Trông thấy kẻ mới đến là chiến hạm hải quân, đám người xung quanh Aokiji thở phào một hơi, bọn họ lo sợ nhất là kẻ địch nào đó khác Hải Tặc Vũ
Trụ can thiệp, nếu như vậy thì cuộc chiến này sẽ trở nên khó khăn hơn
bao giờ hết.
Aokiji hơi híp mắt cảm nhận bằng Haki Quan Sát, bởi vì khoảng cách quá xa cho nên gã không tài nào nhìn rõ được.
Sau hồi lâu, hắn phun ra một hơi sương lạnh nhẹ giọng nói.
- Cậu ta tới rồi!!
- Cậu ta?? Ngài Đô đốc Kuzan, ý ngài bảo là ngài Tân Đô đốc trẻ tuổi ấy sao??
Momonga có chút sững sốt không dám tin, Sengoku đã có nói phải ít nhất ba canh
giờ nữa Phong mới đến được Fill Honor, vị trí của cậu ta quá xa so với
hai toán quân viện trợ còn lại.
Aokiji đương nhiên hiểu Momonga đang nghĩ gì, hắn lắc đầu khẳng định lại một lần nữa.
- Trên chiến hạm đó có sự hiện diện của một người rất mạnh, loại khí chất tàn ác bá đạo tỏa ra từ người đó rất giống với Phong, tôi đã gặp qua
cậu ấy một lần nên khẳng định là không nhầm đâu.
Mọi người nghe vậy thì gật đầu không nói gì thêm, ánh mắt chuyên chú tập trung vào chiến hạm đang ngày một tiến gần.
Gần mười phút sau, chiến hạm rốt cục cũng dừng lại trước thềm băng do
Aokiji tạo ra. Từ trên tàu chỉ có một người duy nhất nhảy xuống, hắn xỏ
hai tay vào túi quần chậm rãi hướng đám người Aokiji bên này đi tới.
Mãi cho tới khi Phong đứng trước mặt mọi người, bọn họ mới biết diện mạo
của vị Tân Đô đốc trẻ tuổi này là như thế nào. Uy thế trên người hắn quả thật khiến người khác ngộp thở đồng thời nảy sinh một loại cảm giác sợ
hãi theo bản năng.
Phong không hề để ý đến mấy chục cặp mắt soi mói đó, hắn mở miệng hời hợt nói.
- Đô đốc Kuzan!! Xin lỗi tôi tới hơi muộn, Fill Honor vẫn còn chống cự được chứ?
Aokiji thầm đánh giá Phong kỹ càng một lượt, ngoài miệng nhẹ nhàng trả lời.
- Không đâu!! Cậu sớm hơn chúng tôi nghĩ rất nhiều là đằng khác, còn Fill Honor thì tạm thời chưa có vấn đề quá nguy hiểm phát sinh.
- Vậy à!! Tốt lắm, chúng ta nhanh chóng lên đảo thôi... À!! Trước đó tôi nên dọn dẹp đống hổ lốn ở đây đã nhỉ.
Vừa nói xong, trên tay Phong có thêm mấy viên đạn súng trường, hắn vung tay ném chúng vào mấy con tàu ở xung quanh.
Giữa đường bay những viên đạn đó bỗng phóng đại lên với tốc độ chóng mặt,
thời điểm ghim vào thân tàu, chúng đồng loạt nổ tung tạo nên những vụ nổ kinh khủng. Hơn hai mươi chiến thuyền trong nháy mắt bị hủy diệt, toàn
bộ thủy thủ đoàn trên tàu cũng chết theo.
Tiếng kêu la thảm thiết vang lên không ngừng, những binh lính hải quân chứng kiến cảnh tượng
này đều run bần bật, mồ hôi túa ra ướt hết quần áo.
Aokiji đứng
bên cạnh Phong nhắm chặt hai mắt không muốn nhìn nữa, trong lòng hắn vô
cùng khó chịu, hoàn toàn không đồng ý với cách làm của Phong, trong một
lần giết nhiều người như vậy đâu phải là việc của người bảo vệ công lý
nên làm.
Như hiểu được suy nghĩ của Aokiji, Phong khẽ cười từ tốn nói.
