Phong Hoa Phu Quân, Cẩm Tú Thê

Chương 12: Chương 12: Tiến dần từng bước?




Thiển Hạ vừa vào phòng, thấy mẫu thân tức giận cũng đoán được đại khái là chuyện gì. Nàng ra ngoài, nháy mắt một cái, hạ nhân vội tiến vào dọn dẹp.

“Mẫu thân, có chuyện gì vậy ạ?”

“Hừ, còn không phải do vị thứ dì của con. Nàng ta ném sạch mặt mũi Vân gia đi rồi.”

“Mẫu thân, sự thật và lời nàng nói trong thư không khớp nhau sao?”

“Không chỉ không khớp mà còn khác nhau một trời một vực. Vân Kính Lệ này thật là không khiến người khác lo lắng không được mà. Năm ấy, mẫu thân vì nàng ta chọn đi chọn lại mãi mới chọn cho nàng ta được một nhà chồng tốt. Vậy mà, nàng ta lại không biết xấu hổ làm ra loại chuyện đồi phong bại tục như thế này.”

“Mẫu thân, người đừng tức giận nữa. Việc gì phải vì một người không liên quan đến mình mà bực tức như vậy?”

“Người không liên quan?” Vân thị sửng sốt. Nói gì thì nói, Vân Kính Lệ vẫn là dì của nàng. Sao đứa nhỏ này lại có thể nói ra một câu khó nghe như vậy?

“Mẫu thân, người nghĩ xem. Nếu dì thực sự làm ra loại chuyện như vậy, ngoại tổ mẫu và cậu có thể tha thứ, dung nạp nàng sao? Cho dù bọn họ bằng lòng, các trưởng lão trong tộc cũng không cho phép dung nàng ta.”

Vân thị ngẫm lại thấy cũng đúng, làm ra loại chuyện sỉ nhục gia tộc như thế này, chắc chắn sẽ bị gạch tên khỏi gia phả, đuổi ra khỏi tộc.

Vân thị không chần chừ nữa, cầm bút viết thư, sau đó sai Thiết Trụ đưa tới Vân gia ở kinh thành. Nữ nhi Vân gia gây ra chuyện lớn như vậy, không thể giấu mọi người được.

“Mẫu thân, bây giờ, dì ở đâu? Chúng ta có nên viết thư trả lời dì không?”

Vân thị lắc đầu một cái, “Sợ là bây giờ nàng ta đã đến Duẫn Châu rồi.”

A, người dì này hành động cũng thật là nhanh nha!

“Mẫu thân, không phải người đã mua một số ruộng đất ở ngoại thành Duẫn Châu sao? Nếu không ngăn được thì sắp xếp cho mẹ con các nàng đến đấy đi ạ?”

“Như vậy có ổn không?”

“Có gì mà không ổn ạ? Dì làm ra loại chuyện mất mặt như vậy. Nếu bây giờ, người cho nàng ta bước vào nhà của thếu doãn Duẫn Châu, ngộ nhỡ lại ảnh hưởng đến con đường thăng quan tiến chức của phụ thân thì sao? Sợ rằng lúc đó, bao nhiêu oán trách, bực bội, phụ thân sẽ đổ hết lên đầu người đấy ạ. Con thấy thu xếp cho hai người đó ở ngoại thành là thỏa đáng nhất.”

Thiển Hạ làm vậy đương nhiên là có tính toán của mình. Mình an bài cho mẹ con các nàng ở ngoại thành. Nhưng người dì xảo quyệt kia chắc chắn vẫn sẽ tìm mọi cách để tiếp cận phụ thân. Như vậy không phải sau này càng có nhiều trò vui để xem sao?

Thiển Hạ khẽ nhếch môi. Nếu không để ý kỹ khó mà phát hiện ra ý cười trong đó.

Hai ngày sau, Thiển Hạ xin xỏ thành công, hai mẹ con cùng đi đến phủ Thứ Sử.

Thiển Hạ chọn hai ngày sau mới đi, bởi vì, nàng còn có dụng ý khác nữa!

Lưu Uyển Đình vốn rất thích Thiển Hạ. Bây giờ, nhìn chữ của nàng, lại càng thêm yêu mến, khâm phục. Mới có mấy tháng mà đã có thể luyện được chữ đẹp như thế này, chứng tỏ nàng đã bỏ ra rất nhiều công sức.

Lưu Uyển Đình đâu biết rằng, ở kiếp trước, Thiển Hạ đã từng khổ luyện thư pháp. Bây giờ lấy ra cho các nàng xem là để giấu đi sự vụng về của mình mà thôi.

