Phong Khí Quan Trường

Chương 221: Chương 221: Chu Minh Vui Sướng




Thẩm Hoài mới 24 tuổi đã đảm nhiệm bí thư đảng ủy trấn. Lúc ấy hắn 25 tuổi, trong trọn cả thành phố Đông Hoa đều phải tính là chính chức hương trấn trẻ tuổi. Nhưng nếu không có vòng sáng từ Mai thép, người trong Tống gia đều hiềm nhìn hắn một cái sợ bẩn mắt.

Chu Minh lại vì đến được hương trấn làm chính chức trước tuổi ba mươi mà đắc ý dương dương.

Nghĩ nghĩ xem, một năm trước hắn thật không dễ dàng mới vét được cái ghế phó chủ nhiệm ở kế ủy. Hồi mới tốt nghiệp đại học liền phân về xưởn thép thành phố, tiến vào đội ngũ cán bộ quốc gia, rồi thành nhân viên trong cơ quan trực thị. Dày vò khổ ải 6-7 năm, Chu Minh chỉ mới tiến được có chút xíu.

Mà lúc này tổ chức vừa ra quy định, sinh viên tốt nghiệp đại học, tiến vào công tác trong cơ quan đảng chính có thể trực tiếp đảm nhiệm phó chủ nhiệm, phó khoa. Qua hai ba năm, nếu là không có vấn đề gì lớn, đề bạt lên chính khoa là chuyện thường.

Nhìn rất nhiều đồng liêu, năng lực, học lịch đều không như mình, lại dồn dập lên làm lãnh đạo khoa trưởng, xứ trưởng. Từ năm ngoái, sự khổ sở vì không có cơ hội vươn lên nung nấu, quẫn bách trong đầu Chu Minh, là điều mà người ngoài khó tưởng tượng nổi.

Trần Minh Đức bởi bệnh mà vong, Đàm Khải Bình đến Đông Hoa làm bí thư thị ủy, quan trường Đông Hoa oanh động kịch liệt, Chu Minh cũng tìm được cơ hội xoay vần.

Tuy cấp bậc hành chính của phó chủ nhiệm văn phòng kế ủy và phó chủ nhiệm phòng chuyên biệt chỉ tương đương nhau, đều là phó khoa, nhưng kẻ sau không hề là chức vụ lãnh đạo, kẻ trước lại xoải một bước nhập vào giai tầng thống trị, ý nghĩa hoàn toàn bất đồng.

Nhưng không quản thế nào, phó chủ nhiệm văn phòng kế ủy chỉ được tính là “binh bét” trong hệ thống quan liêu, bình thời mọi người gọi “Chu xứ trưởng, Chu xứ trưởng” rất là thân thiết, coi hắn như một nhân vật, kỳ thực là nể mặt cha vợ hắn, Hùng Văn Bân mà thôi.

Trong đoàn lần này, từ phó thị trưởng Lương Tiểu Lâm trở xuống, quan viên hơn cấp Chu Minh có tới 20 người, mà toàn là tuổi niên phú lực cường, chính trị tráng niên. Nếu không đi lối tắt, căn bản không có chỗ cho Chu Minh ló đầu trong nội bộ kế ủy.

Từ kế ủy thành phố đến hương trấn, tầm nhìn đúng là bị giáng thấp, nhưng từ một tên phó chủ nhiệm nho nhỏ thành lãnh đạo chính chức cơ sở, bước tiến không thể xem nhẹ.

Không thể so sánh với đám căn chính mầm mồng, hồng đến phát tím như Chu Dụ, Thẩm Hoài được.

Dù trên tiền đề chính sách là trẻ hóa cán bộ, song trước mắt, chủ trì công tác ở hương trấn đa số vẫn nằm giữa độ tuổi trung niên chừng 40-50 như Đỗ Kiến, Hà Thanh Xã. Quan viên thanh niên 30 tuổi trở xuống không quá 10%. Một dúm nhỏ người ấy, tự nhiên sẽ là tinh tú ngày mai trong quan trường địa phương.

