“Sao ngươi lại ở đây?” Thiển Hạ có chút bất ngờ hỏi.
“Vậy Thiển Thiển cho rằng ta nên ở nơi nào?” Mục Lưu Niên không đáp mà hỏi ngược lại.
Thiển Hạ hơi cong môi, miệng còn chưa nói, bụng đã lên tiếng trước. Thiển Hạ nhất thời không biết giấu mặt đi đâu.
Trong con ngươi Mục Lưu Niên lóe lên một tia đau lòng, “Ngươi còn chưa ăn gì sao?”
Thiển Hạ lúng túng lắc đầu.
“Đi thôi, ta đưa ngươi đi ăn cái gì trước. Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”
Sau khi ăn no bảy, tám phần, Thiển Hạ mới hậu tri hậu giác nói, “Ngươi cố ý tới tìm ta?”
“Ừm.” Mục Lưu Niên thấy nàng buông đũa xuống, “Không ăn nữa?”
Thiển Hạ lắc đầu một cái, “Không ăn nữa. Không thể lập tức ăn quá nhiều, nếu không, sẽ đau dạ dày.”
Mục Lưu Niên gật đầu, thực sự có một loại lý thuyết như vậy, “Vậy thì uống chút canh đi, bồi bổ nhiều một chút.” Nói xong, liền tự mình múc cho nàng một chén canh.
Thiển Hạ ngoan ngoãn nhận lấy chén canh hắn đưa tới, cầm thìa múc đưa lên miệng nhỏ uống, vừa uống còn vừa nhìn xem, rốt cuộc hắn đến tìm mình làm gì?
Sau khi ăn xong, Mục Lưu Niên đề nghị đi dạo một chút. Nghĩ đến chuyện hắn sắp phải rời đi, Thiển Hạ gật đầu đồng ý.
“Ngày mai, ta phải xuống núi rồi.”
“Ừm.” Thiển Hạ gật đầu một cái, “Ta đã nghe cậu nói, ông ấy cũng không nán lại được lâu, chuẩn bị hồi kinh rồi. Dù sao, chuyện mẫu thân xuất giá vẫn phải nhờ một tay ông ấy lo liệu.”
“Thiển Thiển, ta đi rồi, ngươi sẽ nhớ ta chứ?”
“?” Thiển Hạ khiêu khiêu mi, chuyện gì đây?
Mục Lưu Niên thấy nàng như vậy, khẽ than, “Thiển Thiển, lần này ta đi, con đường phía trước sợ rằng càng thêm hung hiểm. Ngươi không lo lắng ta không thể sống sót trở lại gặp ngươi một lần nữa sao?”
Thiển Hạ nghĩ cũng phải. Mặc dù, nàng không hiểu tình hình triều cục lắm nhưng cũng biết Thiên gia kiêng kỵ Mục gia. Đặc biệt là mấy năm nay, có thể nói là, càng chèn ép Mục gia được bao nhiêu thì chèn ép bấy nhiêu, chuyện gì có thể bỏ Mục gia sang một bên liền bỏ một bên. Nghe nói, Mục gia bàng chi có mấy người phải từ quan tòng thương. Còn không phải là do Thiên gia không cho bọn họ đường sống sao?
“Vậy lần này ngươi trực tiếp trở về Kinh thành à?”
Mâu quang trong suốt của Mục Lưu Niên nhìn thẳng vào mắt nàng, thấy hình ảnh của mình hiện rõ trong đó, khiến hắn cảm thấy vô cùng cao hứng.
“Ta vốn dự định quay về Trường Bình vương phủ. Nhưng bây giờ ngẫm lại, sợ rằng còn chưa phải lúc. Lực lượng của ta bây giờ còn quá yếu. Mà đối với Mục gia, một khi thoái nhượng là chỉ còn đường chết. Ta không thể để cho Mục gia cứ như vậy kết thúc.”
Thiển Hạ sửng sốt, chuyện nghiêm trọng như vậy sao?
Nhớ lại kiếp trước, hình như vị Mục thế tử này mất sớm, sau đó, một vị thứ tử kế thừa vương vị, tiếp sau đó, hình như là dần dần suy vong.
Nhưng đời này, vị Mục thế tử này không chỉ sống thật tốt mà hình như, mỗi lần tính mạng du quan đều có mình xuất hiện, chẳng lẽ, mình sống lại là để giúp hắn giải tai?
Thiển Hạ cau mày, càng nghĩ càng thấy chuyện này có khả năng rất cao! Nếu không, sao mình lại không lý do sống lại?
Thấy nàng đứng trước mặt mình lại phân tâm, Mục Lưu Niên có chút không vui, đưa tay khẽ búng trán nàng một cái.
