Lão phu nhân vừa nhìn thấy sắc mặt không tốt của Vân thị, trong lòng có chút không vui, đã biết chuyện mà đến lại còn mang theo vẻ mặt lạnh lùng như thế là muốn làm gì?
“Hồi mẫu thân, lần trước con dâu cùng tiểu Hạ sang phủ Thứ sử, Lưu phu nhân có tặng cho hai xấp vải màu sắc giống hệt nhau. Nhưng vừa rồi, con dâu vào khố phòng thì thấy chỉ còn lại một xấp. Trong lòng khó xử, đến xin nhận lỗi với mẫu thân.”
Lão phu nhân nhìn chất liệu vải phía trước, có chút hoa mắt, nhìn kỹ, đúng là phù quang cẩm!*
Đây là loại vải thượng đẳng hiếm có, so với nguyệt hoa tam thiểm* còn quý giá hơn mấy lần, không ngờ trong Lô phủ bọn họ lại có thứ này.
(*) Phù quang cẩm và nguyệt hoa tam thiểm là tên hai loại gấm.
“Cái này là Lưu phu nhân tặng?”
“Thưa mẫu thân, đúng ạ! Bởi vì Lưu tiểu thư và Tiểu Hạ rất hợp nhau. Tiểu Hạ có nói tháng sau là sinh nhật con dâu, muốn Lưu phu nhân và Lưu tiểu thư qua tham dự. Đúng lúc, nhà mẹ đẻ Lưu phu nhân có gửi tới mấy xấp vải. Lưu phu nhân lập tức đưa cho Tiểu Hạ hai xấp, hơn nữa còn nói hôm sinh nhật con dâu, tiểu Hạ nhất định phải mặc váy phù quang cẩm. Hai xấp vải đều màu tím, còn Lưu tiểu thư hôm đó sẽ mặc váy màu hồng tới. Hai đứa nhỏ đã ước định với nhau như vậy trước mặt con và Lưu phu nhân. Bây giờ?”
Vân thị khó xử nhìn xấp vải gấm trước mặt. Hai xấp giờ chỉ còn một, phải làm sao đây?
Cho dù làm được, cũng không thể may thành một bộ y phục hoàn chỉnh.
Lưu phu nhân phủ Thứ sử đã nói rõ là tặng cho Thiển Hạ. Bây giờ, lại thiếu mất một nửa. Chuyện này là sao?
Lão phu nhân nghe Vân thị nói xong, biết chuyện này không thể phớt lờ, cau mày đứng dậy, “Lập tức cho người đi điều tra, nhìn xem rốt cuộc là ai dám lớn mật động vào xấp vải quý báu như thế này.”
“Dạ, lão phu nhân.”
Một khắc sau, Vương ma ma ôm một xấp phù quang cẩm màu tím còn nguyên vẹn đi vào.
“Thưa lão phu nhân, cái này tìm được trong viện của Tam tiểu thư.”
“Tam tiểu thư? Thiển Nhu?” Lão phu nhân thực sự hơi bất ngờ. Đứa bé này luôn là đứa rất nhát gan, sao có thể làm ra loại chuyện như thế này được?
“Mẫu thân, từ trước đến này, Thiển Nhu luôn là đứa bé nhát gan, yếu đuối, liệu có phải có hiểu lầm gì không?” Vân thị cũng lên tiếng bênh vực Thiển Nhu.
Lão phu nhân cũng có chút mơ hồ, hết chuyện này đến chuyện khác, không để cho người ta được yên tĩnh chút nào.
Nhưng liếc mắt thấy Vân thị đang rầu rĩ đứng bên cạnh, lão phu nhân cũng hiểu được phần nào, là do nhi tử của mình quá mức nuông chiều mấy phòng thiếp thất, để cho các nàng dám bò lên đầu đương gia chủ mẫu, nên mới liên tiếp xảy ra nhiều chuyện như thế này.
Không được! Không thể để như thế này được nữa, bây giờ là cơ hội thăng tiến tốt nhất của nhi tử, tuyệt đối không thể để ra sai xót gì được, Nếu để cho người khác biết Lô Thiếu Hoa hắn cưng chiều ái thiếp hơn cả chính thất, chẳng phải sẽ tổn lại đến thanh quan của hắn sao?
