Phong Hoa Vô Song: Cưng Chiều Độc Phi

Chương 59: Chương 59: Điên cuồng chạy trốn.




Bích Hà và Hồng Liên đã sớm bị dọa cho sợ, Phượng Vô Song dùng ánh mắt ý bảo các nàng phải tỉnh táo, cũng cho các nàng mỗi người một viên “giải độc hoàn”, nàng nắm chặt hai tay, chuẩn bị tùy thời tùy khắc phản công, mặc dù nàng không có võ nghệ, nhưng cũng không đại biểu cho cái gì nàng cũng không biết, lại càng không chỉ biết ngồi chờ chết.

Ngoài cửa số, tiếng đao kiếm va chạm kịch liệt, cùng với tiếng rên rỉ đau đớn của binh lính, tất cả đều truyền vào lỗ tai Phượng Vô Song, cả người nàng càng tăng thêm lệ khí, sĩ khả sát bất khả nhục!

Đột nhiên, một ánh sáng bạc đâm vào trong xe ngựa, chỉ cách thân thể Phượng Vô Song một chút, đây là mạng lớn sao? Nếu cây đao này đi lệch một chút, mạng của Phượng Vô Song nhất định sẽ không giữ được, thật là cực kỳ may mắn!

“Để mạng lại!”

Kèm theo một tiếng hét, xe ngựa của Phượng Vô Song bị đâm ở ba phía, đã không có gì có thể ngăn cản, mắt thấy có ba lưỡi đao đến từ ba hướng, đâm vào phía bên trong xe ngựa, hung ác tàn nhẫn! Bích Hà và Hồng Liên đều bị dọa cho sợ đến nhắm mặt, giống như không thể nghi ngờ được sắp phải chết.

Nhưng, Phượng Vô Song giơ tay lên, một mảng bột lớn màu trắng bay giữa không trung, phủ lên thân thể của các nàng, sau đó, liền nghe thấy tiếng đao kiếm rơi xuống loảng xoảng, chỉ thấy ba tên sát thủ ám sát các nàng, hô lên một tiếng rồi ngã xuống đất.

Phượng Vô Song cười lạnh một tiếng, đây chính là nghiên cứu mới nhất của nàng “thất bộ đảo”, nghĩa như tên, trong vòng bảy bước chắc chắn ngã xuống đấy, thời gian ngã tùy thuộc vào công lực, công lực càng cao, thời gian chịu đừng càng dài, nhưng nhiều nhất không quá bảy bước, mới vừa rồi ba sát thủ này, chỉ một bước liền té xỉu, xem ra công lực của bọn họ của không cao lắm, đồng thời, nếu hít “thất bộ đảo quá nhiều, sẽ khiến người ta thất khiếu chảy máu mà chết.

Bởi vì là độc dược mới nghiên cứu, cho nên tạm thời còn chưa nghiên cứu ra giải dược, chỉ có thể dùng “giải độc hoàn” để phòng trúng độc, hơn nữa với người dân bình thường mà nói, có dốc hết tất cả tài sản cũng không mua nổi “giải độc hoàn”, nhưng một khi đã trúng độc “giải độc hoàn” sẽ mất đi tác dụng, cũng may trước đó Phượng Vô Song đã chế ra mấy viên, chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào. Mới vừa rồi, nàng và Bích Hà Hồng Liên đã ăn “giải độc hoàn” trước nên mới không bị trúng độc.

Không kịp nghĩ nhiều, Phượng Vô Song kéo Bích Hà và Hồng Liên chạy ra ngoài, dọc theo đường đi dựa vào “thất bộ đảo”, các nàng thành công thoát khỏi công kích của đám người áo đen, nhưng “thất bộ đảo” của Phượng Vô Song có hạn, lúc này trên người nàng không còn lại bao nhiêu.

“Đám người hộ vệ, các ngươi đừng tham chiến nữa, thừa lúc bọn họ trúng độc, mau chóng rút lui đi!” Phượng Vô Song quát lớn.

“Vâng, Công chúa, người đi trước, chúng ta dọn dẹp tàn cuộc!” Hộ vệ trưởng cảm kích nói, hắn thật sự không ngờ được một Công chúa nhìn yếu đuối, lại có gan lớn như vậy, nếu là tiểu thư quý tộc gặp phải tình huống như này đều sẽ bị dọa cho sợ đến mặt mũi biến sắc, khóc lớn không thôi. Nhưng nàng thậm chí còn bình tĩnh hơn binh lính bọn họ, hơn nữa còn lớn gan dùng độc phản kích đám sát thủ áo đen, cho bọn hắn lợi thế lớn.

