Phong Khí Quan Trường

Chương 469: Chương 469: Ai Cũng Không Cạn Dầu




Chỉ có các cấp cao của tập đoàn Hoài Năng như Hồ Thư Vệ, cùng với Dương Ngọc Quyền, Tống Hiểu Quân đến Du Sơn, Thẩm Hoài mới xuất diện ứng phó, đa số thời gian ở Du Sơn tương đối đơn giản.

Hiện giờ công việc của Thẩm Hoài chưa bận rộn, dù là Tiêu Hạo Dân, Hồ Chí Quân, La Khánh họ có việc đến tìm hắn, cũng đa số thảo luận giải quyết trong thời gian làm việc, những ngày hắn về Du Sơn, tối đến đều không tham gia buổi tiệc nào.

Nếu không phải đường lối tiếp xúc của Du Sơn thực sự kém hơn so với bên ngoài, người khác đều sẽ nghi ngờ tối đến Thẩm Hoài có ở lại trấn Đông Du không.

Tiêu Hạo Dân nhận được cú điện thoại của Phùng Ngọc Mai, liền hủy buổi gặp gỡ vào buổi tối, tuy nhiên đồng thời anh ta cũng cảm thấy hơi kỳ lạ, hỏi Phùng Ngọc Mai:

- Tối nay Chủ tịch Huyện Thẩm tổ chức buổi tiệc, phải chăng có việc gì cần bàn đến?

Phùng Ngọc Mai cũng cảm thấy kỳ lạ, nói với Tiêu Hạo Dân:

- Hôm nay Bí thư Lương chạy đến tìm Chủ tịch Huyện Thẩm bàn việc xuất khẩu lao động tới hai lần, cũng không biết có phải liên quan đến vụ này.

Cô ta cảm thấy, nếu Thẩm Hoài chỉ đơn thuần tìm Tiêu Hạo Dân bàn việc tổ chức lao động, cứ tìm một thời gian bàn với Tiêu Hạo Dân cũng thích hợp, không nhất thiết phải cho gọi Hồ Chí Quân cùng tham gia, nên cũng có chút cân nhắc khó hiểu.

- Được, tôi sẽ sắp xếp địa điểm dùng cơm; sắp xếp xong tôi sẽ gọi cho cô.

Tiêu Hạo Dân nói.

Tuy đối với việc ăn uống Thẩm Hoài không mấy lựa chọn, chỉ cần có nơi yên tĩnh để trò chuyện, nhưng Phùng Ngọc Mai cũng biết được lãnh đạo không việc nhỏ, gọi điện cho La Khánh, Hồ Chí Quân, rồi đến gặp Tiêu Hạo Dân trước tiên, xác nhận địa điểm, xác thực yêu cầu “yên tĩnh trò chuyện” của Thẩm Hoài.

Du Sơn tuy là khu huyện nghèo nàn nhất Đông Hoa, nhưng được cái non xanh nước biếc, những năm gần đây người đến du sơn ngoạn thủy cũng dần nhiều hơn, khiến cho Du Sơn tuy được chi tiêu trong mức chi phí thấp, nhưng phía dòng suối Đông Du vẫn có vài tiệm ăn có hoàn cảnh nho nhã

Phùng Ngọc Mai xác nhận nhà hàng, sau khi đợi La Khánh, Hồ Chí Quân qua đây, lại gọi cho Thẩm Hoài, đợi hắn đến.

*******************

Nhà hàng cách nơi ở không xa, Thẩm Hoài chỉ cần đi bộ đến, vừa đẩy cửa bước vào phòng, từ cửa sổ có thể nhìn thấy bên ngoài, cười nói:

- Các anh cũng tìm được chỗ tốt nhỉ.

Lại hỏi La Khánh

- Công ty thủy điện, có xác nhận khi nào chính thức khởi công?

- Thiết kế mới vừa có bản thảo, phải đợi chuyên gia tổ chức thẩm định, phía bên Chủ tịch thành phố Dương cũng đang thúc đẩy, dự kiến trước giữa tháng tư có thể thông qua.

La Khánh nói.

- Có gấp cũng không được, đường đi đến hồ Du Sơn cũng phải đợi đến giữa tháng tư mới có thể nhanh chóng làm xong.

Thẩm Hoài gật đầu, chỉ cần đập nước không có bị vấn đề thủy điện, lũ định kỳ sẽ không xảy ra vấn đề lớn nào, công trình củng cố sẽ được kịp thời hoàn thành vào cuối năm, cho đến đầu năm sau, hiệu suất sẽ xem như được tăng cao.

