Edit:ThiênBeta:Thiên
Chỉ đánh quái là vô cùng nhàm chán, nhàm chán cực độ.
Ngày đó, hai người “Tổ đội độc thủ tàn sát quái”, hiện tại đang là đề tài xôn xao ầm ĩ, nhàm chán ngồi trên một sườn núi nghỉ ngơi, mặt đất trải vải bố hình vuông, trên đó đặt chung trà và các loại điểm tâm tinh xảo, nói chuyện phiếm câu được câu không.
“Đúng rồi, ngươi và Huyễn làm sao quen biết?” Thiên Khiếu Hàn rất vô tâm hỏi một câu.
Ảnh Cô Nguyệt nhớ lại tình huống lúc đó, hơi nhíu mày.
Một câu vốn vô cùng vô cùng vô tâm, lại vì cái nhíu mày này của Ảnh Cô Nguyệt, đốt lên ngọn lửa bát quái.
“Đúng rồi, nghe nói các ngươi đánh nhau mà quen biết?” Lục soát trong đầu.
“A.” Ảnh Cô Nguyệt như rơi vào giữa dòng ký ức, mày nhíu chặt hơn.
“Nghe nói còn có Nguyệt Du Nhiên của Vũ Thiên Lâu đúng không?” Đúng! Thiên Khiếu Hàn đã nhớ. Lần đấy ba người gặp nhau, sau đó Tử Huyễn Nguyệt rời khỏi Vũ Thiên Lâu, gia nhập bang hội của Nguyệt, Nguyệt Du Nhiên cũng từ đây qua lại thân thiết với Nguyệt. Nhưng sự kiện kia người biết lại không nói rõ, mọi người cũng chỉ chú trọng kết quả, rất ít đi tìm tòi nghiên cứu quá trình. Nhưng giờ đã khác, Thiên Khiếu Hàn nhàm chán đến đỉnh điểm đối với việc này rất ~~~ hứng thú.
“Muốn hỏi gì trực tiếp hỏi!” Quả nhiên, Ảnh Cô Nguyệt không nhìn được Thiên Khiếu Hàn ấp a ấp úng nói bóng nói gió, thăm dò nửa ngày vẫn không nhắc đến chủ đề chính.
“Được rồi, kể chuyện ngươi và hai người đó gặp nhau đi.” Lúc này Thiên Khiếu Hàn lại rất sảng khoái.
“A? Ài.” Cũng không phải chuyện không thể nói, chỉ có điều có chút buồn bực. Ảnh Cô Nguyệt thầm nghĩ. Quên đi, dù sao bây giờ đang nhàm chán, cùng lắm sau này dọa dẫm Thiên Khiếu Hàn vài thứ thú vị khác.
~~~Heo lười~~~Tui là đường phân cách hồi ức~~~Heo lười~~~
Bên trong Tháp Chiến, Nguyệt Ảnh Mê Mộng còn chưa dương danh thập phần đau đầu thêm bất đắc dĩ nghe người trước mắt bàn luận viển vông, nhìn một nữ nhân khác bề ngoài lạnh như băng không ngừng gật đầu, đầu đầy hắc tuyến.
Hai người đều là những nữ nhân cường hãn có danh tiếng, đều là thành viên của Vũ Thiên Lâu vừa thành lập đã vang danh khắp chốn.
