Edit:ThiênBeta:Thiên
“Cái kia… Nguyệt a, ngươi nghe ta giải thích đi.” Thiên Khiếu Hàn hiện tại rất buồn bực vì sao đầu não lại biến thái như vậy, thế nào mà cộng cho Nguyệt toàn nhanh nhẹn, giờ chính mình bị chặn lại, chẳng lẽ lại sẽ bị đánh thành đầu heo? Tuy cho dù là đầu heo, Thiên Khiếu Hàn cũng cảm giác mình nhất định là cái đầu heo đẹp trai nhất thế giới, nhưng cái kia với cái này không có liên quan a.
“Ồ?” Ảnh Cô Nguyệt nhíu mày, khoanh tay giương mắt nhìn Thiên Khiếu Hàn.
Trên trán Thiên Khiếu Hàn nhỏ vài giọt mồ hôi bự, tại sao trước kia một Ảnh Cô Nguyệt lại bị cho là bình tĩnh lạnh nhạt không chút tình cảm không chút dao động chứ? Hiện tại… đây hoàn toàn một bộ dáng nữ vương a. Nhưng hắn cũng không phát hiện Bích Huyết Hàn trước kia một người vô cùng lý trí, luôn lộ ra nụ cười khó nắm bắt, phảng phất hết thảy đều trong lòng bàn tay mình hiện tại lại là bộ dáng mười phần lưu manh, mười phần thiên phú giả dạng.
“Cái kia, kỳ thật ta thật sự nghĩ,” Thiên Khiếu Hàn cười nịnh hót, “Ngươi cũng biết a, bây giờ tình hình trong chốn giang hồ Mộng Hồi phi thường hỗn loạn, hơn nữa cái kia hại chúng ta, mặc dù nói với ngươi kỳ thật không tính, cái kia, chính là cái bang hội kia kêu gì gì ấy, hiện tại khẳng định đang nhanh chóng mở rộng thế lực của mình, cho nên, những cao thủ không để bọn hắn sử dụng, nhất định sẽ bị bọn hắn loại bỏ. Mà biện pháp tốt nhất khiến những người đó biến mất chính là làm cho bọn hắn nội chiến, mà những cao thủ không để bọn hắn sử dụng, có rất nhiều đều là huynh đệ tỷ muội trước kia của chúng ta. Vì thế ta cho rằng, những người đó nhất định sẽ lợi dụng chúng ta châm ngòi quan hệ người hai phe. Vì thế, hiện tại chúng ta đổi thân phận, không để người khác biết, như vậy cho dù bọn hắn có dùng thủ đoạn đê hèn gì, chúng ta cũng có thể chiếm được tiên cơ.”
Ảnh Cô Nguyệt lặng đi một chút, cẩn thận suy xét, không thể không đồng ý cách nói của Thiên Khiếu Hàn. Chẳng lẽ lúc Thiên Khiếu Hàn đối thoại với Huyễn đã nghĩ tới những thứ này? Ảnh Cô Nguyệt không nén được có chút xấu hổ, gần đây trong Mộng Hồi gặp phải chuyện ngạc nhiên rất nhiều, bản thân tựa hồ cũng trở nên trì độn.
Có điều…
“Chuyện này với ngươi và Huyễn tiến hành cuộc đối thoại nào đó hình như không có quan hệ đi?” Ảnh Cô Nguyệt dùng khóe mắt liếc Thiên Khiếu Hàn.
“Cái đó à… Hắc hắc, hôm nay thời tiết thật tốt a!” Thiên Khiếu Hàn ngẩng đầu nhìn trời.
“Hừ, bỏ đi, nể phần ngươi suy tính chu đáo như vậy, hôm nay trước tiên bỏ qua cho ngươi.” Ảnh Cô Nguyệt khinh thường nhìn Thiên Khiếu Hàn, cuối cùng vẫn quyết định rộng lượng tha thứ hắn, mở quyển vở Hồng Diệp ném cho, xem xem, “Trước tiên có lẽ chúng ta nên xem xem làm thế nào để làm cái nhiệm vụ mạc danh kỳ diệu này đi. Ai, tại sao hình như nhiệm vụ chúng ta nhận không có lấy một cái bình thường a.”
Kỳ thật phải là, bọn hắn căn bản không biết những thứ bản thân bọn hắn gặp phải chính là nhiệm vụ.
“Được được, ha ha.” Trong lòng Thiên Khiếu Hàn từng hột mồ hôi, hoàn hảo chính mình phản ứng nhanh, nghĩ ra một cái cớ tốt như vậy, nếu không không biết sẽ bị Ảnh Cô Nguyệt đập bẹp thành dạng gì.
“Choáng.” Ảnh Cô Nguyệt nhìn hồi lâu, phun ra đúng một từ.
“A?” Thiên Khiếu Hàn kinh ngạc, tiếp nhận quyển vở trong tay Ảnh Cô Nguyệt.
“Thương nhân kinh thành Doãn Phong.”
Trong trang về nguyên liệu làm Tơ vàng sum vầy vấn vương tay Phật, chỉ viết mấy chữ này.
“Nhưng không đến nỗi nào, ngược lại có khúc phổ.” Thiên Khiếu Hàn an ủi. Kỳ thật quyển vở này ngoại trừ khúc phổ không có gì khác, hay phải nói, nó chính là khúc phổ.
Ảnh Cô Nguyệt nhìn mấy lần khúc phổ kia, rất nhanh cất nó đi, “Đi tìm người đi, có lẽ là nhiệm vụ tiếp theo gì đó.”
“Kinh thành ở Trường An phải không,ai, thật xa.” Thiên Khiếu Hàn ủ rũ cúi đầu, bọn hắn bây giờ đang ở Đại Lý a.
