Phong Hành Vân Tri Đạo

Chương 16: Chương 16




Sau chuyện này, Vân đối đãi ta cẩn thận hơn rất nhiều, rất sợ ta sẽ tái sinh bệnh. Tuy rằng cảm giác cũng không tệ lắm, bất quá. Y có cảm thấy được hay không đôi khi thủ đoạn của mình cường ngạnh một chút? Ta nhăn mặt nhăn mày, miệng dời khỏi viên thuốc trước mặt.

“Phong Vang......” Vân cầm viên thuốc ôn nhu nói với ta.

“Ngoan, chỉ cần ăn nốt cái này là được rồi.” Ta không ngoan ngoãn nghe lời, đưa đầu cách viên thuốc ngày càng xa.

“Vân, người ta đã hoàn toàn khỏe mạnh, không cần uống thuốc nữa.” Cũng không phải ta ghét uống thuốc, mà nếu ngươi đã hết bệnh rồi, mà vẫn còn bị bắt ăn cái thứ dược đắng nghét khó nuốt...... Ngươi nguyện ý không? Huống hồ ta đã nghe lời ăn đến hơn mười ngày! Hôm nay nói cái gì nữa thì cũng đều là không muốn ăn! Xem ra là y đã nghiện việc uy dược cho ta rồi.

“Phong Vang, ngoan! Uống một viên nữa, một viên nữa thôi là tốt rồi. Người ta không phải thường nói có bệnh uống thuốc, không bệnh cường thân sao? Đến, một chút là xong rồi, mở miệng ra nào, a —.” Khi viên thuốc đưa đến trước mặt ta, ta càng quay đầu mạnh về phía bên kia.

” — Những lời này ngươi đã nói suốt năm ngày liền!”

“Phong Vang?” Sau khi tranh chấp với ta nửa ngày, y bắt đầu bất đắc dĩ,

“Ta thật sự không muốn nhìn lại bộ dáng sinh bệnh của ngươi, thực sự sẽ giết chết ta!”

“Ta biết, ta biết! Cho nên ta đã nghe lời ngươi uống thứ này đến mười ngày.” Ta cãi lại.

“Vậy, hôm nay uống một viên nữa thì làm sao?” Y vẻ mặt chờ mong mà đem viên dược màu đen trong tay lần nữa đưa tới trước mặt của ta. Ta quay đầu:

“Hừ!” Ta nói không uống thì nhất quyết không uống.

“Phong Vang?” Giọng của y phút chốc trầm xuống, nhất thời làm ta đề cao cảnh giác...... Này, giọng nói có mùi nguy hiểm.

“Ngươi thật sự không ăn?” Y giương mi lên, hỏi ta.

“Không ăn!” Ta nhìn chằm chằm y đứng trước ta, ngữ khí kiên định. Y đột nhiên nở nụ cười:

“Hảo, không ăn thì không ăn...... Chúng ta cùng không ăn!” Y ngồi xuống, đẩy khay điểm tâm sáng ta vừa bưng tới ra chỗ khác.

“A, cái này so với cái việc kia căn bản là hai chuyện hoàn toàn khác nhau!” Ta nhảy dựng lên.

“Đối ta mà nói chính là một việc!” Y lắc lư giơ viên thuốc trong tay lên, cười đến giảo hoạt.

“Ngô!” Ta tiến thoái lưỡng nan. Lúc trước ta đã đứng trước cửa Vân các thề với trời tuyệt không uống thuốc nữa......

“Chúng ta nhịn đi, Phong Vang. Nếu được, ta có thể nhịn cùng ngươi hơn hai mươi ngày a!”

“Ta ăn ta ăn ta ăn ta ăn......” Ta phẫn hận trừng y. Y chính là lợi dụng việc ta thấy y nhịn đói mà đau lòng đây mà.

“Đưa dược cho ta!” Ta giơ tay.

“Không cần.”

“Lại làm sao nữa?” Ta bất đắc dĩ.

“Đến.” Y vỗ vỗ đùi, người sáng suốt vừa thấy liền biết y muốn ta ngồi lên đó.

“Ta không thèm!” Ta trảm đinh tiệt thiết trả lời.

“Ai!” Y thở dài,

“Đồ ăn phong phú như vậy nhất định là phải vứt đi rồi!”

