Phong Hành Thiên Hạ

Chương 53: Chương 53: Thi đấu lôi đài bắt đầu




Edit:ThiênBeta:Thiên

“Không phải ta không muốn, nhưng nhiệm vụ này hiện tại bọn ta chưa đủ năng lực thực hiện.” Thiên Khiếu Hàn ăn ngay nói thật.

“Ta biết, nếu có thêm lực lượng của ta sẽ không thành vấn đề, chỉ có điều,” Viêm Hồng Liên chần chờ, “Chỉ có điều huấn luyện kiểu này rất nghiêm khắc, thậm chí có thể tổn hại đến tính mạng các ngươi.”

“Bọn ta là người chơi, dù chết cũng có thể hồi sinh.” Thiên Khiếu Hàn ngược lại không để ý, cũng không phải chưa từng chết qua.

“Đúng vậy, nhưng sau khi các ngươi chết, điểm hồi sinh đặt ở nơi xuất phát, sẽ phải bắt đầu lại từ đầu.” Viêm Hồng Liên cười khổ, “Vậy nên phải không chết rời khỏi nơi đó.”

Vừa nghe câu này, Thiên Khiếu Hàn lập tức có dự cảm chẳng lành. Nếu nhớ không nhầm, không! Sao có thể nhớ nhầm! Hang động ác mộng kia, nơi rèn luyện tất cả kỹ năng chiến đấu cơ bản của hắn. Bị ném tới điểm hồi sinh sâu trong hang, vừa bước khỏi điểm hồi sinh là một rừng quái, hơn nữa càng đi ra càng mạnh, chỉ cần chết một cái lập tức quay về điểm hồi sinh, phải biết rằng, lúc ấy hắn đã tốn bao nhiêu thời gian mới giữ được một tầng máu cuối cùng rời khỏi động! Nơi huấn luyện mà nàng ta nói không lẽ cũng giống vậy?

“À này… Ngươi có biết một nơi tên là Vô Danh Thôn không? Có một cái động rất biến thái…” Thiên Khiếu Hàn dò hỏi.

“A? Ngươi đã qua đó?” Viêm Hồng Liên kinh ngạc nhìn về phía Thiên Khiếu Hàn, sau khi thấy hắn gật đầu, ánh mắt trở nên hết sức đồng tình, “Vô Danh Thôn ở Đào Nguyên Đảo, người sống bên trong đều là cao thủ xuất thế, có đại sư võ học, cũng có rất nhiều nhân vật cấp tông sư về sinh hoạt… Hang động đó là nơi được xây dựng riêng cho họ tu luyện, ưm, huấn luyện rất biến thái, dân ở đó còn biến thái hơn, không ngờ ngươi có thể còn sống rời khỏi mà không điên, quả là hiếm thấy.”

Trong lời nói còn có chút bội phục.

Nhưng hiển nhiên Thiên Khiếu Hàn đối với việc bội phục của vị chiến thần này không hề đắc ý, hắn XXOO, ngay cả chiến thần cũng cảm thấy đồng tình và bội phục, có thể hiểu hắn lúc ấy thê thảm cỡ nào.

“Khu huấn luyện mà ta nói cũng như sơn động kia, nếu ngươi đã từng đi qua, vậy không thành vấn đề.” Viêm Hồng Liên vui mừng.

Thiên Khiếu Hàn nhức óc, nhưng hắn không nói không nhận nhiệm vụ này. Bỏ qua phần thưởng nhiệm vụ có Chủ Thần ra mặt hậu hĩnh cỡ nào, nhiệm vụ càng có tính khiêu chiến mới càng thú vị, không phải sao? Chỉ có điều hang động kia để lại ảnh hưởng sâu sắc với hắn, khiến hắn hơi chần chờ.

“Nhận đi.” Tiếng Ảnh Cô Nguyệt từ trò chuyện riêng truyền tới.

Rất kỳ quái là, khi vào căn phòng này, hệ thống liền nhảy ra một thông báo, nói có thể sử dụng trò chuyện riêng. Dựa vào suy đoán của hắn, đây có thể liên quan đến nhiệm vụ chức nghiệp, vì vậy thử liên lạc với Ảnh Cô Nguyệt, không ngờ thật sự có thể kết nối. Vậy nên những gì Thiên Khiếu Hàn nghe thấy nãy giờ đều truyền đến Nguyệt.

“Có thể giúp vận dụng Vùng Kiếm Tiên thuần thục hơn thật sự là một điều kiện hấp dẫn, tuy huấn luyện rất biến thái nhưng chuyện biến thái hơn nữa cũng không phải chưa từng trải qua, liều thôi!” Thiên Khiếu Hàn cười thoải mái, gật gật đầu, “Nhiệm vụ này bọn ta nhận.”

Viêm Hồng Liên vội vàng lấy ra một lệnh bài nhiệm vụ, sau một luồng sáng, lệnh bài biến mất, trên mặt bảng nhiệm vụ của Thiên Khiếu Hàn xuất hiện nhiệm vụ mới.

