Thanh âm ấy thê lương già nua, song cũng vô cùng cương chính uy nghiêm.
"Cứu… cứu" A Tư Mạc trả lời một cách vô thức, song giọng điệu vẫn mang theo sự vui mừng cùng cầu khẩn. Chỉ có điều, thứ đáp lại hắn, lại là một câu hỏi.
"Lấy lễ đối đãi ta, theo tâm chí của ta, nguyện ý không?"
"Hả?" A Tư Mạc chỉ còn một hơi thoi thóp, kêu rên lên, tâm trí đau đớn của hắn nhất thời không thể xử lý nổi, tột cùng có chuyện gì đang xảy ra.
"Nguyện hay không?" Thanh âm kia cuồn cuộn như sấm động, uy áp như sóng cả lấp đi cơn đau dữ dội đương khủng bố tâm trí A Tư Mạc, khiến đầu óc hắn thanh tỉnh đi chút ít. Nhưng cũng theo đó, trong lòng A Tư Mạc chợt xuất hiện một dự cảm không lành: mình là bị sắp đặt mới thành thế này. Một mảnh tâm thần còn nguyên vẹn trong hắn như gào lên cảnh báo, cũng muốn gào lên mắng cái giọng nói già nua kia, nhưng thần thức hắn đến lúc này lại vỡ ra thêm một mảnh, A Tư Mạc lại ôm đầu kêu thảm.
"Nguyện ý hay không?" Giọng nói kia lần thứ hai vang lên, vừa đấm vừa xoa nhất quyết ép A Tư Mạc hàng phục.
"Không bao giờ!" A Tư Mạc mở miệng mắng to, chút tỉnh táo còn sót lại trong đầu như mái tranh trong cơn bão, có thể bị thổi tung bất cứ lúc nào.
...
"Nguyện hay không?"
"Không… Không bao… giờ." A Tư Mạc ngay cả khí lực để kêu thảm giờ cũng hết, chỉ vô lực rên hừ hừ, từng tiếng thoát ra yếu ớt vô cùng.
...
"Nguyện ý không?"
"Không… bao… giờ!" Tiếng A Tư Mạc hồi đáp vo ve như muỗi, tiếng thở dần nhẹ như tơ. Trong tâm trí giờ đã mịt mờ của hắn, khẽ ánh lên một kí ức.
Hơn bảy năm trước, hắn cùng Tự Nhiên Long đấu vật, kết quả A Tư Mạc bị hạ đến nằm vật ra đất, Tự Nhiên Long nằm thượng lên hắn, hai tay chèn xuống cổ, giận dữ bảo: "Nói rồi, kẻ bị hạ phải nhận người kia làm ca ca, mi phục hay không phục?"
A Tư Mạc vẫn nhớ, bản thân khi đó cũng như giờ, cứng đầu nhất định không đầu hàng, không khuất phục, hét ba chữ kia vào mặt Tự Nhiên Long, khiến y sắc mặt đỏ bừng, vận sức vào tay, hét lớn: "Phục hay không phục?"
Khí quản của A Tư Mạc khi đó bị Tự Nhiên Long bóp chặt, hô hấp dần dần khó khăn, sắc mặt bắt đầu bầm lên, nhưng nhớ lại, hắn khi đó tuổi tuy nhỏ, nhưng rất cứng đầu, nhất nhất chỉ kêu ba chữ “Không bao giờ”. Tự Nhiên Long thì càng lúc càng giận, lực ở tay càng lúc càng lớn, miệng thì cứ lặp đi lặp lại: "Phục hay không phục? Phục hay không phục? Phục hay không phục?!"
Lúc ấy nếu không phải những đứa trẻ khác trong thương đoàn chạy đi kêu người lớn đến, quả thực rất có khả năng A Tư Mạc đã không sống đến ngày hôm nay. Tự Nhiên Long sau một tràng như vậy, cũng vô cùng xấu hổ, liền gọi A Tư Mạc là ca ca. Năm đó cả hai vì non dại, vì tranh cãi, rồi do cái tính quá khích của đôi bên, đều cứ gan lì mãi, mà suýt thành trường đại họa.
...
"Nguyện ý không?"
"Không bao..."
A Tư Mạc mơ hồ, cố gắng giãy dụa lần cuối.
