Thẩm Hoài không hề kể cho Trần Đan và tiểu Lê chuyện mình gặp Khấu Huyên làm “công chúa” trong Anh Hoàng. Hắn có thể cảm nhận được Khấu Huyên là cô bé có lòng tự trọng rất cao, từ trên người nàng hắn nhìn thấy bóng dáng của “Thẩm Hoài” trước đây, nếu chủ động vươn tay ra kéo nàng, ngược lại chỉ khiến cô bé càng cố chấp, chìm sâu vào vực thẳm kia…
Tiếp theo, trong hội nghị đảng chính vào trung tuần tháng tư, Thẩm Hoài đem phương án cổ phần hóa xưởng thép Mai Khê và quy hoạch phát triển năm nay thông báo trong nội bộ trấn chính phủ.
Trừ những đại biểu từ xưởng thép như Uông Khang Thăng, Tiền Văn Huệ, Từ Khê Đình, Triệu Đông, số ủy viên đảng ủy có mặt trong hội nghị chỉ gồm 13 người.
Trong cuộc họp, Thẩm Hoài công khai đề ra mục tiêu giá trị sản lượng năm nay là 400 triệu, 40 vạn lợi nhuận.
“Để đạt được mục tiêu này, năm nay sản lượng của xưởng phải đạt tới 15 vạn tấn. Trước mắt xưởng thép đã bắt đầu trù bị kỹ thuật bước đầu, cũng đang tiếp xúc với nhà cung ứng thiết bị, nhưng để hoàn thành mục tiêu này, trong năm nay….” Vì để diễn tả số liệu và biểu đồ càng trực quan, Thẩm Hoài yêu cầu văn phòng đảng chính chuẩn bị một bảng trắng trong phòng, đứng trước bảng, hắn chỉ vào từng số liệu viết lên đó: “Xưởng thép phải gom góp được 30 triệu tiền đầu tư dùng để cải tạo thiết bị, mở rộng cung ứng điện lực. Trước mắt, dựa vào lợi nhuận từ xưởng và tiền vốn tích lũy trước đây, đại khái trong năm có thể hoàn thành một nửa, vậy vẫn còn thiếu 15 triệu…”
“Do tỉ lệ nợ hiện tại mà xưởng phải gánh rất cao, khả năng vay thêm tiền từ ngân hàng trong ngắn hạn không lớn, biện pháp khả thi nhất là góp vốn. Phương thức góp vốn thì có rất nhiều loại: mượn tiền trả lợi tức, ký quỹ tiền từ công nhân… Rất nhiều xí nghiệp đều thông qua những phương thức này gom góp tư bản, có người làm tốt, có kẻ thì không. Tôi cảm thấy chúng ta nên sửa đổi lại, mượn cơ hội đổi mới lần này, tiến hành cổ phần hóa.” Thẩm Hoài nói: “Đạo lý rất đơn giản, giống như hùn vốn thành lập công ty Tử La thôi, tư bản kiểm toán từ xưởng thép trước mắt tổng cộng có 50 triệu, đây là tài sản thuộc về tập thể Mai Khê, tất cả những góp vốn khác, đều phải lấy tiền mặt ra để tính cổ phần. Theo quy định có liên quan, kể cả ban tư sản công đại biểu Mai Khê giữ cổ phần ra, sau cổ phần hóa, công ty nhiều nhất sẽ có 200 cổ đông. Lần này tôi tính mở rộng cổ phần theo ba hướng: thứ nhất, để bộ phận quản lý xưởng đóng góp một phần, như thế mới có thể bảo đảm động lực cho bọn họ cống hiến vì xưởng thép, chứ không dồn tâm tư vào cạy góc tường tài sản của tập thể, kế hoạch lần này tôi sẽ để bộ phận quản lý nắm giữ không quá 10% cổ phần; thứ hai, kêu gọi đầu tư là công tác trọng yếu nhất trong thời gian trước mắt, theo kế hoạch tôi cũng để bộ phận cổ đông ngoại nắm giữ không quá 10% cổ phần; thứ ba, xưởng thép thuộc về tài sản tập thể của Mai Khê, bảo vệ lợi ích của xưởng là nghĩa vụ và trách nhiệm mà mỗi người ngồi ở đây phải gánh vác, lần này tôi cũng sẽ để nhân viên công tác trong thị trấn góp vốn, số cổ phần sẽ không quá 5%...”
