Phong Du Lạc One Piece

Chương 12: Chương 12: Thi Tốc Độ




Mãi đến khi âm thanh oang oang phát ra từ Den den mushi thì Phong mới rời phòng tri thức, bên trong có rất nhiều sách và một sơ đồ cách bày bình bố trận, điều khiển tác chiến trường kỳ trên biển, có chỗ Phong hiểu có chỗ không, bất quá dục tốc bất đạt, muốn hấp thụ đầy đủ kiến thức phải dùng thời gian nhiều lắm.

Bước ra khỏi cửa thì thấy ngoài đại sảnh còn chưa tới hai mươi người, đám người này chỉ liếc sơ qua Phong rồi nhắm bãi tập phía sau đại sảnh chạy đi. Phong âm thầm gật đầu, không thể không nói quân kỷ ở đây cực kỳ có trọng lượng, chuông báo hiệu mới được năm phút mà toàn bộ người ở đây đã tiến hành di chuyển xong.

Không chần chờ lâu, Phong cất bước đi theo mấy người phía trước.

Thông qua hành lang tối om dài chừng 20m, một khoảng không gian sáng rực ánh mặt trời đập vào mắt Phong, không khí trong lành của buổi sáng làm hắn nhịn không được tham lam hít vài ngụm.

- Tất cả xếp thành mười hàng dọc cho tôi!!!

Tiếng quát vang dội của một vị giáo quan khiến không khí yên tĩnh hẳn, người người trật tự đứng vào hàng ngũ, Phong nhìn đông ngó tây một hồi mới quyết định đứng cuối hàng, hắn không muốn tiến lên trên để làm tâm điểm chú ý.

Khi người cuối cùng vào hàng, không ai bảo ai tất cả đồng loạt nghiêm trang ưỡn ngực, đầu ngẩng cao, cánh tay phải nâng lên làm động tác chào. Mấy vị giáo quan trên kia cũng tương tự, chờ sau khi họ bỏ xuống thì đám tinh anh mới hạ tay, động tác vô cùng dứt khoát, đồng bộ, duy có mình Phong thực hành không lâu nên có chút lóng ngóng, may mắn hắn nhỏ con hơn rất nhiều so với phần còn lại, bởi vậy không ai chú ý cả.

- Các anh các chị lát nữa đi tới bên nhận vũ khí và dụng cụ, hôm nay sẽ tổ chức thực chiến trên chiến hạm trung bình. Nhiệm vụ cần thiết là phải bắt được chỉ huy trưởng của mỗi bên, phe thua cuộc phạt hít đất một trăm cái, người thắng cuộc chạy hai vòng sân.

Nghe qua có vẻ như thắng thua đều bị phạt, nhưng không một ai dị nghị kết quả trên cả, đối với họ chạy hai vòng sân là điều quá bình thường, còn riêng hít đất một trăm cái lại là cực hình tàn khốc, mỗi người bắt buộc phải đeo trên lưng 30kg tiến hành hít đất cho đến khi trời tối, nếu không xong trước khi mặt trời lặn thì khỏi cần nghĩ tới chuyện ăn cơm nữa.

- Trước tiên mấy người sang bên kia nhận vũ khí sau đó quay trở lại hàng ngũ, tôi sẽ trực tiếp chia đội.

Vừa nói vị giáo quan khoác áo choàng hải quân vừa chỉ bên tay phải, nơi đó chống một đống lớn đao hải tặc (hải tặc và hải quân sử dụng vũ khí giống nhau nên mình gọi chung nhé) và dây thừng có móc câu buộc ở một đầu.

Đoàn người nhanh chóng di chuyển tiếp nhận dụng cụ, riêng Phong là đứng im tại chỗ, hắn không cần đến mấy thứ đó.

Trong mắt bốn giáo quan chợt lóe quang mang kỳ dị nhìn chằm chằm Phong, có điều không ai nói gì, sau năm phút hỗn loạn thì đội ngũ sáu trăm người lần nữa tụ họp ngay ngắn.

Vị giáo quan truyền đạt mệnh lệnh từ đầu đến giờ bước tới trước một bước, trầm giọng hô to.

- Tốt lắm!! Bây giờ tôi sẽ gọi tên những người thuộc đội 1.

- Lucci!!!

- Stark!!!

- Ain!!!

- Binz!!!

...

Một loạt tên được nêu lên, hơn mười người đầu tiên đều thuộc “Danh sách bạc”, trong khi học viện chỉ có ba mươi người đủ thực lực liệt kê vào trong số đó, và trong lớp học hiện tại chỉ có 15 người.

Đợi giáo quan gọi tên ba trăm người xong thì đám còn lại biểu tình giống nhau, đều mặt ủ mày chau, sĩ khí chiến đấu tiêu hết phân nửa. 15 người giỏi nhất có tận 12 người qua đội 1, vậy đội 2 chẳng phải chỉ có 3 người thôi sao.