Chết tiệt, Tự Nhiên Long, ca chắc phải đi trước rồi.
...
Thanh âm cương chính uy nghiêm cuối cùng trầm mặc. A Tư Mạc lúc này đã hôn mê, tất cả xung quanh đều tối đen. Trong lúc mê man, hắn không biết đó có phải là ảo giác hay không, thanh âm kia lại mở miệng, không còn uy nghiên, chỉ có tĩnh mịch.
"Lễ đã mất, tâm đã chết, lời thề từng lập..."
Thanh âm tựa hồ càng lúc càng cách xa, chỉ còn lại một A Tư Mạc bất tỉnh nhân sự.
…
Nửa canh giờ sau, đằng sau những cánh rừng thông quật cường trong gió lạnh, lại sau cả những thân cây trọc lá bị bao phủ bởi lớp băng phong không biết đã bao nhiêu năm, rồi qua cả những khu vực hoang vu chưa từng có chút dấu hiệu của sự sống, lại đứng một bóng người.
Bóng người đó, chính là A Tư Mạc, song tình cảnh của hắn, lại thập phần kinh dị cùng khủng bố. Tròng mắt hắn trắng dã, con ngươi đã mất sạch, lòng trắng phủ đầy tơ máu. Toàn thân hắn như một con tôm luộc, đỏ rực như mặt trời hạ sơn, cực kỳ khiếp người. A Tư Mạc nếu còn chút tâm thức nào trong đầu, hẳn hiện tại sẽ cảm giác toàn bộ thân thể như là củi khô bén lửa, bôm bốp thiêu đốt!
A Tư Mạc, là đang trong tình trạng Trúc Cơ!
Luyện Khí Kì đỉnh phong tu giả đến lúc đột phá Trúc Cơ kì, thập nhị chính kinh, thập nhị biệt kinh, thập nhị cân kinh, bát mạch kỳ kinh cùng lạc mạch, tôn lạc, phù lạc chính thức câu thông, hợp lại thành một thể thống nhất hoàn chỉnh, khí huyết cường đại gấp mấy lần bình thường theo đó sản sinh. Chân khí xung kích huyệt đạo, huyết hỏa thiêu đốt gân cốt, đem nội thể của tu giả đánh tan ra hết mức, rồi lại thiêu đốt trừ hết tạp chất tiên thiên hậu thiên tích trữ, cuối cùng là cấu trúc lại một cơ thể mới cường bạo hơn, cứng cáp hơn; ấy chính là Trúc Cơ vậy.
Tu giả càng trẻ, cơ thể còn chưa phát triển hết, chưa thành khung cố định, tạp chất hậu thiên tích trữ trong nội thể chưa nhiều, càng dễ dàng tái cấu trúc cơ thể hơn, ngồi chơi mà ăn thật, ít cảm thấy đau đớn hơn mà hiệu quả thu được cũng lớn hơn rõ rệt. Đây âu cũng là lý do tu giả càng sớm bắt đầu tu luyện càng tốt.
A Tư Mạc hiện tại như cái xác không hồn, nếu không phải khí huyết còn đang vận hành mạnh mẽ thì thực không khác gì người chết. Cũng đáng tiếc, không biết nếu nhìn thấy khung cảnh xung quanh, hắn sẽ phản ứng thế nào?
Đỉnh thác Thập Lục Thiên Thê thực chất là nơi mười sáu con suối nhỏ hợp lại đổ xuống hàn đầm bên dưới, mà hàn đầm này, cư nhiên là nguồn của sông Thiên Tinh, cũng là huyệt tổ của Mộc Bảo sơn. A Tư Mạc hiện tại cư nhiên lại đứng trên vách đá nhô ra giữa đỉnh thác. Đúng thời điểm đột phá quan trọng cửu tử nhất sinh này, hắn thực sự không thể ở nơi tệ hơn được nữa. Mà điểm kinh người, chưa phải đến đó đã hết.
Khẽ mở hờ lòng bàn tay đang đỏ đến không thể đỏ hơn được nữa, trên ngón tay cái của A Tư Mạc không biết lúc nào đã đeo chiếc Nạp Hư giới năm xưa Chu Tiên Nhi tặng cho hắn. Chỉ thấy Nạp Hư Giới khẽ ánh lên chút ánh sáng lẻ loi, rồi một hạt cây nho nhỏ màu đen yên tĩnh nằm trên tay hắn.
