Hôm nay cũng như mọi hôm, hắn vào rừng đốn củi để bán bỗng nghe thấy tiếng cây đổ rầm rầm. Hắn lấy làm tò mò lắm. Mới sáng sớm ai lại đến đây chứ? Vả lại tiếng động kia không hề nhỏ, đó mang sức mạnh to lớn đến thế nào. Hắn tuy có học qua võ công nhưng khi gặp cường địch cũng không đỡ nổi một chiêu. Nhưng hắn lại không kìm nổi sự hiếu kì của mình, thế là hắn đi theo âm thanh kia.
Dọc đường hắn lại bất ngờ một phen. Quả là có người ở trong rừng. Và hai người, một nam tử hắc y và một nữ tử bạch y, đi lướt qua hắn. Dung mạo của họ tựa thiên tiên trên trời, họ là đôi quyến lữ đẹp nhất hắn đã từng gặp. Nam tử hắc y kia đỡ lấy nữ tử kia, ánh mắt hắn thật dịu dàng, nhưng hắn biết người đó không phải kẻ dễ chọc. Hắn cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo, nguy hiểm từ hắn. Còn nữ tử kia có vẻ đẹp thanh tú, không phải là sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành nhưng nàng toát ra khí chất thanh cao, thoát trần khiến hắn không tự chủ nhìn nàng lâu hơn một chút.
Hôm nay quả đúng là ngày may mắn của hắn mà. Hai người kia chắc chắn có thân phận cao quý mà hắn đời này không bao giờ có cơ hội gặp mặt lần hai.
Hắn định tâm lại, tiến nhanh hơn về phía tiếng cây đã đổ kia. Thật trùng hợp đó cũng là hướng hai vị thiên tiên vừa qua thì phải.
Bốn cây bạch đàn đổ.
Cây nào cũng bị chặt làm đôi.
Hắn rùng mình. Đôi mắt nghĩ xa xăm.
----------:)-----
Hoả Thiên Đức cùng Phong Linh vừa ly khai khỏi khu rừng, liền đi ngay đến Đoạn Phủ. Đã ba ngày kể từ ngày Phong Linh đến bàn bạc tiền nong rồi, nàng tin rằng Đoạn gia chủ sẽ không bội ước nhưng để lão chờ lâu cũng không phải lẽ. Giờ đây nàng đứng trước Đoạn Phủ giật mình, cười khổ:
- Aiz... Chúng ta lại mất công đến đây rồi.
Hoả Thiên Đức cười hỏi lại nàng. Vẻ mặt lúc này của nàng rất đáng yêu, hắn chỉ muốn cắn cái môi anh đào đỏ mọng kia một cái, thoả mãn.
- Nàng có vấn đề gì sao?
Phong Ling gật đầu, lại thở dài lần hai:
- Giờ chúng ta phải về hoàng cung thu xếp tiền đã. Ta quên không mang theo.
Hoả Thiên Đức ghé tai nàng, hắc hắc vô lại cười:
- Vi phu nàng thiếu gì tiền a, nàng muốn bao nhiêu?
Phong Linh giơ bàn tay lên.
- Nàng muốn 50 đồng?
Nghe Hoả Thiên Đức nói nàng lảo đảo suýt ngã. Năm mươi đồng chẳng lẽ nàng không có nổi hả. Chỉ riêng bộ trang phục của nàng thôi đã gấp mấy chục lần số tiền đó rồi.
- Chàng sao lại nghĩ ta nghèo đến thế? 50 đồng? Này 5 ngân tệ ta còn có.
Hoả Thiên Đức thấy thế chọc nàng:
- Thôi được rồi nàng cần 5 tỷ ngân tệ thì để vi phu đem mình đi bán.
Phong Linh bị hắn chọc cười ha ha...
- Thái tử Hoả Thánh, điện hạ mà đi bán thân thì thái tử phi tương lai sẽ không thích đâu.
