Lênh đênh trên biển vài ngày, rốt cục cánh cổng công lý khổng lồ cũng
hiện ra trước mắt Phong, hắn đình chỉ luyện tập thể lực, thở nhẹ vài
hơi, nội tâm không kìm được hưng phấn.
Theo những gì Phong biết, cánh cổng kia chỉ mở ra khi áp giải tù nhân có cấp độ nguy hiểm cao, và bọn chúng một khi bị đưa qua cánh cổng liền một đi không trở lại.
Nhìn qua biểu hiện trên gương mặt những hải quân trên chiến hạm đều có thể
thấy được vẻ tự hào cùng trang nghiêm. Người người dừng mọi hành động
đang làm sau đó đứng ưỡn ngực ngẩng cao đầu.
Enies Lobby sao?
Phong chỉ nhìn sơ qua rồi thôi, nó quả thật rất đẹp nhưng cái đẹp đó
trong mắt Phong chẳng đáng một xu, chỉ là một con chó giữ cửa không hơn
không kém, phí nhiều tinh lực quan tâm làm chi cho mệt, hắn không thừa
thời gian.
Không khí đang trong khoảnh khắc lắng đọng thì bỗng dưng xôn xao bất thường.
- Các cậu nhìn kìa, đằng kia xuất hiện thuyền hải tặc...
- Tất cả nhanh chóng vào vị trí chiến đấu!!!
Một vị Đại tá biến sắc trầm giọng quát, hắn không ngờ ở nơi này cũng có
thuyền hải tặc dám đi qua, thật không xem tòa án cao cấp chính phủ thế
giới ra gì sao?
Tuy nhiên rất nhanh mọi người nhận ra thuyền hải
tặc đó không giống bình thường, mũi thuyền không chìa ra mũi nhọn như
bao thuyền khác mà lại bè ra hình chữ nhật, hai bên là hai đầu rắn đáng
sợ. Chế tạo thuyền hải tặc như vậy chỉ cần gặp sóng to mạnh mẽ lập tức
lâm vào nguy hiểm thật lớn, tốc độ di chuyển trên biển cũng thập phần
chậm chạp.
- Là băng hải tặc Kuja!!
- Tôi thấy được trên thuyền có thành viên Shichibukai, Nữ Vương Boa Hancock!!!
- Lập tức thông báo cho ngài Garp!!
Tin tức được trinh sát trên cao rất nhanh được truyền đi, một sĩ quan cấp cao vội vàng chạy tới mũi thuyền thông tri cho Garp.
Nghe xong lão nhướng nhẹ chân mày thầm nghĩ “Có lẽ là thằng nhãi kia đến nhận chức“.
Phong đứng bên cạnh Garp đương nhiên nghe được thông báo của vị sĩ quan,
trong mắt ánh lên quang mang kỳ dị, có chút hứng thú muốn đi chiêm
ngưỡng nhan sắc nữ nhân đẹp nhất thế giới là như thế nào.
Không
đợi Garp cho phép, hắn xoay người bước xuống thân tàu. Garp thấy vậy thì không nhanh không chậm bước theo, một nữ nhân kiêu ngạo bậc nhất đối
mặt với một nam nhân tương tự, kết quả không cần nói cũng biết, chắc
chắn sẽ rất thú vị, Garp tương đối mong chờ chứng kiến một màn hay ho
của lớp trẻ, hay nói chính xác hơn là biểu hiện của Phong bởi vì Garp
vốn không ưa thích gì đám hải tặc cả.
Ít phút sau, thuyền hải tặc Kuja tiếp cận chiến hạm hải quân, hai bên di chuyển song song, so sánh
kích thước có thể nói một chín một mười, hơn kém nhau không bao nhiêu
cả. Chiến hạm hải quân khổng lồ chỉ sử dụng cho những Phó Đô đốc trở
lên, những sĩ quan cấp dưới đều dùng chiến hạm cơ động cỡ nhỏ.
