Phong Khí Quan Trường

Chương 318: Chương 318: Chuyện Đối Tượng Trên Bàn Tiệc




Không quản bình thời ở bên ngoài địa vị mọi người ra sao, về trong nhà, ngồi xuống bàn ăn, chuyện quan tâm nhất vẫn là những sự tình vụn vặt thế này.

Nghe Tống Đồng nói Thẩm Hoài đã gặp mẹ đối tượng mà tiểu cô sắp xếp ở Thôi gia, lão gia cũng hứng thú, hỏi Thẩm Hoài: “Thế nào, Lưu Tuyết Mai nói sao?”

“Ba, ba cũng thật là, thời buổi này có cha mẹ nào quản được con cái nữa đâu? Lưu Tuyết Mai vừa ý Thẩm Hoài thì được gì, cuối cùng không phải đều dựa vào tâm ý của Thành Di?” Tống Văn Tuệ cười nói: “Hơn nữa chỉ là gặp mặt qua thôi, mọi người không cần quá nghiêm túc, gây áp lực cho hai đứa…”

“Chỉ tại bọn con vẽ chuyện, tác hợp con gái Văn Quang với Hồng Nghĩa thì nói là quá quen rồi, không có cảm giác; Thẩm Hoài và con bé kia chưa từng gặp mặt, chắc sẽ có cảm giác chứ? Giờ lại nói áp lực lớn, không làm chủ được… Các con nói thử xem, năm đó không phải ai cũng nhờ tổ chức sắp xếp, cuối cùng hôn nhân đều hạnh phúc viên mãn?” Đối với hiện trạng hôn nhân của đám cháu chắt hiển nhiên là lão gia rất không hài lòng, lại lải nhải đến chuyện cũ, cuối cùng đầu mâu chỉ đến chỗ Tống Hồng Quân: “Sang năm mà cháu không dẫn cô nào về thì cũng không cần về nữa đâu!”

“Sao lại quay sang cháu rồi, ông với các cô chú đừng đem hủ tục thời phong kiến ra áp đặt chứ?” Tống Hồng Quân ca thán nói.

“Các con bây giờ chẳng ai khiến chúng ta yên tâm được cả!” Tống Anh nói: “Đáng ra nên khôi phục tập tục xử lý hôn nhân thời phong kiến, người kêu tự do, kẻ la dân chủ, TW cũng nói rồi, tuyệt đối nói không với tự do chủ nghĩa!

Thẩm Hoài ngồi bên cạnh nghe bọn họ trêu đùa lẫn nhau, thầm nghĩ nếu không có vướng víu quyền lực, lợi ích đứng đằng sau giật dây, đại gia đình nhiều người thế này vui vầy một chỗ, rộn ràng náo nhiệt ăn cơm đón giao thừa, đúng thật là rất ấm áp.

Trong lòng Thẩm Hoài không ôm quá nhiều mong đợi trong thân sự lần này, nhưng cô út nhiệt thành sắp xếp, đành cắn răng đi ứng phó một lần, dù không được cũng chẳng có gì mất mặt cả.

Lão gia nhà họ Thành trong chiến tranh kháng Nhật từng là cảnh vệ viên cho Tống Hoa, đến sau vào học ở đại học kháng chiến Diên An, là cán bộ đảm nhiệm công tác chính trị nhiều năm, trước giải phóng làm đến sĩ quan chỉ huy cấp sư đoàn, cũng từng tham gia chiến tranh kháng Mỹ viện Triều, năm 55 được trao hàm thiếu tướng, đáng tiếc năm 84 đã mắc bệnh qua đời.

Thành Văn Quang là con trai của duy nhất của ông ta, hiện tại tuổi chưa đến 50 đã là ủy viên dự khuyết TW Đảng, có thể nói là ngôi sao mới trong chính đàn, cũng là một trong những nhân vật hạch tâm của Tống hệ.

Là khai quốc nguyên lão, vì quốc gia lăn lộn mấy trường chiến tranh, sau giải phóng lại trường kỳ đảm nhiệm các chức vụ lãnh đạo đảng chính, lão gia Tống Hoa và các lão đồng chí tuy đã lui xuống, song thanh vọng và sức ảnh hưởng đều hơn xa những cán bộ cấp cao được đề bạt trong thời kỳ hòa bình; Song nếu chỉ tính trong các quan viên trên chính đàn hiện thời, trước mắt Tống hệ có ủy viên quốc vụ viện Hạ Tương Hoài là địa vị tối cao.

Ở chính đàn đại lục, cộng cả ủy viên TW đảng và ủy viên dự khuyết cũng chỉ có không đến 360 người… Chính 360 người này tổ thành kết cấu tầng đỉnh của kim tự tháp chính trị trong nước.

Đưa mắt ra toàn quốc, 360 người nghe qua có vẻ nhiều, nhưng cụ thể đến từng tỉnh, thường thường chỉ có 2 ủy viên TW và 2 ủy viên dự khuyết.

