Trước phòng của Phong Linh tại Đông Hoả cung một hắc y nam tử đang sốt ruột đợi chờ. Hắn đi đi lại lại không biết đã bao lần rồi. Chợt từ xa thấy có người lại gần, hắn vội vã ra xem. Thấy nàng hắn thở phào nhẹ nhõm.
- Nàng mất tích hai ngày làm ta lo chết mất. Sao toàn thân nàng toàn mùi máu thế này? Nàng bị thương ở đâu hả?
Phong Linh môi khẽ động:
- Ta nhớ chàng nhiều. Ta sợ chàng biến mất, chàng rời xa ta mãi mãi...
- Ngốc, Hoả Thiên Đức ta đời đời kiếp kiếp chỉ yêu nàng, mãi mãi không rời xa nàng.
Nói rồi hắn vội bế xốc nàng lên đưa nàng vào phòng.
Ánh nến mờ mờ chiếu sáng.
Hắn ôm nàng đặt lên giường. Tay cởi áo nàng ra.
Phong Linh run rẩy, hắn đây là muốn làm chuyện đó đó với nàng sao? Này, nàng chưa có chuẩn bị gì đâu. Nhưng dẫu sao đời này nàng cũng xác định mình là của hắn. Vậy nên chuyện đó đó cũng phải xảy ra. Chỉ cần hắn vui vẻ, nàng sẽ đáp ứng hắn không điều kiện.
Dẫu sao nàng đâu phải là thiếu nữ ngây ngô không biết quá trình. Nhưng nàng vẫn xấu hổ, mặt đỏ phừng phừng như ai đốt vậy. Nàng thỏ thẻ, như sợ ai đó nghe thấy:
- Chàng chắc chắn sẽ phải làm chuyện đó chứ?
Hoả Thiên Đức cười tà mị, tay hắn vẫn tiếp tục cởi áo khoác ngoài của nàng, nói:
- Ta quyết rồi. Sẽ không sao đâu, nàng yên tâm đi, ta sẽ nhẹ nhàng với nàng. Mà sao má nàng đỏ bừng như vậy?
Nói xong hắn ném xa ngoại y của nàng ra một góc, hắn ghét cái mùi máu của nàng. Hắn không muốn nàng bị thương tổn một chút nào.
Phong Linh cúi đầu im lặng. Nghe nói lần đầu tiên ai cũng đau...
Hoả Thiên Đức hôn nhẹ trán nàng an ủi, hắn tiếp tục thoát trung y của nàng mau chóng. Hắn đang rất sốt ruột đây.
Giờ đây Phong Linh chỉ còn mặc một chiếc yếm hồng và tiết khố thôi. Nàng thấy thân hơi lạnh và xấu hổ vô cùng. Nàng vội nhào lên ôm cổ chàng, ngả đầu vào bờ vai rắn chắc của chàng dụi dụi mấy cái. Nàng lo lắng và có chút chờ mong...
Hoả Thiên Đức đỏ mặt. Nàng thế này là đang dụ dỗ hắn đây... Hắn vội giữ nàng một khoảng cách trước mặt, nuốt nước bọt khàn khàn lên tiếng:
- Linh nhi, nàng ngồi yên cho ta, đừng manh động, cứ để ta là được.
Ngồi hả??? Trong đầu ai đó xuất hiện cảnh tượng không thuần khiết.
Hoả Thiên Đức vội vàng dò xét quanh thân thể nàng, cố gắng xem nàng có thị thương ở đâu không, chỉ thấy trên da thịt nàng những mảng xanh đỏ khiến tim hắn vụn vỡ. Nàng đã gặp phải chuyện khủng khiếp gì?
- Nàng bị thương? Rốt cuộc ai làm nàng bị thương? Đó là kẻ nào, ta phải giết hắn.
Phong Linh ngẩn người, vô thức hỏi:
- Chàng đang kiểm tra ta có bị thương hay không à? Chỉ thế thôi sao?
Hoả Thiên Đức vội ôm nàng vào lòng, ghé sát tai nàng chậm rãi nói:
- Linh nhi nàng thật không thuần khiết a?...Nói cho ta biết đã có chuyện gì xảy ra với nàng?
Phong Linh tựa đầu vào ngực hắn, tay đấm nhè nhẹ vào hắn:
- Ai bảo chàng cởi y phục của ta ra cơ chứ?
Hỏa Thiên Đức hắc hắc sủng nịnh:
- Ai bảo nàng cứ nhất định cởi quần áo ra là phải làm chuyện đó. Ta còn muốn chờ đêm tân hôn của chúng ta nữa cơ.