Lúc này, ngồi trên một chiếc bảo tọa màu đỏ là một thiếu nữ độ tầm hai
mươi, vẻ đẹp của nàng thật khó dùng từ để hình dung đầy đủ, môi hồng da
trắng, thậm chí là rất trắng, từng đường cong mềm mại thật dọa người, bộ đồ hở 60% khiến phái mạnh vừa liếc sơ lập tức máu huyết sôi trào, hận
không thể mang nàng đi chà đạp một phen để thỏa mãn.
Khuôn mặt
đẹp như vẽ, không cách nào tìm ra được điểm chê bai cả, mái tóc đen
nhánh dài mượt đến chấm lưng kèm theo đôi bông tai hình rắn uốn cong rất tinh xảo đã làm tăng vài phần mị lực cho mỹ nhân. Đặc biệt hơn nữa là
khí chất trên người nàng, khí chất thượng vị giả cao cao tại thượng
khiến mọi người bắt buộc phải nhìn lên chứ không dám nhìn thẳng.
Phong là người có định lực cực mạnh nhưng khi nhìn thấy nàng tim cũng phải
đập nhanh hơn vài phần, trong lòng thoáng kinh diễm, không thể không nói Hancock vượt trội quá nhiều so với những nữ nhân xinh đẹp mà hắn từng
gặp ở kiếp trước.
Dục vọng muốn chinh phục nhen nhóm trong lòng
vừa sơ hiện liền bị hắn ngay lập tức chặt đứt, lý trí nói cho Phong
biết, Hancock về sau rất có thể thuộc quyền sở hữu của Luffy, huynh đệ
thân thiết nhất của hắn, dù tên đầu đất kia chẳng biết tình yêu là thứ
gì nhưng Phong tuyệt đối không làm ra hành động khiến hắn về sau phải
hối hận. Bất quá Phong nào ngờ hắn không muốn ra tay theo đuổi người ta
thì được, còn người khác theo đuổi hắn lại không được sao, chuyện của
tương lai đâu ai biết trước được điều gì.
Vài giây cảm thán,
Phong nhanh chóng thu hồi tâm tư, trong đôi mắt xanh thẳm chỉ còn sự
thưởng thức vẻ đẹp yêu dị của Hancock, không chút tạp chất đáng khinh.
Định lực hắn mạnh nhưng những người khác thì không, đám hải quân nháo
thành một đoàn, từng ánh mắt khao khát nóng cháy không chút kiêng dè
nhìn chằm chằm Hancock, không phải bản tính họ không ra gì mà vì Hancock thật sự quá đẹp, đẹp đến kinh tâm động phách.
Đối với vô số cái
nhìn săm soi dơ bẩn, Hancock chả có tí cảm giác khó chịu nào, nàng đã
quá quen thuộc rồi, ngược lại không bị nhìn như vậy thì nàng mới thấy
bất thường đấy.
Nhưng khi vô tình nhìn qua Garp cùng Phong thì
nàng chợt nhíu mày, lão đầu cường giả đỉnh cấp như Garp không bị sắc đẹp của nàng ảnh hưởng thì không nói làm gì, còn Phong thì khác, nhìn qua
hắn chỉ là thiếu niên không quá mười hai mười ba tuổi, duy khí tức trên
người lại quá mức đặc thù, quái lạ, không ai nghĩ hắn chỉ mới mười tuổi, dù nhìn thấy nhân dạng cũng không. Biểu tình trên mặt càng thể hiện sự
già dặn, trưởng thành, đặc biệt đôi mắt ẩn chứa nét tang thương sâu đậm, quan sát kỹ một chút là phát hiện ra ngay.
Mọi thứ tổng hợp chung
một chỗ làm tăng lòng hiếu kỳ của Hancock lên cao, đôi khi nhận xét đối
với một nam nhân của phụ nữ rất đơn giản, thông qua ấn tượng đầu tiên
liền có thể đưa ra nhận xét rồi.