Nhưng rất nhanh một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu họ, bên đội 2 vẫn còn một nhân vật mấu chốt!! “Nhân vật nguy hiểm” duy nhất thuộc “Danh sách vàng“. Chia đội như vậy chẳng khác nào nói một mình Phong tương đương với chín người “Danh sách bạc“.

Trung tâm chú ý, Phong khẽ nhíu mày trầm tư, nếu hắn đoán không lầm thì đây là sắp xếp của Garp hoặc Zephyr, mà hết tám phần là Garp, lão già này một tuần qua không chịu huấn luyện cho hắn, xem ra muốn thông qua trận thức chiến ngày hôm nay để xác định hắn đủ tư cách hay không.

Thầm khẳng định suy đoán, Phong thở nhẹ một hơi, chỉ là thắng một trận thôi mà, không làm khó hắn được.

Phong xỏ tay vô túi quần thong thả bước về phía đội 2, vẻ mặt vô cùng bình thản, hoàn toàn không vì việc chia đội bất công mà để ý tới. Biểu hiện của hắn làm đội viên đội 2 yên tâm không ít.

Giáo quan rời ánh mắt khỏi người Phong, trong tay có thêm một lá cờ nhỏ màu đỏ, gã nói lớn.

- Bây giờ các người sẽ tiến hành phân chia bên thủ bên công bằng cách so tốc độ, từ đây tới vị trí đặt sẵn hai chiến hạm là ba dặm, phe nào có người tới đích trước sẽ được quyền chọn phương thức theo ý muốn. Lưu ý trên đường có thể tung ra bất kỳ công kích để chặn đường đối phương, nhớ không được dùng sát chiêu gây nguy hiểm tánh mạng.

- Chọn ra mười người!!

Dứt lời lập tức đội 1 có mười người bước ra, rất ăn ý, không hề tranh dành, mười người đội 1 ngưng tụ ánh mắt vào nhóm người đội 2.

- Chết tiệt!! Có tên Lucci biến thái còn cho thêm cả Stark!! Giáo quan muốn chúng ta xác định thất bại ngay từ đầu chăng??

Smoker bực tức nói, những đội viên xung quanh nhao nhao đồng ý, Lucci và Stark là hai người có tốc độ biến thái nhất học viện, đọ điểm mạnh với điểm yếu không cần xem cũng biết kết quả. Hina một bên yêu kiều quát.

- Mấy người im lặng cho tôi, đấu không lại cũng phải đấu, chúng ta là lính hải quân tinh nhuệ nhất thế giới, là tương lai của lực lượng hải quân, nếu vì sợ một trận chiến mà trốn tránh thì cúp đuôi về nhà làm vườn trồng rau đi là vừa.

Mọi người nghe vậy thì xấu hổ không thôi, không ai dám lên tiếng nghị luận nữa, mọi người nhanh chóng chọn ra mười người chuẩn bị ra tiếp chiến với bên kia.

Tuy nhiên, ngay lúc này một giọng nói mười phần tự tin vang lên.

- Không cần chọn nữa, chọn tiếp chỉ tổ tốn công vô ích, mình tôi ra được rồi.

Bọn họ kinh ngạc quay đầu nhìn thân ảnh nhỏ bé chậm rãi bước tới vị trí vạch xuất phát, rất nhanh biểu tình kinh ngạc chuyển thành phẫn nộ, trong mắt Phong bọn họ không lẽ chỉ làm vướng chân vướng tay hắn thôi sao, nên nhớ hiện tại mọi người là đồng đội a!!

Ức thì ức nhưng vì Phong nói đúng nên không ai cãi được gì, họ có cho người lên thì cũng vô dụng mà thôi. Hào quang chớp động trong mắt Hina, nàng không thèm để ý tới lời nói kiêu ngạo vừa rồi của Phong, hắn không chịu xuất thủ mới đáng giận, còn nếu như nói được mà làm được thì những điều Phong nói sẽ trở thành đúng ngay.

Giáo quan hồ nghi nhìn Phong, hỏi.

- Một mình cậu thôi sao? Cậu chắc chứ??

- Tiến hành đi!! Nếu ông ta muốn xem thì tôi sẽ tặng phần biểu diễn ngoạn mục nhất để ông ấy thỏa mãn!!

Phong đáp thật hời hợt, bình thản, nhưng giọng nói hắn lại như sấm nổ bên tai mọi người đang có mặt ở đây, vị giáo quan trừng mắt nuốt vài ngụm nước bọt, gã gật mạnh đầu giơ cao lá cờ sau đó phất mạnh xuống.