- Kuzan!! Trong ba Đô đốc người tôi thích nhất là ngài đấy...lý do duy
nhất là bởi vì ngài vẫn còn tồn tại lương tâm, làm việc cho chính phủ
nhưng lại không tuân theo công lý tuyệt đối của bọn chúng. Nhưng ngài
phải hiểu một điều rằng, đây không phải nhiệm vụ bình thường và kẻ chúng ta đang đối đầu không phải đám hải tặc thích bắt nạt kẻ yếu. Đâu phải
ngài không biết, đám Hải Tặc Vũ Trụ đó đã phá hủy bao nhiêu thành phố,
bao nhiêu hòn đảo, giết hại biết bao nhiêu người dân vô tội, trên hết
bọn chúng là những kẻ ngoại lai và đang nuôi nấng ý định chiếm đoạt, phá hoại thế giới này. Công lý trong lòng tôi không muốn tha chết cho
chúng, cho nên tôi sẽ tiêu diệt sạch sẽ, chỉ cần không thẹn với lòng là
được rồi.
Đứng trước mặt Aokiji, Phong cũng không hề ngần ngại
nói xấu chính quyền thế giới, hắn hiểu rõ Aokiji mặc dù là một người
trung thành với chính phủ nhưng sâu trong lòng gã đã bắt đầu tồn tại
những bất mãn khó nói thành lời. Từ sự kiện Ohara năm xưa cho tới vô số
việc làm không mấy quang minh chính đại giống như lời chúng biện bạch
trước toàn dân thiên hạ. Kể cả việc lập nên Thất Vũ Hải Shichibukai, căn bản Aokiji rất giống với
thầy mình là cực kỳ ghét cái tổ chức hải tặc được phép treo kim bài miễn tử này. Gần đây nhất, việc làm của Crocodile ở Alabasta đã khiến hạt
giống bất mãn với chính phủ trong lòng Aokiji nảy mầm.
Hắn không
hiểu vì cái gì mà bọn họ lại bao che cho Crocodile hoành hành, xém chút
nữa phá hủy một vương quốc lớn, đưa hàng trăm vạn con người ở đó vào chỗ chết. Đây là việc làm không thể tha thứ, hơn nữa thông qua những gì mà
Smoker báo cáo, người đáng lý lập công là một băng hải tặc vậy mà rốt
cục chúng lại bị truy nã cao hơn trong khi hải quân vô dụng thì được
thăng chức.
Đây không phải là đang muốn giúp Crocodile tố cáo băng hải tặc phá hỏng kế hoạch của hắn sao???
Từng bước từng bước chầm chậm mà lại chắc chắn đã dần đạp đổ hình tượng công lý trong lòng Aokiji, không phải vô cớ có chuyện hắn rời bỏ chức vị sau này đâu. Thua bởi Akainu và không muốn làm thủ hạ của gã chỉ là lý do
ngoài lề thôi, mấu chốt bên trong vẫn là sự chồng chất thất vọng đối với chính phủ theo năm tháng, không thể có chuyện chỉ vì một người mà mình
căm ghét lại đi từ bỏ con đường mà mình đã chọn được, đây là việc hết
sức vô lý, và càng vô lý hơn khi nó xuất hiện trên con người dù trời có
sập cũng không thay đổi sắc mặt như Aokiji.
Quả nhiên, khi nghe Phong nói như vậy, Aokiji ngoại trừ nheo mắt hơi bất mãn ra thì không hành động gì khác.
- Cậu đang xúc phạm đến lãnh đạo của mình đấy??
- Tôi có xúc phạm hay không, không phải một lời nói là có thể chứng minh
được, điểm quan trọng còn nằm ở trong lòng ngài xem nó như thế nào nữa.
Phong mỉm cười ý vị thâm sâu không nhanh không chậm đáp lời, xem ra những gì
hắn suy đoán là đúng, từ phản ứng của Aokiji đã thể hiện cụ thể tâm tình không phân biệt được đúng sai trong lòng gã rồi.
Khuôn mặt
Aokiji lần đầu tiên phát sinh biến hóa, dù là rất nhỏ nhưng làm sao qua
được ánh mắt già đời của Phong, khóe miệng hắn nhẹ nhếch lên một độ cong mà không ai phát hiện ra.
Aokiji có chút không quyết dò hỏi.
- Ý cậu là sao?
