Phong Du Lạc One Piece

Chương 89: Chương 89: Mục Tiêu Kế Tiếp, Dressrosa




- Haha!! Không sai, tao bắt buộc phải tự phong bế sức mạnh, nếu không phải vạn bất đắc dĩ tao sẽ không mở nó ra đâu. Hiện tại mày đã đánh không lại tao, vậy mày nghĩ mày có khả năng thắng được thực lực chân chính của tao sao?? Mày không cảm thấy nhục nhã khi tiếp tục khiêu chiến tao à??

Phong hời hợt khinh thường lời khiêu chiến của War, đã là một võ sư kiêu ngạo phải biết chấp nhận thất bại, không phục chỉ làm hắn trở nên yếu đuối hơn thôi.

Cảm giác trong lòng War lúc này không hề có chút tức giận nào, mà là tràn ngập bất lực, đúng như lời Phong nói, War nếu còn không từ bỏ ý định, tiếp tục khiêu chiến với Phong thì chẳng khác nào đang tự vả vào mặt mình.

War hai mắt thất thần ngồi bệt xuống đất, đầu cúi gằm xuống không muốn ngẩng lên nữa, hắn đã mất mặt quá đủ rồi.

Phong hừ lạnh, ném bình rượu tới trước mặt War, giọng nói mười phần ngạo khí.

- Ngẩng cao đầu lên!! Danh dự của một võ sư đích truyền đâu hết rồi??? Trước đây dù thất bại thế nào thì mày vẫn cố gắng gượng dậy và đánh bại tất cả những kẻ đã từng hạ gục mày, còn bây giờ thì làm sao vậy??? Mới nghe nói đối thủ mà mày tìm kiếm bao lâu nay dù không dùng toàn lực cũng đánh bại mày, mày liền như chó cụp đuôi vậy sao??? Mày không cảm thấy có lỗi với sư phụ của mày à???

Giọng nói của Phong càng ngày càng lớn, đến cuối cùng như tiếng sấm nổ vang trời, vết thương ở ngực vì kích động quá độ khiến máu tươi chảy ra thấm ướt băng gạc.

Người xung quanh giật mình nhìn chằm chằm vào Phong, trong lòng thầm nảy sinh kính ý sâu sắc đối với người đàn ông này, những lời hắn nói không phải ai cũng có can đảm, đủ dũng khí để nói được hào hùng như thế.

Tashigi ngồi bên cạnh phát hiện máu tươi nhiễm ra từ vết thương nhưng lại không hé miệng được, nàng đã bị hào khí vạn trượng tỏa ra từ người Phong thu hút hoàn toàn.

Càng đừng nói là War, người bị Phong chỉ trích răn dạy, hắn á khẩu hồi lâu không nói được tiếng nào.

Phát tiết được cổ tức khí, Phong dần bình tĩnh trở lại.

- Nếu sư phụ mày còn sống thì đừng làm mất mặt ông ấy, nếu sư phụ mày chết rồi thì đừng làm gì khiến bản thân phải hối hận, sau này xuống gặp ông ấy còn có cái để ăn nói. Cũng đừng hỏi vì sao tao biết mày được người chỉ dạy, mọi động tác của mày không qua mắt tao được đâu, nếu không có sự dạy dỗ đàng hoàng, dù là năm mươi năm mày cũng không thể đạt đến trình độ hiện tại.

War chỉ thấy kích động ở câu nói đầu tiên của Phong, còn câu sau hắn không bất ngờ chút nào, cách đánh nhau của Phong hắn đã thấy qua, thậm chí là thể nghiệm, không một động tác thừa nào, đủ để War nhận ra Phong là một võ sư siêu cấp.

Không trả lời, War im lặng bưng bình rượu uống cạn, trong đầu không ngừng suy nghĩ về những gì Phong nói.

Phong cũng không can thiệp chuyện riêng tư của War, hắn thấp giọng từ tốn nói.

- Tao sẽ cho mày ba lần cơ hội để khiêu chiến tao, bất cứ lúc nào mày cảm thấy đủ tự tin vào thực lực bản thân thì tao sẽ chấp nhận so tài với mày, nhưng không phải là hôm nay, dưỡng thương cho tốt đi.

Nói xong Phong hơi ngã người lui sau, nhẹ nhàng tựa vào thành ghế được thiết kế dính sát vào bậc thang gần đuôi tàu, kiểu cách gần tương tự như chiếc ghế của Râu Trắng.

- Tashigi!! Giúp tôi thay thuốc đi, tôi cảm thấy hơi đau rồi đấy!!

Tashigi nhu thuận gật đầu, nàng đứng dậy chạy vội xuống khoang tàu tìm kiếm thuốc và băng gạc mới.