Ly Long Tử.
Là Ly Long Tử đại danh đỉnh đỉnh.
Dù Trúc Cơ là quan tạp đầu tiên, đồng thời cũng là quan tạp quan trọng nhất trên con đường tu chân của mỗi tu giả, song nó tương ứng cũng là quan tạp nguy hiểm nhất. Vạn nhất tu giả khống chế chân khí cùng huyết hỏa không ổn sẽ rất dễ sa vào tình trạng khí huyết lưu động quá nhanh mà hỗn loạn, nhẹ thì phá hoại kinh mạch huyết nhục của thân thể, trở thành phế nhân, nặng thi tẩu hỏa nhập ma, khiến nhục thân tự đốt cháy.
Trúc Cơ đan hỗ trợ tu giả Trúc Cơ đan, theo đó thực chất là đan dược “an toàn” nhất để hỗ trợ Trúc Cơ. Làm từ Hàn Vụ Tử vốn có công dụng hóa giải hỏa độc trong một số hỏa hệ yêu đơn cùng nhiều loại dược thảo tính hàn khác, Trúc Cơ đơn còn có công hiệu át chế khí huyết tu sĩ lưu động quá nhanh. Khi đột phá lên Trúc Cơ kì, ăn vào Trúc Cơ đan, thì sẽ càng đảm bảo khả năng thành công. Song “an toàn” nhất không phải là tốt nhất, Trúc Cơ đan ăn vào át chế mất lực lượng cường đại của chân khí cùng huyết hỏa xung kích, ngược lại khiến cho khi trúc cơ không thể phá nhỏ tối đa nhiều bộ phận trên cơ thể cùng tận thiêu tạp chất trong chúng, cơ thể mới sau trúc cơ theo đó không thể tốt bằng người trúc cơ không phục dụng đan dược, con đường tu luyện sau này cũng khắc khổ hơn đáng kể.
Tân Sinh đan lại là một loại khác, tác dụng chính của nó là giúp thủ hộ thần thức tu giả một phần, quá trình Trúc Cơ tuy nguy hiểm hơn, song tu giả ít chịu ảnh hưởng bởi đau đớn đi một chút, nếu có được khẩu quyết tâm pháp có diễn giải chi tiết thuật tái cấu trúc cơ thể, liền có thể khống chế chân khí cùng huyết hỏa theo ý muốn, sử dụng hai loại lực lượng để có được cơ thể hoàn mĩ hơn.
Chỉ có điều Tân Sinh đan so với Trúc Cơ đan thì khó luyện chế được hơn nhiều, dược liệu phối chế cũng đắt hơn mấy lần, tu giả bình thường không thể nào có được. Hơn nữa, tu giả bình thường khẩu quyết tâm pháp rất tệ, không thể so sánh với Chung Nhật Thượng Thanh Đạo, hơn nữa thiên tư hầu hết cũng rất thấp, chỉ đến khi trưởng thành mới trúc cơ, đến khi đó hiệu quả của Tân Sinh đan đã không còn đáng kể nữa rồi. Bởi vậy Trúc Cơ đan vẫn là lựa chọn phổ biến nhất để tu giả khi trúc cơ, đương nhiên là bên cạnh việc không dùng gì.
Nhưng vẫn còn một lựa chọn thứ tư, chính là sử dụng thứ quái kiệt như Ly Long Tử này. Ly Long Tử cực dương cực nhiệt, chỉ cần ăn vào, linh lực cùng huyết hỏa sẽ được cường hóa lên thêm mấy lần liền, được dùng làm chủ lực trong các loại đan dược có thể trong sát na hồi phục tu giả đang sắp kiệt sức trở lại trạng thái đỉnh phong, thậm chí có thể cưỡng bức cơ thể đột phá một hai tầng tu vi trong một khoảng thời gian nhất định. Về lý thuyết, tu giả nếu đã trưởng thành mà muốn có thể có cơ thể mới tốt như thành quả của tu giả trúc cơ khi còn bé, Ly Long Tử là lựa chọn tốt nhất, ăn vào nếu có thể chống chọi lại chân khí cực bạo cùng huyết hỏa thì rất có ích đối với tu vi, hiệu quả tốt hơn rất nhiều so với các linh đan phổ thông nói trên.