- Hà hà!! Ngài sẽ hiểu những điều tôi nói, rất nhanh thôi...tuy nhiên đến lúc hiểu ra được mà trong lòng ngài vẫn còn tồn tại lẽ phải, và muốn
làm những điều ngài cho là đúng thì hãy đến tìm tôi. Ngài biết đấy, để
trở thành một người anh hùng vĩ đại rất khó nhưng nếu đến thời điểm nào
đó những người gọi ngài là anh hùng đột nhiên quay mặt, xem ngài là kẻ
tiếp tay cho cái ác thì điều này thật sự là rất bi ai đấy.
Phong
là một con cáo già chính hiệu, tâm tư Aokiji đã bị lay động, hắn cũng
không muốn đánh sâu thêm nữa, người ta nói “vật cực tất phản” (dư thừa
sẽ gây tác dụng phụ - nôm na là vậy) càng thần bí thì tác dụng của đòn
tâm lý sẽ càng cao.
Sắc mặt Aokiji lúc trắng lúc xanh, khi thì âm trầm khi thì khó xử, hắn không ngờ lần đầu tiên trực tiếp tiếp xúc với
Phong lại thành ra thế này. Aokiji không dám chắc liệu Phong nói có đúng hay không, nhưng lại không thể phủ nhận điều đó được.
Sau một lúc lâu, Aokiji thở nhẹ một hơi nghiêm túc dò hỏi.
- Vậy tại sao cậu lại gia nhập hải quân và trở thành một Đô đốc??
Phong nhún vai thong thả trả lời.
- Đơn giản vì nó là con đường mà tôi đã chọn, tôi không ghét hải quân,
thứ tôi ghét là sự giả tạo len lỏi bên trong đó... Và tôi cũng không
ghét hải tặc, thứ tôi ghét là sự tàn ác thích bắt nạt người vô tội...
Điều tôi muốn làm chỉ cần là nó không sai trái thì tôi sẽ không ngại tất tay mà làm, ngài cũng giống tôi mà, phải không...Kuzan?
- Kuzan
này!! Trên đời này không tồn tại chính nghĩa và phản diện, chỉ có người
xấu và không quá xấu. Không nhất thiết hải quân là phe chính nghĩa còn
hải tặc là bọn phản diện cần phải bị trừng trị. Giống như Tứ Hoàng Râu
Trắng, người trên thế giới chỉ biết đến ông ta là một trong những hải
tặc khét tiếng nhất, hùng mạnh nhất cho nên chính phủ mới lợi dụng điều
đó tuyên truyền rằng ông ta tàn bạo, hung ác, giết người vô số. Nhưng có ai biết những vùng đất mà Râu Trắng cai trị lại an toàn tuyệt đối,
người dân không bao giờ bị các mối nguy hiểm khác rình rập, an nhàn sinh sống trong hạnh phúc, thoải mái, trong khi căn cứ hải quân ở khắp nơi
mà vẫn bị hải tặc cướp bóc tàn phá, trị an không hoàn toàn được đảm bảo. Việc này có ý nghĩa như thế nào ngài biết mà, Kuzan!!
Aokiji
trầm mặc, thế giới quan trong lòng gã bị đảo lộn gần như toàn bộ, những
lời Phong nói có sức sát thương quá cao, nếu hắn ủng hộ hải tặc và phủ
định toàn bộ cái tốt của hải quân thì Aokiji sẽ loại nó ra khỏi đầu
ngay. Đằng này Phong lại không nghiêng về phe nào cả, hắn chỉ liệt kê
cái ác trong lòng Aokiji vẫn có tồn tại không ít người có tấm lòng cao
cả, còn chính nghĩa vẫn còn nhiều mặt hạn chế không ra gì. Cho nên mọi
việc trên đời không có gì là tuyệt đối cả, công lý mà Aokiji theo đuổi
trong vài câu nói liền có dấu hiệu bị rẻ theo một hướng khác, hoàn toàn
tách biệt với công lý tuyệt đối mà chính quyền tiêm nhiễm.
Thứ thiếu sót để thay đổi Aokiji chính là một cái cớ, một cái cớ giúp hắn thoát khỏi cố kỵ trong lòng.
Đối với biểu hiện của Aokiji, Phong tương đối hài lòng, một trong số các
mục đích mà hắn tới đây là để lung lạc Aokiji, trước kia không thích
hợp, nhưng bây giờ là thời điểm đại chiến ở Marineford gần diễn ra,
Aokiji hiển nhiên đã tích tụ được không ít oán khí khó chịu, nếu lúc này không ra đòn quyết định thì sẽ không bao giờ làm được nữa.