam nhân và ba cô gái tiến vào đây, họ từ trên chiến hạm kia đi xuống!!

Sự tình chưa được giải quyết thì một cô gái mặt tròn Amazon khác chạy vào, nàng thấy mái tóc trắng cắt ngắn gọn gàng của người đàn ông kia rất quen mắt cho nên nói nhanh một hơi.

- Gã nam nhân tóc trắng trên người có rất nhiều sẹo, thuộc hạ không hiểu sao nhìn rất quen, không biết...

Nàng chưa nói hết câu thì Hancock đã chạy vụt ra, Salome, Marigold và Sandersonia cũng vội vàng bám theo, người khiến Nữ Vương thất thố chỉ có duy nhất một mình “anh ta” thôi...

Hancock chả thèm quan tâm hình tượng gì nữa mà chạy hùng hục như trâu, áo váy bị gió cuốn tốc bay lên để lộ da thịt trắng muốt.

Nàng chạy mãi cho đến khi thân ảnh người đàn ông xuất hiện trước mắt, nàng dừng bước trợn to mắt quan sát kỹ từng chi tiết trên người hắn, biểu tình như sợ bỏ qua vị trí nào đó.

Phong bên này cũng không khác Hancock là bao, sau tám năm thời gian, cô gái nhỏ này phát triển đến mức kinh người, trước đây mị lực của nàng đã đủ điên đảo chúng sinh trừ hắn, bây giờ thì ngay cả hắn cũng không giữ nổi bình tĩnh nữa rồi, những bộ vị mẫn cảm đều căng tròn mọng nước hơn không ít, trên người toát ra vẻ thành thục yêu mị. Vóc dáng so với Hina còn trên một bậc, nàng không sai biệt lắm chính là người phụ nữ đẹp nhất mà Phong sở hữu.

Hai bên sau một hồi dò xét, Phong tươi cười dịu dàng dang hai tay ra, thiếu nữ che miệng cười hạnh phúc đến chảy nước mắt, không nói một lời lao tới ôm chặt cổ Phong rồi đặt lên miệng hắn một nụ hôn thật sâu.

Tam nữ bên cạnh ngoại trừ hâm mộ ra thì cũng chỉ có hâm mộ, ghen tị không hiểu tại sao không có cách nào sinh ra được.

Nhìn một thân trang phục đen nhánh trên người Hancock, khác xa so với nguyên tác, không thể phủ nhận nàng bây giờ đẹp hơn trong truyện quá nhiều, ít nhất là Phong thấy vậy, hơn nữa màu đen này là từ hắn mà ra, trước đây hắn đã có nói rằng mình thích màu đen, có lẽ cô gái nhỏ này đã đặc cách may một bộ để tưởng nhớ.

Khó khăn lắm Phong mới tách được con bạch tuột mềm mại vạn người mê ra, hắn nhéo nhéo má nàng khẽ cười nói.

- Có mập lên!! Rất tốt, xem ra em rất nghe lời.

- Mỗi lần người ta nhớ anh đều ăn nhiều thêm một chút...

Nói tới đây gương mặt Hancock đỏ bừng, bị gọi là mập có cô gái nào không thẹn, không giận chứ.

- Sợ anh không thích sao?

- Vâng!!

- Khờ quá!! Trước đây em đã cao lại còn ốm nên anh phải nhìn lâu lắm mới thấy điểm hấp dẫn ở em, bây giờ tướng tá ngon lành, anh yêu em tới chết sao mà không thích cho được!! Hắc hắc!!

Phải công nhận rằng, kỹ thuật nói dối không chớp mắt nịnh gái của Phong đã đạt tới mức xuất thần nhập hóa, mới nói một câu mà Hancock đã tươi cười rạng rỡ, bất quá đúng là nàng đầy đặn và đẹp hơn thật.

- Anh về lâu chưa?? Sao không tới tìm em??

- À...anh...

Nghe Hancock hỏi bất thình lình, Phong cứng họng không biết trả lời làm sao, Hina ở gần đó thấy hắn lâm vào khó xử thì nhanh trí gỡ rối.

- Anh ấy mới về được mấy ngày, không phải đi làm nhiệm vụ trở thành Đô đốc thì cũng chăm lo cho chuyện lập thế lực sơ khai, cô nên thông cảm cho anh ấy mới được.

- Vậy cực cho anh rồi!!