Song dược tính của Ly Long Tử lại mãnh liệt đến mức khủng bố, người ý chí hơi yếu, thậm chí khi bình thường ăn vào cũng có khả năng vì dược tính mãnh liệt mà linh lực toàn thân tan vỡ, tất tử bất nghi, nữa là tu giả đang trúc cơ vốn như bị ném vào lò luyện đơn.
Chu Ngọc Yên thậm chí còn không chọn cho A Tư Mạc Tân Sinh đan vốn vẫn dùng cho Chu Đường Mộng cùng Thương Hùng sư huynh, chính là vì mấy lý do tuổi tác cùng thiên tư. Chu Đường Mộng hơn chín tuổi đã trúc cơ, Thương Hùng cũng mười một mười hai tuổi đã đột phá, tuy có chút hơi miễn cưỡng, song so với A Tư Mạc mười tám tuổi còn chưa trúc cơ còn khá hơn nhiều. Nhưng trời tính không bằng người tính, nghiễm nhiên hiện tại trong tay của A Tư Mạc lại là Ly Long Tử.
Vô ý thức, A Tư Mạc cầm hỏa long thảo trong tay nhét vào miệng. Một luồng khí nóng, từ trong miệng hắn theo họng chui xuống.
Oanh!
Như một nồi dầu nóng trên bếp lửa, nội thể A Tư Mạc thoáng chốc như biển lửa ầm ầm sụp đổ, vô số vụn hỏa diễm nóng rực táp nhập lục phủ ngũ tạng, từng luồng hơi nóng như nước thép, men theo kinh mạch hắn xông ngang đụng thẳng!
"A!"
A Tư Mạc thậm chí ngay cả trong trạng thái vô hồn vô thức cũng nhịn không được gào thét, một luồng khí nóng tràn vào não hắn, não giòn yếu như bị bàn là ủi một cái.
Xuy! Y phục của A Tư Mạc bốc lửa, ngọc lửa nhanh chóng lan tràn, trong chớp mắt, y phục toàn thân hóa thành tro tàn. Khiến người khác kỳ quái là, ngọn lửa không chút thương tổn hắn. Trần truồng trong không khí, toàn thân A Tư Mạc đỏ bừng như thanh thép mới từ trong lò ra, không khì xung quanh cơ thể hắn như bị sóng nhiệt thiêu đốt có thể nhìn thấy.
"A a a a!"
Tiếng gào thét trầm thấp xé nứt, như dã thú, mạch máu toàn thân A Tư Mạc lồi ra, như dây thép nung đỏ, nổi khắp toàn thân! Hoàn toàn mất đi ý thức, hắn như một dã thú toàn thân bị lửa thiêu đốt, điên cuồng gào thét theo bản năng. Lửa tựa hồ không thỏa mãn việc đang chạy chồm khắp nơi trong cơ thể hắn, xuyên qua da chui ra ngoài, lượn lờ quanh thân hắn, hắn nghiễm nhiên trở thành hỏa nhân. Nếu như A Tư Mạc lúc này thanh tỉnh, nhất định sẽ sợ hãi phát hiện, lửa thiêu đốt toàn thân hắn, đỏ thẫm mà yêu diễm, cực kỳ giống như có sinh mệnh riêng của nó vậy, lưỡi lửa hệt như hỏa long uốn lượn.
A Tư Mạc gào thét càng lúc càng trầm, càng lúc càng thê thảm, ngọn lửa quanh thân hắn càng thịnh. Song chỉ sau một phân thời gian, tiếng hét nhỏ dần, rồi im bặt. Hỏa nhân vẫn nguyên si đứng sừng sững trên vách đá, song một bên tay hắn khẽ chầm chậm vươn ra trước ngực.
Tay trái của A Tư Mạc hiện giờ, đương nắm chặt lưỡi dao di truyền nọ.
Lưỡi dao do bị lưỡi lửa liếm láp suốt từ nãy tới giờ, song hoàn toàn không có chút gì là nóng lên, ngược lại còn có vẻ tỏa ra hàn khí, lưỡi dao ánh lên sắc bén, phản chiếu lại ánh trăng trên trời đang chiếu rọi khắp hàn đầm, như thể ông trời cũng muốn nhìn xem, cuối cùng là chuyện gì đang xảy ra. Hỏa nhân A Tư Mạc không chút do dự, cầm lưỡi dao lăm lăm trước mặt, rồi… đâm một nhát vào giữa ngực!
