Phong Hỏa Kì Duyên

Chương 66: Chương 66




Đùng đùng...

Thanh trường thương của Vân Phi đâm thẳng nhằm trái tim Phong Linh hướng tới, mang sát khí nồng đượm.

- Hoàng Trúc Linh có bản lãnh gì mang hết ra đây đi. Thiên Thương bạo triển.

Một cỗ khí tức tập trung tại đầu thanh trường thương. Không hổ là Tam trưởng lão của Vân Phi Long, thực lực không hề tầm thường chút nào. Nàng ta đã luyện thành công thương pháp khí, dùng nội lực tích tụ vào trường thương để triển khai công pháp. Phong Linh đồng tử hơi co lại, vội nhanh chóng né tránh. Vạt áo bị thương kia cắt rất gọn gàng bay ra ngoài. Nếu bị trúng chiêu Phong Linh nàng chết không còn nghi ngờ. Nhưng muốn giết nàng chỉ trong vòng một chiêu là điều không thể đi.

- Vân Phi tam trưởng lão, ta thực không hiểu vì sao ngươi căm phẫn ta như vậy?

Vân Phi trừng mắt nhìn Phong Linh, nàng thực muốn giết chết nàng. Nàng ta chết thì gia tộc nàng sẽ bình an, nếu không nếu nàng được ba vị trưởng lão còn lại chấp nhận thì rất có khả năng liên kết với Phong Ngọc Dũng. Chuyện này một khi xảy ra sẽ trầm trọng như thế nào.

- Ngươi không phải nói nhiều. Chịu chết đi. Thiên thương bạo triển...

Lại một chiêu nữa hướng đến.

Phong Linh lần này không né cũng không tránh làm gì, tay nắm lấy Vân Trường Kiếm xông lên chặn trường thương.

- Ngươi quả vô lí. Vân Phi Long kiếm pháp chiêu thứ ba: Cô sát tiên phong, phá cho ta...

Keng... Keng...

Đùng... Đùng...

Hai nguồn nội lực chạm vào nhau nổ tung. Hai người bị áp chế lùi lại ra sau chục bước.

Mọi người sửng sốt. Nàng ta cư nhiên thành thục chiêu thứ ba trong Vân Phi Long kiếm pháp do chính tay cố môn chủ Vân Trầm Kiếm tạo ra. Vậy là chính là đệ tử truyền thừa của ngài sao? Hoàng Trúc Linh, chắc chắn sẽ là môn chủ đời tiếp theo của bọn hắn. Tự nhiên nhảy ra một tân môn chủ khiến môn đồ Vân Phi Long đứng người nhìn, không dám ra tay tiếp trợ bất cứ người nào.

- Khá lắm... Khá lắm... Hoàng Trúc Linh ta quả có chút coi thường ngươi. Không sao một đời thiên tài thiệt mạng dưới tay ta quả xứng đáng.

Phong Linh đỡ mặt nạ trên mặt đang có nguy cơ rơi xuống vì chấn động nội lực vừa rồi. Nàng híp mắt nhìn người kia... Vân Phi... Vân Phi... Nghi Phi Phi... Có liên quan gì không? Vừa rồi sao nàng nghe thấy giọng Nghi Phi Phi ở đây... Không thể sai được... Chẳng lẽ...

- Nghi Phi Phi ngươi cũng giỏi lắm...

Vân Phi chững lại, thâm trầm nhìn nữ tử kia. Nàng ta biết nàng sao? Ngay cả mấy vị trưởng lão khác còn không nhận ra nàng, nàng ta sao có thể? Nhưng Vân Phi tính sai một bước. Hoàng Trúc Linh là ai cơ chứ, nàng không phải là đồ đệ của Bắc Diệu Sơn hay sao? Chút dịch dung trên mặt Vân Phi há không nhận ra được. Tất nhiên Vân Phi trối chết không nhận, bà ta cười to, trong giọng cười có gì đó lạnh đến cực điểm.

- Ha ha ha, Hoàng Trúc Linh ngươi gọi ta là gì hả? Nghi Phi Phi giờ đang bị nhốt trong đại lao, ngươi có vấn đề nặng hả?

Phong Linh thản nhiên đáp:

- Đúng hay không lòng ngươi còn không rõ. Hừ ngươi đã muốn đấu ta lại càng muốn lột mặt nạ của ngươi ra. Phi Long Tại Thiên...

