Nói được thì làm được, ngày hôm sau, y liền đem viên ngọc bội duy nhất mà nương đã giao lại cho mình ra ngoài thôn cầm tạm.(ack)
Y phải kiếm tiền, tuy rằng lão chủ hiệu kia ngó qua liếc lại một lúc sau đó phun ra cái giá còn kém xa hơn so với tưởng tượng của y, nhưng y cũng chỉ có thể nhận lấy số ngân lượng ít ỏi đó.
Cất tiền vào chiếc túi bên hông, y âm thầm thề nhất định phải chuộc lại thứ đó, còn phải nghĩ cách gạt Phong Vang, nếu hắn biết chuyện này, chắc chắn sẽ giận quá mà ngất luôn.(ra anh còn biết)
Sở dĩ y cần tiền, là bởi vì y muốn làm hắn vui, trước đó y nhớ ở thôn trước có một tửu lâu nhỏ phải nhượng lại, địa bàn không tồi giá cũng không đắt, nguyên nhân là người chủ hình như đang rất cần tiền, giá nào cũng nhận.
Vốn nghĩ ngọc bội có thể được giá tốt một chút, đủ để mua lại tửu lâu kia, nhưng hiện tại...... Ai, phải nghĩ cách khác thôi.
Ôm bụng đầy tâm tư đi trên con đường tấp nập biển người, đột nhiên có một đứa trẻ ngã trước mặt y, sau khi kinh ngạc y vội vàng đỡ lấy nó.
Đứa trẻ khoảng chừng hai tuổi, một tiểu khất cái, đôi mắt đen láy sợ hãi len lén nhìn y, chẳng lẽ nó sợ đụng vào y sẽ bị y trách phạt?
Ảm đạm cười, đang định hỏi xem nó có bị gì không, tiểu khất cái lại nhanh như chớp chạy vào trong đám người.
Y cũng không có ấn tượng sâu hay lưu luyến gì chuyện này, toan đi tiếp, đột nhiên có một lão nhân đến gần kéo kéo tay áo y.
“Chàng trai, tiểu quỷ kia vừa móc túi ngươi đó, còn không mau đuổi theo đi.”
Cái gì?! Cả kinh, y vội vàng cúi đầu nhìn lại, quả nhiên, cái túi đã rỗng tuếch.
Không nói hai lời, y vội vàng phóng về hướng mà tiểu khất cái kia vừa biến mất.
Đuổi theo một lát, vẫn chưa tìm thấy thân ảnh của tiểu khất cái, ngẩng đầu nhìn, y lập tức thi triển khinh công bay lên nóc nhà.
Một thân bạch y, dung mạo thoát tục, lúc y nhẹ nhàng đáp chân lên nóc nhà, ai nhìn thấy cũng bất giác thốt ra từ ‘tiên nhân’.
Không để ý đến đám người đang khiếp sợ phía dưới, y dựa theo địa thế cao quan sát bốn phía, rất nhanh đã thấy tiểu khất cái kia đang giống những người khác đứng ở góc đường trợn tròn mắt nhìn y.
Vận khí, chân điểm lên nóc nhà, y vọt đến chỗ tiểu khất cái, bạch y khinh vũ, thật rõ ràng giữa cảnh sắc mùa xuân, bộ dáng hệt như tiên nhân hạ phàm, càng làm người khác phát ra tiếng than sợ hãi.
Y chậm rãi bước đến gần tiểu khất cái, mặt không đổi sắc giơ tay ra: “Đưa nó cho ta.”
Tiểu khất cái vẫn chưa cử động, ngơ ngơ ngác ngác đứng nhìn y, đến lúc y mất kiên nhẫn định lặp lại câu nói vừa nãy, tiểu khất cái đột nhiên quỳ xuống trước mặt y.
“Tiên, tiên nhân.....”
Cái gì? Y nhíu mày, bối rối với hành động đột ngột của tiểu khất cái.
“Ngài là tiên nhân, không gì là không làm được có phải không?” Khuôn mặt nho nhỏ dơ bẩn vừa ngẩng lên đã ngập nước mắt, nó quỳ trước mặt hắn, khẩn cầu nói, “Ngài có thể cứu mẫu thân của con được không, con van cầu ngài, con van cầu ngài, cứu mẫu thân con đi, bà ấy, bà ấy sắp chết rồi!”