“Đúng vậy, Mộng Hồi lại không có điểm truyền tống, chỉ có thể đi tới. Nhưng không đến nỗi nào, trước kia chúng ta kiếm được rất nhiều tiền, có thể ngồi một chuyến xe ngựa.” Ảnh Cô Nguyệt tự an ủi.
“Phải a, hơn nữa ngươi còn có cái kỹ năng kia a, nói không chừng còn có thể đi miễn phí.” Thiên Khiếu Hàn đột nhiên nhớ tới, không có hảo ý nhìn Ảnh Cô Nguyệt, “Bây giờ thổi thử xem thế nào? Nói không chừng mã xa phu lập tức dừng lại bảo chúng ta miễn phí lên xe?”
“Đi chết đi, làm gì có chuyện tốt như vậy!” Ảnh Cô Nguyệt định bụng ngó lơ hắn, trực tiếp muốn đi về hướng chỗ trạm dịch.
“Thì cứ thổi đi, vừa lúc có thể luyện chút kỹ năng a, hơn nữa khúc Điệp Luyến kia không phải đòi hỏi kỹ năng của ngươi thăng một cấp mới có thể dùng sao? Đúng rồi, ngươi còn chưa đặt tên?” Thiên Khiếu Hàn không biết mệt mỏi tiếp tục khuyên bảo.
Ảnh Cô Nguyệt bị phiền đến không có biện pháp, sau đó lấy sáo ra, nhìn nhìn kỹ năng, nghĩ nghĩ, đặt tên ‘Tri âm’, thầm cười, thổi một khúc mà kết tình hữu nghị, không phải tri âm thì là gì. Sáo ngọc đặt ngang bên miệng, nghĩ phát động kỹ năng kia, thổi khúc vừa mới học được. Tuy không thể khiến trăm điệp nhảy múa, nhưng luyện chút cũng tốt.
Khúc chưa từng luyện qua hơi có chút mới lạ, nhưng không che giấu được làn điệu duyên dáng của thủ khúc này. Tính chất đặc biệt của sao ngọc khiến tiếng sáo trong trẻo thêm một tia u oán trầm lắng, cùng làn điệu du dương trầm thấp, chậm rãi bay vào tâm hồn ngươi, gợi lên u sầu nhàn nhạt.
“Nhưng vẫn không được bắt xe miễn phí a.” Thiên Khiếu Hàn ngồi trong xe ngựa, bất đắc dĩ nói.
Ảnh Cô Nguyệt khinh thường nhìn hắn: “Kỹ năng này hiện tại tỷ lệ chỉ có 10%, làm gì dễ như vậy.”
“Ta chỉ nói đùa thôi mà.” Thiên Khiếu Hàn sờ sờ mũi, cười cười, “Nếu có truyền tống trận thì tốt rồi a, ai, thiệt là, xe ngựa chỉ có thể chở đến từng nơi, bây giờ chúng ta chỉ có thể tới Thành Đô trước, mới có thể đi Trường An.”
“Thế đã rất tốt rồi, theo thời gian hiện thực, chắc phải đi ít nhất một tháng, ngồi xe ngựa chỉ cần một ngày, tuy so với truyền tống trận chậm hơn, cũng xem như tốt hơn rất nhiều.” Ảnh Cô Nguyệt nhìn nhìn bản đồ xung quanh Thành Đô, “Chúng ta có thể không vội tới, Kiếm Môn Quan ở Xuất Thục có chút quái khá tốt, hơn nữa rời thành thị càng xa cấp bậc càng cao, vừa lúc thích hợp chúng ta luyện cấp.”
“Nhiệm vụ lần này không biết sẽ có nguy hiểm dạng gì, cũng là nên luyện thêm ít cấp. Mấy ngày nay không đánh quái, tay đã sắp đơ.” Thiên Khiếu Hàn sâu sắc đồng ý.
Vì vậy hai người sau khi xuống xe ngựa, liền phủ thêm tấm áo choàng lấy thế sét đánh không kịp bưng tai lướt đến tiệm thuốc và tiệm đồ ăn, trên căn bản lấy nửa giá mua một tay nải vật phẩm lớn, trước khi nhiều người chơi kinh ngạc nhìn kỹ, nhanh chóng đào thoát ra cửa thành. Có điều hai người lại ở cửa thành gặp phiền toái.
“Phiền hai vị bỏ áo choàng xuống một chút được không?” Ngồi ở một góc cửa thành, một kiếm khách áo xanh đột nhiên đứng lên, chặn đường hai ngươi.
“Có chuyện gì không?” Nhìn hắn cản lại, có không ít người chơi đều vây tới, Thiên Khiếu Hàn khó nhịn thở dài trong lòng.
“Thực ngại, ta chỉ muốn giúp đỡ bằng hữu tìm người thôi.” Kiếm khách áo xanh khẽ cười nói, “Không lâu trước đồ của hắn bị mấy người mới mà hắn kéo lừa mất, theo hắn biết, những người đó trốn trong Thành Đô, vậy nên mấy cửa thành đều có người thủ. Đương nhiên, ta cũng không nói chính là các ngươi, chỉ nhìn một chút, hẳn không sao chứ?”
Ảnh Cô Nguyệt cùng Thiên Khiếu Hàn hai mặt nhìn nhau. Thật là ngu a, người ta kéo ngươi còn lừa đồ người ta? Phải biết rằng bình thường trong Mộng Hồi chỉ có thể có một nhân vật, gây phiền phức kiểu này còn muốn chơi nữa không a?
Có điều… ai, bỏ áo choàng xuống a, thật khó a…