Một người là Nguyệt Du Nhiên, Lâu chủ Vũ Thiên Lâu, được xưng “Viên đạn bọc đường”. Bất kể ngươi có tin hay không, Nguyệt Du Nhiên đã hai mươi ba có thừa, nhưng vóc người nhỏ nhắn đó, khụ khụ, theo cách nói của nàng là tinh hoa cô đặc, thêm gương mặt búp bê, cùng biểu tình tùy thời lộ vẻ đáng yêu, thỉnh thoảng hơi bĩu đôi môi anh đào nho nhỏ thốt ra lời nói mang ý làm nũng nồng đậm, rất khó tưởng tượng được tuổi thật của nàng. Có điều, ngươi ngàn vạn lần không nên để bộ dáng búp bê xinh xắn đó mê hoặc, chính như ngoại hiệu “Viên đạn bọc đường” của nàng, bề ngoài ngọt ngào vô cùng, mà trên thực tế, thế lực bản thân nàng cũng vô cùng cường hãn. Nàng lựa chọn chức nghiệp kiếm khách mà nữ giới thường không muốn chọn, trong tay cầm thanh trường kiếm nhìn cực kỳ dũng mãnh. Kiếm nàng cùng lão công Cuồng Khiếu Chi Lang của nàng vừa lúc phối thành một đôi, tên gọi “Can Tương” và “Mạc Tà”, giống như Long Uyên của Nguyệt Ảnh Mê Mộng, thuộc loại thần khí ưu lương.
Có hai món thần khí ưu lương, nhờ đó có thể thấy được sự cường hãn trong thế lực của Vũ Thiên Lâu. Song, Vũ Thiên Lâu đối với việc bang hội phân tranh không hề hứng thú, người trong lâu đều cực kỳ tùy tính, hành tung thần bí. Vũ Thiên Lâu có mở một tổ chức tình báo cũng vô cùng nổi danh, căn bản chỉ cần ngươi giao tiền, sẽ không có chuyện bọn họ tra không được, cùng một danh lâu khác, Ám Ảnh Lâu, có tổ chức sát thủ cường hãn nhất, chỉ cần ngươi giao tiền sẽ không có người bọn họ giết không được, hơn nữa sinh ý không chỉ cần có tiền là làm, còn phải thẩm tra nguyên nhân giết người, phải hợp tiêu chuẩn và khẩu vị của họ mới có thể thương lượng giá tiền, được gọi chung “Song lâu thần bí”, là tổ chức thần bí nhất trong Mộng Hồi Cổ Triều. Vậy nên, tuy Nhật Nguyệt Huy Ánh cùng Bích Huyết Hàn Sương được người xưng là hai đại bang hội đứng đầu Mộng Hồi, nhưng đây cũng chỉ có thể tính trong các bang hội có ý nguyện dương danh, như dạng bang hội ẩn giấu này, lại khiến người ta lần không được, bất kể Nhật Nguyệt Huy Ánh hay Bích Huyết Hàn Sương, đều không có tự tin nói mình trội hơn họ.
Một người khác chính là “Tử Sắc Huyễn Ảnh” Tử Huyễn Nguyệt. Rõ ràng là một vị thuật sĩ cơ thể bẩm sinh suy nhược, thân pháp lại phiêu dật vô cùng, hợp với ma pháp hệ hỏa cùng hệ lôi huyền ảo mỹ lệ, hơn nữa toàn thân quần áo tử sắc cùng đồng tử và mái tóc tử sắc, thích độc lai độc vãng, không để lại tung tích, ra tay tàn nhẫn, cận công cũng không đến gần được nàng, thật đúng với cái tên huyễn ảnh (ảo ảnh).
Ngoại trừ thế lực cường hãn, vị nhân vật cấp nguyên lão của Vũ Thiên Lâu này, còn là đại sư vũ khí đếm trên đầu ngón tay trong Mộng Hồi (khi đó còn chưa là tông sư), hơn nữa là người khi chế tạo có xác xuất thành công xuất hiện cực phẩm cao nhất, chỉ bằng điểm này, đã đủ để thanh danh của nàng như mặt trời ban trưa.
Mà hiện tại, hai nữ nhân vô cùng cường hãn, tiếng tăm cực kỳ lớn, ở trước mặt Nguyệt Ảnh Mê Mộng thì thẩm nửa ngày.
“Tóm lại đi, cứ như thế.” Chớp chớp đôi mắt to tròn đáng yêu, Nguyệt Du Nhiên ra vẻ nghiêm túc nói, nhưng có lẽ do cảm thấy bộ dáng nghiêm túc không hợp với mình, tiên phong phụt cười một tiếng, Tử Huyễn Nguyệt bên cạnh cũng không nhịn được cười rộ lên.