Nàng đứng dậy bước tới lan can
thuyền trừng mắt nhìn Phong tỏ vẻ bất mãn. Thái độ bất ngờ của nàng
khiến Phong ngẩn người, hắn chả hiểu mình làm gì sai đắc tội với nàng
cả. Riêng mấy tên hải quân xung quanh vội vàng trở về vị trí tiếp tục
làm việc, không ai dám đối diện với Nữ Hoàng hải tặc, hung danh hiển
hách của nàng vẫn còn văng vẳng bên tai họ, nàng không để ý thì còn nhìn ngắm được, nhưng một khi nàng tỏ thái độ bất mãn thì cho bọn hắn mười
lá gan cũng không dám.
Bọn họ sợ nhưng Phong thì không, hắn thèm
chấp tính cách tiểu nữ nhân sao? Phong khẽ cười thoải mái nhìn ngược lại Hancock, ý vị nghiền ngẫm bộc lộ rõ ràng. Với lịch duyệt của Phong
đương nhiên nhìn thấu tính cách trẻ con tiềm tàng trong người Hancock,
một nha đầu vừa ra đời chưa lâu lại có thân phận Nữ Vương, nắm giữ sinh
tử của rất nhiều cư dân cho nên rất dễ hình thành tính kiêu ngạo bá đạo
xen lẫn chút ngông cuồng không đặt ai vào mắt. Thời gian sau nàng mới
dần trưởng thành và thành thục hơn, hiện tại nàng chỉ vừa tròn đôi mươi
mà thôi, chưa kể đoạn ký ức hắc ám kia đã bị bỏ đi nữa.
Nhận thấy ánh mắt khiêu khích từ Phong, Hancock trợn mắt, cổ tức giận nháy mắt
bộc phát, không nói hai lời nàng đạp chân vào thành tàu nhảy qua chiến
hạm hải quân, tung chân đá mạnh vào đầu Phong.
Chân Hancock dài
hơn mét trắng muốt thập phần co giãn, nam nhân nhìn qua chỉ có thể nuốt
nước miếng ừng ực, tuy vậy, sức mạnh ẩn chứa bên trong cũng kinh người
không kém.
Chớp mắt hai cái đã thấy mu bàn chân Hancock tiếp cận, Phong không dám lơ là đưa tay lên đỡ, lực phòng ngự hắn tính là không
tồi, hạ bàn vững như bàn thạch vậy mà vẫn bị đá trượt dài trên sàn tàu
năm sáu mét mới gồng người miễn cưỡng dừng lại.
Chưa kịp thở một ngụm thì một âm thanh dễ nghe tựa thiên sứ vang lên.
- Mero Mero Mellow!!
Tức thì một đoàn sóng âm hình trái tim màu hồng bắn thẳng vào người hắn rồi xuyên qua, Hancock tập kích thành công trên mặt nở nụ cười đắc ý, nàng
ngửa đầu lên trời nâng ngón trỏ chỉ về phía Phong cất giọng cao vút.
- Đây là hậu quả của việc dám dùng cặp mắt chó kia nhìn ta, lũ đàn ông chả có gì tốt lành, kể cả thằng nhóc như mi cũng vậy.
- Đúng là chả có gì tốt thật!! Tôi quả thật là một kẻ xấu!! Có điều như
cô thấy đấy, người tốt thường chết yểu còn kẻ xấu lại sống dài lâu.
Một giọng nói vừa thản nhiên vừa có chút giễu cợt đáp trả ngay sau đó,
Phong đứng xỏ tay vào túi quần cười hắc hắc nhìn nàng, công hiệu của
trái ác quỷ Mero Mero chẳng có tí tác dụng nào đối với hắn.
Hancock giật mình cúi đầu, ánh 1xoroR9 mắt không thể tin nhìn chằm chằm Phong,
phải biết đây là lần đầu tiên có kẻ hứng chịu trăm phần trăm đòn công
kích của nàng mà không bị hóa đá. Trừ phi tên kia có Haki vũ trang cực
mạnh, bằng không không có khả năng bình an vô sự, nhưng Phong trong mắt
Hancock trước sau chưa vượt qua 16 tuổi, làm gì có năng lực nghịch thiên đó được, thêm vào một cước vừa rồi nàng đã thăm dò thực lực Phong kém
nàng không ít. Còn việc không có dị tâm thì Hancock trực tiếp loại bỏ,
nàng không tin trên đời có kẻ như vậy tồn tại. Vậy thì tại sao???
