Phong Hành Thiên Hạ

Chương 40: Chương 40: Hầu Vương lên sân khấu




Edit:ThiênBeta:Thiên



“Hô hô hô! Các ngươi đánh chết nhiều con cháu của Tiểu Tôn ta như vậy, ta đây phải đánh các ngươi thành bảy mảnh tám mảnh để tế con cháu ta!” Trường bổng trong tay Tôn Tiểu Không vung lên, kéo theo tiếng gió rít, trừng mắt rống lớn, một đám Linh Hầu sau hắn “áu áu” trợ uy.



“Nguyệt à, nấm này còn ăn được sao, ưm, thơm quá, a a, thật muốn nhanh nuốt vào bụng.” Thiên Khiếu Hàn hưng phấn xoay tới xoay lui quanh nồi, a, trong những ngày này, chỉ có ăn ngủ là chuyện sung sướng nhất, òa, đi vệ sinh giữa một đám khỉ quả là một chuyện đau khổ.

“Đương nhiên, thuật giám định của ta đã lên cấp tông sư.” Ảnh Cô Nguyệt khinh thường liếc hắn, xoay, vẫn còn xoay, choáng cả đầu! Tên này không phải là đánh khỉ nhiều quá, coi mình cũng là khỉ luôn chứ!



“Hô hô! Tiểu Tôn ta được dựng dục trong linh thạch tại nơi thiên địa linh khí Nga My Kim Đỉnh, hấp thu linh khí thiên địa, tinh hoa nhật nguyệt, năm nghìn năm mới có thần thức, thêm năm nghìn năm nữa mới hóa thành thạch hầu, từ sinh ra đến hiện tại tu luyện ba trăm năm đạt đến tiêu chuẩn boss tinh anh trung cấp, trấn thủ núi Nga My, đám nít ranh các ngươi xúc phạm ta, ta đây sẽ khiến các ngươi đẹp mặt!” Tôn Tiểu Không nhún nhún nhảy nhảy xoay trường bổng đến phong sinh thủy khởi, lúc thì nhíu mày trợn mắt, lúc thì ngửa mặt thét dài, uy phong lẫm lẫm.

“Đại Vương nói rất đúng! Đại Vương lợi hại nhất!” Chúng Linh Hầu sau hắn nhiệt liệt vỗ tay, không ngừng hoan hô, đẩy bầu không khí tới cao trào.



“Nguyệt, đây là gì?” Thiên Khiếu Hàn tò mò chỉ vào dây leo xanh lá trong nồi hỏi.

“Đây là một loại thảo dược, có vị the nhẹ của bạc hà, dùng làm gia vị có thể tăng mùi cho các món nước có nấm, hơn nữa vị the mát, càng hợp với hương vị vốn có của nước. Không những thế, thảo dược này còn có thể giảm độ mệt mỏi, chồi của nó ngâm nước uống rất thoải mái.” Ảnh Cô Nguyệt dùng một thìa gỗ khuấy nhẹ nồi nước, trong nồi trừ nấm và dây leo xanh lá ra, còn có gà rừng Thiên Khiếu Hàn săn được, Ảnh Cô Nguyệt đem đi xử lý sạch xoa muối, xé nửa nấu canh, nửa khác mang nướng.



“Nhớ trước đây, Tiểu Tôn ta xuống núi học nghệ, vào nam ra bắc, lúc ấy huy hoàng thế nào! Hắc bạch lưỡng đạo, ai không nể mặt mũi Tiểu Tôn ta? Tiên ma đều đối ta đây tán thưởng có thừa, khen Tiểu Tôn ta nhất định có thể tu luyện thành Tề Thiên Đại Thánh! Tiểu Tôn ta từng cùng tiên quân uống rượu, từng cùng ma tôn đánh nhau, từng cùng yêu vương chơi cờ, từng cùng quý tộc nhân loại xem kịch uống trà!” Tôn Tiểu Không nhắc tới thời “huy hoàng”, không khỏi mặt mày hớn hở, thần sắc không nén được kêu ngạo cùng đắc ý.

“Vâng vâng! Đại Vương của chúng ta nhất định có thể tu luyện thành Tề Thiên Đại Thánh! Đại Vương của chúng ta lợi hại nhất!” Một nhóm mỹ nữ Linh Hầu mắt bốc trái tim, không kiềm được thét lên.



“Ưm~~~~~~~ Gà này nướng thật thơm, thật khiến người ta muốn manh động. Nguyệt~~~~~~ sắp được chưa!” Thiên Khiếu Hàn nuốt nước miếng, mắt lấp lánh ngó gà đã được nướng vàng óng ánh, ngửi thấy mùi thơm mê người trong nồi canh, u oán kêu.