Trên này, War cũng đã thoát khỏi trầm tư, hắn hướng Phong cúi đầu.

- Thật cám ơn, từ bây giờ tôi sẽ là thuộc hạ trung thành của ngài, nếu có một ngày tôi thật sự đánh bại được ngài thì sự trung thành này vẫn không thay đổi.

Người học võ kỵ nhất là danh dự cùng niềm tin bị đánh vỡ, nó chẳng khác gì đạo tâm của tu chân giả bị hủy diệt, không những vĩnh viễn không thể tiến bộ mà còn ngày càng thụt lùi. Chuyện này đối với War mà nói thì không bằng giết quách hắn đi cho xong.

May mắn Phong đã giúp War giữ vững niềm kiêu hãnh khiến nội tâm hắn vô cùng cảm kích, vì vậy mới có câu khẳng định về sự trung thành của bản thân War.

Phong lắc đầu trực tiếp bỏ ngoài tai, “đánh bại hắn??” đùa gì đấy?? Nếu Phong quả thật bị đánh bại thì tình cảnh còn tệ hơn War hiện tại, hắn có cách cứu giúp, níu kéo còn Phong thì không. Bại bởi kẻ địch mạnh hơn thì Phong không vấn đề gì, bởi vì có nhiều người mạnh hơn hắn đang tồn tại ngoài kia, nhưng bại bởi kẻ mình đã từng hạ gục thì lại là một chuyện khác.

Sau một lúc mò mẫm, Tashigi cuối cùng cũng đem được dụng cụ sơ cứu lên, nàng thở hổn hển đẩy đẩy gọng kính.

Ánh mắt Tashigi tập trung nhìn đống băng gạc quấn quanh ngực Phong, động tác nhẹ nhàng như đang bê đồ gốm sứ đắt tiền tháo gỡ từng lớp từng lớp một.

Phong nhìn vẻ chăm chú đến toát mồ hôi của Tashigi mà nhìn không được phì cười.

Không thể không nói Tashigi khi tập trung làm việc là cực kỳ xinh đẹp, trên người nàng có một loại khí chất anh hùng không muốn thua kém nam nhân bẩm sinh, vì vậy trong số những nữ nhân mà Phong đã gặp nàng là một sắc màu hoàn toàn mới, bất quá nói chính xác là không ai ở bên cạnh hắn là có dấu hiệu giống nhau cả,...nếu không Phong cũng không dư thừa tinh lực thu về năm sáu người rồi để chưng như viện bảo tàng.

Ngắm nhìn sắc đẹp hiếm thấy hồi lâu, đến lúc mặt Tashigi đỏ bừng như gấc thì Phong mới thôi chọc ghẹo nàng, chuyển dời ánh mắt sang Surudoi, Phong nhẹ giọng phân phó.

- Còn nhớ đường đến Dressrosa không??

- Vâng!!

Surudoi không chút chần chừ gật đầu ngay tắp lự, Phong phẩy tay ra lệnh.

- Chuyển hướng tiến về Dressrosa đi, tôi muốn gặp Doflamingo bàn bạc vài chuyện.- Rõ!!

Nhận lệnh rời đi, Surudoi trực tiếp cầm lái điều khiển chiến thuyền tiến thẳng đến Vành Đai Tĩnh Lặng.

...

Tại một hòn đảo nằm trên Vành Đai Tĩnh Lặng, một cuộc chiến hỗn loạn quy mô nhỏ đang diễn ra.

Trong rừng cây, một thân ảnh liên tục di chuyển qua lại vô cùng nhanh nhẹn, tuy nhiên hễ cách hai phút hắn liền dừng chân đứng im bất động khoảng mười giây rồi mới tiếp tục chạy về phía trước.

- Jimba!! Đừng vội vàng đi như thế chứ.

Một giọng nói bất thình lình vang lên ngay bên cạnh, trong lòng thanh niên tên Jimba nảy sinh cảm giác nguy hiểm, nhưng tất cả đã muộn, hắn không có Haki quan sát lại càng không được tham chiến nhiều, kinh nghiệm còn ít, làm sao nhận biết được có người mai phục chứ.

Rầm!!

Một tiếng trầm đục truyền đi, Jimba ngã xuống trong vũng máu, thân hình co giật vài cái rồi mới ngất đi.

Ngưới đánh Jimba một gậy trời giáng là Horga, một thanh niên cường tráng mặt mày góc cạnh, trên người tỏa ra một cổ anh khí kỳ lạ. Hắn thu hồi ánh mắt từ người Jimba nhìn về phía ngọn hải đăng cao chót vót đằng xa, trong miệng thấp giọng lẩm bẩm.

