Phong Hoa Vô Song: Cưng Chiều Độc Phi

Chương 64: Chương 64: Giận vì hồng nhan




Thần Hữu đế quốc.

Một nơi cực kỳ bí mật trong Thủy Tinh cung, toàn bộ bên trong Thủy Tinh cung đều trong suốt, bên ngoài được bao bọc bởi thủy tinh, mà sinh ra nhiều phản chiếu, khiến cho bên ngoài không thể nào nhìn thấu được bên trong tường thủy tinh. Tất cả đồ dùng bên trong Thủy Tinh cung đều được làm từ nước trong suốt, đỏ vàng xanh lục tím, tất cả các màu sắc riêng của thủy tinh đều có, tạo thành một tòa thành vừa xa hoa vừa tôn quý vừa thần bí khó lường.

Nhưng, Thủy Tinh cung này không có mấy người biết đến, hoặc cũng có thể nói tòa thành này là dành riêng cho người kia, bất kỳ kể nào chưa được phép đều không được tùy tiện đi vào bên trong, nếu không giết không cần hỏi.

Lúc này đã là đêm trăng tròn.

Một nam tử đang ngồi trong dục dũng thủy tinh, phía trên thùng không ngừng bốc lên hơi nước, nhiệt độ rất cao. Một hạ nhân đang không ngừng đổ thêm nước vào, duy trì nhiệt độ cố định bên trong dục dũng, nước này không phải nước bình thường, mà là do trăm loại thảo dược quý giá luyện chế mà thành.

Nam tử ngâm càng lâu, nước trong thùng vốn trong suốt càng ngày càng trở nên đen kịt.

Thân thể nam tử cực kỳ to lớn cường tráng, lưng thẳng tắp mà còn trơn bóng, càng người đều lộ ra khí chất vô cùng tôn quý, nhưng nếu có người nhìn thấy phần lưng của hắn, nhất định sẽ cho rằng đây là một nam tử tuyệt mỹ.

Nhưng nếu như nhìn mặt hắn, thật sự sẽ làm cho người ta rợn tóc gáy.

Trên mặt của nam tử giống như bị cháy rụi, làn da lồi lõm, sắc mặt biến thành màu đen, giống như bị trúng độc, trên nửa thân trước hiện đầy các loại gân dài hẹp, giống như vô số con giun đang không ngừng giãy dụa.

Những gân đen này còn đang hoạt động, bọn chúng càng ngày càng không ngừng ngọa nguậy, làm cho người ta nhìn thấy mà chỉ muốn nôn mửa.

Nam tử vẻ mặt lạnh như băng, ngay cả thân thể mình trở nên xấu xí như thế, ánh mắt của hắn vẫn bình tĩnh như cũ, giống như đã sớm quen với những thứ này. Nhưng cả người hắn phát ra cảm giác xa cách, làm cho người ta có thể hiểu giờ phút này hắn đau đớn như thế nào.

Nam tử này, chính là người đã có hẹn ước ba năm với Phượng Vô Song – Quân Lâm Ngọc.

“Tôn thượng, A Cửu đã trở về.” Mặc Vũ tiến đến bẩm báo.

Còn chưa chờ Quân Lâm Ngọc trả lời, chỉ thấy một vệt sáng xẹt qua nhảy vào trong ngực Quân Lâm Ngọc. Quân Lâm Ngọc từ từ mở mắt, nhìn vật nhỏ trong ngực, ánh mắt cũng thay đổi trở nên ấm áp một chút, hắn nhẹ nhàng vuột lông vật nhỏ A Cửu.

Ánh mắt A Cửu phiếm lệ, dùng đầu cọ vào gân đen trên người Quân Lâm Ngọc, giống như muốn hút hết bọn chúng ra, mỗi lần vào đêm trăng tròn, A Cửu đều làm như thế này để giải độc cho Quân Lâm Ngọc.