Hỏa nhân theo đó ngã gục về phía trước, rơi xuống hàn đầm bên dưới. Hệt như một hòn đá tảng, A Tư Mạc nhanh chóng chìm xuống, quỷ dị là, lửa đỏ quanh thần hắn không chút chịu ảnh hưởng của nước, y nguyên điên cuồng vũ động. Thân thể A Tư Mạc rất nhanh trình diễn biến hóa kinh người, thân thể hắn bề mặt đỏ bừng, đột nhiên lại hiện lên băng tầng mỏng manh. Nhưng nhảy mắt, tầng băng mỏng liền hòa tan mất. nhưng lát sau, lại xuất hiện tầng băng mỏng, lặp đi lặp lại.
Hàn đàm không sâu, A Tư Mạc rất nhanh chìm tới đáy, nước ở đáy đầm băng lãnh gấp mấy lần, vốn tu giả Ngưng Mạch kỳ bình thường ở trong cái địa phương này, quả thật rất có khả năng bị đông chết. Tựa hồ chịu ảnh hưởng, băng mỏng mỗi lần xuất hiện, thời gian kiên trì đều dài hơn chút. Nhưng ngọn lủa quanh thân A Tư Mạc chưa từng giảm yếu chút nào, y nguyên quỷ dị thiêu đốt trong nước.
Lồng ngực A Tư Mạc vẫn còn cắm lưỡi dao đột nhiên phát ra ánh sáng nhạt, những ánh sáng men theo kinh mạch hắn vận hành, những nơi nào nó đi qua, lửa sẽ hơi yếu đi một chút, nhưng rất nhanh, lửa đỏ sẽ lại khôi phục tư thái cuồng vũ, mà ánh sáng đi xong khắp cơ thể lại tụ về lồng ngực, càng tích tụ, lồng ngực của hắn càng phồng lên, cuối cùng như một khối u to như bụng bà bầu, bên trên chằng chịt gân máu đỏ rực, chuôi dao cắm vào khối u đó. Từ vết dao cắm, máu túa ra, rất nhanh đông cứng lại.
A Tư Mạc tiến vào một địa phương rất kỳ quía, hắn hoàn toàn mất đi quyền khống chế thân thể, phiêu hốt, hắn căm giác như mình ở trong hỏa lò, đột nhiên lịa bị ném tới vùng cực, nhưng không quản dày vò hắn thế nào, hắn đều không có khả năng động đậy. Mọi dây thần kinh trong cơ thể hắn bốc cháy, còn da thịt hắn không bị hóa thành tro thì cũng bị đông cứng vậy. Toàn bộ chỉ có đau đớn, hệt như thể cả cuộc đời của hắn còn chưa đủ vậy.
A Tư Mạc hốt nhiên nhìn thấy những khuôn mặt hiện ra trong biển lửa: cha hắn, mẹ hắn, những người mà hắn đã không còn có thể nhớ được; bá bá hắn, mỉm cười nhìn hắn trong bữa ăn cuối cùng đầy định mệnh; Tự Nhiên Long nhìn hắn mỉm cười trong lần chia tay hơn bảy năm trước; ba chị em Chu sư phó, Thiết sư thúc, các huynh đệ Khí Đường, Mẫu Đơn tỷ tỷ, Thương Hùng sư huynh, tất cả đều nhìn hắn mỉm cười từ biệt. A Tư Mạc có thể cảm thấy sự sống đang dời khỏi hắn, có thể cảm nhận được cơn đau khủng khiếp đang chiến thắng. Cơ thể hắn đang bị thiếu đốt, linh hồn hắn bị xé khỏi xác. Hắn thậm chí không thể nhớ được mình là ai nữa. Cơn đau đầu khi nãy không là gì so với nỗi thống khổ mà hắn đang trải qua.
A Tư Mạc cảm thấy trong cơn đau, một giọng nói ngọt ngào đang thuyết phục hắn
- Hãy bỏ cuộc đi, hãy bỏ cuộc đi, hãy bỏ cuộc đi,…
Như thể một kẻ khổ hành nhìn thấy một tấm đệm bằng lông ngỗng, A Tư Mạc thèm khát được bỏ cuộc, để sự sống của hắn cũng bị thiêu cháy, và sẽ không còn đau đớn nữa.