Sự tình chuyển biến như thế làm y kinh ngạc, nhìn bộ dáng tiểu khất cái vừa khóc vừa dập đầu với mình, nguyên bản cảm giác chán ghét sinh ra khi bị trộm mất tiền liền tan thành mây khói.
Sau đó y mới biết được, tiểu khất cái bất đắc dĩ phải đi trộm cắp, mẫu thân nó bệnh rất nặng, nhưng lại không có tiền chữa bệnh, mắt thấy mẫu thân ngày càng suy yếu, tiểu khất sinh liều đi trộm tiền người khác.
Đây là ngày đầu tiên nó đi làm việc này, mục tiêu lại là y.
Lúc thấy y thi triển khinh công, tiểu khất cái nghĩ y là người mà mẫu thân khi xưa có kể chuyện lại cho nó, tiên nhân cứu người trong nước sôi lửa bỏng, vì thế đã xuất hiện một màn nước mắt khi nãy.
Nghe xong câu chuyện của tiểu khất cái, y bảo nó dẫn y đến gặp người mẫu thân ấy.
Khi y đứng dựa vào một bên góc tường nhìn thấy mẫu thân của tiểu khất cái chỉ có thể dung thân nhờ vào một mảnh chiếu đắp vá, trong lòng y một trận chua xót, tiền cầm ngọc bội đưa hết cho bọn họ để cứu trị phụ nhân đáng thương kia.
Y bất giác lại nhớ đến mẫu thân của y, từ nhỏ đã bảo bọc y, một người mẫu thân hiền diệu chưa bao giờ lớn tiếng với y.
Nhớ đến song thân đã hy sinh tính mạng để mang cho y tự do.
Để có thể chăm sóc mẫu thân của tiểu khất cái dễ dàng hơn, y thuê một chiếc xe ngựa, mang theo họ về thôn trang nơi y và Phong Vang đang cư ngụ.
Buổi tối Phong Vang từ chỗ làm việc trở về, sau khi nghe y kể lại đầu đuôi câu chuyện xong, không lên tiếng vào trù phòng làm một bữa ăn thật ngon cho hai mẹ con tiểu khất cái.
Hắn không hỏi số tiền kia từ đâu mà có, hình như là chờ y chủ động nói, mà y lại không thể nói là mình đem viên ngọc bội kia đi cầm được, vì thế cũng trầm mặc.
Lát sau, bọn họ đã biết được tên của tiểu khất cái, nghe rất êm tai, Thường Diễm.
Bọn họ nguyên bản xuất thân từ tầng lớp cao tại Giang Tô, lúc Thường Diễm sáu tuổi thì phụ thân lại bị bệnh mà qua đời, để lại một cô nhi một quả phụ đơn thân chống lại cả đại gia tộc, sau đó mẫu thân Thường Diễm ngộ nhân không thục bị người khác lừa đảo chiếm đoạt gia sản, đuổi ra khỏi Thường gia trong tình trạng bị lột sạch tiền của, mấy năm qua vẫn trằn trọc lưu lạc, cuối cùng trú tạm tại trấn nhỏ này.
Không biết có phải là Thường mẫu đã trải qua quá nhiều biến cố hay không, mà chưa đến một năm thân thể vốn lành lặn hiện giờ lại sắp bước chân vào cửa tử.
*************************************
Vân vừa muốn kiếm tiền xong lại đụng phải loại chuyện này......
Chẳng biết có phải y không có duyên với việc kinh doanh không nữa.......
Thôi, lúc lên trời thể nào cũng sẽ có duyên mà, ha ha!
Ta cũng không có duyên với mấy cái kinh doanh nhức đầu đó đâu.
Vốn cũng đã bán........ Nhưng mà cửa tiệm mới mở được một tháng mà đã, ai...... Quên đi, chuyện cũ nhắc lại chỉ càng thêm nặng nề ~~
Một thời mây khói mà thôi ~~ T-T