Hancock vẻ mặt hối lỗi cúi đầu xuống, xém chút nữa vì sự ích kỷ của mình mà “trách lầm” Phong rồi...

Trong lòng Phong thầm thở phào một hơi vội vàng đánh mắt cảm ơn Hina, nàng đắc ý vênh mặt ý bảo “thưởng gì cho em đây???”

”Á!! Em được đấy!!” Phong dở khóc dở cười nheo mắt liếc xuống bộ ngực đồ sộ của Hina, mục quang chợt lóe tia dâm tà, ngay lập tức Hina giật thót mình không dám đòi hỏi gì nữa.

”Em còn non lắm cưng ạ!! Hắc hắc” Phong hai tay chống nạnh tiểu nhân đắc chí cười khửa khửa, thấy hắn biểu hiện buồn cười bốn nàng cũng thích thú cười theo, ai trong các nàng cũng trân trọng phút giây ít ỏi này, bình thường muốn thấy nụ cười thật tâm của Phong khó hơn lên trời.

Đúng lúc này thì chiếc Den den mushi trên người Layla bỗng phát ra tiếng kêu ỏm tỏi, nàng vội vàng nhấn nút nghe.- Báo cáo!! Đã xác định được phương hướng của người thanh niên...

- Nói!!

- Hắn đang di chuyển trên thuyền con với tốc độ rất nhanh, mục tiêu là Vành Đai Tĩnh Lặng!!

- Vành Đai Tĩnh Lặng??

Trong lòng mọi người nảy sinh nghi hoặc, Phong đột nhiên trừng mắt.

- Có người tiếp cận đảo!! Xem ra thằng nhãi kia chính xác là muốn tới đây rồi!!

- Cái gì?? Làm sao nhanh như vậy được...

Hina cả kinh, từ Dressrosa tới đây, nhanh nhất cũng phải mấy canh giờ, tuyệt không có khả năng kẻ lạ mặt nọ đến sớm như vậy được.

Phong gật đầu híp mắt nhìn về phía Bắc, Haki Quan Sát của Phong đã luyện tới mức độ kinh khủng, tuy không nhìn trước tương lai được như Katakuri nhưng lại mạnh về khoảng phạm vi cảm nhận. Chỉ cần Phong muốn thì tầm mấy chục dặm đổ lại hắn dư sức có khả năng biết được sự hiện diện của sinh vật sống, đây là vấn đề Khí của Phong bị đóng băng, còn một khi hắn đột phá được cực hạn thì đáng sợ như thế nào nữa thì không ai biết.

- Nếu vậy thì bọn người ở ngoài kia là đồng bọn của hắn, chiến hạm của ta tới đây không một kẻ nào biết, chắc chắn chúng vì Hancock mà đến...

Nói đến chữ cuối cùng thì nhiệt độ không khí đã giảm xuống cực thấp, tứ nữ bên cạnh lạnh run người. Phong tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào dám có dụng ý đối với nữ nhân của mình, không cần biết là chuyện gì, nếu có việc quan trọng thì phải hỏi qua hắn trước đã. Ngươi càng mạnh thì tâm lý chiếm hữu của ngươi càng thêm đáng sợ, khó đoán, bất cứ ai đặt vào trường hợp của Phong cũng sẽ có thái độ như vậy, đặc biệt là ở cái thế giới này, hắn thừa biết Hancock nổi danh như một độc xà chán ghét nam nhân, không thể có chuyện lại đi hữu hảo với tên đàn ông nào khác ngoài hắn.

Vì vậy Phong có thể xác định ý đồ của bọn chúng không tốt.

Nghĩ nghĩ Phong nhếch môi kéo giãn khóe miệng, nụ cười trông thật dữ tợn.

- Đánh chủ ý lên người nữ nhân của tao!! nếu hôm nay bọn mày có thể sống sót rời khỏi đây thì tao sẽ từ ngay cái chức đô đốc này!!

Biết Phong sắp tức giận tới nơi, các nàng cũng không khuyên bảo điều gì, dù sao người xui xẻo không quen không biết gì với các nàng cả. Riêng Hancock trong lòng ngọt ngào như ăn kẹo, Phong chính là vì nàng mà tức giận a!! Nghĩ lại cũng đúng, nàng và hắn sắp kết hôn, bây giờ đang lúc vui mừng hạnh phúc thì bị một đám chen vào, không giận không phải là đàn ông rồi.

- Cho anh ít viên đạn!!