Hơn nữa nàng không một mình chạy trốn, còn có thể bận tâm đến những sinh mệnh thấp hèn như bọn họ, điều này làm sao lại không khiến hắn cảm kích?

“Vậy các ngươi hãy cẩn thận, phải nhanh lên một chút!”

Phượng Vô Song kéo Bích Hà và Hồng Liên chạy ra bên ngoài, không nên trở thành gánh nặng của những hộ vệ này, ba người các nàng liều mạng chạy vào trong rừng, trong rừng có đại thụ hoa cỏ, có thể che giấu các nàng một chút.

“Tiểu thư, tiểu thư, nô tỳ chạy… chạy hết nổi rồi!” Bích Hà há miệng thở hổn hển, chống tay lên hai đầu gối, thở không ra hơi.

“Ta kéo ngươi chạy, cố gắng lên, cố gắng lên!” Phượng Vô Song quay trở lại, cùng Hồng Liên đỡ Bích Hà chạy về phía trước, tốc độ của các nàng dần dần chậm lại, nhưng cũng đã cách rất xa chiến trường vừa rồi.

Cho đến khi trước mặt xuất hiện một dòng suối các nàng mới dừng lại nghỉ ngơi, dòng suối trong thấy đáy, cực kỳ sạch sẽ, Bích Hà cầm bình nước đi lấy nước, đưa cho Phượng Vô Song: “Tiểu thư, uống miếng nước đi!”

Phượng Vô Song ngồi trên tảng đá, nhắm mắt nghỉ ngơi, Bích Hà và Hồng Liên thì ngồi đối diện với nàng.

“Các ngươi uống trước đi, ta không khát!” Phượng Vô Song khoát khoát tay, nói.

Bích Hà ngượng ngùng lắc đầu, lại đưa bình nước cho Phượng Vô Song, mới vừa rồi vội vàng chạy trốn, trên người chỉ có một bình nước, các nàng sao có thể để cho tiểu thư uống nước miếng của các nàng? Dĩ nhiên là muốn tiểu thư uống trước.

Phượng Vô Song bất đắc dĩ cười một tiếng: “Được rồi! Ta uống trước, thật không chịu nổi các ngươi mà, lúc này rồi mà còn bận tâm đến mấy cái lễ nghi này chứ!”

Nàng ngửa đầu uống bài ngụm nước, nước lạnh như băng hóa giải khô nóng, trong tích tắc để bình nước xuống, nàng chợt phát hiện vài chục bóng dáng khổng lồ đang tiến đến gần các nàng.

Tim Phượng Vô Sông chợt đập nhanh, có một loại dự cảm bất thường, đây là ----

Nàng trầm tĩnh ngẩng đầu, trong nháy máy cũng hút vài hơi khí lạnh, quát lớn: “Bích Hà Hồng Liên, các ngươi chạy mau!”

“Tiểu thư! Chúng ta không đi! Chúng ta muốn ở chung một chỗ với tiểu thư!” Bích Hà và Hồng Liên trăm miệng một lời nói, mặc dù không biết vì sao đột nhiên tiểu thư lại quát các nàng, nhưng các nàng tuyệt đối không muốn rời khỏi tiểu thư.

“Đi! Nếu không đừng gọi ta là tiểu thư! Đừng quay đầu!”

Phượng Vô Song nhíu mày, tức giận quát, đây là lần đầu tiên nàng lớn tiếng với Bích Hà và Hồng Liên như vậy, hiển nhiên là nàng tức giận vì Bích Hà và Hồng Liên không chịu phối hợp.

Bích Hà và Hồng Liên bị hù sợ, các nàng liếc nhìn nhau, chảy nước mắt, lặng lẽ rời đi. Có thể là tiểu thư có bất tiện gì không muốn các nàng biết, bởi vì tiểu thư nói nếu không đi sẽ không cần các nàng nũa, cho nên bọn họ không dám không đi, các nàng tự an ủi mình như thế.

Mắt thấy bóng dáng kia càng ngày càng dần, bóng dáng của Bích Hà và Hồng Liên cũng dần dần đi xa.

Phượng Vô Song trừng mắt lớn, chỉ thấy ở phía trước nàng, có chừng mười con vật khổng lồ đang đứng sừng sững.

Đây là một đám dã lang trưởng thành.

Bọn chúng vừa đến gần liền nhìn chằm chằm vào Phượng Vô Song, trong mắt hiện lên vẻ nguy hiểm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.