Tín hiệu vừa phát, cơ hồ mười nhân vật kiệt xuất đội 1 cùng lúc lao đi như tên bắn, tốc độ cực kỳ kinh khủng, nhất là Lucci phà Stark, hai người đều sở hữu trái ác quỷ hệ Zoan thiên về tốc độ, Lucci là báo, còn Stark là thỏ. Cả hai đều biến về dạng nửa người nửa thú chạy như điên, chớp mắt đã bỏ xa đội ngủ.

- Cậu?? Vì sao cậu lại???

Mấy vị giáo quan cảm thấy ngực mình khó thở, đừng nói nãy giờ bọn họ đều bị thiếu niên đùa bỡn đấy nhé, đừng nói là họ mà kể cả đám người đội 1 đội 2 cũng không dám tin vào mắt, vốn tưởng mong chờ sẽ có kỳ tích xảy ra, ai ngờ lại...

Phong hiện tại vô cùng thoải mái cho hai tay vào túi quần, vẻ mặt thảnh thơi nhàn hạ khiến người nhìn chỉ muốn đấm cho vài cái. Hắn đứng im tại chỗ hưởng thụ từng cơn gió thổi qua người, dường như cuộc thi thố chạy đua này không phải chuyện của hắn.

Hina lần đầu tiên có B3buXvA cảm giác vô lực đến vậy, nàng tức giận nắm chặt hai tay gằn giọng hỏi, nhưng có lẽ vì tức giận nên lắp bắp mãi mới xong một câu.

- Cậu!! Cậu...Không phải vừa rồi...cậu nói...nói để cậu một mình chiến đấu với...đội 1 sao?? Sao cậu không chạy???

Phong giả vờ ngạc nhiên, biểu tình nghi hoặc như thể “mình có nói như vậy sao?”, hắn dùng ánh mắt vô tội nhìn Hina.

- Vừa nãy quả thật tôi có nói để mình tôi là đủ rồi, nhưng tôi đâu có nói để mình tôi lên chiến là đủ rồi đâu.

Nói tới đây hắn ngừng lại, sau đó thái độ nháy mắt trầm xuống, trong đôi mắt mang theo tia sát khí, giận giữ như có như không.

- Biết thua mà vẫn đánh không phải biểu hiện của người anh hùng, can đảm, làm như vậy chỉ chứng tỏ rằng cô quá ngu ngốc mà thôi. Cô muốn chết thì được nhưng đừng kéo người khác theo, trên chiến trường thì các người đã toàn quân chết sạch rồi có biết không?? Làm người chỉ huy phải luôn đặt mạng sống của đồng đội lên đầu, phải sống mới nhìn thấy được tương lai, bọn họ đặt niềm tin ở cô cho nên mới liều mạng làm theo mệnh lệnh của cô, vì vậy cô phải nhận thức rõ ràng, mỗi một quyết định cô đưa ra đều ảnh hưởng tới sinh mạng của vô số người. Với câu nói trước đây của cô thì cô đã bước đầu tiên mất đi tư cách làm lãnh đạo rồi đấy. Thay vì liều mạng thì tốt nhất cô nên nghĩ cách làm sao phòng thủ thành công trận chiến này, cơ hội sống còn chỉ có một lần.

Nói xong hắn mặc kệ đám người ngây ngốc, thong thả bước về phía chiến hạm xa xa, sau thoáng ngẩn ngơ, Hina bất giác nhìn theo bóng lưng đang dần khuất dạng, trong lòng tràn ngập một cỗ phức tạp không nói nên lời. Phong nói không hoàn toàn là đúng nhưng cũng đúng phần lớn, trừ trường hợp cấp trên ra lệnh cho nàng dù chết vẫn phải đánh thì có lẽ hắn sai, hoặc đối với những kẻ coi trọng tôn nghiêm hơn sinh mạng, cho rằng không dám chiến đấu là hành vi hèn nhát thì Phong cũng lười nói với họ.

Hina uất ức, tuổi nhục nhưng lại không sinh ra được chút phản kháng, biện giải nào, hắn nói đúng, thay vì lao đầu vào chỗ chết, lợi người, hại ta thì vì sao không dành thời gian suy nghĩ biến pháp thắng trận chung kết?

Bốn giáo quan đứng cách đó không xa cũng thu hồi tầm mắt, trong nội tâm thở dài một hơi, quả đúng như lời mấy đại nhân vật kia đã nói, đừng nên nhìn bề ngoài nhỏ tuổi của Phong mà xem thường, hắn trưởng thành, đáng sợ hơn vẻ ngoài của mình nhiều lắm.

Đoàn người im lặng không nói gì chỉ lặng lẽ bám theo sau lưng Phong, cùng tiến về phía hai chiếc chiến hạm hải quân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.