Mục tiêu mà rất nhiều cán bộ bình thường trong cơ quan đảng chính cần cù cả đời đều không được, Chu Minh lại liên tục xoải vượt chỉ trong không đến một năm, đắc ý cũng là điều dễ hiểu.

Thẩm Hoài đang phân vân sao hôm nay Chu Minh có vẻ thân thiết với mình thế này, còn tưởng hắn đổi tính cơ.

Tuy Chu Dụ không phải thành viên thường ủy, nhưng nội dung trong hội nghị đối với nàng không hề là bí mật gì quá khó tiếp cận. Ngược lại, cục trưởng cục đầu tư Đường Xuyên khá bất ngờ, cười vỗ vai Chu Minh: “Chu Minh cậu đừng hòng qua loa với chúng tôi nhé, đêm nay phải bắt cậu mở hầu bao mới được…”

Đường Xuyên cũng là người đáng thương, mới từ ghế cục trưởng cục quy hoạch kiến thiết đá về phụ trách cục đầu tư. Lý do ngoài mặt thì hắn là nhân tuyển thích hợp để làm tốt công tác mời gọi đầu tư.

Cũng không khác được, không phải ai đều có tư cách leo lên trên, ghế béo bở ở khu Đường Ấp chỉ có nhường ấy, ghế ở cục quy hoạch kiến thiết không biết có bao nhiêu người đang nhìn vào, hắn không thể ngồi lên đó quá lâu cho người ta kị hận được.

Đường Xuyên không nhìn thấy hy vọng thăng tiến, một mực nghĩ cách về hương trấn làm một đợt bí thư trấn ủy, không ngờ lại bị đá sang phụ trách công tác tổ kiến ở cục đầu tư.

Thẩm Hoài mới tý tuổi đầu đã tay nắm thực quyền, bối cảnh sâu không thấy đáy là điều ai cũng ngầm hiểu. Cộng thêm tính cách cường thế đến mức nghiền ép hết thảy chướng ngại, thực khiến người trong vô thức tránh miễn cùng hắn là địch.

Nhưng đối với sự tự đắc của Chu Minh, tâm lý Đường Xuyên không hề thoải mái như vẻ ngoài. Lại nhìn Hùng Đại Ny phong vận mê người dưới ánh đèn mông lung, sự đố kỵ trong lòng lại nhiều thêm một phần.

Đường Xuyên trêu ghẹo bắt mời khách, Chu Minh cười a a, cũng không có ý từ chối, hỏi Thẩm Hoài, Chu Dụ: “Thẩm Hoài quen thuộc BK, cậu tìm xem có chỗ nào thích hợp; Chu khu trưởng cũng đến cho vui?”

Người đang cao hứng tự đắc đa phần đều trở nên khoan dung, lúc ấy Chu Minh có thể nhớ đến ân tình của Thẩm Hoài, địch ý với hắn cũng nhạt nhiều. Hơn nữa, bố cục ở Hạc Đường trước mắt phải ỷ lại rất nhiều từ Mai Khê, Chu Minh muốn làm nên một phen sự nghiệp, tất phải xây dựng lại quan hệ tốt đẹp với Thẩm Hoài.

Ấn tượng của Thẩm Hoài với trấn trưởng hiện thời ở Hạc Đường rất mơ hồ, cũng không quan tâm hắn bị điều chỉnh về đâu. Có điều đột nhiên Chu Minh được thả về Hạc Đường, có hơi không hợp với kế hoạch, khiến hắn hơi bận tâm. Nhưng tuyệt sẽ không nói những suy tư ấy ra, mà cười bảo: “Mấy năm qua tôi không về BK lần nào, hai ngày nay cũng bị người nhà quản chặt, không có thời gian vui đùa. Bên này tôi không quen chỗ nào cả. Hay là gọi Trần chủ nhiệm hỏi xem…”

Bắc Kinh là đầm nước vừa sâu vừa đục, nếu toàn là đàn ông, tùy tiện tìm chỗ nào đó uống rượu tìm vui thì không thành vấn đề; then chốt là Chu Dụ, chị em Hùng Đại Ny cũng ở đây, chỗ vui chơi thích hợp không phải cứ muốn tìm là tìm được.