Lưu phu nhân để ý thấy vị tiểu thư này rất khác với những vị tiểu thư khác, không hề có ý nịnh nọt Uyển Đình, chỉ đơn thuần là ngưỡng mộ tài hoa của con gái mình. Điều này khiến cho Lưu phu nhân cảm thấy đây mới là cái gọi là khuê mật!

“Thiển Hạ năm nay mười tuổi à?”

“Đúng vậy, mệnh nha đầu này cũng khổ. Nếu là một nhi tử, có lẽ phụ thân nàng sẽ yêu mến hơn, nhưng nàng lại là một nữ nhi. Nói ra không sợ Lưu phu nhân chê cười, nhưng hoàn cảnh của ta ở trong phủ, phu nhân cũng biết rồi. Đứa nhỏ này đi theo ta nên cũng khổ lây.”

Lưu phu nhân hơi gật đầu một cái. Chuyện thiếu doãn Duẫn Châu thiên vị thiếp thất, nàng cũng có nghe qua, mi tâm khẽ động, “Mấy ngày trước có nghe nói, Cận thị trong phủ các ngươi to gan lớn mật, ngay cả lão phu nhân cũng không coi ra gì?”

Vân thị nghe xong, mặt trắng bệch, vội vàng lắc đầu, “Không, không có. Sao nàng dám làm vậy? Cho dù nàng ta có gan này, lão gia cũng không cho phép nàng ta làm bậy.”

Đều là phu nhân quan gia, làm sao lại không hiểu được?

Lưu phu nhân than nhẹ một tiếng, “Ngươi nha! Tính tình quá tốt, bị thiếp thất cưỡi lên đầu lên cổ, ngươi vẫn còn nói tốt cho Lô gia.”

Vân thị hơi gượng cười, nói: “Nếu không thì còn biết làm sao được nữa? Dù có không tốt, cũng vẫn là nhà chồng ta. Ta khổ một chút cũng không sao. Ta chỉ thương Tiểu Hạ. Mới mười tuổi đầu mà nói gì, làm gì cũng phải thận trọng, đâu giống đích nữ của một quý phủ.”

Lưu phu nhân nhìn hai đứa trẻ đang chơi đùa cách đó không xa, “Nữ nhi nhà ngươi là một đứa trẻ có phúc! Ngươi xem, mới mười tuổi mà mặt mũi đã thể hiện rõ khí chất thư hương như vậy. Sau này nhất định sẽ tìm được một phu quân tốt.”

Hai mẹ con ngồi chung một chiếc xe ngựa, từ Lưu phủ trở về.

Thiển Hạ không để ý lắm chuyện mẫu thân và Lưu phu nhân đã nói với nhau những gì. Dù sao thì mấy năm nay, chuyện phụ thân thiên vị thiếp thất đâu phải các quý phụ thượng lưu ở Duẫn Châu thành chưa từng nghe qua? Như vậy cũng thật là tốt!

Chí ít cũng giúp Thiển Hạ rút ngắn được không ít công đoạn cho kế hoạch sau này.

Không cần biết những phu nhân kia là thực sự đồng cảm với mẫu thân hay lấy nàng ra làm trò cười, chỉ cần mọi người đều biết chuyện phụ thân cưng chiều thiếp thất, như vậy, bước tiếp theo đã vô cùng thành công rồi.

Mục đích của Thiển Hạ rất rõ ràng. Đó là giúp mẫu thân hòa ly!

Vừa nghĩ tới chuyện ở kiếp trước, phụ thân cặn bã tính kế mình, lại còn kết hợp với tiện nhân chết tiệt kia mưu hại mẫu thân, nàng lại cảm thấy Lô phủ này thật giống địa ngục.

Vừa mới vào đến cửa, quản gia đã tiến lên đón: “Thưa phu nhân, có một vị phu nhân dẫn theo một tiểu thư, tự xưng là muội muội của ngài đến tìm, bây giờ đang ở hậu viện thỉnh an lão phu nhân ạ.”

“Ở hậu viện? Đã gặp được phụ thân ta chưa?” Thiển Hạ suy nghĩ rất nhanh, ngoài Vân Kính Lệ thì vị kia còn có thể là ai được nữa?

“Bẩm đại tiểu thư, đúng vậy! Lão gia tự mình dẫn người đi ạ.”

Tự mình đưa đi?

Thiển Hạ hơi híp mắt. Xem ra, kiếp này, phụ thân cặn bã của mình vẫn không thoát được cái số bị người khác quyến rũ rồi!

Nhưng phải như vậy mới đúng chứ! Mình chọn ngày hôm nay để ra ngoài, còn không phải vì chuyện này sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.