“Thêm lát nữa, aii, ngươi không thể nhịn một chút sao? Gà này nướng vẫn chưa đủ giòn, nấm cũng chưa đạt tới trình độ hòa tan trong miệng, gà trong canh cũng chưa dậy mùi, chờ một chút!” Ảnh Cô Nguyệt cho bốn thìa gạo vào nồi, sau đó vội vàng lật gà nướng, bận không dừng tay.



“Trên địa bàn của Tiểu Tôn ta đây, các ngươi dám giết con cháu ta, như thế rõ ràng là không xem Tiểu Tôn ta ra gì! Không thể nuốt được cục tức này, nếu không để ta báo thù cho con cháu bị giết, ta đây sẽ khó ăn no ngủ yên!” Tôn Tiểu Không nói xong lộn người lên mấy đám mây, xoay một vạn dặm, cuối cùng vòng trở lại.

“Vâng vâng, nhất định phải báo thù cho chúng ta!” Chúng Linh Hầu kích động dị thường, tuy la hét to nhất là đám Linh Hầu “đã chết” này.



“Được rồi, ăn từ từ, rất nóng.” Ảnh Cô Nguyệt múc cho Thiên Khiếu Hàn thêm chén nữa, nhìn bộ dáng hắn nuốt ngấu nghiến, nhịn không được nhắc nhở.

“U… hô hô, ngon quá!” Thiên Khiếu Hàn hạnh phúc nói. Nấm như hòa làm một với nước canh, nước canh dậy hương nấm, thịt gà thơm nồng, dây leo the mát, các loại vị hòa trộn vào nhau, tan thành một hương vị kỳ diệu khó nói nên lời, vị này thấm vào thịt gà, thấm vào cơm, hương vị dịu nhẹ mà lại mạnh mẽ, quả thật khiến người ta cảm động rơi lệ. Gà nướng bên kia cũng thơm ngon vô cùng, bên ngoài giòn xốp, bên trong chắc thịt, cắn một cái, tổ hợp tuyệt dịu tràn trong miệng, ngon tới mức muốn nuốt luôn cả lưỡi!

Ảnh Cô Nguyệt chờ Thiên Khiếu Hàn ăn xong, tự tìm một chỗ thoải mái, dựa vào đại thụ, cũng từ tốn ăn, hoàn toàn không để tâm tiếng ồn cách đó không xa.



“Khụ khụ! Mang nước đến!” Tôn Tiểu Không cuối cùng nói mệt, miệng đắng lưỡi khô, ừng ực uống một ngụm nước, hổn hển, “Tiểu Tôn ta đây nói lâu như thế, tại sao bọn họ không có phản ứng gì, thật quá xem thường người khác.”

“Đại Vương, nhưng ngài vốn không phải người,” Thuộc hạ đưa nước bên cạnh sửa lại, “Ngài là khỉ.”

“À, đúng. Vậy chúng ta nói tiếp!” Tôn Tiểu Không bừng tỉnh đại ngộ, trường bổng giộng xuống đất, lớn tiếng ra lệnh.



“Nguyệt, để ta rửa cho.” Thiên Khiếu Hàn ợ một tiếng, nhìn Ảnh Cô Nguyệt đang thu dọn nồi niu, lấy lòng nói.

“Không cần, thuật tẩy rửa của ta cấp tông sư, tẩy rửa sẽ không cần chờ làm lạnh kỹ năng.” Ảnh Cô Nguyệt thong thả giải quyết chiến trường. Trong khoảng thời gian ở Vô Danh Thôn, những công việc này giống như đã trở thành một phần của cuộc sống, lúc thức dậy, chẳng những không thấy phiền phức, ngược lại có cảm giác vui thích thoải mái. Từng nghe người ta nói, làm nội trợ có thể thả lỏng tinh thần và thể xác, bản thân thấy cũng không tệ, thế này xem ra, có lẽ thật sự đúng cũng không chừng.



“Tiên sư! Các ngươi tại sao vẫn không để ý đến ta!” Tôn Tiểu Không rốt cuộc nổi bão, cả “Tiểu Tôn ta” cũng thành “ta”.

“A đúng rồi, Đại Vương, con nhớ ra rồi.” Một Linh Hầu đột nhiên nói.

“Gì?” Tôn Tiểu Không xúc động hỏi.

“Khi bọn họ ăn cơm chúng ta không thể công kích… vậy nên… tương đương với thời gian ngừng chiến.” Linh Hầu gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói.

“A?…” Tôn Tiểu Không cằm rớt đất… Vậy hành vi khiêu khích nãy giờ của hắn… rốt cuộc tính là gì…

… Mất sạch mặt…

“Ai đây?” Sau khi ăn uống no đủ vệ sinh cá nhân xong, hai người cuối cùng chú ý tới một con khỉ được một bầy khỉ vây quanh.