Phong chìa tay hướng Layla nhàn nhạt mở miệng, nàng không hỏi nhiều lập tức chạy đi lấy, một lúc sau đem đến nguyên một túi đầy ắp đạn súng trường.

Nhận lấy túi đạn, Phong một đường bước thẳng hướng bờ biển, quả nhiên xa xa một tàu chiến hải tặc xa lạ đang chầm chậm bơi đến.

- Gurai đội phó, hình như bờ biển có người!!

- Là đàn ông thì phải!! Nhưng Amazon Lily từ khi nào có đàn ông được phép đặt chân vào???

- Được rồi!! Yên lặng đi, chốc nữa sẽ biết thực hư, đừng quên hôm nay chúng ta tới đây có một nhiệm vụ quan trọng.

Một giọng nói khàn khàn xen ngang cuộc trò chuyện, từ khoang tàu một nam nhân cường tráng cao 2m chậm rãi bước lên, tên này bị mất một mắt, nửa bên mặt bị vết sẹo đáng sợ chiếm cứ. Gã chính là đội phó Gurai trong miệng thuyền viên trinh sát, uy vọng trong băng của Gurai rất lớn vì vậy lời nói ra khỏi miệng liền không có tên nào tiếp tục bàn tán nữa.

Nhìn về phía hòn đảo và hai chữ Kuja to đùng, tâm tình Gurai khá khó chịu lầm bầm.

- Đội trưởng thật là, vì sao lúc nào không bận lại bận đúng lúc này chứ, ngài mà tới đây có phải là dễ dàng giải quyết vấn đề rồi không, phái bọn đàn ông chúng tôi tới không phải là cố tình làm khó tôi à... Haizz!!!

- Nhưng mà người ở kia đúng là nam nhân thiệt nha, sao lại...

Trong mắt Gurai trên tay tên đàn ông ở bờ biển bắn ra thứ gì đó màu đen, rất nhanh gã liền biết thứ màu đen đó là gì rồi.

- Chết tiệt!! Năng lực ác quỷ gì mà khốn nạn quá vậy!!!

Viên đạn đột nhiên biến lớn, Gurai liền hiểu được chỉ có trái ác quỷ mới làm được chuyện đó, nhưng năng lực như vậy cũng imba quá đi chứ, tiện tay ném viên đạn nhỏ cỡ ngón tay liền có thể phóng to nó lên gây ra sát thương cực lớn. Vậy thì sức tàn phá của chủ nhân liền đạt đến một độ cao mới mà ngay cả hệ Logia cũng không cách nào làm được.

Gurai nhảy lên đứng trước mũi thuyền, cánh tay gã được cường hóa Haki biến thành màu đen, đấm mạnh về phía trước một phát khiến viên đạn bay chệch hướng xuống dưới biển sâu.

Chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì một loạt hơn mười viên đạn khổng lồ bắn tới.

- Ta biết ngay mà!!

Mặt Gurai chớp mắt đen như than, hắn cũng không cách nào một lần cản phá nhiều viên đạn to gấp mười lần cơ thể mình như vậy được, không chút do dự nhảy xuống boong tàu, Gurai nhìn một người trong đám thủy thủ gầm lên.

- Shinai!!!

Lập tức thân ảnh đó khẽ ngẩng đầu, trong mắt lóe quang mang sắc bén dọa người, dường như bên trong ẩn chứa một lưỡi đao có thể cắt đứt tất cả mọi thứ.

Chỉ thấy một bóng dáng chợt ẩn chợt hiện, toàn bộ viên đạn khổng lồ bị chém thành nhiều mảnh nổ tung giữa không trung. Sóng khí thổi quét làm con thuyền và mặt biển chấn động lung lay không ngừng.

- Thật mạnh!!

- Quả nhiên là đội phó Shinai có khác, chả trách đội trưởng cũng bảo người không có cách chiến thắng đội phó Shinai.

- Làm cái gì mà ồn ào quá vậy!! Không thấy có người đang ngủ hay sao??

Một giọng nói khác bất thình lình vang lên, một gã thanh niên đang ôm cột buồm ngái ngũ há miệng lẩm bẩm cái gì đó.

Không khí trở nên im lặng, chỉ có Gurai lắc đầu cười khổ không buồn nhìn tên lười biếng đó.

- Shinai...Lazy, có người không muốn ta bước chân lên đảo, chuẩn bị tinh thần chiến đấu đi, tôi xem kẻ đó có năng lực ác quỷ rất khó chơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.