Thẩm Hoài cởi áo khoác ngoài ra, vác lên thành ghế, nhìn Hồ Chí Quân, Tiêu Hạo Dân, nói:

- Hôm nay gọi các anh đến đây, chủ yếu là muốn nói đến hai việc thứ nhất là hôm nay Bí thư Lương tìm tôi, muốn điều lão Tiêu vào huyện, đảm nhận chức chủ nhiệm Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân, tôi đã nói với Bí thư Lương, cái này nên tôn trọng ý kiến của lão Tiêu...

Tiêu Hạo Dân nhìn Hồ Chí Quân, La Khánh, anh ta tại trấn Đông Du luôn bị Trương Hữu Tài chèn ép đến không thể ngẩng cao đầu nay Trương Hữu Tài đối xử có chút khách sáo với anh ta, Trương Hữu Tài là Bí thư Đảng ủy trấn, lại là thành viên ủy viên thường vụ huyện, không phải dễ dàng đối xử.

Xem ra từ chức vụ chủ tịch trấn Đông Du được điều đến Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân không có khác biệt gì, nhưng có thể thoát ra khỏi áp bức của Trương Hữu Tài, đối với anh ta mà nói, hẳn là một cục diện mới.

Thẩm Hoài nhìn thấy nét mặt của Tiêu Hạo Dân có chút phấn khởi, cười nói:

- Lão Tiêu anh cũng không cần vội đưa ra quyết định, tôi vẫn muốn nói một việc cho các anh biết...

Tiêu Hạo Dân cười, biết được mình nghe được tin tức này, là có chút không mấy ổn định.

- Có thể tôi sẽ không ở lại Du Sơn lâu dài.

Trước đó Thẩm Hoài không có dự định nói cho Tiêu Hạo Dân, La Khánh biết, nhưng hiện tại có rất nhiều việc cùng với lựa chọn trước mắt, đều can thiệp đến tiến độ phát triển của họ, đương nhiên không thể đem mọi việc che giấu họ nữa.

- Nhanh nhất là một hai tháng, muộn nhất cũng không kéo dài qua tháng tám, tôi sẽ rời khỏi Du Sơn.

Nghe Thẩm Hoài nói vậy, Tiêu Hạo Dân, Hồ Chí Quân, La Khánh cùng với Phùng Ngọc Mai đều hít một hơi lạnh, đối diện với tin này, nhất thời không thể tiếp nhận.

Dù là La Khánh, Phùng Ngọc Mai, hay là Tiêu Hạo Dân, Hồ Chí Quân, những năm trong quan trường Du Sơn đều không mấy hài lòng, thậm chí còn tương đối gian khó, vẫn là sau khi Thẩm Hoài đến Du Sơn, đã mang đến cho họ một cục diện mới.

Tuy thời gian tiếp xúc không dài, nhưng ảnh hưởng của Thẩm Hoài tại Đông Hoa tương đối sâu sắc, bối cảnh mạnh mẽ, trong quá trình giải quyết vấn đề đập nước đã nhận được thể hiện toàn diện —— có những cơ hội không phải dễ dàng có được, những năm này của thành phố Đông Hoa, những nhân vật có thực lực xuất hiện không ít, nhưng duy chỉ có Thẩm Hoài khen ngợi năng lực của họ, khẳng định xem trọng họ, họ cũng có lòng muốn cùng với Thẩm Hoài tạo nên một phen sự nghiệp, có thể giúp tiền đồ của mình mở ra một không gian rộng hơn.

Tuy Thẩm Hoài không qua lại với một số người trong thành phố, đã bị áp chế, nhưng Phùng, La, Tiêu, Hồ không quan tâm những điều này, vì tranh chấp trong thành phố còn khá xa so với họ, chỉ cần Thẩm Hoài trụ vững ở Du Sơn là được.

Thẩm Hoài bắt đầu từ Tiêu Hạo Dân hy vọng sẽ đến huyện đảm nhận chức Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân, xem ra thì không có tiến bộ mang tính thực tế nào, Tiêu Hạo Dân cũng tương đối đồng ý —— anh ta biết, bước này đi ra, quan hệ của anh ta với Thẩm Hoài sẽ được kéo gần hơn nữa, có thể làm vác đao ra trận, trực tiếp giúp Thẩm Hoài đối phó chủ tịch Huyện Cao Dương —— đợi đến khi Thẩm Hoài đá Cao Dương hay Lương Chấn Bảo ra khỏi cục, vậy quan trường Du Sơn đương nhiên cũng sẽ có không gian tiến bộ của Tiêu Hạo Dân anh ta

Tiêu Hạo Dân cũng không ngờ Thẩm Hoài đã đưa ra chủ ý sẽ rời khỏi Du Sơn trong thời gian gần, nhất thời mơ hồ, nội tâm thậm chí mong muốn Thẩm Hoài đang đùa giỡn với họ.