“A?…” Tôn Tiểu Không nhất thời câm lặng… Hắn còn tưởng hai người cố ý không quan tâm hắn, kết quả thật sự không nghe thấy?

Hay là nghiêm túc lơ đẹp hắn…

“À, là boss cuối.” Nhìn dòng chữ “BOSS” màu đỏ trên đầu hắn, trên mặt Ảnh Cô Nguyệt xuất hiện một nụ cười quỷ dị.

“Ách… gì vậy?” Tôn Tiểu Không không nhịn được rùng mình một cái, ớn lạnh người, phấn chấn tinh thần lại, nghĩ thế nào cũng không thể bị hai người chơi thấp cấp hơn hắn đánh ngã, rống lớn, “Ta… khụ khụ, Tiểu Tôn ta đây là Hầu Vương Linh Hầu núi Nga My, Tôn Tiểu Không! Các ngươi đã giết quá nhiều con cháu Tiểu Tôn ta, Tiểu Tôn ta hiện tại muốn đòi lại công đạo!”

“Ồ? Nói vậy ngươi là lão đại của tất cả Linh Hầu trên núi Nga My đúng không?” Thiên Khiếu Hàn cười vô cùng xán lạn.

“…” Rõ ràng là nụ cười xán lạn như mặt trời, lại khiến đáy lòng Tôn Tiểu Không càng ớn lạnh, sững sờ xong, không ngờ bị một nụ cười dọa ra một thân mồ hôi, “Chính là ta… Tiểu Tôn ta, ngươi, ngươi, ngươi muốn làm gì!”

Tôn Tiểu Không phản xạ có điều kiện đem trường bổng che trước ngực, kinh hãi nhìn hai người đang cười thiên hôn địa ám trước mặt.

“Nói vậy, Hầu Vương hình như rất cất nhắc bọn ta nha?” Thiên Khiếu Hàn cười càng thêm xán lạn, “Sai tới rất nhiều con cháu của ngài ‘nghênh đón’ bọn ta?”

“Phải phải, chúng ta thật sự là, QUÁ!! BẤT!! NGỜ!!~~~~~~” Ảnh Cô Nguyệt cười gằn từng chữ, mặt không đổi bước hai bước về trước.

“Ha ha… Không cần cám ơn ta…” Tôn Tiểu Không theo từng bước Ảnh Cô Nguyệt tiến tới, không chủ động thụt lùi, miệng kéo ra một nụ cười kỳ dị, có xúc động muốn lập tức bỏ chạy.

“Vậy hiện tại Hầu Vương tính ‘dạy dỗ’ bọn ta thế nào?” Ảnh Cô Nguyệt ưu nhã xoay sáo ngọc một vòng, ngẩng đầu, mỉm cười thật phần lễ phép nói với Tôn Tiểu Không.

“Phải, phải, ha ha…” Tôn Tiểu Không lùi hai bước, quay phắt đầu, muốn tìm con cháu của hắn, tìm kiếm an ủi trong lòng, nào ngờ con cháu mình còn nhanh hơn cả mình, một đám đã cách đó ít nhất mười mét, sau lưng xuất hiện một khoảng trống thật lớn.

“Vậy chúng ta bắt đầu đi, Hầu Vương tôn kính.” Thiên Khiếu Hàn xoay người làm một lễ tiết của quý tộc cổ điển.

“Ách… Được, được.” Tôn Tiểu Không nuốt nước miếng, vung tay, “Các con, lên cho ta! Đây là trận chiến cuối cùng.”

“A, trận chiến cuối cùng, rất tốt.” Đám khỉ đã lui về sau sau khi Tôn Tiểu Không vung tay lại như thủy triều ập tới, Ảnh Cô Nguyệt nhìn hình ảnh thời thời khắc khắc xuất hiện hơn mười ngày qua, mắt hiện lên hận ý.

“Thiên nhất sinh thủy, thủy sinh mộc.” Ảnh Cô Nguyệt cười lạnh, đồng thời ném Thủy Linh Thạch cùng Mộc Tinh Thạch lên. Sau ánh tím nhạt, hào quang xanh thẫm của Thủy Linh Thạch cùng hào quang xanh lục của Mộc Tinh Thạch giao hòa, chói lọi lại không lóa mắt, dịu nhẹ lại khiến người ta sợ hãi, nhốt Linh Hầu Nga My lại.

