Năm Binh Vương khác ngoại trừ Virgo và Capricorn biết tính toán suy nghĩ cẩn thận ra thì ba người còn lại thường chỉ nghe theo ý kiến chỉ huy.
Nghe Scorpion triển khai kế hoạch xong, hai người Gemini và tên mập Sagittarius gật đầu lia lịa tỏ vẻ nhiệt liệt tán thành.
Riêng Virgo vẫn còn hơi do dự, tình cảnh quá đặc thù khiến nàng không biết có nên đồng ý với chiến thuật của Scorpion hay không, giảm lượng người
tiên phong tấn công đảo đồng nghĩa với việc làm giảm mức độ an toàn của
mọi người, gánh nặng trên vai sáu Binh Vương chủ lực sẽ nặng hơn gấp
nhiều lần. Capricorn đứng bên cạnh thấy thế cũng chưa vội biểu quyết,
không biết trong đầu gã nghĩ gì mà nơi đáy mắt lập lòe tia sáng khó phát hiện.
Lúc tính toán Scorpion đã có nghĩ đến vấn đề Virgo đang lo lắng, vì vậy hắn cũng không hối thúc nàng mà chỉ nhẹ giọng giải thích
suy tính sâu xa của mình.
- Tôi hiểu cô đang lo điều gì, và tôi
cũng đã tính hết tất cả các đường có thể xảy ra rồi, để người lại trên
thuyền không hẳn chỉ có một mục đích là sử dụng vũ khí hạng nặng để hổ
trợ...
Virgo ngạc nhiên há to cái miệng xinh đẹp, nhận ra điểm mấu chốt nàng khẽ hô lên.
- Ý của anh mấy chiến thuyền này sẽ trở thành đường lui của chúng ta??
- Chính xác!! Thế cục hiện tại tỉ lệ thành công nhiệm vụ hạ xuống còn
60%, thậm chí là chưa tới 30% nếu như bọn chúng quá mạnh mẽ, đây là điều mà cấp trên đã tính sai và khinh thường địch thủ...
Scorpion chợt dừng lại giây lát, hắn nhìn qua Gemini bằng ánh mắt nghiền ngẫm rồi mới nói tiếp.
- Nếu trường hợp xấu nhất xảy ra thì cậu sẽ là cọng rơm cuối cùng của bọn tôi...
Dù Scorpion không nói hết câu bất quá không có người nào không hiểu hắn
đang ám chỉ điều gì, khiến người khác kinh ngạc là Gemini bình thường
lâm trận liền bỏ trốn vậy mà lúc này lại gật đầu không chút do dự. Điều
này chứng tỏ sâu trong lòng Gemini vẫn tồn tại tình đồng đội.
Đến nước này Virgo đương nhiên không còn vướng bận gì nữa, nàng khẳng khái
gật đầu bày tỏ thái độ, Capricorn cũng tương tự cho một phiếu thuận.
Thấy năm người chấp nhận mạo hiểm, Scorpion hài lòng hít sâu một hơi sau đó ấn vào huy hiệu trầm giọng ra lệnh.
Hơn năm phút sau, hàng loạt chiếc thuyền con được thả xuống, trong khi
chiến thuyền khổng lồ thu hút chú ý thì những chiếc thuyền con này mang
theo đại lượng nhân mạng đi theo đường vòng xâm nhập Fill Honor.
Kế sách quả nhiên rất tốt, người trên đảo hoàn toàn không biết phe địch đã chia quân đánh lén, bọn họ một mực tập trung lực chú ý vào mấy chục
chiến thuyền đang điên cuồng nã pháo và tìm cách chống đỡ làm giảm thiệt hại.
Kuro cùng Shiro tổ chức phòng thủ ngăn chặn vô số đợt mưa
pháo ngợp trời, tuy nhiên sức người có hạn, bọn họ không thể cản phá
toàn bộ, vẫn có không ít viên đạn oanh tạc lên tường thành và công trình phía sau.