Bên phía trấn chỉnh phủ chỉ có Quách Toàn hiệp trợ Thẩm Hoài xử lý công tác ở ban tư sản công, đối với nội tình xưởng thép rõ như bàn tay, còn đám người Hà Thanh Xã, Hoàng Tân Lương, Lý Phong tuy biết xưởng thép dưới sự chỉnh đốn của Thẩm Hoài có khởi sắc, song không hề biết quá cụ thể…
Giá trị sản lượng một năm 400 triệu, lợi nhuận 40 triệu, thêm cả thuế doanh nghiệp, thuế đất, thuế thu nhập… tổng số phải hơn 60 triệu. Con số này có cho đám Hà Thanh Xã, Lý Phong nằm mơ cũng chưa chắc sẽ nghĩ đến.
Tuy không dám tưởng tượng, nhưng nếu Thẩm Hoài đã đặt ra mục tiêu, bọn họ vẫn có lòng tin nhất định.
Trước mắt xưởng thép đã có 5 tháng tăng trưởng liên tục, lợi nhuận mỗi tháng hơn 2 triệu, cho dù không làm gì cả, lợi nhuận năm nay cũng phải tầm cỡ 5 triệu. Có thể hoàn thành cổ phần hóa, tiến hành cải tạo thiết bị, mở rộng hệ thống cung ứng điện lực, sản lượng có thể tăng thêm một bước, hoàn thành 400 triệu sản lượng, 40 triệu lợi nhuận không hề là mục tiêu quá xa xôi.
Có lẽ đây đã là kỳ tích, nhưng trong mắt bọn hắn, Thẩm Hoài vốn mang đôi tay sáng tạo kỳ tích, không như vậy xưởng thép qua tay hắn và Đỗ Kiến sao lại có sự cách biệt lớn đến nhường kia?
Đương nhiên Thẩm Hoài đề ra phương án cổ phần hóa, giải quyết một loạt vấn đề về quyền sở hữu như để bộ phận quản lý nắm cổ phần, kêu gọi cổ đông từ bên ngoài vào, triệt để cải biến kết cấu quản lý của xưởng, bước tiến rất lớn, cũng rất mạo hiểm. Đám người Hà Thanh Xã, Lý Phong không nhất thiết phải ủng hộ. Nhưng đồng thời với đó, Thẩm Hoài còn đem quyền nắm cổ phần mở rộng vào nội bộ trấn chính phủ, bọn hắn không thể không lo lắng điều này sẽ mang đến cho bản thân những lợi ích cụ thể gì.
Đám người Hà Thanh Xã, Hoàng Tân Lương, Lý Phong cũng khá để ý đến tình trạng phát triển của sản nghiệp sắt thép trong nước.
Hiển nhiên, bây giờ trong nước đang rơi vào trạng thái thiếu sắt thép trong một thời gian dài. Năm 93, tỉ lệ phôi thép mà quốc gia phải nhập khẩu chiếm đến 20%, tiêu hao một lượng ngoại hối khá lớn.
Sở dĩ trước đây xưởng thép rơi vào khó khăn không phải vì thị trường cạnh tranh quá khốc liệt, nói đến cùng là bởi một số người quá mức tham lam, trong khi trình độ quản lý và kỹ thuật lại theo không kịp. Lấy mức lợi nhuận của những doanh nghiệp sắt thép hàng đầu trong nước để nhận định, thì sản lượng 400 triệu và lợi nhuận 40 triệu Mai Khê đặt ra không hề quá khó thực hiện.
Cho dù sau khi tiến hành cổ phần hóa, tổng tư sản mà xưởng thép nắm giữ lên tới 80 triệu, thì với 40 triệu lợi nhuận cũng có nghĩa là tỷ suất lợi nhuận đạt 50%. Tức là, lấy 2 vạn đồng đổ vào xưởng thép, cuối năm sẽ tăng lên 3 vạn đồng, nếu sang năm hình thế không thay đổi, thậm chí càng tốt, có thể tăng lên 4 vạn hoặc 5 vạn…
Hai năm tăng hơn gấp đôi, cơ hội kiếm tiền dễ như bỡn đặt trước mắt mọi người, dụ hoặc quá lớn. Đối với Hà Thanh Xã, chỉ cần mượn từ thân thích bằng hữu chừng 10 vạn, 20 vạn rồi đổ vào xưởng, hắn không làm trấn trưởng cũng không sao cả.
“Đây là phương án mà đầu tháng một ban tư sản công đã soạn thảo, chúng ta không cần nhấc tay biểu quyết làm gì, ai đồng ý cứ ký vào đó là được…” Thẩm Hoài đem chồng phương án đặt trước mặt Hà Thanh Xã.
Hà Thanh Xã tiếp lấy chồng tư liệu, Thẩm Hoài giải thích phương án này gần hai giờ rồi, hắn không cần lật qua cũng hiểu. Khẽ liếc sang Quách Toàn một cái, thầm nghĩ: Đứa này giờ sắt tâm theo Thẩm Hoài thật rồi, việc này được bắt đầu từ tháng một mà không thấy lọt chút phong thanh nào a.
