Phong Hoa Vô Song: Cưng Chiều Độc Phi

Chương 4: Chương 4: Đấu trí với Di nương




Sáng sớm hôm sau, trong Vô Song các có ba vị khách không mời mà đến, Nhị di nương dẫn theo Tứ tiểu thư và Ngũ tiểu thư, lấy danh là đến thăm Phượng Vô Song, nhưng ai chẳng biết các nàng chỉ lầ mèo khóc chuột giả từ bi, hoặc là tới xem Phượng Vô Sóng chết hay chưa.

Nhị di nương Lưu Vân, cha là Ngự sử Tứ phẩm, năm đó ỷ vào quan vị của phụ thân, ngang ngược gả vào phủ Thừa tướng, từ trong miệng nãi nương (bà vú), Phượng Vô Song biết, khi mẫu thân còn sống không ít lần bị Lưu Vân khi dễ. Bởi vì, mẫu thân không cha không mẹ, trừ được phụ thân sủng ái, không có bất kỳ thứ gì. Ở cái nơi thân thế bối cảnh lớn hơn tất cả này, không quyền không thế thì không có cách nào sinh tồn, Phượng Thừa tướng cũng không có những thị thiếp khác, kể từ sau khi mẹ Phượng Vô Song qua đời, Lưu Vân liền trở thành chủ mẫu của phủ Thừa Tướng.

“Tiểu thư, Nhị phu nhân và Tam tiểu thư, Tứ tiểu thư tới, nói là muốn xem bệnh tình của tiểu thư!” Bích Hà bưng nước rửa mặt tới, sau đó nhìn Phượng Vô Song đang rời giường nói.

“Hả? Thăm bệnh? Người nào bị bệnh, Bích Hà, Hồng Liên các ngươi bị bệnh à? Hay là nãi nương bị bênh?” Phượng Vô Song vừa lạnh lùng nói, vừa vỗ nước lên mặt.

Phương Vô Song làm như vô ý thử dùng ngón tay chạm vào xung quanh vết sẹo trên mặt trái, muốn xem vết sẹo này có phải là thật hay không, vốn trong lòng có chút hy vọng vết sẹo này là giả, dù sao không có nữ tử nào không yêu cái đẹp, mà Phượng Vô Song cũng không ngoại lệ. Nhưng, thật sự không giống như mong đợi của Phượng Vô Song, vết sẹo này là thật, giống như trực tiếp sinh trưởng ở trên mặt nàng, chẳng lẽ mặt của nàng là ---

Không chờ Phượng Vô Song xem xét cẩn thận, thì một mùi son phấn nồng đập gay mũi truyền vào, Phượng Vô Song chán ghét nhíu mày, ngay sao đó lập tức khôi phục sắc mặt bình thường, nhìn chằm chằm ba người đang đi tới.

Dẫn đầu là một nữ tử hơn ba mươi tuổi mặc váy hồng đậm, dĩ nhiên đó chính là Lưu Vân, không biết bôi bao nhiêu lớp phấn nước trên mặt, từ xa đã ngửi thấy mùi son phấn gay mũi, rõ ràng là màu hồng rất đẹp, nhưng mặc trên người bà ta lại giống như tú bà ở thanh lâu, thấy vậy nàng không khỏi nghĩ sao ánh mắt của phụ thân lại kém như vậy.

Vậy hai nữ tử sau lưng Lưu Vân, chắc chắn là Tam muội muội và Tứ muội muội của nàng rồi, mặc dù nhỏ tuổi hơn Phượng Vô Song, nhưng xem ra đã trưởng thành trổ mã rõ ràng hơn Phượng Vô Song, trước ngực cũng hơi đội lên rồi, trang phục của các nàng cũng cùng một dạng dung tục như nương các nàng, thậm chí còn có vẻ lớn hơn Phượng Vô Song rất nhiều.

Lưu Vân hừ lạnh trong lòng, xú nha đầu không chỉ khuôn mặt xấu xí, thân thể còn ốm yếu như vậy, có tư cách gì để làm Định Bắc Vương phi, nhìn lại hai nữ nhi mình bồi dưỡng từ nhỏ một chút, mặc dù mới mười hai tuổi, nhưng cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông, thân thể càng tản ra thư thái của thiếu nữ, trong đầu Lưu Vân càng tự hào, bà ta âm thầm hạ quyết tâm, lần trước không chết, coi như mạng nàng lớn, lần này nhất định phải tính kế hoàn hảo, chỉ có nữ nhi của Lưu Vân bà mới có tư cách làm Vương phi. Trên thế giới này, không có nam nhân nào thích người xấu xí mà không thích tiểu mỹ nhân.

“Ai ôi, Nhị tiểu thư thật phách lối, lại để phu nhân ta chờ lâu như vậy, đây cùng quá bất hiếu mà!” Lưu Vân cố ý lớn tiếng nói, để đám hạ nhân ở bên ngoài xem kịch vui, cùng nghe.

“A, ngươi là gì mà muốn ta hiếu thuận với ngươi? Chẳng lẽ ngươi muốn lây lan tức giận ở chỗ này của ta, hay là muốn ăn điểm tâm còn thừa lại của ta?” Phượng Vô Song bình tĩnh ngồi vào trước bàn dùng bữa sáng, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng cho đám người kia.

“To gan! Lại dám miệt thị ta, lên cho ta, đánh chết tiểu tiện nhân này!” Lưu Vân tức giận thở phì phờ mắng, mặt cũng biến dạng, phân phó đám gia nô xung quanh ngoài cửa.

