Phong Hoa Phu Quân, Cẩm Tú Thê

Chương 29: Chương 29: Uy hiếp Vân thị!




“Đại nhân, trong chuyện này chắc chắn có hiểu lầm! Ty chức từ xưa đến nay luôn nghiêm khắc với bản thân, sao có thể làm ra loại chuyện đồi phong bại tục như thế được? Xin đại nhân minh giám!”

Vẻ mặt Lô Thiếu Hoa ngưng trọng, hướng về phía Lưu thứ sử vái thật sau, mặt mày khí thế biểu hiện bị người oan uổng, diễn y như thật.

Tất nhiên, bởi vì hắn thực sự không nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra, cũng không cảm thấy cơ thể không thoải mái, cho nên, hắn tin mình nhất định không làm ra loại chuyện bực này. Cho dù, mình có trúng mị dược cũng không thể nào không phân được đâu là nam đâu là nữ.

Bản thân mình có hứng với nam nhân hay nữ nhân, chẳng lẽ, hắn còn không biết sao? Chuyện hôm nay chắc chắn có người tận lực vu hãm hắn.

Lô Thiếu Hoa vừa nghĩ tới Vân thị đòi hòa ly, lập tức, con ngươi như đao quét về phía Vân thị. Nếu việc xấu hôm nay của mình truyền ra, có lợi nhất chính là chuyện hòa ly của Vân thị, chắc chắn là nàng ta nghĩ cách, cố ý hãm hại mình.

Hơn nữa, vừa rồi nghe ý tứ của quản gia, nam tử từ trong Ngưng Hương viện đi ra, chính là người vốn nên xuất hiện trong viện Vân thị, biểu ca của Cận thị! Tại sao hắn lại xuất hiện trong Ngưng Hương viện? Nếu nói chuyện này không liên quan đến Vân thị, có đánh chết hắn cũng không tin.

“Tiện nhân! Là ngươi, chắc chắn là ngươi tìm người hãm hại ta! Không phải ngươi muốn hòa ly sao? Chỉ vì lúc trước ta nói ngươi mấy câu liền sinh ác niệm! Vân thị, ngươi quả thực là độc ác!”

Lô Thiếu Hoa nói, gân xanh trên trán nổi lên, hắn nói như thật khiến Lưu thứ sử thoáng chần chừ. Dù sao, Lô Thiếu Hoa cũng là thuộc hạ của mình, nếu như chuyện này đúng là bị người hãm hại thì cũng không quá mất mặt.

Nhưng nếu nói chuyện này do vị Vân thị nhu nhược, phóng khoáng này gây nên, hắn cũng không tin.

“Lô Thiếu Hoa, ngươi!” Vân thị vừa nghe, tức đến nói không nên lời, nước mắt càng không ngừng tuôn xuống.

Vu ma ma đứng một bên không nhịn nổi nói, “Lão gia, những lời này của ngài là có ý gì? Ngày thường, ngài khi dễ phu nhân chúng ta thì cũng thôi. Nhưng hôm nay là đúng sinh thần của phu nhân, sao ngài có thể làm vậy? Vừa rồi nô tỳ cho người qua Ngưng Hương viện trông chừng, thấy rõ ràng biểu ca của Cận di nương từ bên trong đi ra, sắc mặt đỏ bừng, dáng đi thập phần cổ quái, ngài còn có gì để nói không?”

Lô Thiếu Hoa đang định quát ầm lên, lại thấy Vu ma ma nói, “Lão gia, biểu ca của Cận di nương là người phu nhân của chúng ta mua chuộc được sao? Còn có lúc đó, trước mặt bao người, Cận di nương áo quần chỉnh tề từ trong nhà đi ra. Nếu nói phu nhân chúng ta vu hãm cho ngài, vì sao lúc ấy, Cận di nương không kéo hai người ra? Vì sao không mang ngài ra khỏi đó? Rõ ràng là Cận di nương đã quá quen với chuyện này cho nên mới như vậy!”

Lời nói hợp tình hợp lý, ngay cả Lưu thứ sử cũng phải gật đầu. Nếu đúng là bị người hãm hại sao Cận thị không mau chóng cho người đưa hai người bọn họ đi, chính nàng ta lại còn tránh ra phòng ngoài? Điều này đúng là không thể nào lý giải nổi.

“Ngươi! Lão bà này, ta thấy nhất định là phu nhân ngươi xúi giục ngươi đến hại ta! Ta chưa bao giờ có sở thích nam phong! Rõ ràng là các ngươi cố ý hại ta!”

Vu ma ma nhếch khóe miệng, không hề che giấu vẻ khinh bỉ trong mắt khiến cho Lô Thiếu Hoa tức đến giậm chân.