“A......” Ta phát điên mất!

“Đến đây, Phong Vang!” Y cười dịu dàng, triển khai song chưởng. Ta trừng y, dùng ánh mắt phát tiết phẫn nộ trong lòng, cước bộ trầm trọng, từng bước một dẫm lên đất đi về phía y.

“Hắc hắc!” Y cười đến tà ác, đem ta ôm lên đùi mình.

“Đến đến đến, Phong Vang, uống trước miếng nước.” Y giơ chén nước đến miệng ta,

“Rồi uống thuốc.” Y lời nói dỗ dành, động tác cũng thận trọng, làm cho ta vốn thập phần không nhiệt tình hiện tại trong lòng cũng thấy ngọt ngào...... Lại có chút ê ẩm. Ta không biết, loại hạnh phúc này có thể kéo dài bao lâu. Mỗi lần đều làm ta thấy như đang sống trong mộng tưởng, mỗi lần đều làm ta sợ hãi bừng tỉnh khỏi giấc ngủ, không thể không đối mặt với sự thật tàn nhẫn.

“Hoàng Thượng, hơn một tháng nữa sẽ đến Giang Nam tuần du.”

“A!” Suýt thì dao cắt vào tay.

“Làm sao vậy, Phong Vang?” Trà Linh đứng bên cạnh ta lo lắng hỏi.

“Không có việc gì.” Ta cười cười với nàng,

“Thiếu chút nữa cắt vào tay.” Tuy rằng ta với Trà Linh không thể trở thành tình lữ, nhưng chúng ta vẫn là bằng hữu thân cận.

“Cẩn thận một chút, nếu trúng vào tay thật, sẽ rất đau đó.”

“Ân, ta biết rồi.” Ta gật đầu, nhận sự quan tâm của nàng.

“Đúng rồi, Trà Linh. Ngươi vừa mới nói Hoàng Thượng một tháng sau sẽ tới Giang Nam để tuần du?” Chính những lời này làm ta phân tâm.

“Đúng vậy, Hoàng Thượng hàng năm đến mùa hạ sẽ tới đây giải trí. Đến lúc đó, cả Thanh Nhai sơn trang sẽ rất náo nhiệt!” Trà Linh lộ ra thần sắc chờ mong. Ta không giống Trà Linh, ngược lại cảm thấy trong ngực tràn ngập buồn bực:

“Như vậy, Hoàng Thượng bao lâu nữa sẽ đến đây?”

“Cái này... Không chính xác cho lắm...... Bất quá! Một năm nhiều lắm là đến Giang Nam một hai lần.”

“Một hai lần?” Ta giương mi. Hắn ta chỉ trong nửa năm đã tới lui đến hơn hai lần mà. Từ từ, lúc ấy...... vị khách quý mà mọi người trong Thanh nhai sơn trang nói...... Có thể nào bọn họ không biết vị khách quý đó chính là đương kim hoàng thượng?

“Trà Linh?” Ta lòng tràn đầy nghi hoặc hỏi nàng,

“Ngươi đã gặp qua Hoàng Thượng bao giờ chưa?” Trà Linh cười cười:

“Trước kia ở hoàng cung ta chỉ là tỳ nữ làm ở phòng tạp dịch, đương nhiên chưa từng gặp qua Hoàng Thượng, bất quá, sau khi đến Thanh Nhai sơn trang, ta có gặp qua nga!” Mắt Trà Linh đột nhiên lóe sáng:

“Lúc ấy ta đang trên đường đến Thục Thủy các, vừa lúc gặp được Hoàng Thượng đến đây nghỉ hè...... Chỉ là liếc mắt một cái, tuy chỉ “liếc mắt”, ta lúc ấy liền ngây người...... Oa, Hoàng Thượng ngài hảo tuấn tú, hảo hảo được mắt!” Vậy sao? Ta trong lòng nhớ lại, nghĩ đến nam nhân lạnh lẽo ngày hôm ấy, gương mặt ác liệt kia. Tưởng tượng lại ánh mắt uy nghiêm rét lạnh đó, toàn thân ta run lên, ta lắc đầu, dứt bỏ loạt ký ức không tốt đi.

“Kia...... Lúc trước vị khách quý kia đến Thanh Nhai sơn trang...... Ngươi đã thấy qua chưa?”