Cứ như vậy mà kéo dài mười năm, mười năm mỗi thấng, đêm trăng tròn, âm khí thịnh nhất, gân đen trên người Quân Lâm Ngọc lại bắt đầu hoạt động kịch liệt. Mười năm, Quân Lâm Ngọc đều dựa vào những thứ nước thuốc này mới có thể khống chế được gân đen, và tòa Thủy Tinh cung này cũng vì giải độc cho Quân Lâm Ngọc vào đêm trăng tròn mà được xây dựng.

Đây cũng là lý do vì sao Thủy Tinh cung xa hoa này lại là cấm địa không thể cho ai biết, nếu bị những người có lòng bất chính biết được, Đế quân Thần Hữu đế quốc vào đêm trăng tròn sẽ phát tác độc tố, công lực toàn thân hoàn toàn biến mất, như vậy, sẽ mang đến đại nạn cho Thần Hữu Đế quốc!

Nhưng, trong hai năm qua, độc trong người Quân Lâm Ngọc ngày càng hoạt động khác thường, chỉ dựa vào những thuốc dược thảo này, đã không thể nào áp chế dược nữa. Mỗi tháng chỉ có thể dựa vào A Cửu hút độc ra cho hắn, phối hợp thuốc tắm mới có thể hóa giải.

A Cửu đau lòng nhìn Quân Lâm Ngọc, đang muốn há miệng hút những thứ gân đen này cho Quân Lâm Ngọc giống như mọi lần.

Quân Lâm Ngọc kéo nó ra, không để nó đụng vào những thứ gân đen kia.

A Cửu không hiểu nhìn Quân Lâm Ngọc, thì thầm trong miệng cái gì đó.

“Ngoan, không cần lo lắng cho ta!” Quân Lâm Ngọc vuốt đầu nó, mềm mại, ấm áp, hắn có thể nghe hiểu được tiếng của A Cửu.

A Cửu suy nghĩ một chút, hơi cọ xát vào cánh tay của Quân Lâm Ngoc, giống như đang làm nũng bày tỏ nó rất biết điều.

Con ngươi Quân Lâm Ngọc tối sầm, hắn vẫn lạnh giọng như cũ: “Nàng, thế nào?”

Lúc này A Cửu mới không an tĩnh như cũ, nó trực tiếp nhảy từ trong tay Quân Lâm Ngọc ra, đứng ở trên bờ thủy tinh, trong miệng không ngừng kêu lên, thậm chí có thể từ trong tiếng của nó nghe ra được một chút tâm tình tức giận.

Quân Lâm Ngọc nghe tiếng của nó, ánh mắt càng trở nên tối sầm, nghe được câu cuối cùng của A Cửu thì hắn trực tiếp từ trong dục dũng thủy tinh đứng lên, túm lấy A Cửu, tức giận quát: “Ngươi nói nàng muốn gả cho người khác, là thật sao?”

A Cửu bị cơn giận của hắn làm cho run rẩy, nó chưa từng thấy Quân Lâm Ngọc tức giận như vậy, từ trước đến nay Quân Lâm Ngọc đều cực kỳ thương nó, chưa từng la to như vậy bao giờ. Hôm nay, bởi vì mấy câu nói của nó, mà hắn lại quát lớn với nó như vậy, còn thô lỗ lôi kéo nó, nó ủy khuất mở to mắt, trong mắt có chút ướt át.

Chẳng qua người ta chỉ nói sự thật thôi! Quân Lâm Ngọc, ngươi chán ghét hồ ly ta! Cho nên mới dữ với người ta như vậy! Người ta rất sợ đó --- đây là tiếng trong của một tiểu hồ ly.

Cả người A Cửu co lại thành một quả cầu trắng, hơi than nhẹ, bày tỏ xác nhận.

Một giây kế tiếp.

“Ầm!”

Một tiếng vang thật lớn, dục dũng thủy tinh hoa mỹ cứng rắn cứ như vậy trong nháy mắt biến thành những mảnh vụn văng đầy trên đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.