Vu Tường cũng không kinh ngạc trước những lời kinh hãi thế tục này của Phượng Vô Song, bởi vì Phượng Vô Song đã mang đến cho hắn thật sự rất nhiều ngạc nhiên, mà những lời này nghe vào trong lòng Thẩm Cách, là khơi dậy ngàn tầng bọt sóng.
Thì ra Phượng Vô Song xem tình yêu là như thế? Hảo một cái bàn thạch không chuyển rời, bồ vi mềm như tơ! Nếu thế gian có người nam tử có thể bắt được tâm của Phượng Vô Song, nhất định là sẽ như thế đi! Không ai sẽ nhẫn tâm thay lòng đổi dạ.
“Hai người các ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Ta không phải là quái vật!” Phượng Vô Song bĩu môi nói: “Thành thật nói đi, hai người các ngươi cấu kết thế nào!”
“Tiểu thư, cái này, chính là ngươi để cho ta đến khai thác thị trường Tây Bình quốc, có một ngày hắn vi phục xuất tuần, đi tới “Cẩm Tú phường” chúng ta mới mở ở Tây Bình quốc, nhìn trúng một đồ trang sức đeo tay, sau đó dặn đưa đến cho Phượng Vô Song ở Bắc Thần quốc! Cứ như vậy nên chúng ta mới quen biết!” Vu Tường tương đối giản lược khái quát lại quá trình quen biết, dĩ nhiên hắn và Thẩm Cách đã ước định từ trước, hắn lựa chọn bỏ qua những cảnh tượng lúng túng trong đó, làm thành bí mật giữa nam nhân.
Trên thực tế, tình huống thật là như vầy.
Ngày đó, “Cẩm Tú phường” ở Tây Bình quốc khai trương, không biết là bởi vì “Cẩm Tú phường” ở Bắc Thần quốc quá mức nổi tiếng, hay bởi vì “Cẩm Tú phường” trang trí quá mức khác thường lập dị. Tóm lại ngày khai trương đó, người đến mua đồ ở “Cẩm Tú phường” đặc biệt rất động, vượt xa khỏi phán đoán của Vu Tường và Mộ Dung Yên Yên, vì vậy hàng tích trữ không đủ, các vị khách không ngừng tăng giá lên ào ào, vì vậy làm cho các cửa hàng trang sức gần đó không khỏi đỏ mắt, huống hồ còn chưa quen với cuộc sống ở nơi này, nên ngày thứ hai “Cẩm Tú phường” khai trương liền bị tập thể thương gia gần đó đập phá, tổn thất nghiêm trọng.
Bởi vì khi đến đây làm ăn, Vu Tường còn chưa kịp làm tốt quan hệ với quan huyện địa phương, vì vậy “Cẩm Tú phường” trở thành cách đích cho mọi người chỉ trích! Thật là kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay!
Lúc này vừa mới khai trương, lại gặp chuyện như vậy, Vu Tường cực kỳ phiền muộn, cũng không biết phải nói với Phượng Vô Song như thế nào.
May thay, vừa lúc Thẩm Cách vi phục xuất tuần đến chỗ này, danh tiếng của “Cẩm Tú phường”, khi hắn là con tin ở Bắc Thần quốc đã từng nghe qua, cửa hàng có danh tiếng như thế, cho nên khi thấy đãi ngộ trên đất Tây Bình quốc hắn, Thẩm Cách cực kỳ tức giận.
Hắn mượn thân phận Trấn viễn Đại tướng quân, không chỉ thay Vu Tường giải quyết vấn đề bị đập phá, còn ra lệnh cưỡng chế những thương hộ tham gia phải bồi thường tổn thất. Từ đó về sau, với “thân phận” của Thẩm Cách, côn đồ lưu manh và quan viên địa phương đều không dám trở lại gây sự.
Để cảm ơn Thẩm Cách giúp đỡ, Vu Tường tặng Thẩm Cách một bộ trang sức do chính Phượng Vô Song tự tay thiết kế. Không ngờ, sau khi nhìn thấy Thẩm Cách cực kỳ thích, liền móc túi tiền muốn mua lại, Vu Tường từ chối không được liền tùy ý Thẩm Cách.