- Đại pháo!!! Khai hỏa!!!
Kuro đưa tay chỉ về
phía hạm đội đằng xa gầm lên, lập tức bốn khẩu đại pháo cùng hàng chục
pháo cối lẫn pháo cầm tay các loại đồng loạt khai hỏa.
Âm thanh
ầm ầm vang vọng cùng những vụ nổ khiến hòn đảo và vùng biển gần đó chấn
động liên tục, hai phe còn chưa tiếp cận mà chiến trường đã rực lửa,
thương vong không ngừng tăng lên theo thời gian.
Chiến thuyền bị
đại pháo bắn gục là hai chiếc sau mỗi đợt, đạn đạo nhỏ hơn tuy không
đánh chìm được chiến thuyền nào nhưng chúng cũng góp phần làm chậm bước
tiến của hạm đội.
Binh lính hải quân tử thương không nhiều, bọn
họ may mắn hơn phe Hải Tặc vũ Trụ là vì có mười chiến binh đặc biệt bảo
hộ, vô số đạn pháo chưa kịp tiếp cận đã bị họ dùng đủ loại cách thức phá hủy.
Fill Honor tạm thời chưa thất thủ, có điều ai cũng biết đó
chỉ là vấn đề thời gian, chừng nào quân tiếp viện còn chưa đến kịp thì
bọn họ vẫn chưa thể thở phào nhẹ nhõm được. Thậm chí dù tiếp viện có ứng cứu kịp thời thì vẫn chưa chắc phe Hải Tặc Vũ Trụ đã thua, lực lượng
của chúng không hề ít chút nào, con số tuyệt không dưới 5000.
- Tadashi...Aokiji...hai người nên nhanh lên, bọn tôi không cầm cự được lâu nữa đâu.
...
Trong khi đại chiến diễn ra ở Fill Honor thì ở ngoài khơi cách vùng biển đó
hơn 30 hải lý, hai chiến hạm hải quân đang di chuyển với tốc độ vô cùng
chậm, đây chính là quân tiếp viện mà Kuro nhắc đến, bất quá bọn họ dường như đi ngắm cảnh chứ không phải cứu trợ.
Trên chiến hạm khổng
lồ, một lão nhân mặc áo hoa quần xà lỏn đang nằm trên ghế bố phơi nắng,
ông ta còn đeo một cặp kính mát màu đen to bản che gần hết khuôn mặt.Đứng bên cạnh lão là một thanh niên có chòm râu độc đáo, trên đầu đội một
chiếc mũ ảo thuật gia và một con bồ câu đeo cà vạt. Tên này chính là Rob Lucci, “ác quỷ” đáng sợ nhất lịch sử Cp9, ngoại hình hắn không có gì
quá khác biệt so với nguyên tác, tất nhiên đó là ngoại trừ vết sẹo hình
xương cá nằm ở thái dương bên trái.
Vẻ mặt Lucci hơi có phần lo lắng chứ không hề thảnh thơi đắc chí được như lão già nằm phơi nắng kia.
- Ngài Tadashi!! Tốc độ hiện tại của chúng ta quá chậm, chỉ sợ lúc đến
nơi thì Fill Honor đã thất thủ mất rồi. Ngài xem có nên tăng tốc hay
không??
Nếu Phong có mặt ở đây khẳng định sẽ bị câu nói đầy vẻ
quan tâm của Lucci làm cho giật mình, bởi vì căn bản trong nguyên tác,
tính cách Lucci là một kẻ chỉ quan tâm đến nhiệm vụ và nhiệm vụ, trong
đầu hắn chỉ tồn tại tuy nhất một thứ đó là “Công lý hắc ám”, làm gì có
chuyện quan tâm đến sống chết của kẻ khác cơ chứ.