Đừng nói là Hancok mà kể cả đám hải quân và Garp cũng không ngờ Phong “nghiêm túc” đến thế.
Đâu ai biết rằng Phong đã phải phóng xuất lá bài tẩy để phong tỏa cảm xúc
hỉ nộ ái ố của mình. Đây đều là thành quả của kiếp trước, ở kiếp trước
Phong vì muốn có sức khỏe để đạt được đỉnh cao võ học, nên đã nhờ một
nhà khoa học tài ba chế tạo ra một loại thuốc cường hóa sức mạnh.
Thứ gì cũng có mặt trái của nó, thứ thuốc đặc thù kia cũng vậy, trên thế
giới chỉ tồn tại một viên, sau khi phục dụng lập tức sở hữu sức lực gấp
ba lần người bình thường, mọi bệnh tật bị xóa sổ hoàn toàn, bù lại người phục dụng một ngày lâm vào trạng thái điên cuồng mười hai giờ, chỉ dựa
vào chút ý chí trước khi điên cuồng để làm xong điều mình muốn chứ không hề nhận biết, ý thức được điều gì cả.
Phong phải sống trong
trạng thái trên mười sáu năm, khoảng thời gian đó hắn như ngọn nến trước gió, tùy thời đều có thể bị thổi tắt. Dựa theo phỏng đoán của nhà khoa
học giúp hắn chế tạo thuốc thì hắn chỉ sống tiếp được mười năm. Vậy mà
bằng vào ý chí cường đại không ngừng tôi luyện, khoảng cách phát bệnh
điên tăng từ mười hai giờ dần dần lên tới hai mươi hai giờ năm mươi
phút. Và sau mười sáu năm thì hoàn toàn biến mất, trời không phụ lòng
người, Phong nhận được khả năng tùy ý điều chỉnh trạng thái nửa điên nửa tỉnh.
Và trạng thái đó chính là không cảm xúc, không tồn tại hỉ
nộ ái ố, có chăng là một cổ máy hủy diệt đúng nghĩa, sức mạnh tăng
trưởng trong phạm vi lớn không nói, thậm chí đau đớn cũng không. Chỉ là
sau khi thoát khỏi trạng thái liền nhận lại tổn thương gấp mười lần, cơ
thể nếu yếu ớt liền lâm vào hôn mê sâu, chịu vết thương quá nặng thì
chắc chắn chết không nghi ngờ.
May mắn linh hồn trọng sinh vẫn
mang theo năng lực biến thái giết địch một trăm mình hại một ngàn đó, vì vậy Phong luôn bắt buộc chính mình luyện tập không ngừng nghỉ để đề
thăng sức chịu đựng của cơ thể. Không đến vạn bất đắc dĩ hắn tuyệt không bật chế độ “PK” lên, vừa rồi tránh thoát tuyệt kỹ của Hancock là một
thoáng năng lực nhỏ mà thôi.
Sau khoảnh khắc ngạc nhiên, Hancock
trở nên ủy khuất vô cùng, đây là lần đầu tiên có kẻ không thèm đặt sắc
đẹp của nàng vào trong mắt, Hancock cảm thấy bản thân tổn thương thật
nhiều, niềm kiêu ngạo nhất sâu trong lòng bấy lâu nay bắt đầu tụt dốc
không phanh.
- Ta sẽ nhớ kỹ ngươi!!
Hancock cắn môi trừng Phong một cái thật sâu sau đó nhanh chóng xoay người nhảy trở về thuyền.
- Quả nhiên là một nha đầu mới lớn!
Phong làm sao không hiểu tâm tình của nàng đây, hắn lắc đầu cười khổ không để ý tới nàng nữa, dù sao cũng tốt, giảm bớt tính kiêu căng ông trời là
lão đại ta là lão nhị vốn có của nàng đi, lăn lộn trong giang hồ cũng
tăng thêm phần cẩn thận.