Vân Phi cũng là một tay lão luyện, hơi lay động thân hình, né nguồn lực mạnh mẽ lao tới và nhanh chóng thi triển chiêu thức.

- Trường thương diệt vong... Hoàng Trúc Linh chết đi...

Cát bụi bay tứ phía, trận đấu kia vẫn tiếp tục khiến người ngoài xem không khỏi rùng mình, chiêu nào chiêu nấy cũng muốn dồn kẻ kia vào tử lộ. Đặc biệt là chiêu thức của Vân Phi Long kiếm pháp một thời được ca tụng là Diêm vương đoạt mệnh. Uy lực kia tuy xa xa không bằng Vân Trầm Kiếm nhưng nàng có bao tuổi? Để nàng phát triển hết rất có khả năng nàng sẽ thành một Kiếm huyết vương.

Vân Nhu Yến nắm chặt tay, cố gắng theo dõi sư phụ hành động, lòng run sợ:

- Sư phụ, người nhất định không thể có chuyện gì đó.

Vân Bộ Thiên nhân cơ hội song nhân tranh đấu đến gần Yến Tử của hắn, toan cắp nàng đi.

- Yến Tử, đi với cha nào.

Nhu Yến lắc đầu:

- Con muốn ở cùng sư phụ, sư phụ dạy con võ công và chữa bệnh cho con.

- Nàng chữa bệnh cho con?

Vân Bộ Thiên nhướn mày không tin tưởng, theo lời Vân Phi thì người này là kẻ quỷ kế đa đoan, rất độc ác, ra tay tàn nhẫn như vậy lại chữa cho Yến Tử? Thực mâu thuẫn. Nghĩ đi cũng phải nghĩ lại nàng giờ đây cũng là đệ tử truyền thừa của cố môn chủ, sau là môn chủ tương lai, sẽ là chủ tử của hắn sẽ không có ác ý với Yến Tử đâu nhỉ?

Trận chiến trước mắt càng khiến hắn phân vân hơn. Nếu vậy sao nàng lại hạ sát Vân Phi. Phải nói địa vị trong Vân Phi Long, Vân Phi là Tam trưởng lão có uy lực hơn Yến Tử trăm ngàn lần... Muốn giao hảo sao lại mang sát cơ giết Vân Phi?

Phong Linh không hề biết lòng Bộ Thiên đang hỗn độn mất phương hướng vì nàng. Nàng lật tay cầm lọ giải dịch dung, mau chóng kết thúc trò mèo vờn chuột, tiếp cận Vân Phi, hất mạnh lên mặt nàng ta.

- Ngươi tưởng là chút nước vớ vẩn kia có thể đánh bại ta ư? Ha ha vọng tưởng... Để ta xem bộ dạng ngươi thế nào...

Cùng lúc dịch dung giải dược hất chính xác lên mặt bà ta, thì mặt nạ của Phong Linh cũng bị văng xa.

Hai người hoảng hồn nhìn nhau, lui xa, phòng thủ.

- Ngươi.

- Phải ta không có chết. Phong Linh ta không có chết. Nghi Phi Phi... Ván này chúng ta coi là hoà...

Vân Phi choáng váng, thân hình hơi lảo đảo, nhìn người trước mặt mắt đỏ lên. Phong Linh, nhi nữ của nàng ta, kẻ mà nàng tưởng giết chết, giờ đứng trân trân nhìn nàng. Cái khuôn mặt khuynh thành tuyệt sắc kia lại càng khiến nàng nổi sát tâm mạnh mẽ.

- Thuỷ Hy, Thuỷ Hy, ta giết chết ngươi...

Phong Linh cùng cực căm phẫn, bội phần tức giận.

- Ngươi có quyền gì mà muốn hô to gọi nhỏ tên mẫu hậu ta... Ngươi hôm nay phải chết đền mạng cho mẫu hậu ta... Phi Long Tại thiên, Sát Vị Quy Thiên, Cô sát tiên phong...

Ba đạo khí tức kinh hoàng phóng đến bao phủ Vân Phi vào trong. Lúc này ba chiêu thực hiện viên mãn nhất. Cho dù không giết chết được Nghi Phi Phi nhưng cũng đủ để nàng ta thừa sống thiếu chết.

Vân Phi điên cuồng rồi. Nàng ta không muốn phòng vệ nữa mà mạnh mẽ đốt cháy sinh mạng quyết chiêu chủ chốt cuối cùng.