Nguyệt Ảnh Mê Mộng day day chân mày đã không thể nhíu chặt hơn nữa, tổng kết nói: “Nói cách khác, trong tên ba người chúng ta đều có chữ ‘Nguyệt’, sau đó, khi gọi tên không thể đều cùng gọi ‘Nguyệt’, vậy nên muốn so tài cao thấp, xem xem ai có thể dùng từ ‘Nguyệt’ này.”
Líu cả lưỡi.
“Đúng đúng, chính là như vậy.” Nguyệt Du Nhiên nâng khuôn mặt đáng yêu nói.
Nguyệt Ảnh Mê Mộng chảy một giọt mồ hôi cực lớn.
Ở trong trò chơi, xác xuất đặt trùng tên rất lớn, gặp được người có tên tương tự thậm chí hoàn toàn giống nhau là vô cùng bình thường, huống chi tên bọn họ ngoại trừ đều có một chữ “Nguyệt” thì gần như hoàn toàn khác, thật không hiểu nổi hai người này rốt cuộc đang nghĩ gì.
“Vậy ta đi, các ngươi chậm rãi so.” Nguyệt Ảnh Mê Mộng thở dài, bất đắc dĩ nói, xoay người muốn rời đi.
“Vậy thì không được.” Nguyệt Du Nhiên trầm mặt xuống, trên người bộc phát khí thế hoàn toàn bất đồng vừa rồi, chuyển bước ngăn đường Nguyệt Ảnh Mê Mộng, “Ngươi xem thường chúng ta sao?”
“Cùng việc đó không hề quan hệ.” Nguyệt Ảnh Mê Mộng ngày càng đau đầu.
“Có quan hệ, so một trận đi.” Trầm mặc hồi lâu, Tử Huyễn Nguyệt chỉ biết gật đầu cuối cùng lên tiếng.
“Không thể không so?” Nguyệt Ảnh Mê Mộng thở dài.
“Không thể.” Hai nữ nhân đối với việc này dường như dị thường cố chấp, trăm miệng một lời, khẩu khí không cho phép thương lượng.
“Vậy so cái gì?” Hoàn toàn bị đánh bại, Nguyệt Ảnh Mê Mộng bây giờ cảm thấy mình chỉ có thể giơ cờ trắng đầu hàng.
“Ở Tháp Chiến thì còn có thể so cái gì?” Nguyệt Du Nhiên cười nhạt, “Tháp Chiến này là ta mới phát hiện ra, trước mắt vẫn chưa có người tới. Đương nhiên, vì phòng ngừa vạn nhất, ta còn phái người canh giữ bên ngoài. Trải qua tra xét, Tháp Chiến tổng cộng chín tầng, mỗi tầng quái cấp bậc khác nhau, mỗi tầng đều có boss trấn thủ. Ở tầng thứ chín, có một loại khoáng thạch bên ngoài rất ít gặp, Lan Tuyết Khoáng, là loại khoáng thạch màu lam nhạt, giống như ngọc bích, giữa có tinh thể hoa tuyết như hoa tai, vật phẩm giảm tỉ lệ rèn đúc hư tốt nhất. Chúng ta muốn so, chính là mỗi người theo một cửa, xem ai có thể lấy được tinh thể và trở lại trước tiên. Đương nhiên, mỗi cửa khác nhau vào khung cảnh khác nhau, tương tự như không gian khác, tuy quái và đường lên như nhau, nhưng không thể gặp nhau, chúng ta gặp lại ở dưới tháp.”
“Ừ.” Đáp một tiếng, Nguyệt Ảnh Mê Mộng không quay đầu lại đi vào một cửa trong đó.
“Khoan!” Nguyệt Du Nhiên đột nhiên gọi y lại.
Nguyệt Ảnh Mê Mộng quay đầu.
“Ta không phải đã nói, đây là chúng ta tra xét, ngươi không sợ chúng ta gian dối?” Nguyệt Du Nhiên cười hì hì nói.
“Các người sẽ không làm thế.” Nói xong liền xoay người, đi thẳng vào trong.