“Này......” Câu hỏi của ta làm Trà Linh lâm vào đống suy nghĩ sâu xa,

“Không. Hình như trong sơn trang có rất ít người gặp được hắn...... Khi đến rất thần bí, khi đi cũng thần bí không kém...... Mỗi lần hắn tới đây, lập tức rất nhiều nơi trong Thanh Nhai sơn trang bị hạn chế, không cho phép người lạ tiến vào......” Nghe vậy, ta đã biết được nam nhân kia vì cái gì phải làm như vậy. Hắn tuy rằng là quý vi thiên tử, cũng không đại biểu cho việc muốn làm gì thì làm. Thời đại này chuyện có người nuôi dưỡng long dương chi hữu cũng hiếm gặp, nếu thế nhân biết được người đứng trên vạn dân như hắn vì muốn chiếm được người mình yêu mà không từ mọi thủ đoạn đê tiện... thì thể diện hoàng đế sẽ mất hết. Hắn làm sao còn có thể được thần dân nghe theo. Huống chi hắn đang ngồi trên vị trí vạn người mơ ước. Vì để bảo trụ ngôi vị hoàng đế, cũng vì để được lòng ái nhân...... Hắn đã dùng biện pháp này để giấu giếm mọi người.

Thường xuyên đến Thanh Nhai sơn trang đương nhiên sẽ khiến mọi người chú ý, thế là hắn dùng thân phận khách nhân...... Để tới gặp người luôn tâm niệm trong lòng. Chính là, Hoàng Thượng ngẫu nhiên một hai lần đến Giang Nam dồi dào xinh đẹp này để du ngoạn nghỉ hè...... Người khác sẽ không nghi ngờ. Tất nhiên, cách không lâu lại gọi Vân vào cung cũng là một chuyện đương nhiên....... Sư huynh đệ nói chuyện ôn lại cảm tình thôi! Nhưng nam nhân này, thực sự là một người giảo hoạt, cường thế, bình tĩnh, tàn nhẫn...... Ta cười khổ...... Hoàn toàn tương phản với ta, cuộc sống cực khổ sớm đã tạo nên cho ta một tính cách yếu đuối, nhát gan, luôn chỉ cầu được yên ổn.

Khi ta bưng cả một bàn đồ ăn đến Vân các thì lại thấy Trần tổng quản từ trong đi ra. Ta bị dọa đến mức nhảy dựng lên, sau liền lập tức cúi người cung kính hướng ông thỉnh an. Hằng ngày ông đều rất ít tới Vân các, hôm nay như thế nào đột nhiên lại đến? Có chuyện gì xảy ra sao? Ông mặt không chút thay đổi nhìn ta, ý bảo ta đi đến trước mặt ông.

“Đây là đồ ăn của chủ tử?” Khi ta tới trước mặt, ông liền nhìn mâm đồ ăn ta bưng trên tay hỏi.

“Đúng vậy.” Ta gật đầu trả lời.

“Không ít a.” Lòng ta áy náy một chút. Đương nhiên không ít, đây là dành cho hai người ăn cơ mà.(=)))

“Chủ tử có hơi khó ăn. Cho nên tiểu nhân chuẩn bị nhiều thức ăn khác nhau, mới có thể làm ngài ấy ăn được nhiều một chút.” Tim đập hỗn loạn, ta nơm nớp lo sợ đáp lời.

“Như vậy a.” Trần tổng quản thông qua câu trả lời của ta.

“Ta vừa mới thấy chủ tử, thần sắc của ngài dường như rất tốt, đang ngồi ở ngoài phòng đọc sách...... Nếu đem việc này nói cho Hoàng Thượng...... Ngài ấy hẳn là sẽ an tâm......” Câu cuối cùng Trần tổng quản nói nhỏ đến mức ta không nghe được. Hết sức chăm chú mới có thể nghe ra chút ít. Trần tổng quản nói như vậy, hẳn là mới vừa bị nam nhân kia gọi đến xem Vân? Hắn, là đích thực lo lắng cho Vân......

“Được rồi, vào đi. Hảo hảo hầu hạ chủ tử.”

“Vâng.”

Dặn dò xong, Trần tổng quản ly khai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.