Tô Duy Quân là chánh văn phòng tỉnh ủy, tuy là thường vụ, song bất luận từ nhân mạch, tư lịch, năm tuổi hay thanh danh đều xếp hàng chóp đuôi, không khả năng tiến vào đội ngũ ủy viên TW Đảng được. Trong khi Đàm Khải Bình năm nay mới 50 tuổi, chính đang lúc niên phú lực cường, tư lịch, nhân mạch đều tốt, hoàn toàn có khả năng trước khi lui hưu chen được chân vào kim tự tháp kia.

Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến trước mắt Tống hệ khá coi trọng Đàm Khải Bình… Địa vị Tống hệ thăng hay giáng, nói đến cùng vẫn phải nhìn vào trong 360 người kia có mấy ghế là của “người mình”.

Cũng duy có trở thành chủ nhân hoặc có khả năng trở thành chủ nhân của một trong 360 ghế kia mới có thể xưng là hạch tâm của một phái hệ.

So sánh ra thì sự phát triển của đám tiểu bối như Thẩm Hoài chỉ tính là thả nước nuôi cá; phát triển tốt mới càng mong nhận được nhiều ủng hộ, còn xa xa mới đến mức nghiêng lệch nguồn lực, chống đỡ vô điều kiện…

Lúc ấy Thành Văn Quang đã là ủy viên dự khuyết TW Đảng, then chốt là tuổi chưa đến 50, nếu không có gì ngoài ý, đến lượt đổi đợt 98 hẳn sẽ là ủy viên TW, đảm nhiệm chính chức tỉnh bộ.

Tâm lý Thẩm Hoài cũng rõ ràng, tiềm lực phát triển trên con đường chính trị của Thành Văn Quang thậm chí không thấp hơn bác hai Tống Kiều Sinh, còn lâu phụ thân hắn Tống Bính Sinh mới bì kịp, thân sự lần này, đối với hắn hoàn toàn có thể dùng từ “trèo cao” để hình dung, cũng khó trách mới đầu hắn hoàn toàn bất ngờ với sắp xếp này.

Trong lòng hắn rõ ràng, chỉ cần hắn kết hôn với con gái Tống Văn Quang, đồng nghĩa với địa vị của hắn trong Tống gia lập tức khôi phục như sơ, thậm chí giành được nguồn lực phát triển không kém Tống Hồng Kỳ, càng không cần bận tâm Đàm Khải Bình sẽ áp chế hắn ở Đông Hoa.

Thẩm Hoài có thể hiểu dụng tâm lương khổ của cô út, nhưng chính bởi như thế hắn lại càng không ôm mong đợi.

Tống Kiều Sinh nâng ly rượu trong tay lên, nhìn sang Thẩm Hoài, nói: “Con gái Thành Văn Quang là cô gái tốt, nếu song phương gặp mặt vừa lòng, cháu phải nắm bắt cơ hội cho chắc…”

“Vâng, cháu biết rồi!” Thẩm Hoài ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng, bác hai Tống Kiều Sinh giờ là lương trụ của Tống gia, nói chuyện hơi vẻ cao cao tại thượng, hắn chỉ có thể cúi đầu nghe mệnh.

Thẩm Hoài có thể hiểu được tâm tư của bác hai, nếu Tống Hồng Nghĩa và Thành Di tiếp xúc thành công, loại việc tốt thế này đã không khả năng rơi lên đầu hắn; Có điều không may cho Tống Hồng Nghĩa là bị con nhà người ta nhìn không thuận mắt, bác hai hắn xuất phát từ đại cục của Tống hệ, hy vọng hắn hoặc con cháu người nào đó trong Tống hệ có thể thế chỗ thành công, dù không ôm hy vọng quá cao vào hắn, song cũng sẽ không giới ý để hắn thử thử xem.

Chưa nói địa vị lão gia Tống Hoa ở trong đảng, thế hệ thứ hai của Tống gia hiện tại đều đảm nhiệm các chức vụ cao cấp từ ti cục trở lên, đến đời thứ ba, số kinh thương lấy Tống Hồng Quân làm đầu, sớm tích cóp được tài sản gần tỷ đồng, sự nghiệp chính như mặt trời giữa trưa; số từ chính lấy Tống Hồng Kỳ làm đại biểu, cũng vừa được quy hoạch đề lên chính xứ trong bộ ủy TW, Thẩm Hoài mới tí tuổi đã là phó xứ, cũng có thể nói là thiếu niên hữu tài…

Có điều lấy 1 tỷ dân của TQ đại lục, nếu Tống gia không thể kéo về càng nhiều ngoại lực, chỉ dựa vào con cháu dòng chính trong nhà, lực lượng sẽ rất yếu ớt, còn xa mới đủ duy trì địa vị hiện thời.