Phong Linh mím môi. Nàng không thuần khiết đến mức đấy á?
- Nương tử giận vi phu rồi à! Vi phu có Kim Sang dược đây, nàng để ta bôi cho nàng nhá.
Phong Linh mẫn cảm khi bàn tay hắn sờ xoạng toàn thân. Hắn bôi dược cho nàng từ cánh tay trước. Nhìn da thịt nàng tím đỏ hắn xót ruột, động tác càng nhẹ nhàng hơn.
Phong Linh cất giọng kể lể:
- Đức, chàng không biết ngày qua ta gặp phải cái gì đâu?
Hoả Thiên Đức vẫn không ngừng tay.
- Nàng gặp nguy hiểm? Chẳng lẽ là Nghi hoàng hậu sao?
Phong Linh lắc đầu:
- Đó là chuyện may mắn a.
- May mắn? Cái nàng gọi may mắn là sự đau đớn thể xác thế này hả?
Hoả Thiên Đức hơi cao giọng. Đối với hắn bất kì điều gì làm nàng thương tổn đều là thứ xui xẻo.
Phong Linh vội giải thích:
- Chàng nghe ta nói a, ta sau khi trao đổi mua lại cửa hàng của Đoạn Lãng gia chủ thì trở về nhưng nửa đường ta lại bắt gặp phế phủ và nhận chủ nhân của phế phủ ấy là sư phụ. Ngài chỉ còn một tàn hồn nhưng đã đưa tất cả nội lực cùng công pháp vào thân thể ta. Ta đã trải qua quá trình thanh lọc nên mới bầm tím khắp thân thể như thế này.
- Thanh lọc? Thảo nào mà nàng lại nhếch nhác thế này. Khổ cho nàng rồi.
Hoả Thiên Đức gật đầu một cái. Quá trình thanh lọc trải qua vốn không dễ dàng. Chính hắn cũng đã trải qua cảm giác thống khổ cắt da cắt thịt như thế. Hắn càng thương nàng hơn.
- Đức, ta còn một chuyện muốn nói với chàng. Ta mong chàng đừng xa lánh ta. Hãy tin tưởng ta, ta không bao giờ hại chàng cả.
Phong Linh nói dồn dập. Nàng đã coi hắn là người quan trọng nhất của nàng nên nàng muốn giữa hai người không có bất kì bí mật gì, tin tưởng bên nhau. Nhưng nàng sợ hắn biết thân thế của nàng sẽ xa nàng, nàng biết chấp nhận sự thật vốn không hề dễ dàng. Nàng ngập ngừng nói tiếp:
- Thực ra ta không phải là Phong Linh thật sự. Phong Linh kia đã chết rồi, còn ta chỉ là một cô hồn từ một thế giới khác mượn xác hoàn hồn. Ta biết chàng sẽ đau lòng vì nàng ấy, ta xin lỗi chàng.
Hoả Thiên Đức dừng tay lại, trân mắt nhìn người con gái hắn yêu thương nhất. Nàng nói nàng mượn xác hoàn hồn ư? Nàng nói nàng ấy thực chất đã chết? Hắn sợ hãi nhìn nàng. Vậy nàng... Sẽ rời xa hắn sao?
- Linh nhi ta tin nàng, ta yêu nàng yêu con người hiện tại của nàng, vậy nên đừng rời ta mà quay về nơi ấy. Ta sợ hãi.
Phong Linh nước mắt lưng tròng, nhìn hắn ấm áp.
- Ta sẽ bên chàng mãi mãi... Cảm ơn chàng đã tin tưởng ta.
Bên ngoài cửa sổ, một bóng người run rẩy như muốn ngã xuống. Người kia không phải hoàng muội của hắn, hoàng muội của hắn đã chết rồi sao? Đây là lí do mà muội ấy thay đổi sao? Hắn không tin, nguyện không tin. Hắn dời đi bước chân xiêu vẹo khuất dần trong đêm tối...
"Linh nhi của ta, muội đã chết thật tốt, ta phải làm sao mới chấp nhận thế nhân kia đây? Tự bao giờ ta đã quan tâm nàng ta hơn sinh mạng của mình rồi. Tại sao khi nàng ta nói nàng ta không phải muội ta lại có chút gì đó hy vọng... Ha ha... Muội thật tốt, muội sợ ta cô đơn nên mới gửi một linh hồn xa lạ đến an ủi ta sao? Ta phải làm sao đây? Linh nhi, Linh nhi, ta phải làm sao đây?..."
Tí tách, nước mắt Phong Ngọc Dũng rơi xuống, ướt đẫm vạt áo... Hắn không cam lòng.