Hà Thanh Xã muốn bực mình, nhưng thực tại bực mình không nổi, biết nếu Thẩm Hoài hoặc Quách Toàn nói trước với mình, nhiều khả năng hắn sẽ thuyết phục bọn họ buông bỏ phương án mất.
Công ty Tử La thì còn dễ nói chuyện, rốt cuộc quy mô cũng nhỏ, thị trấn mới cầm ra 4 triệu làm vốn nhập cổ phần, chủ yếu còn là đất đai và nhà xưởng. Xưởng thép Mai Khê là xí nghiệp trọng điểm mà cả phủ thị chính cũng quan tâm để ý, đổi mới quyền sở hữu tất phải được thị ủy phê chuẩn. Hơn nữa, để bộ phận quản lý nắm cổ phần, đồng nghĩa với để bọn họ làm ông chủ công xưởng, làm nhà tư bản, điều này mà truyền ra, thời buổi giờ trên xã hội không biết sẽ chọc tới bao nhiêu phỏng đoán ác ý lẫn thóa mạ?
Nghĩ nghĩ lại thấy, sở dĩ nửa năm nay Mai Khê và xưởng thép có thể biến hóa nghiêng trời lệch đất, phần nhiều là đến từ phong cách làm việc quyết đoán này của Thẩm Hoài.
Kỳ tích xuất hiện luôn có nhân tố riêng của nó, không có khí phách vung đại đao chỉnh đốn xưởng thép, làm sao nó có khả năng bay vọt như nửa năm qua?
Hà Thanh Xã thầm nghĩ: Dù bản thân không thấy xa và có năng lực được như Thẩm Hoài, nhưng hẳn phải có quyết tâm và dũng khí theo đuổi mới đúng. Nghĩ thế này, Hà Thanh Xã lấy bút ra, ký tên xuống dưới phương án, đẩy sang cho Lý Phong ngồi bên cạnh.
Lý Phong cũng biết nếu mình ký tên vào đây, sẽ vướng vào vấn đề mang tính nguyên tắc, những người đặt bút ký vào phải cùng chịu trách nhiệm tương ứng, do dự một lúc, cuối cùng vẫn ký xuống.
Nhìn đám ủy viên đảng ủy và Tiền Văn Huệ, Từ Khê Đình… từng người từng người ký tên vào phương án, Thẩm Hoài nói với Hà Thanh Xã: “Việc cổ phần hóa chủ yếu sẽ do Tiền Văn Huệ và Quách Toàn phụ trách, nếu thuận lợi, xưởng thép có thể hoàn thành mở rộng trước tháng tám. Đến sau sẽ bắt tay vào hạng mục xây cầu cảng bến bãi ven sông. Thời gian để chúng ta chuẩn bị không quá bốn tháng, phía xưởng thép sẽ để Triệu Đông phụ trách hạng mục này, bên thị trấn để anh giám đốc, được không?”
Hạc Đường cuối cùng đã không cự tuyệt được điều kiện mà Thẩm Hoài đưa ra, qua thảo luận, nội bộ Hạc Đường đồng ý đem hai thôn Lý gia, Thái gia kiều vạch sang Mai Khê, để tiện cho Mai Khê sở hữu thổ địa ven sông, đồng thời xây cầu cảng ở đó luôn. Điều kiện là xưởng thép Mai Khê sẽ xây một con đường cao tốc trên biên giới hai trấn, tạo cơ sở cho hai bên quy hoạch phát triển công nghiệp.
Bất luận là điều chỉnh địa vực hành chính, hạng mục xây cầu cảng ven sông, hay quy hoạch khu công nghiệp trên quy mô lớn đều không phải chỉ dựa vào giao dịch ngầm giữa hai thị trấn là có thể hoàn thành.
Việc này cần thông qua hội nghị thường ủy khu, báo lên phủ thị chính xin phê duyệt, một loạt thủ tục cần phải làm chứ không đơn giản cứ gật đầu cái là xong. Lại thêm thăm dò, đo đạc thực địa, lập dự án và thiết kế, lọt qua cửa các ban ngành hữu quan, chỉ bốn tháng trù bị đúng là hơi gấp.
Thẩm Hoài và Viên Hồng Quân đã bàn bạc qua, điều chỉnh khu vực hành chính sẽ do Hạc Đường phụ trách, đề ra yêu cầu với trên khu. Hôm nay Viên Hồng Quân đã lên tìm Dương Ngọc Quyền, Phan Thạch Hoa để báo cáo việc này, trước thăm dò qua ý kiến trên khu đã.