- Ta chết ngươi cũng phải theo ta... Thuỷ Hy, Phong Linh... Tất cả chết hết đi... Thiên Thương diệt vong...

Mọi thứ diễn ra chỉ trong nháy mắt. Đạo công kích bắn thẳng vào người Phong Linh, bắn nàng bay xa cả chục mét. Cả người đẫm máu. Ba người Hoa, Tuyết, Nguyệt hoảng sợ phi thân đỡ nàng.

- Phu nhân... Phu nhân

- Sư phụ.

Nhu Yến gào thét.

- Cha buông con ra, sư phụ, hu hu cha buông con ra... Sư phụ bị thương nặng mà... Huhu

Vân Bộ Thiên nhíu mày, đánh ngất Nhu Yến, ôm nàng đi.

- Sư tỷ... Ngươi đừng có chết...

Một mảnh kinh hoàng. Không ai có thể ngờ tới chuyện hai người kia định đồng quy vu tận cả. Một người là tương lai môn chủ, một người là tam trưởng lão hấp hối trong vũng máu... Đáng sợ...

Lúc cản lại thì không kịp rồi...

- Mặc Hiên, Vân Phi thế nào rồi...

Vân Bộ Thiên xót xa hỏi.

- Chết rồi... Tương lai môn chủ cái chó má gì chứ... Tại sao lại có thể giết chết người mình chứ... Sư tỷ ta chết không nhắm mắt...

- Ngươi chẳng lẽ không nhìn ra họ vốn đã có thù địch sao? Nghi Phi Phi ngươi biết là ai không? Là hoàng hậu Phong Thần. Vân Phi đã lừa chúng ta từng ấy năm... Ta có thể lờ mờ đoán được vì sao bất cứ môn đồ nào dưới trướng nàng thường xuyên làm nhiệm vụ trong hoàng cung rồi. Ta cứ nghĩ rằng đấy là nàng muốn mở rộng buôn bán , biến Phi Long thương hội là Thương hội quốc gia... Cuối cùng là phục vụ cho mưu đồ hoàng cung của nàng. Mặc Hiên ngươi thấy thế nào?

-...

- Phong Linh là đại công chúa nhưng nàng cũng là môn đồ của cố môn chủ, ta không biết sau này nàng có thủ tiêu chúng ta hay không nhưng ơn cứu mạng của môn chủ Vân Trầm Kiếm ta muốn trả lại cho ngài lần này.

- Ngươi...

Hắn nói xong trầm mặc, hướng bên kia nơi ba người Thanh Hoa, Thanh Tuyết và Thanh Nguyệt đang vội vã bảo vệ tâm mạch cho Phong Linh. Hắn trầm ổn bước đến nhíu mày nhìn nữ tử trong vũng máu kia liền lấy ra một viên đan dược đưa cho ba người kia:

- Đây là Bảo Tâm Đan. Cho chủ tử ngươi ăn sẽ bảo vệ tâm mạch của nàng. Còn phần nàng có sống được không là do phúc khí của nàng. Nếu nàng tỉnh dậy thì bảo nàng: Vân Phi Long đại trưởng lão Vân Bộ Thiên cùng môn đồ ra mắt Tân Nhậm môn chủ.

Dù sao đó cũng là đồ đệ của ngài. Nếu ngài biết hắn trơ mắt nhìn đồ đệ của mình chết đi ngài sẽ đau buồn lắm. Huống chi là nàng cũng đã nhận nhi nữ của hắn làm đệ tử.

Việc tương lai hãy cứ để diễn ra tự nhiên đi. Chỉ là hôm nay không làm thẹn với bản thân là được rồi...

Vân Bộ Thiên ôm con gái bước đi, hạ lệnh:

- Rút lui. Từ giờ khắc này Hoàng Trúc Linh chính là Tân môn chủ của chúng ta, rõ chưa?

- Rõ.

----------------:)------

Ở một góc nào đó gần đấy, một thiếu nữ ôm chặt miệng, khóc không thành lời nhìn chăm chăm vào vũng máu nơi người ấy ngã xuống. Thân xác cư nhiên không toàn vẹn... Đôi chân nàng mền nhũn ngã xuống. Đôi mắt hằn đỏ nổi gân hận thù...

" Phong Linh... Phong Linh... Ngươi đáng hận... Ngươi đáng hận... Aaaaaaaa.... Mẫu hậu, con sẽ báo thù cho người... Nhất định sẽ xẻ từng miếng thịt của nàng ta.... Nhất định như vậy."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.