Vì vậy, lão phu nhân quyết định, phải xử lý sạch sẽ hậu viện Lô phủ. Không để ý tới Vân thị đứng bên cạnh, đáy mắt lóe lên tia vui mừng.
Vân thị thở phào nhẹ nhõm, xem ra, nữ nhi nói rất đúng, có một số việc, nếu chỉ dựa vào các nàng thì không thể thành được!
Bây giờ, lão phu nhân đã bị khiêu khích, muốn bà ta bình tĩnh lại là rất khó.
Mà sở dĩ, nàng chọn hôm nay để động thủ, cũng là vì không muốn dính líu đến nữ nhi. Mặc dù đã tính toán cẩn thận, nhưng ngộ nhỡ có bị bại lộ thì cũng chỉ có mình mình bị phạt thôi, Thiển Hạ sẽ không phải chịu tội theo.
Từ trước đến nay, thủ đoạn sấm sét của lão phu nhân đều rất lợi hại và dứt khoát.
Toàn bộ quyền hành trong tay Cận thị đều bị thu hồi. Mọi chuyện trong hậu viện đều giao cho Vân thị, chìa khóa khố phòng bất kể lớn nhỏ cũng giao cho Vân thị.
Mặc dù, Vân thị nhận chìa khóa và sổ sách nhưng nàng cũng hiểu, sở dĩ, lão phu nhân yên tâm giao cho nàng bởi vì nàng xuất thân từ gia đình phú thương, từ nhỏ đã làm quen với tiền bạc. Đối với những thứ này, nàng không để vào mắt, đương nhiên cũng sẽ không nổi lên tâm tư khác.
Thứ hai, dù gì mình cũng là phu nhân chính thất của Lô Thiếu Hoa, mình quản lý việc nhà cũng là chuyện hết sức bình thường!
Ba là, dù khố phòng hay nhị môn*, khắp nơi đều là tai mắt của lão phu nhân, bà ta mới là người nắm giữ thực quyền.
(*) Đại môn là cổng chính. Nhị môn là cổng trong, ý chỉ nhà trong hay hậu viện.
Mặc dù, trước đây cũng vẫn là mình quản lý những thứ này nhưng trên thực tế, chìa khóa nhiều chỗ lại giao cho Lô Thiếu Hoa, mà hắn là lão gia đương gia, lại ném cho Cận thị.
Lão phu nhân nhìn Thiển Nhu khóc lóc, dáng vẻ ủy khuất, trong lòng vô cùng buồn bực, vội vàng đuổi nàng về.
Lô Thiển Nhu một mực khẳng định là do Nhị tiểu thư sai người đem đến tiểu viện của nàng, bảo muốn nàng làm cho một bộ xiêm y mới. Hơn nữa, còn không hề khách khí yêu cầu, muốn nàng nhất định phải tự mình may từng đường kim mũi chỉ, không cho phép nhờ người khác giúp đỡ.
Lão phu nhân nghe xong, biết đây là Lô Thiển Tiếu đang cố ý làm khó muội muội.
Mẫu thân mình xuất thân quan gia thì ngon lắm sao? Hay là, Lô Thiếu Hoa ở đằng sau vụng trộm đáp ứng Cận thị điều gì? Nên mẹ con Cận thị mới vênh váo đắc ý như vậy?
Vì trước kia Lô Thiển Tiếu dám tranh đèn lưu ly với Thiển Hạ, cho nên, lão phu nhân đã không vừa ý nàng ta rồi. Đèn là Thiển Hạ hiếu kính mình, tức là đồ của mình. Vậy mà, Lô Thiển Tiếu còn dám tranh giành. Rõ ràng, là nàng ta không coi bà già này ra gì.
Hơn nữa, sau đó, mẹ con Cận thị còn dám ăn tuyết cáp của nàng, trong đầu đã sớm chán ghét mẹ con các nàng. Hôm nay, thấy Lô Thiển Nhu khóc lóc đến đáng thương, dĩ nhiên sẽ thiên thính thiên tin*, mặc cho mẹ con Cận thị có giải thích thế nào, nhất định cũng sẽ không tin dù chỉ một chữ!
(*) Chỉ nghe lời của một phía.
Vân thị trở lại tiểu viện của mình, nhìn sổ sách và chìa khóa, cười khổ một tiếng, “Không ngờ kế sách của nữ nhi lại hiệu nghiệm như vậy! Xem ra, người mẹ này đã nhu nhược quá mức rồi!”