Trần Binh nhận được điện thoại, rất nhanh đã chạy tới, nói có một quán Karaoke tương đối quy củ, nói: “Để tôi gọi tiểu Ngô dẫn đường cho các cậu…”

“Trần chủ nhiệm cũng đi luôn…” Chu Minh nói.

Trần Binh: “Lần này phải xin phép vậy, Lương phó thị trưởng còn đang bận họp ở nhà khách tỉnh, lúc trở về chắc sẽ có việc tìm tôi.”

Nhà khách chủ yếu phụ trách công tác chiêu đãi, lúc này Trần Binh không thích hợp bỏ đi, đành để tiểu Ngô tìm một chiếc xe dẫn cả đám qua đó.

Thẩm Hoài không có số an nhàn, vừa chọn xong phòng hát, định cầm mic lên chọn bài, Trần Binh lại gọi điện tìm hắn.

Phó thị trưởng Lương Tiểu Lâm dự họp về, muốn người phụ trách dẫn đội của các khu huyện về phổ biến, còn điểm danh Thẩm Hoài phải tham gia.

Thẩm Hoài không muốn đi, nhưng Lương Tiểu Lâm đã chỉ đích danh, không thể chối được, mới nói với tiểu Ngô: “Bên ngoài có xe tắc xi, tôi và Chu khu trưởng tự bắt về được. Cậu ở đây phụ trách bồi cùng Đường cục trưởng, Chu xứ trưởng…”

Đường Xuyên không có tâm đố kỵ gì với Thẩm Hoài, không thông báo hắn đến dự họp, cũng vui vì được an nhàn. Chu Minh lại hơi không thoải mái, làm thế này khác gì chỉ thằng vào mặt hắn bảo mày xa không bằng Thẩm Hoài. Đấy là chưa kể còn ngay trước mặt vợ và em vợ.

Thẩm Hoài không quản trong đầu Chu Minh đang nghĩ gì, cùng Chu Dụ đứng dậy rời đi, ra ngoài vẫy xe tắc xi.

“Chu Minh đến Hạc Đường, đối với cậu liệu có bất lợi không?” Chu Dụ hỏi.

“Bất lợi thế nào?” Thẩm Hoài gật gật đầu, nói.

“Cậu định kiểm tra tôi à?” Chu Dụ cười hỏi

Thẩm Hoài bắt gặp đôi mắt sáng long lanh của nàng đang nhìn mình, dưới sắc đêm vũ mị mê người, tâm động không thôi. Nhưng cũng không dám quá khinh mạn, cười nói: “Coi như thế đi…”

“Hai bên công lộ Mai Hạc lần lượt thuộc về Mai Khê và Hạc Đường, nhưng tôi đoán, trong kế hoạch của cậu, chắc là muốn quy hoạch phát triển chung thành một khu công nghiệp?” Chu Dụ vuốt vuốt mái tóc bị gió đêm thổi tán loạn, nói: “Bởi thế giữ cục diện Hạc Đường yếu, Mai Khê mạnh, đối với kế hoạch của cậu rất có lợi. Đây chắc cũng là thỏa thuận ngầm giữa cậu và Viên Hồng Quân mấy tháng qua. Nếu để Chu Minh nhập ghế cùng Viên Hồng Quân, dù Viên Hồng Quân đồng ý, tôi cho rằng Chu Minh sẽ không dễ dàng đồng ý nhả hai thôn Thái gia kiều, Lý gia cho Mai Khê thế đâu?”