Và điều khiến
Lucci thay đổi không ai khác ngoài Phong, sự xuất hiện của hắn đã ảnh
hưởng tới hầu hết nhân vật thuộc phe hải quân, vì hắn xen vào giữa bánh
răng số phận quá sớm cho nên tầm ảnh hưởng được phóng đại lên đến một
mức độ khó tưởng tượng nổi, thời điểm đó mọi người còn quá trẻ, suy nghĩ sẽ dễ dàng bị rẻ theo một hướng khác.
Giống như nghe chuyện kinh thiên động địa nào đó, lão già Tadashi ngồi bật dậy vẻ mặt ngơ ngác
nhìn trừng trừng Lucci, cặp mắt kính cũng rơi xuống đất.
- Cậu nói cái gì?? Cứu viện Fill Honor?? Không phải chúng ta đang đi nghỉ mát à??
- Nghỉ mát??
Lucci cùng mấy thành viên khác của Cp9 choáng váng mặt mày, chả trách ông ấy
lại ăn mặc cái kiểu này, giữa đường còn cho chiến hạm di chuyển chậm lại nữa chứ. Bọn họ xém chút quên mất bệnh đãng trí của Tadashi, trong hải
quân có Kizaru thì trong Cipher Pol có Tadashi, bệnh tình ông ta còn
nặng hơn Kizaru rất nhiều.
Len lén lau mồ hôi, Lucci hắng giọng giải thích nhiệm vụ một lần nữa cho Tadashi nghe.
- Vâng!! Chúng ta cần phải đến Fill Honor để hỗ trợ cho hai người Kuro và Shiro, đám Hải Tặc Vũ Trụ đã điều động cả một hạm đội vô cùng lớn tấn
công nơi đó.
- Ô!! Vậy phải mau chóng tới Fill Honor thôi, sao
thuyền lại bơi chậm như vậy, là tên khốn nào đã ra lệnh??...A!! Sao ta
lại mặc quần áo như vậy nhỉ, nhóc con là cậu ép ta mặc thứ này đúng
không???
Lucci thật chẳng còn gì để nói, hắn phất tay mặc kệ Tadashi một mình đến buồng lái ra lệnh tăng tốc chiến hạm.
Vài phút sau Lucci trở lại boong tàu đứng dựa vào lan can, Kaku cùng những
người khác ở bên cạnh thấy vẻ mặt hắn không được tốt cho lắm thì nghi
hoặc.
Kaku mở miệng dò hỏi.
- Trong lòng có tâm sự à?? Hay có chỗ nào không tốt, đừng nói với tôi rằng anh vì tạm ngưng nhiệm vụ
điều tra ở Water 7 mà khó chịu đấy nhé??
Lucci khép hờ mắt lắc đầu, trầm mặc hồi lâu hắn mới nhẹ giọng trả lời.
- 5 năm đối với tôi mà nói là đã quá đủ rồi, cho nên ở bên ngoài đừng
nhắc đến cái địa danh nhàm chán đó trước mặt tôi nữa, trong khi bọn
người kia ngày ngày được thoải mái tập luyện thì tôi lại phải lén lút... Anh không thấy chán nhưng tôi thì cảm thấy hận rồi đấy.
- Vậy vì sao anh lại có bộ dạng như này??
Kaku ngược lại càng thêm khó hiểu, bởi vì bọn họ ở cùng nhau tại Water 7
không phải ngày một ngày hai, những gì Lucci nói họ đều có thể cảm nhận
rõ ràng.
Kalifa đẩy gọng kính cười trêu.
- Không phải là anh có người tình bí mật ở Water 7 đấy chứ??
Nếu là trong nguyên tác thì còn lâu nàng mới dám trêu đùa cùng Lucci, may mắn tính cách hắn đã thay đổi rất nhiều.
Nghe Kalifa chọc ghẹo, Lucci cũng không có phản ứng gì khác, hắn nhíu mày than thở một câu.
- Smoker vừa gọi điện cho tôi biết, anh ta đã trở về rồi...