Hệ thống thông báo: “Người chơi Thiên Khiếu Hàn nhận nhiệm vụ ‘Thiên kiếp Linh Hồ’, thưởng 10000 điểm kinh nghiệm, 1000 điểm danh dự.”

Chỉ nhận đã có thưởng, quả nhiên là nhiệm vụ biến thái. Thiên Khiếu Hàn thầm thở dài.

“Vậy tiếp theo ta phải có Kim Linh Châu mới được phải không?” Thiên Khiếu Hàn không yên tâm hỏi.

“Đúng vậy, vật phẩm tái tạo để ta chuẩn bị.” Mắt thấy tâm nguyện nhiều năm sắp được thực hiện, kích động khó ức chế, nhưng Viêm Hồng Liên vẫn nhắc nhở, “Ngươi nghĩ kỹ chưa? Sau khi tái tạo thân thể các ngươi sẽ có mười lăm ngày suy yếu, tất cả thuộc tính giảm một nửa, nếu bị địch thủ tấn công, chỉ cần chết một lần, cấp bậc trực tiếp về không.”

“Ách, không sao, cũng không phải chỉ có Nguyệt và ta hai người.” Thiên Khiếu Hàn nhún vai, nhưng khoảng thời gian đó đám trong bang nhất định sẽ rất càn rỡ. Aiii, sớm biết thế bình thường đã không chèn ép họ thê thảm rồi.

“Thoát khỏi thân thể này, cuối cùng ta đã có thể khôi phục bộ dáng trước đây.” Thấy Thiên Khiếu Hàn thật sự đồng ý, Viêm Hồng Liên như thoát lực, ngã ngồi trên ghế.

Song, những lời trên không phải nàng ta nói.

“Du U, ngươi đã đến.” Sau một trận sương mù màu vàng, bên cạnh Viêm Hồng Liên đột ngột xuất hiện một nam tử.

“…” Mắt Thiên Khiếu Hàn trợn lớn, cằm sắp rớt xuống đất.

“Sao? Chưa từng thấy dịch chuyển tức thời?” Nam tử cao ngạo hất khuôn mặt tuyệt diễm.

“…” Trước gật đầu, sau lắc mạnh, không phải vấn đề này!

“Sao? Chưa từng thấy hồ ly xinh đẹp vô song như ta?” Tiếp tục cao ngạo hỏi.

“…” Trước gật đầu, sau lại lắc, cũng không phải vấn đề này!

“Ta đoán, hắn là đang nghĩ, tại sao ngươi là nam.” Viêm Hồng Liên cười khẽ.

“A, cái này hả, chỉ có khối thân thể của Mộng Du U là nữ thôi, ta là hồ ly công thứ thiệt.” Du U cười tà mị, “Liên, ngươi cũng vậy mà? Khi ngươi biết mình chuyển sinh thành nữ còn buồn bực hồi lâu. Nhưng giờ tốt rồi, đợi khi lấy được Kim Linh Châu, chúng ta có thể khôi phục bộ dáng trước kia.”

“Đúng vậy.” Mệt mỏi giữa hai chân mày Viêm Hồng Liên dần giảm bớt.

“…” Thiên Khiếu Hàn tiếp tục mở to hai mắt và miệng, hắn nghĩ, ngất luôn đi cho rồi…

Đây rốt cuộc là chuyện gì! Nếu theo một bạn nữ đồng nghiệp của hắn, thì chính là, đang gay chuyển kiếp thành les, sau đó quăng thân xác trọng sinh lại biến trở về gay??! Trời ạ! Sét đánh chết ta đi!

“Ầm!”

Sét thật kìa…

“Không xong, yêu khí lộ ra khiến thiên kiếp phát hiện, ta phải mau chóng quay về! Liên, ngươi phải tự cẩn thận!” Du U lo lắng nói, sau đó lập tức hóa thành làn khói xanh biến mất.

“Còn vấn đề gì không?” Viêm Hồng Liên nhìn Hàn đã hóa đá, khóe miệng không kiềm được kéo lên.

“À à… Nếu các ngươi cần Kim Linh Châu, sao không trực tiếp hỏi xin Hoàng Đế? Phần thưởng lần này là Hoàng gia bỏ ra đúng không? Lấy quyền thế hiện tại của các ngươi, không có khả năng không hỏi được.” Thiên Khiếu Hàn giải trừ trạng thái hóa đá, cuối cùng mang vấn đề hỏi ra miệng.