Anh ta biết, mâu thuẫn giữa Thẩm Hoài và Bí thư Thành ủy Đàm Khải Bình là công khai, Thẩm Hoài điều đến Du Sơn, cũng vì chịu áp chế của Đàm Khải Bình chỉ cần Đàm Khải Bình một ngày còn đảm nhận Bí thư Thành ủy Đông Hoa, Thẩm Hoài muốn điều ra khỏi Du Sơn cũng là việc khó khăn; trừ khi Thẩm Hoài muốn hoàn toàn thoát khỏi Đông Hoa, mới không cần nghĩ đến bị kiềm chế bởi Đàm Khải Bình.

Thẩm Hoài sẽ rời khỏi Đông Hoa?

Tiêu Hạo Dân mê man nhìn Thẩm Hoài một cái, nhất thời không rõ tương lai của mình sẽ đi về đâu…

Thẩm Hoài bất động nhìn tờ thực đơn, hắn sẽ không che giấu việc này với Tiêu Hạo Dân, La Khánh bọn họ, đương nhiên cũng không đem toàn bộ sự việc kể hết cho họ biết vào lúc này.

- Bí thư Lương hy vọng tôi điều đến huyện?

Tiêu Hạo Dân nắm lấy những cái này để hỏi Thẩm Hoài.

- Ừm.

Thẩm Hoài gật đầu, trong lòng nghĩ ngộ tính của Tiêu Hạo Dân cũng không tệ, đoán ra được ý đồ của Lương Chấn Bảo, cũng không đoán mò với y, nói

- Bí thư Lương xem ra có thể thấy được tôi sắp rời khỏi Du Sơn trong thời gian gần đây…

Tiêu Hạo Dân cùng với Hồ Chí Quân, La Khánh nhìn nhau, không còn do dự gì, quả quyết nói với Thẩm Hoài

- Dù chủ tịch Huyện Thẩm sẽ điều ra Du Sơn trong thời gian hai tháng nữa, hiện tôi điều vào huyện, vẫn có thể giúp anh làm chút việc.

Thẩm Hoài cười nói:

- Việc này hôm nay Bí thư Lương mới nói với tôi, có thành hay không, còn phải đợi những ủy viên khác gật đầu thì mới có không gian thực hiện —— Bí thư Lương muốn anh vào huyện, có thể nắm được công việc xuất khẩu lao động, hai ngày nữa tôi sẽ vào thành phố dự cuộc họp, tiếp xúc với vài doanh nghiệp trong thành phố dù anh không được điều vào huyện, việc xuất khẩu lao động của trấn Đông Du, vẫn có một triển vọng lớn.

Thẩm Hoài không ngại khi hắn rời khỏi Du Sơn, tiếp tục giữ sức ảnh hưởng tại Du Sơn.

Tuy nhiên thời gian hắn nhận chức ở Du Sơn rất ngắn, muốn tiếp tục giữ sức ảnh hưởng, không phải chuyện dễ dàng —— nhưng Lương Chấn Bảo đồng ý giúp đỡ, đấy lại là một việc khác.

Hiển nhiên Lương Chấn Bảo cũng suy nghĩ đến việc sau khi hắn rời khỏi Du Sơn phải một thân đối mặt với Cao Dương, duy chỉ có thể giúp hắn giữ được sức ảnh hưởng nhất định tại Du Sơn —— đưa Tiêu Hạo Dân điều vào huyện, cho Tiêu Hạo Dân cùng với Phùng, La, Hồ họ kết lại chặt chẽ thành một sợi dây, mới có khả năng dựa vào sức ảnh hưởng của hắn để kiềm chế Cao Dương.

Ai cũng không phải ngọn đèn kiệm dầu —— đương nhiên việc này đối với riêng Thẩm Hoài cũng cực có lợi, khiến cho Tiêu, Phùng, La, Hồ họ cùng kết hợp lại, hơn nữa rõ ràng trên phần đầu họ đang đội chiếc mũ của Thẩm Hoài, cũng có thể giúp cho việc khai thác thủy điện tại Du Sơn của tập đoàn Hoài Năng.

Về phía Lương Chấn Bảo mượn sức ảnh hưởng của hắn gây áp chế với Cao Dương, Thẩm Hoài thì không sao, dù sao hắn với Ngu Thành Chấn, Cao Dương, cũng không chung một hội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.