Hoả Thiên Đức vuốt tóc nàng, hưởng thụ làn tóc mềm mại và hương thơm nhàn nhạt của nàng, lơ đãng hỏi:
- Thái tử phi tương lai à, nàng có tiền sao không thích.
Phong Linh ôm tay hắn, kiên quyết nói:
- Đời này ta đã nhận định chàng là của ta. Chàng muốn bỏ ta mà đi? Đừng có mơ... Ta sẽ không để bất kì kẻ nào cướp chàng đi đâu, Hoả Thiên Đức chàng nhớ kĩ đấy.
Hai người đang mải ân ái nói chuyện bỗng nghe thấy tiếng cửa Đoạn Phủ mở ra. Sau đó là thân ảnh của của Đoạn Lãng đi gần tới.
Đoạn Lãng gia chủ từ ngày hôm đó luôn mong ngóng Hoàng tiểu thư đến. Lão muốn nàng chiếu cố con trai hắn khi lão đem bán sản nghiệp cho nàng. Lãnh nhi của lão nay đã khỏi bệnh hoàn toàn rồi, thuốc của Hoàng cô nương đúng là rất tốt. Lão chỉ cần con trai lão không bị sao là tốt rồi nên lão thực lòng cảm kích công ơn của nàng.
- Hoàng tiểu thư, người đã đến rồi, xin mời người vào trong. Còn người này...
- Hắn chỉ là tên cận vệ của ta thôi.
Phong Linh gượng cười. Nàng còn chưa chuẩn bị tiền mang theo đâu, nếu bàn về chuyện buôn bán bây giờ chắc ngại ngùng lắm. Nhưng nàng vẫn đi theo lão vào đại sảnh.
- Thảo dân tham kiến Thái tử Hoả Thánh.
Hoả Thiên Đức khẽ nhếch môi, tự tìm cho mình một chỗ ngồi, rồi đáp lại:
- Đoạn gia chủ cũng là người tinh tế.
- Điện hạ quá khen rồi.
Hắn đời này còn lạ gì gian thương nữa đâu. Có thể ở Hoả Thánh không ai không biết tới dung mạo của hắn nhưng nơi này là Phong Thần, người biết hình dáng thật của hắn quả ít ỏi. Vậy mà Đoạn Lãng dễ dàng nhận ra, tâm tư lão đủ thâm trầm, đủ thủ đoạn trong làm ăn. Hoả Thiên Đức phất tay ra hiệu miễn lễ rồi hướng Phong Linh gọi:
- Nàng còn đứng đấy làm gì, lại đây.
Phong Linh im lặng tiến tới ngồi ghế bên cạnh hắn. Đoạn gia chủ vội sai người đi báo tin.
Lúc này Đoạn Lãnh- con trai của Đoạn gia chủ nghe tin tức nàng tới bái phỏng lòng rộn ràng vui sướng. Hắn vội vàng sai người chuẩn bị quần áo để đi tới nói chuyện với nàng.
Đến nơi hắn sững người. Bên nàng giờ đây còn một nam tử khác. Hắn cúi mặt xuống nghĩ mông lung.
- Công tử, chúng ta có vào không.
Đoạn Lãnh gật đầu:
- Ngươi lui ra đi.
- Vâng, thưa công tử.
Nô tỳ kia vừa lui ra, hắn nhẹ nhàng bước vào.
Đoạn Lãng nhìn thấy con trai bước đến lo lắng hỏi:
- Lãnh nhi, sao con không điều dưỡng mà đến đây.
Đoạn Lãnh xua tay từ chối:
- Phụ thân con không sao đâu, con nghe nói Hoàng tiểu thư đến nên muốn bái phỏng. Hoàng tiểu thư, đa tạ ơn cứu mạng.
Nói rồi hắn nhìn về phía nàng. Phong Linh chỉ nhàn nhạt đáp lại:
- Đoạn công tử ngươi không nên cảm tạ ta đâu. Xét cho cùng ta cứu ngươi cũng là vụ lợi, người ngươi nên cảm ơn nhất chính là phụ mẫu ngươi. Họ đã rất vả để ngươi được sống đấy.