- 5 điểm!

Tương tự ở một nơi khác trong khu rừng, hai thân ảnh giống nhau in đúc đứng thè lưỡi cười cười hài hước, hình dạng của cả hai trông khá là quái dị, khuôn mặt hẹp dài cùng chiếc cằm nhọn hoắc, chưa kể thân hình thấp bé trong khi cánh tay thì dài thườn thượt.

- AAA!!!

Một trong hai người cầm con dao găm ngắn ngủn đâm vào cánh tay của cô gái đang nằm dưới đất, đau đớn khiến nàng hét toáng lên, nước mắt nước mũi chảy đầy ra đất.

Tên quái dị còn lại đá mạnh vào bụng cô gái làm cho nàng ôm bụng nôn thốc nôn tháo chỉ có thể rên ư ử trong họng, không cách nào la lên được nữa. Thấy vậy hai thanh niên mặt nhọn mới hài lòng gật đầu.

- Nể tình chúng ta từng là đồng đội trên cùng một chiến tuyến, cô mau đầu hàng nhận thua đi, chúng tôi sẽ tha cho cô một mạng.

Cô gái cố nén đau đớn gật đầu đáp ứng, hai gã thanh niên mặt nhọn bật cười đắc ý xoay người rời đi.

Bất quá, chưa bước được bước thứ hai thì từ trên cành cây cao, một bóng người cao lớn nhảy xuống hai tay cầm hai khúc gỗ bự bằng cánh tay người bình thường đập mạnh vào gáy hai người.

Không kịp hét thảm một tiếng, hai tên thanh niên bắt nạt cô gái ngã lăn ra đất bất tỉnh không biết trời trăng gì nữa.

- Kasshi, em không sao chứ, mau đưa tay để anh băng bó cho!!

Không thèm liếc chiến tích một cái, thanh niên cao to cục mịch xoay người chạy vội đến bên cạnh cô gái, gã xé toạt chiếc áo thun trên người băng bó vết thương cho cô.

Trong ánh mắt của cô gái nhìn thanh niên cao to vô cùng dịu dàng, hai người đi được tới đây trên người gã cũng có đầy rẫy vết thương, nhưng dù là vậy gã vẫn lo cho cô trước, đủ thấy một tấm chân tình sâu đậm.

- Được rồi, chúng ta lên đường tiếp thôi!!

Băng bó xong xuôi, thanh niên cao to bế xốc cô gái lên chạy một mạch vào rừng sâu.

Toàn bộ sự việc trên đều được Den den mushi ghi hình quay lại sau đó truyền hình trực tiếp tới một cơ sở nằm trên đảo.

Trong căn phòng giám sát, ngồi trước mấy trăm cái màn hình nhỏ là một trăm nhân viên cao cấp, từng người đều chăm chú quan sát rồi ghi lại toàn bộ nội dung, thành tích mà đám chiến binh trên đảo thực hiện.

Từng con điểm được lưu giữ trong một cái máy nằm ngay chính giữa căn phòng, trong đó cất giữ hết thảy thông tin chiến binh, mọi thông số từ tuổi tác, chiều cao, cân nặng cho đến khả năng chiến đấu đều có đủ, và hiển nhiên điểm số tổng kết sau mỗi lần tham dự “Đấu Trường Đại Loạn Chiến” cũng được ghi lại ở đây.

Gần nửa tháng thời gian, nhóm nữ nhân của Phong đã hoàn thành tất cả công trình và tiến hành sơ nghiệm thực chiến hai lần, kết quả nhận về phải nói là mỹ mãn vượt trên mong đợi.

Thứ thiếu sót duy nhất chính là công nghệ tiên tiến, bởi vì trong tổ chức không có một nhà khoa học hàng đầu nào cả, cho nên tất cả vật dụng đều phải máy móc làm theo quy trình rườm rà, khá mất thời gian.

Bất quá không thể phủ nhận được năng lực làm việc của mọi người, nếu Phong biết được tin tức hắn chắc chắn sẽ khen không dứt miệng.

Trong phòng tổng chỉ huy, năm nữ nhân ăn mặc nghiêm trang không hở bạo như trước, con gái sau khi có người thương chính là như vậy, họ chỉ muốn nam nhân của mình được phép ngắm nhìn vẻ đẹp mà họ tự tin, kiêu ngạo còn lại đều chán ghét và cự tuyệt ngoài ngàn dặm. (Nữ nhân trong truyện của mình là vậy)

Nhưng dù là kín đáo vẫn không thể che đậy hết toàn bộ vẻ đẹp yêu mị khiến nam nhân sục sôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.