“Tuy nói là đồ của Hoàng gia, nhưng phần thưởng mỗi lần đại hội võ lâm đều là người trong Thần Điện yêu cầu, chúng ta không có quyền thay đổi.” Viêm Hồng Liên thở dài, “Đây là hai viên ngọc dịch chuyển, sau vòng đấu loại hai các ngươi đập vỡ nó, nó sẽ dịch chuyển các ngươi đến nơi. Chờ các ngươi ra rồi, trận dịch chuyển ở cửa động sẽ đưa các ngươi về địa phương ban đầu. Vậy nên các ngươi tốt nhất dùng nó trong phòng riêng. Ta sẽ sắp vòng đối chiến thứ nhất của các ngươi xuống cuối cùng, vì thời gian trong khu huấn luyện không khác bên ngoài, đương nhiên, chắc chắn không khoa trương như ở Vô Danh Thôn, nhưng cơ bản sẽ vẫn kịp. Tiếp theo phải nhờ các ngươi rồi.”

Thiên Khiếu Hàn nhận ngọc, mặt mày nghiêm túc gật đầu.

……………………….

“Nếu nói vậy, mấy ngày các ngươi suy yếu sẽ do chúng ta bảo vệ hở, hô hô.” Công Tử Không Vờ Ngầu cười thật lương thiện.

Hóa ra Công Tử Không Vờ Ngầu cũng có thể cười lương thiện như Yêu Hồ Chín Đuôi.

“Hô hô hô, yên tâm đi, Hàn lão đại, chúng ta nhất định sẽ bảo vệ~ ngươi ~thật~ tốt~ tuyệt đối sẽ không để người~ ngoài ức hiếp ngươi!” Dực Yêu hưng phấn xoa tay, cười lương thiện hơn cả Công Tử Không Vờ Ngầu.

“Phải phải, Hàn, ngươi cứ yên tâm.” Nhược Thủy U Lam phe phẩy quạt, cười hàm súc, như đang tỏa ra ánh sáng thánh thiện chói lọi.

“Xem ra là bình thường bị ta chèn ép dữ dội đây? Không thể nào, ta tốt vậy mà.” Thiên Khiếu Hàn thở dài, uất ức trò chuyện riêng với Ảnh Cô Nguyệt.

“Tốt?” Trợn mắt khinh thường, xoay người, “Ngươi là ai vậy? Ta không quen ngươi.”

“Nguyệt!~~~~~” Không chiếm được an ủi từ người yêu, Thiên Khiếu Hàn tức giận, ghi sổ tất cả lên đầu bọn Công Tử Không Vờ Ngầu. Hừ hừ, đừng nghĩ năng lực ta yếu đi thì các ngươi có thể đắc ý, xem ta thu thập mấy người thế nào!

“Rồi rồi, đừng ầm ĩ nữa.” Tử Huyễn Nguyệt ở một bên xem kịch cuối cùng bước ra hòa giải, “Việc cấp bách hiện tại của chúng ta là thắng quán quân phải không? Nguyệt, Hàn, các ngươi vào khu huấn luyện trước đi.”

“Ừ, vậy đi, ta với Hàn tới khu huấn luyện trước, hy vọng Chủ Thần thưởng không quá keo kiệt.” Ảnh Cô Nguyệt đứng lên, lên lầu cùng Hàn.

……………..

Sau bốn ngày nghỉ ngơi, cuối cùng đã đến phần quan trọng.

Một đám Phong Hành Thiên Hạ, vào vòng ba mươi sáu ngoài Thiên Khiếu Hàn và Ảnh Cô Nguyệt còn có chín người, nếu tính tỷ lệ trong các đại bang hội thì đã rất cao. Có thể tưởng tượng, việc tiết lộ thực lực Phong Hành Thiên Hạ sẽ bắn phát súng đầu tiên ở lần đại hội võ lâm này.

“Moa ha ha ha, tiếp theo để bổn cô nương chiếm sân khấu!” Dực Yêu một tay chống nạnh một tay che miệng cười, cười một cách phóng đãng, Phong Hành Thiên Hạ một bên định đến xem chiến đều đứng rất xa, miệng lầm bầm: “Ta không quen nàng ta, không quen không quen…”

“Yêu Yêu, không nên khinh địch, đối thủ lần này của ngươi là người Chấn Thiên Bang.” Nguyệt Yêu Tinh nhắc nhở.

“Ta biết rồi, Yêu Tinh, hô hô, gặp phải ta thì, a ha ha ha,” Dực Yêu hưng phấn, cười càng vang dội, “Bọn tiểu nhân thiếu dạy dỗ, gặp phải Dực Yêu cô đây, xem ta SM rồi MS ngươi, moa ha ha ha! Roi da chuối tiêu dưa leo sầu riêng từ từ hầu hạ! A ha ha ha!”

“…” Mọi người mồ hôi như thác, lòng mặc niệm A Di Đà Phật. Đứa nhỏ đáng thương, tuy chúng ta là địch nhân, nhưng vẫn sẽ đồng tình ngươi, A Di Đà Phật, sớm chết sớm siêu sinh, mà đã rơi vào tay vị cô nương này, chỉ có thể sống dở chết dở, oa oa, thật đáng thương!~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.