Lô Thiếu Hoa hắn là ai? Đường đường là thiếu doãn Duẫn Châu! Lúc này, lại bị nô tỳ khinh bỉ, hắn làm sao có thể chịu được?

“Đại nhân, chuyện này chắc chắn có điều mờ ám, xin đại nhân hãy điều tra rõ sự thật, làm chủ cho ty chức!” Trong đầu Lô Thiếu Hoa vẫn còn sót lại một tia trấn tĩnh, biết rõ lúc này phải nhìn thái độ của Lưu thứ sử, cho nên chỉ có thể tạm thời mềm mỏng, nhún nhường.

“Lô thiếu doãn, không phải là bản quan không chịu tin ngươi mà chứng cớ vô cùng xác thực, bản quan không muốn tin cũng không được. Nếu đã như vậy rồi, phu thê ngươi vẫn nên là cùng cách đi!”

“Đại nhân!” Lô Thiếu Hoa căng thẳng, vội vàng hô một tiếng muốn ngăn cản, lại thấy Lưu thứ sử lắc đầu với hắn, trong mắt là thất vọng cùng hiểu rõ.

Lúc này, Lô Thiếu Hoa cực kỳ bực mình, lại không biết làm thế nào. Hắn biết, bây giờ, mình muốn hưu thê là không có khả năng!

Theo quy định tam triều, hắn không thể nào hưu thê. Bởi vì, Vân thị đã cùng hắn chịu tang gia phụ lại cộng thêm chuyện hôm nay, hắn muốn hưu, cũng không thể nào!

“Đại nhân, dân phụ thực sự không muốn ở đây thêm giờ khắc nào nữa. Xin đại nhân làm chủ cho dân phụ, viết hòa thư. Dân phụ cũng không có yêu cầu gì, chỉ đem của hồi môn lúc trước của mình đi thôi.”

Lô Thiếu Hoa vừa nghe cái gì, của hồi môn lúc trước? Hắn chỉ cảm thấy da đầu mình tê rần, hai hàng mồ hôi lạnh bắt đầu tuôn ra.

Bao nhiêu năm qua, hắn xây dựng quan hệ, thăng quan tiến chức đều nhờ vào bạc của Vân thị. Tuy rằng mấy năm nay, thu nhập của mình cũng khá hơn ngày trước nhưng vừa rồi mới xuất ra hai vạn lượng để lôi kéo quan hệ. Nếu bây giờ Vân thị đem cửa hàng hồi môn của nàng đi thì Lô phủ chẳng khác nào một tòa phủ trống.

Lúc này, Lô Thiếu Hoa mới chợt ý thức được tầm quan trọng của Vân thị ở trong phủ. Cuối cùng cũng hiểu, nếu Lô phủ mất Vân thị cũng chính là sụp đổ một nửa.

Hòa ly, Vân thị chỉ lấy hồi môn của mình là chuyện rất bình thường, một lý do để từ chối hắn cũng không có. Nhưng cứ như vậy để nàng khoét rỗng Lô phủ, hắn không cam lòng!

Việc đã đến nước này, phải lấy lý do gì để nàng không thể mang tiền tài đi đây?

“Chậm đã!” Lão phủ nhân đã tỉnh lại, được Vương ma ma dìu vào.

“Lưu đại nhân, chuyện hôm nay vô luận là có người mưu hại hay không, nếu Vân thị đã kiên quyết hòa ly, Lô phủ ta cũng không cứng rắn níu không buông. Vân thị, ngươi muốn đem của hồi môn của ngươi đi, ta cũng không có ý kiến nhưng ngươi đừng quên, trong Lô phủ còn có một Thiển Hạ!”

Ánh mắt lão phu nhân lạnh băng, âm độc, rõ ràng muốn lấy Thiển Hạ mười tuổi ra để uy hiếp Vân thị. Nếu hôm nay nàng không chịu buông của hồi môn, cho dù có hòa ly thành công, cũng sẽ bị người ta nói nàng lòng dạ độc ác, không để ý đến nữ nhi. Nhưng nếu nàng chịu buông tha thì Lô phủ họ tốt xấu gì cũng giữ lại được một núi vàng núi bạc. Đây mới chính là trọng yếu!

Sắc mặt Vân thị không tốt, cơ thể khẽ run rẩy, khó tin nhìn Lô Thiếu Hoa và lão phu nhân. Quả nhiên, bọn họ muốn bắt Thiển Hạ để uy hiếp mình. Không nghĩ tới, một màn này lại bị nữ nhi của mình lường trước!

“Tổ mẫu làm sao vậy? Cháu gái họ Lô cũng không phải họ Vân, cần gì đến của hồi môn của mẫu thân để nuôi cháu? Chẳng lẽ, mẫu thân khăng khăng hòa ly, phụ thân lại muốn tính toán lên người nữ nhi ta?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.