Song...
Cố lên! Một giọng nói khác, một giọng nói quen thuộc hơn, tương tự vang lên. Cố lên đi, đồ ngốc!
Thốt nhiên, cơ thể của A Tư Mạc trở lại, cùng với nỗi đau và thống khổ, nhưng ngọn lửa không còn thiêu đốt được chúng nữa.
Kiên trì nào, đồ ngốc!
Giọng nói của Chu Đường Mộng vang lên, giờ đã rõ ràng hơn nhiều
Ngươi không thoát khỏi ta dễ dàng như thế đâu!
Và A Tư Mạc có thể thấy tiểu sư tỷ của mình đang ngồi trên một cành cây Hắc Kim Tùng mà nhìn xuống hắn mỉm cười. Hắn đang nắm lấy một cành cây bên dưới, toàn thân ê ẩm vì bị ngã xuống đất, rồi lại phải trèo lên. Chu Đường Mộng vừa cố nhịn cười vừa đưa tay ra để kéo hắn lên. Nàng vẫn mặc bộ đồ đỏ bó sát hàng ngày, mái tóc huyền thả tự do khẽ bay lên theo gió.
Ngươi thực sự là một tên ngốc mà.
Chu Đường Mộng nhìn A Tư Mạc mỉm cười.
Nào, cầm lấy tay ta đi.
A Tư Mạc vươn người lên, lồng những ngón tay thô kệch màu nâu của hắn vào giữa những ngón tay trắng muốt của tiểu sư tỷ. Giọng nói dịu ngọt kia lần nữa vang lên.
- Hãy bỏ cuộc đi…
A Tư Mạc không hề quay lại, chỉ vứt lại ba chữ.
- Không bao giờ.
Rồi hắn nắm tay tiểu sư tỷ, cùng cơn đau trở về thực tại.
Đương mơ mơ hồ hồ, rồi A Tư Mạc như bị tưới một bồn nước lạnh, ý thức xuất hiện một giây phút thanh tỉnh ngắn ngủi. Vừa thanh tỉnh, cảm giác thiêu đốt kịch liệt cùng băng lãnh thấu xương như thủy triền tuôn về phía hắn.
“A.." A Tư Mạc không khỏi há miệng, nước dầm băng lãnh trút tiến vào miệng hắn, cùng với đó là đau đớn. Không cách nào hình dung cảm thụ của hắn lúc này, gần cốt cùng máu thịt của hắn đã bị thiêu cháy không biết bao nhiêu lâu, cơn đau thiếu chút khiến hắn ngất đi lần nữa. Song rất nhanh nước đầm tràn vào miệng, cơ hồ muốn đóng băn hắn, não hắn thanh tỉnh lại đột nhiên trở nên mơ hồ. Song đầu hắn chỉ lùng bùng một chút.
Cái này là trúc cơ sao?
Uy lực của Ly Long Tử sao?
Giấc mộng kia...
Trong lúc mơ hồ, A Tư chỉ lờ mờ thấy được, hai cánh tay hắn đỏ như tôm luộc, còn từng phân cơ thể khác như nướng trên lò lửa than hồng cháy âm ỉ. Song có điểm hắn không để ý đến, trước mặt mà một quả cầu sáng rực.
Quả cầu đó, chính là khối u ban nãy. Toàn thân A Tư Mạc đã không còn lửa cháy, song khối u trước mặt vẫn còn, hơn nữa còn phát ra ánh sáng màu vàng nhạt, như thể bên trong là một tiểu thái dương lúc bình minh vậy. Từ miệng vết thương, máu tiếp tục chảy ra, rồi bị cái lạnh của hàn đầm đông cứng. Song những sợi tơ máu đông này, như có người điều khiển, liền đan lại thành một cái kén máu bọc hắn vào bên trong. Máu vẫn tiếp tục vảy, không còn đông cứng nữa, nhưng vẫn tiếp tục chảy. A Tư Mạc nằm trong cái kén máu đó cũng bằng với lặn ngụp trong chính máu của mình.