Đoạn Lãng thoáng đỏ mặt. Hắn gật đầu lia lịa, xấu hổ nói:
- Hoàng tiểu thư nói chí phải. Vậy vị công tử này là...
Lần này Phong Linh chưa kịp đáp lại, Hoả Thiên Đức đã kịp lên tiếng. Dù gì thì phụ thân hắn biết thân phận của hắn thì sao hắn không biết chứ. Vả lại hắn (HTĐ) rất khó chịu khi nhìn thấy ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào nàng. Linh nhi là của hắn. Không cho phép hắn ta có tơ tưởng đến nàng. “ Linh nhi nàng thật có nhiều hoa đào a“.
- Ta là hôn phu của nàng.
Bên này Đoạn gia chủ vội vàng ý thức sự vô lễ của nhi tử, thường ngày lão chiều con nên giờ quên nhắc cho hắn biết thân phận của người kia. Ây, nếu người kia tức giận không khéo đầu nhà họ cũng bay ngay.
- Lãnh nhi đó là thái tử Hoả Thánh Quốc, mau hành lễ.
Đoạn Lãnh ngây người, nàng đã có hôn phu, người đó lại có quyền thế kinh khủng như vậy. Hắn lấy gì đấu với người kia để bên nàng đây... Lòng hắn âm ẩm đau xót.
- Tham kiến thái tử Hoả Thánh, xin người thứ lỗi cho sự chậm trễ của ta.
Hoả Thiên Đức đắc ý nhếch môi cười. Loại bỏ hoa đào này của nàng cũng dễ lắm. Hắn mò sang tay nàng thể hiện quyền chiếm hữu.
- Miễn lễ đi, hôm nay ta đến đây là tuyệt mật, các ngươi rõ cả chứ.
- Đã rõ ràng.
Phong Linh bỗng nhiên nghĩ tới chuyện tiền nong kia, nàng nhìn Đoạn Lãng cất giọng:
- Đoạn gia chủ hôm nay ta không mang tiền đủ đến đây, nay ta có đem một hồ lô đan dược thượng phẩm gồm 200 viên Tăng Khí đan, để thay 5 triệu ngân tệ, được không?
Đoạn gia chủ hơi run rẩy. 200 viên Tăng Khí đan và Kim Sang đan mà đem bán đi là cả một gia tài khổng lồ. Một viên thôi đã hiếm có khó tìm lắm rồi chứ đừng nói là 200 viên. Lão không biết đó là thành quả bao đêm tập luyện nâng cấp phẩm chất đan dược thất bạo của nàng. Nàng muốn điều chế tiên phẩm, nhưng kết quả thất bại hoàn toàn. Thành ra tiền nàng có thì ít đi mà đan dược lại tăng lên đáng kể. Hôm nay nàng muốn đem vào dâng lên phụ hoàng dùng dần nhưng xảy ra chuyện như thế, nàng chưa kịp đưa. Giờ chuyện nàng lại dùng thế này vậy.
- Hoàng tiểu thư dược liệu quý giá như vậy, ngươi nên để mà dùng, ta không dám nhận lấy, ngươi chỉ đưa ta 5 triệu ngân tệ thôi.
Phong Linh tiến lại gần lão dúi vào tay lão, rất dõng dạc đáp:
- Đoạn gia chủ cứ cầm lấy, ta cũng không ở đây nhiều. Sau này phải nhờ ngài quản lí giúp ta. Đây là chút lòng thành của ta. Chỉ là ta muốn đổi tên chuỗi hàng của ngươi thành Ngọc Huyền thương hội, mong Đoạn gia chủ nhắc nhở mọi người trong cửa hàng giúp ta.
Bây giờ nàng còn có rất nhiều chuyện để làm đây.