Mấy Linh Hầu phần lớn cũng đã trải nghiệm được sự kỳ diệu cùng lợi hại từ trận pháp của Ảnh Cô Nguyệt, dưới sự kinh hãi, vội vàng chạy trốn ra sau. Ảnh Cô Nguyệt cười lạnh một tiếng, trong lòng càng khẳng định, lúc này hừ lạnh: “Không biết hai người ta và Hàn có thể đem lại bao nhiêu tiền thưởng cho Hầu Vương đây, ha ha, dù sao bọn ta giết các ngươi vì kinh nghiệm và vật phẩm, các ngươi giết chúng ta để kiếm tiền, mọi người như nhau cả, hơn nữa lần này Hầu Vương thu vào nhất định không ít, không xuất tí huyết mời khách hẳn sẽ tiêu hóa không nổi nhỉ?”

“A!…” Hóa ra là người biết chuyện… Tôn Tiểu Không 囧, xấu hổ gãi đầu, ngẩng đầu định qua loa vài câu, nhưng đụng tới hàn quang trong mắt Ảnh Cô Nguyệt lập tức dông cứng ngắt, trong lòng kêu không tốt.

“Vậy nên, bọn ta giúp Hầu Vương ngài tiêu hóa một chút, thế nào?” Thiên Khiếu Hàn trải qua mười mấy có thể sánh với thí luyện trong sơn động tại Vô Danh Thôn, giết mấy con khỉ còn lưu loát hơn cắt rau, có điều, một bên máu văng tứ tung một bên cười nói vui vẻ thật sự quá quỷ dị.

“Thủy khởi mộc sinh, mộc khởi phong dương, phong khởi vân thùy, vân thùy thiên phúc! Thiên Phúc Trận!” Ảnh Cô Nguyệt phóng xuất toàn bộ linh lực vào trận pháp song thuộc tính y vừa lĩnh ngộ!

Thủy và mộc đều là thuộc tính ôn hòa, thủy chú trọng khôi phục, mộc chú trọng phòng thủ, nhưng thủy có thể kết thành băng, khi mộc gọi đến phong lực phòng ngự và công kích đều hết sức kinh người. Mà trận pháp Thiên Phúc Trận dung hợp hai thuộc tính, thủy dưỡng mộc, đưa tới càng nhiều cuồng phong, mà cuồng phong lại khiến thủy hóa thành mây kết thành băng, sau đó phong nhận (dao gió) cuồng bạo mang theo băng thứ (gai băng) sắc bén, nhờ trọng lực nện xuống từ trên cao, lực phá hoại của nó kinh người không cần nói, là một sát trận hết sức lợi hại!

Bầy khỉ trơ mắt nhìn phong nhận băng thứ từ trên trời giáng xuống, giữa nơi sườn núi trống trãi này không có chỗ để trốn, bầy khỉ hóa thân thành chuột chạy trối chết, lại hận mình không phải chuột thật sự, không thể đào hầm trốn. Trong lúc nhất thời, ánh sáng trắng lóe thành một mảng, cả Thiên Khiếu Hàn đang ‘cắt rau chẻ dưa’ cũng không khởi ngừng lại, uống dược hồi phục lượng máu, chân khí và độ mệt mỏi.

Cũng không phải Thiên Khiếu Hàn lười biếng, đám khỉ xung quanh hắn một kích có thể nói là đang nổi điên của Ảnh Cô Nguyệt kết liễu, trở về điểm hồi sinh báo cáo, hắn đã đánh đã đâu, cũng rất bất đắc dĩ.

Đích xác rất bất đắc dĩ, không thể giết thêm mấy con khỉ cho hả giận. Tầm mắt Thiên Khiếu Hàn tập trung về phía Tôn Tiểu Không đang há mồm trợn mắt nhìn bầu trời, không biết là kỳ tích hay Ảnh Cô Nguyệt cố ý, không hề rớt miếng máu nào. Ánh mắt oán hận khiến Tôn Tiểu Không không khỏi run lên, hồi phục khỏi trận phận đồ sộ của Ảnh Cô Nguyệt, vừa lúc đối diện nụ cười quỷ dị của Thiên Khiếu Hàn.

“Ngươi, ngươi, ngươi làm gì vậy!” Tôn Tiểu Không căng thẳng cà lăm, sức chiến đấu vốn vẫn tự hào hiện tại không thể phát huy lấy một chút, mắt thấy trường kiếm Thiên Khiếu Hàn vung tới, cũng không biết đầu chập mạch nào, cư nhiên quăng gậy, dùng hai móng vuốt đầu lông giữ thanh trường kiếm đang đâm nhanh tới.

“Đinh đinh đinh! Hệ thống thông báo! Phù hợp điều kiện đặc biệt, đạt được Huyết Minh khế ước!”

“Hả? Gì!” Ảnh Cô Nguyệt kinh ngạc quay đầu, nhìn một người một khỉ đã hóa đá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.