Tống hệ sở dĩ có thể trở thành một trong những lực lượng ảnh hưởng đến đường hướng chính cục trong nước, trừ thanh vọng và sức ảnh hưởng của lão gia Tống Hoa, nói đến cùng còn là nhờ trong hệ thống các quan viên ủy viên và ủy viên dự khuyết TW có đến bảy người là của Tống hệ, tính cả cán bộ cấp phó tỉnh bình thường thì con số lên tới 21 người, những người này đều lực lượng chính trị cốt cán, trung tâm trong Tống hệ.

Tống Kiều Sinh là nhân vật hạch tâm trong thế hệ thứ hai nhà họ Tống, vì tranh đoạt ghế bí thư tỉnh ủy Hoài Hải với Điền Gia Canh thất lợi, tiền đồ chính trị vẫn chưa rõ ràng, khiến lực ngưng tụ trong nội bộ phái hệ bị ảnh hưởng không nhỏ, từ đó đưa đến sự trượt xuống của cả chỉnh thể… Nếu trong đám con cháu Tống gia có người thành thân với con gái Thành Văn Quang, không nghi ngờ gì sẽ tiêu trừ được không ít ảnh hưởng không hay kia.

Trước mắt trong Tống gia trừ Thẩm Hoài không có nhân tuyển nào thích hợp, vì lợi ích tập đoàn, vì duy trì địa vị Tống gia, dù có thành kiến với Thẩm Hoài, Tống Kiều Sinh vẫn phải cắn răng thúc thành việc này.

Trong lòng Thẩm Hoài cũng tự cười khổ, hiện tại thủ đoạn duy trì lực ngưng tụ trong Tống hệ vẫn lấy liên nhân chính trị làm chủ, hắn biết phương pháp này không hề cao minh, tuy vậy không thể không thừa nhận, nó ít nhiều sẽ đưa đến một số kết quả hiện rõ và trực tiếp.

Là nhân tuyển thích hợp duy nhất của Tống gia, bởi vậy mới được Tống gia đặc ý coi trọng, Thẩm Hoài không biết nên khóc hay nên cười cho thân phận bây giờ của mình nữa…

Nếu qua hai ngày, gặp mặt con gái Thành Văn Quang xong, trực tiếp nhận được câu trả lời “hai bên không thích hợp”, liệu địa vị của hắn trong Tống gia có bị đánh về nguyên hình.

Nếu hắn vừa mắt con gái Thành Văn Quang trong khi hắn không mãn ý với nàng, liệu có bị xem là không thức cân nhắc, không biết điều?

Tôn Á Lâm có thể hiểu tâm lý đắng chát của Thẩm Hoài, cúi đầu rắc muối vào miệng vết thương, nói: “Không quản cái cô Thành Di đó có hợp tâm ý anh hay không, vì Mai thép, anh chịu khó dày mặt một tí, tốt xấu cũng phải tìm hiểu vài ba năm nhé…”

Thẩm Hoài cười khổ, cầm bình rượu lên tự rót một ly, nói với mọi người: “Tôn Á Lâm muốn uống rượu, nàng lại ngại không tiện rót…” Thế là dẫn tới đám Tống Hồng Quân đua nhau chúc rượu nàng.

“Đàm Khải Bình hai lần lên Bắc Kinh đều tới bái phỏng lão gia, có nói qua tình hình của cháu và Mai thép, nói Mai thép phát triển như hiện thời, trừ hơi kích tiến, mạo hiểm chút, thì thành tích là rất đáng khẳng định.” Tống Kiều Sinh nhìn chăm chăm Thẩm Hoài, nói: “Hồi trước Thành Văn Quang gặp bác, ông ấy cũng khá quan tâm đến sự phát triển của cháu. Giờ cháu ở dưới địa phương cố gắng mài giũa bản thân, như thế mới sớm thành tài được…”

Trừ gật đầu Thẩm Hoài lại có thể làm gì?

Đàm Khải Bình là thành viên ngoại vi của Tống hệ, không đến BK thì thôi, đến BK bái phỏng lão gia, nhắc đến chuyện hắn làm ở Đông Hoa là điều hết sức bình thường…

Nhưng thấy bác hai và lão gia đều không có ý nghe hắn nói về Mai thép trên bàn ăn, Thẩm Hoài cũng sẽ không thức thời đến mức tự khoe, dù sao lúc Đàm Khải Bình nói về Mai thép cũng không khả năng bỡn cợt hắn thành đứa vô công rồi nghề, không làm được gì cả; tin tưởng lão gia và bác hai đều có chút hiểu biết tương đối về hiện trạng Mai thép.

Đó điều chuyến về BK lần này, trừ gặp mặt đối tượng, chủ yếu là muốn gặp cô út, Tống Hồng Quân bàn chút sự tình… Giao thông đi lại ở Đông Hoa không tiện, tuy Tống Hồng Quân có công xưởng đặt tại Đông Hoa, song số lần đến thăm cũng không nhiều. Hồi trước ở HK đã không có dịp gặp hắn rồi, lần này về qua năm ngược lại là một cơ hội tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.