Ai ngờ, sau khi mua đồ trang sức xong, Thẩm Cách lại đưa hộp đồ cho tùy tùng, ra lệnh tùy tùng ra roi thúc ngựa mạng đến cho Phượng Vô Song ở Bắc Thần quốc. Vu Tường sau khi nghe thấy, trước là có chút kinh ngạc, thì ra người này quen biết Phượng Vô Song, ngay sau đó lại lặng lẽ lắc đầu, một loạt vẻ mặt này tất cả đều bị Thẩm Cách nhìn thấy, Thẩm Cách không khỏi hỏi hắn nguyên nhân.
“Vì sao các hạ lại lắc đầu, đồ trang sức này có gì không ổn sao?” Thẩm Cách nghi ngờ hỏi, nếu thật sự có gì không ổn, vậy không thể đưa cho Phượng Vô Song rồi.
“Ồ, không phải, trang sức này không có gì không ổn!” Vu Tường bị hù dọa một chút, sau đó ngồi nghiêm chỉnh nói.
“Vậy vì sao vừa rồi các hạ không ngừng lắc đầu?” Thẩm Cách không in lời giải thích của Vu Tường, tiếp tục hỏi.
“Cái này... Trấn viễn đại tướng quân, yên tâm đi, đồ trang sức này tuyệt đối là thượng thừa. “Cẩm Tú phường” của ta tuyệt đối không bán đồ giả!” Vu Tường giải thích, trong lòng cực kỳ ảo não, vừa rồi thiếu chút nữa đã làm lộ ra.
“Nếu các hạ đã khẳng định như thế, vậy ta sẽ mua. Ngươi, mang đến Bắc Thần quốc đi! Nhất định làm để cho Phượng Vô Song tiểu thư tự mình nhận, không được đưa cho người khác!” Thẩm Cách thấy không hỏi ra cái gì, liền ra cửa, ra lệnh cho tùy tùng của mình.
Vu Tường thấy Thẩm Cách phái người đi, danh hiệu Trấn viễn đại tướng quân ai không biết, hắn thật ra là một hán tử sắt thép. Vu Tường có chút không đành lòng, vì vậy mở miệng gọi Thẩm Cách: “Xin hỏi Tướng quân, ngài và Phượng Vô Song tiểu thư của Bắc Thần quốc có quan hệ như thế nào?”
“Ồ, cái này có liên quan gì đến các hạ sao?” Thẩm Cách dừng bước, không xoay người, chỉ lạnh giọng hỏi. Hắn cũng không muốn bất kỳ kẻ nào biết quan hệ giữa hắn và Phượng Vô Song.
“Không phải Tướng quân muốn biết vì sao vừa rồi ta lắc đầu sao?” Vu Tường khẽ cười, xem ra nam tử này là một người có thể làm bạn, mỗi lời nói cử chỉ của hắn rõ ràng đều cho thấy là hắn đang bảo vệ Phượng Vô Song, lúc này Vu Tường mới yên lòng.
“Vì sao?” Thẩm Cách xoay người, nhìn về phía Vu Tường.
“Trang sức trong tay ngài là do Phượng Vô Song tiểu thư tự tay thiết kế!” Vu Tường chỉ chỉ vào hộp trang sức trên tay Thẩm Cách, cười nói, trên mặt mang theo vẻ tự hào.
“Nếu tướng quân tặng thứ mà nàng tự tay thiết kế cho nàng, nàng chắc chắc sẽ cho là tiền lời tự đến! Chẳng phải lãng phí hảo ý của Tướng quân sao!”
Có lẽ rất nhiều người sẽ thích làm như thế, cảm thấy được người ta để ý đến tài hoa của mình, nhưng Vu Tường biết rõ, người khác có thể thích làm vậy, nhưng Phượng Vô Song tuyệt đối sẽ không thích người khác tặng cho nàng đồ như vậy.
Nếu trang sức này trở về trong tay Phượng Vô Song, chắc chắn nàng sẽ lại đưa đến “Cẩm Tú phường” bán đi, nhưng nếu người đưa đồ gì khác, ngược lại nàng chắc chắn sẽ tuyệt đối quý trọng.
Bởi vì, thứ Phượng Vô Song thích nhất không phải là tài hoa của mình.
Thứ nàng thích nhất là tiền!
Bạc! Bạc trắng lóa! Vàng rực rỡ! Nàng thích nhất.