Đương nhiên, chân chính bước vào giai đoạn thao tác, tất phải có một trong hai người Thẩm Hoài hoặc Hà Thanh Xã để ý thường xuyên chuyện này. Thẩm Hoài cũng muốn rảnh rỗi một đoạn thời gian, bèn muốn cho Hà Thanh Xã phụ trách.
Hà Thanh Xã gật gật đầu tiếp nhận, thầm nghĩ: Có phải Thẩm Hoài quá gấp gáp không? Cải tạo thiết bị xưởng, mở rộng cung ứng điện lực, không có 30 triệu đổ vào là không xong, nếu cảng sông cũng bắt đầu được kiến thiết vào năm nay, cộng với 2km đường cao tốc, thêm 30 triệu đổ vào nữa chưa chắc đã đủ.
May mà những điều này đều lấy xưởng thép làm chủ, thị trấn quản chủ yếu là xây mới cầu lớn Mai Khê, cải tạo công lộ Hạ Mai.
Lấy tốc độ của Thẩm Hoài, sau khi quá trình cổ phần hóa ở xưởng thép được hoàn thành, chắc hắn sẽ bắt tay vào xây mới cầu lớn Mai Khê, nhưng mấy chục triệu đầu tư hắn kiếm đâu ra?
Mọi người đã ký xong, tập phương án về lại trước mặt Thẩm Hoài, khẽ nhìn qua một cái, rồi nói: “Hai ngày sau phương án sẽ được chuyển lên trên, nhưng tôi hy vọng mọi người đừng quá quan tâm, bàn luận chuyện này trước mặt người khác…”
Hà Thanh Xã có thể hiểu được ưu tư trong lòng Thẩm Hoài, rốt cuộc lần cải chế này quá lớn, quá rộng, cũng ẩn chứa phong hiểm về mặt chính sách. Một khi bị xã hội xoi mói và tranh luận, cả Đàm Khải Bình cũng chưa chắc thừa nhận nổi áp lực.
Nếu không muốn để lần cải chế này chết ngay từ trong trứng nước, phương thức tốt nhất là vùi đầu làm việc, tránh dẫn tới tranh nghị không cần thiết.
Thẩm Hoài đem phương án đã có chữ ký của mọi người vứt cho Quách Toàn, rồi tuyên bố kết thúc hội nghị.
Tài liệu cải chế cần chuẩn bị hoàn thiện hơn, lần này bộ phận quản lý sẽ nắm cổ phần với tỷ lệ gần 10%. Nhưng đám Uông Khang Thăng, Tiền Văn Huệ, Từ Khê Đình lấy đâu ra cả trăm vạn nhập cổ phần? Chuyện này còn cần phải đàm phán thêm với ngân hàng thương nghiệp, yêu cầu bên đó đồng ý lấy quyền cổ phần làm thế chấp cho vay.
Sau khi những công tác này được hoàn thiện, Thẩm Hoài mới sẽ tìm thời cơ thỏa đáng báo lên những ban ngành tương quan của khu, thị, dứt khoát hoàn thành việc này cho nhanh, tránh sa lầy, tranh cãi không cần thiết.
Sau hội nghị, Thẩm Hoài gọi Triệu Đông đến phòng làm việc, hỏi hắn: “Từ Khê Đình, Uông Khang Thăng đều chỉ đồng ý cầm 5 phần ngàn cổ phần; phần bọn họ thừa ra, tôi hy vọng cậu sẽ bổ vào, có áp lực hay không?”
Triệu Đông kéo ghế dựa lại ngồi trước mặt Thẩm Hoài: “Cậu không tính nắm cổ phần thật à?”
“Lời này tôi đã nói với cậu rồi còn gì, ở TQ không có việc tốt đến mức đã làm quan lại còn muốn phát tài, tôi không dính đến chuyện này mới có thể đường hoàng bắt tay vào cải chế. Nếu tư tâm quá nặng, làm sao nói được người khác!” Thẩm Hoài nói.
“Nhìn Hà trấn trưởng, Lý bí thư, có lẽ bọn hắn cũng sẽ góp tiền vào?”
“Phong mang bọn họ không lộ ra hung mãng như tôi, bởi thế cũng không sợ bị người hận. Hơn nữa lão Hà lão Lý đều hơn 40 rồi. Giờ đang có xu hướng trẻ hóa cán bộ, bọn hắn có thăng cũng chỉ thăng đến phó chức trên khu huyện là cùng. Cầm tiền ra ủng hộ xưởng thép phát triển, về già lấy số cổ phần đó làm tiền dưỡng lão cũng không sợ người khác nói ra nói vào. Cho dù có người có ý kiến, cùng lắm không làm quan nữa là được, không có gì để đáng tiếc cả.” Thẩm Hoài tự giễu, cười nói: “Tôi thì không, tôi làm quan đến nghiện rồi!”
“…” Triệu Đông cũng cười theo.