Nhưng không nghĩ tới, cảm xúc trơn bóng trên trán khiến đáy lòng hắn sinh ra một loạt cảm xúc tê dại, giống như bị giật vậy, nhất thời có phần kích động, khó có thể bình tĩnh lại.
“Không trở về Trường Bình vương phủ thì ngươi định đi đâu?”
Mục Lưu Niên quay mặt đi chỗ khác, che giấu sự mất tự nhiên của mình, ho khan một tiếng nói, “Ta đi làm chuyện phải làm.”
Thiển Hạ không hiểu, nhưng cũng không tiếp tục gặng hỏi. Nàng hiểu, nếu Mục Lưu Niên không muốn để cho Mục gia biến mất thì nhất định phải tìm được đường lui vạn vô nhất thất cho Mục gia. Giống như cậu bây giờ, mặc dù là một bí thuật sư nhưng trước mặt đại đa số người ngoài, cậu vĩnh viễn chỉ là một thương gia. Mặc dù được Hoàng thượng ban cho một chức quan nhàn tản nhưng cũng vẫn chỉ là một thương hộ xuất thân thấp hèn.
“Độc trong người ngươi đã giải chết chưa?”
“Ừm. Cảm ơn ngươi! Ta nghe hộ vệ nói, độc của ta vừa giải xong, ngươi liền hôn mê bất tỉnh. Ba ngày nay, ta lo muốn chết.”
“Cũng không có gì, chỉ là sức khỏe suy yếu một chút thôi, ngủ một giấc là tốt rồi.” Thiển Hạ lơ đễnh nói.
Đáy mắt Mục Lưu Niên có chút thất vọng, nhưng chỉ chốc lát, trên mặt lại hiện lên thần thái khác thường.
“Thiển Thiển, ngươi có chuyện gì muốn hỏi ta không?”
Thiển Hạ vặn mi, suy nghĩ một chút, chuyện lần trước hắn bị thương ở Duẫn Châu chắc là không được hỏi. Ai biết có dính dáng đến chuyện cơ mật triều đình hay không? Nhưng nghĩ đến chuyện thôi miên hôm trước hắn nói, Thiển Hạ lập tức lên tinh thần.
“Nguyên Sơ, vậy ngươi mau nói cho ta một chút, thôi miên lần trước ngươi nói còn có tâm lý ám thị gì gì đó, là cái gì? Cũng là bí thuật sao?”
Thiển Hạ đang hưng phấn không chú ý tới trong mắt Mục Lưu Niên lóe lên một tia giảo hoạt rồi biến mất. Sau khi kiên nhẫn giải thích cho nàng một phần lại khôn khéo đưa trọng tâm câu chuyện vòng sang vấn đề đọc tâm thuật.
“Thuật đọc tâm? Trên đời tồn tại loại lực lượng như vậy sao?” Hai mắt Thiển Hạ đều tỏa sáng.
Mục Lưu Niên trầm ngâm một lúc mới giải thích, “Cái này rất khó nói. Nhưng ra biết rõ có một loại phương pháp có thể suy đoán hoạt động nội tâm của một người. Cũng gọi là thuật đọc tâm, chỉ có điều, đây cũng không phải là dị năng gì, chỉ là thông qua quan sát ánh mắt của đối phương, nhìn biểu tình, động tác, vân vân…, sau đó suy đoán xem rốt cuộc người này đang nghĩ gì. Đương nhiên, biểu tình hay động tác con người làm ra sẽ không có quá nhiều loại, mà đặt trong mỗi một hoàn cảnh chỉ định đặc biệt sẽ có những giải thích không giống nhau.”
“Thật không? Nghe thật là thần bí! Ngươi có biết không? Có thể dạy ta một chút được không?”
“Ngươi muốn học?” Thanh âm của mỗ nào đó đã bắt đầu có mấy phần đắc ý.
“Ừm! Muốn!” Thiển Hạ trịnh trọng gật đầu, còn không biết mình đang bị người ta tính kế.
“Đáng tiếc, ngày mai, ta phải xuống núi rồi.”
Mục Lưu Niên nói, ánh mắt lại nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười của nàng, thấy đáy mắt nàng đích thực thoáng qua tia thất vọng, lại nói, “Nhưng mà, ta có thể mỗi năm đều dành ra thời gian đến Phù Hà trấn một chuyến, đến lúc đó, ngươi đến Phù Hà trấn tìm ta là được.”
“Thật không?”
Lần này đổi lại là Mục Lưu Niên gật đầu.
“Được, ta đi nói với cậu ngay.”
Nhìn Thiển Hạ vụt đi như một làn khói, Mục Lưu Niên đắc ý nhướng mày, có lần đầu tiên, lần thứ hai rồi lần thứ ba, dĩ nhiên sẽ không quá khó khăn!