“Tôi có nên cảm thán một câu “Người hiểu tôi chỉ có Chu khu trưởng” không?” Thẩm Hoài cười hỏi lại, đồng thời thở dài một hơi: “Cơ sở Hạc Đường kém, nhưng cầu cảng, bến bãi, đường xá được xây xong, Hạc Đường sẽ dễ làm ra chính tích. Trong vấn đề này, tôi đoán đám Hùng Văn Bân cũng nắm được rõ ràng. Thả Chu Minh xuống làm trấn trưởng Hạc Đường, tôi có thể hiểu được. Có điều tôi bận tâm là con người Chu Minh không thích hợp. Quá cao ngạo, tự cho là đúng. Khả năng năng lực và học lịch của hắn hơn xa Viên Hồng Quân, nhưng hắn không suy nghĩ thực tế được như Viên Hồng Quân, không khéo sẽ phá hư, quấy rối bố cục của chúng tôi…”

“Thế cậu tính thế nào?” Chu Dụ hỏi: “Hay là đợi Chu Minh tỏ rõ thái độ đã?”

“Tôi đang nghĩ, nếu lúc này tôi cổ động nhập hai thị trấn lại, liệu Chu Minh có hận tôi thấu xương không?” Thẩm Hoài nói.

“Giờ gộp hai thị trấn liệu có khó khăn không?” Chu Dụ nói: “Cậu nắm bắt?”

“Hiện tại cả nước có gần 10 vạn hương trấn, tinh giản, cơ cấu lại là đại thế phải làm, cũng là chuyện mà Vương Nguyên phó thủ tướng một mực cường điệu. Đông Hoa đi trước nửa bước, có thể nói là đón đầu trào lưu, trở lực thực tế không lớn.” Thẩm Hoài nói: “Ngoài ra lần này ba tôi sẽ đến Hoài Hải tạm giữ chức phó tỉnh trưởng, cho dù là hồ giả hổ uy, lần này tôi có thể nhân nước đục mò cá làm chút chuyện…”

“Hả!” Chu Dụ cả kinh nhìn Thẩm Hoài, mọi người đều sớm biết gia thế Thẩm Hoài sâu không thấy đáy, nhưng hắn một mực trầm mặc về bối cảnh bản thân. Nàng tin cả Đông Hoa này, trừ Đàm Khải Bình ra, hẳn không còn mấy ai biết về thân thế Thẩm Hoài nữa. Không ngờ lần về BK này, sẽ được nghe Thẩm Hoài tự mở miệng nói về việc nhà.

“Quan hệ giữa tôi với người trong nhà trước nay không được hòa thuận lắm, bởi thế chưa nói với ai tôi là cháu trai tiền nhiệm phó thủ tướng Tống Hoa cả.” Thẩm Hoài nói: “Giờ nói với cô rồi đấy thôi.” Thấy Chu Dụ cả kinh đến há hốc mồm, bộ dáng khó mà tin tưởng, cười che miệng nàng lại: “Không cần khoa trương thế chứ?”

Môi và gò má Chu Dụ bị Thẩm Hoài nhè nhẹ bụm một cái, hơi ngượng ngập quay mặt sang bên, nói: “Người ta căn bản không ngờ đến, kinh ngạc cũng là thường mà?” Lại cảm giác nói thế này quá giống yêu đương giận dỗi rồi, mặt khẽ hồng lên.

Trước mặt người ngoài, trước nay Chu Dụ đều nỗ lực làm ra hình tượng nữ cường nhân, khó mà nói ra lời lẽ dịu ngọt thế này, nghe trong tai lại thành cảm thụ khác, khiến tâm lý Thẩm Hoài càng dập dờn.

Chợt một chiếc taxi sà tới, Thẩm Hoài vội kéo tay Chu Dụ, nói: “Coi chừng xe!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.