Giữa cảnh tượng kinh tởm đó, A Tư Mạc bàn tay vẫn thả lỏng đột nhiên nắm chặt, cả người cong lại, lực lượng toàn thân tập trung một chỗ, mắt tức giận trợn tròn, đỏ lòm lòm.
Ai?
Ai muốn khống chế ta?
Vô số ý nghĩ không bị não bộ khống chế cứ thế lướt qua, từ sâu trong thân thể A Tư Mạc truyền tới cơn đau do máu thịt bị đốt cùng cảm giác như kim châm do lạnh thấu xương, con mắt hắn tức giận trợn tròn, lửa như bị huyết sắc nuốt đi. Máu trong ngực hắn rung động, phẫn nộ cùng bi ai từ đáy lòng đột nhiên lóe lên, như núi lửa tuôn trào, chớp mắt nuốt hết lửa nóng cùng băng hàn.
Cùng với đó, chuôi dao vốn cắm vào khối u giờ tương tự đang cắp vào kén máu, chợt xuất hiện dị biết. Chuôi dao trông vốn rất bình thường, bỗng chốc bong tróc hết những vết gỉ sắt bên ngoài, để lộ bên dưới là một chuôi dao mới bằng ngà trắng bóng. Cùng với đó, chuôi dao như có ai rút ra, dần dần thoát khỏi vết cắm trên chiếc kén bằng máu đóng băng. Gần như đồng thời, tinh huyết của A Tư Mạc trong chiếc kén vốn đang cuồn cuồn không dứt, chợt tập trung chảy về phía nơi chuôi dao cắm vào kén băng, thậm chí bản thân vỏ kén cũng tan lại thành máu, càng lúc càng mỏng dần.
Chuôi dao vốn dài ba tấc (12 cm), nay đã dài ra gấp đôi; chuôi dao thẳng, ở cuối có thêm một phần chắn ngang để chuôi không tuột khỏi tay. Quanh chuôi dao hai đầu đều có chạm khắc biểu tượng thái dương của người Cận Mạc: một vòng tròn với chấm ở tâm.
Nếu có người ở ngoài hàn đầm đứng nhìn, sẽ thấy chợt có một tiếng động lớn vang lên, tiếng động đó là bắt nguồn từ giữa đầm nước. Đồng thời cùng thời điểm ấy, trên trời thì gió xô mây cuộn, dưới đầm thì loạn thạch tứ tung, tiếp tục dội lên những âm thanh ầm ỹ. Nước đầm màu bích lục nổi sóng cuộn trào không ngừng, tạo thành một xoáy nước lớn ở giữa đầm. Từ tâm xoáy nước, dần dần nhô lên một thân người bay giữa bán không, trước ngực có một khối u, trên đó cắm một con dao, không, là một thanh gươm mới đúng.
Chuôi của thanh gươm ấy chính là chiếc chuôi bằng ngà kia, trên chuôi giờ có khảm thêm một viên ngọc kì bí đương tỏa ra ánh sáng chói chang như mặt trời giữa trưa. Còn lưỡi gươm chỉ nhìn qua cũng đã thấy sắc bén, hình dáng rất giống lưỡi gươm cong hai lần điển hình của vùng cận mạc, nhưng chỉ dài có mười hai tấc (48 cm), ngắn hơn chiều dài bình thường không ít. Sống gươm thằng tắp suốt sáu tấc, rồi cong về phía trước một chút cho đến mũi. Lưỡi gươm cong hai lần, đầu tiên là về phía trước rồi mới về phía sau, từ đó mà loại gươm này có tên như vậy.
Mũi gươm vừa thoát khỏi cơ thể, cũng là khi phần ngực A Tư Mạc trở lại như bình thường, trên làn da nâu thậm chí còn không lưu lại một vết sẹo. Chỉ thấy cảnh tượng vô cùng kì dị, một thanh niên khỏa thân đứng giữa bán không, trước người là một thanh gươm sắc bén bay trong gió, còn bên dưới là mặt hồ với xoáy nước xoay tròn tới đáy.
Rồi đúng lúc đó, một người một gươm, hốt nhiên như diều đứt dây, rơi tõm xuống mặt hồ đã yên tĩnh trở lại, rồi theo sông Thiên Tinh chảy không nhanh không chậm cuốn đi về hạ lưu mất