“Ta xem ai dám bắt ta ở địa bàn của ta! Lưu di nương, ngươi có lời gì thì trực tiếp nói, cần gì phải làm những chuyện vô dụng này!” Phượng Vô Song không có chút giật mình, đây cũng là điều làm Lưu Vân kinh ngạc, Nhị tiểu thư thường ngày hèn yếu, thậm chí còn không dám lớn tiếng nói chuyện, chỉ biết núp ở sau lưng nãi nương lau nước mắt, hôm nay, sao có thể bình tĩnh, thậm chí còn vô cùng khí thế? Nếu không phải nhìn khuôn mặt xấu xí làm người ta nôn mửa thường ngày của nàng, Lưu Vân cũng có chút hoài nghi, rốt cuộc đây có phải Phượng Vô Song hay không?

“Ta có thể có chuyện gì, ta chỉ thay lão gia tới giáo huấn xú nha đầu không biết tôn trọng trưởng bối nhà ngươi một chút thôi!” Lưu Vân khoát tay áo ra hiệu cho đám gia nô bên ngoài, đắc ý nói.

“Đúng vậy, đúng vậy, tiện nhân, dáng dấp xấu xí như vậy mà cũng dám vọng tưởng đến Hiên Viên ca ca của ta!”

“Xấu xí! Không cho ngươi giành Hiên Viên ca ca của ta và tỷ tỷ!”

Tam tiểu thư Phượng Mai Tuyết và Tứ tiểu thư Phượng Lan Tuyết thấy không có người nào trách mắng các nàng về chuyện lần trước của Phượng Vô Song liền can đảm hơn, ngươi một câu ta một câu, bắt đầu châm chọc Phượng Vô Song. Không thể không nói, người không biết không sợ, nếu các nàng mà biết chuyện xảy ra tiếp theo, chắc chắn các nàng sẽ không dám nói ra lời bất kính như vậy.

“Ba!”

“Rắc rắc!”

“A!”

Tiếng gì vậy? Lưu Vân còn đang vênh váo tự mãn, chợt nghe thấy tiếng xương vỡ vụn, tiếp đó là tiếng thét chói tai của hai nữ nhi.

Lưu Vân quay đầu, nhìn thấy Phượng Mai Tuyết và Phượng Lan Tuyết dùng cổ tay phải ôm lấy cổ tay trái của mình, vẻ mặt sợ hãi, sắc mặt trở nên tái nhợt, Phượng Vô Song bẻ gãy tay trái của Phượng Mai Tuyết và Phượng Lan Tuyết, làm sao nàng có thể làm được, rõ ràng là tiểu nữ hài tay không tấc sắc, thật sự không ngờ lại mạnh như vậy! Phượng Vô Song đáng chết, chẳng phải muốn phế cánh tay của hai nữ nhi, như vậy làm sao còn có thể đánh đàn vẽ tranh? Kế hoạch của mình lại bị tiện nha đầu này phá hư: “Tiện nha đầu đáng chết, ta muốn giết ngươi!” Lưu Vân lấy cái chén trên bàn giơ lên đánh về phía Phượng Vô Song.

Phượng Vô Song nhanh chóng nắm được cổ tay Lưu Vân, Lưu Vân đau đến không thể động đậy, đừng tưởng Phượng Vô Song nàng là tiểu thư yếu ớt gì đó, nàng là đệ nhất sát thủ, không có súng không có vũ khí, cũng có thể giết người trong vô hình!

“Ta chẳng qua chỉ tay Thừa tướng đại nhân giáo huấn hai muội muội đại bất kính với tỷ tỷ mình thôi, đừng cho là mất trí nhớ thì không biết mình rơi xuống nước thế nào? Muốn cùng đến chỗ Thừa tướng đối chất không?” Phượng Vô Song lạnh giọng nói, nàng không gọi Phượng Thừa tướng là phụ thân, mà gọi thẳng chức quan của hắn.

Lưu Vân không ngờ tới, mình nói Phượng Vô Song bất kính, lại bị nàng phản ngược lại, nha đầu này, từ lúc nào miệng lưỡi lại trở nên lợi hại như vậy. Nàng vẫn nhớ nguyên nhân mình rơi xuống nước, không được, tuyệt đối không thể để lão gia biết chuyện này, nếu không mình cũng không có kết quả tốt.

Ai cũng biết, trong phủ Thừa tướng này, mặc dù Nhị tiểu thư không được cưng chiều, nhưng lão gia đã sớm có lệnh, không ai được động đến một cọng tóc gáy của Nhị tiểu thư Phượng Vô Song, nếu không gia pháp phục vụ, không có người nào là ngoại lệ. Vì vậy, mặc dù Lưu Vân là Nhị phu nhân, cũng không thể động vào Phượng Vô Song, phải biết nếu như bị lão gia phát hiện, bị gia pháp phục vụ, các nàng không chỉ gãy tay đơn giản như vậy, lúc đó phải mất đi nửa cái mạng rồi.

Nghĩ tới đây, Lưu Vân nhất thời bại trận, hoàn toàn không còn vênh váo tự đắc như vừa rồi.

“Nếu Nhị nương còn không đi mời đại phu đến xem cho hai vị muội muội, sợ là...” Phượng Vô Song mặt không đổi sắc nói.

Không có ai nhìn thấy ánh sáng ẩn sâu trong đáy mắt Phượng Vô Song.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.