Phong Khí Quan Trường

Chương 386: Chương 386: Có Phụ Nữ Đến Cửa




Buổi chiều Thẩm Hoài vẫn ở trong xưởng, mãi đến khi nhận được điện thoại của Tạ Chỉ thì mới lái xe từ Mai Khê đến thành phố.

Thẩm Hoài vừa lái xe tiến vào bãi đỗ xe trong sân của Vạn Tử Thiên Hồng đỗ lại, thì nhìn thấy xe của Đàm Khải Bình từ phía sau lướt qua.

Thẩm Hoài đứng dựa vào cửa xe, rút một điếu thuốc đợi Tạ Chỉ xuống xe, nhếch miệng cười nói:

- Sao vậy, cô một mình hẹn gặp tôi, không sợ anh họ của tôi biết sao?

Khóe môi Tạ Chỉ hơi run lên, cố gắng để cho ánh mắt mình nhu hòa hơn, nhưng nụ cười của Thẩm Hoài làm trong lòng cô đầy phản cảm, liền nói:

- Hồng Kỳ không khỏe lắm, nên không cùng đi tới đây. Tôi cũng sớm nói rồi, tôi rất để tâm tới hạng mục của nhà máy mới Mai Cương, cũng đã có ý tưởng đầu tư rồi. Lúc trước sở dĩ nói bốn triệu, là dụng ý khích động anh thôi, chẳng qua, làm ăn mà, không thể không dùng loại thủ đoạn đó để thăm dò điểm mấu chốt của đối phương nhằm tìm ra nhược điểm của đối phương. Anh không nên nói những lời tức giận như thế với tôi chứ?

- Chỉ cần cô không tức giận, thì tôi cũng không tức giận.

Thẩm Hoài đảo tròng mắt, đánh giá thân hình yểu điệu thon thả của Tạ Chỉ trong chiếc váy dài màu vàng nhạt, khuôn mặt trái xoan, làn da trắng như tuyết, mượt mà như nước, đôi mắt đẹp mơ màng như sắc đêm, trong sáng mê người, rãnh ngực ẩn hiện dưới cổ áo dù không nhiều nhưng cũng cực kỳ quyến rũ, thật sự ngưỡng mộ Hồng Kỳ có diễm phúc. Hắn thả nhè nhẹ làn khói trong miệng ra, nhìn làn khói đang từ từ tản ra trước khuôn mặt Tạ Chỉ, cười nói:

- Tính tình tôi với ai thì không tốt, nhưng riêng đối với phụ nữ thì lại khá tốt. Nếu như nói mức độ khoan nhượng của tôi đối với đàn ông là 100, thì đổi là phụ nữ, sự khoan nhượng của tôi là 120, nhưng nếu đối phương là phụ nữ đẹp, vậy thì sẽ trên 200. Cô phải biết rằng, mức độ khoan nhượng của tôi đối với cô còn cao hơn nhiều so với những phụ nữ đẹp thông thường.

Nhìn vào ánh mắt mị hoặc của Thẩm Hoài, lại nói những lời trêu ghẹo lớn mật như thế, trong lòng Tạ Chỉ vô cùng căm ghét, đúng thật là chó chẳng ăn gì khác ngoài phân.

Tạ Chỉ nói:

- Nếu hiện tại Mai Cương đã đủ tài chính, chứng tỏ cơ hội đầu tư của tôi đã không còn nữa. Trước đó tôi đã đoán rằng hạng mục Nhà máy mới Mai Cương đã không thể nào có được sự tài trợ lớn, cho rằng mình có cơ hội có thể khiến cho các cổ đông khác đồng ý cho chúng tôi lấy mức giá thấp hơn để kiềm giữ quyền cổ đông của Nhà máy mới Mai Cương. Không ngờ phán đoán của tôi lại sai lầm rồi. Nhưng tôi muốn biết, tôi sai ở điểm nào?

Thẩm Hoài đem điếu thuốc đã hút được hơn nửa ném xuống lấy chân dẫm dẫm, chỉ vào cửa lớn của Vạn Tử Thiên Hồng tỏ ý Tạ Chỉ cùng mình đi vào đó. Thẩm Hoài đẩy cửa ra, thấy Tạ Chỉ quay đầu nhìn về phía Hoàng Hi đang ngồi ở trong xe, trong mắt có chút màu sắc lo âu, liền cười thầm, đợi lúc cô đi qua người mình thì thò tay véo lấy cái mông vểnh của cô một cái.

Ồ, thật là mẩy.

Tạ Chỉ như bị rắn cắn nhảy tránh ra nửa bước, quay lại lườm lườm nhìn Thẩm Hoài, ôm túi xách trước ngực, tựa như Thẩm Hoài có tiến thêm một bước, thì cô sẽ đem túi xách này nện vào đầu hắn, lạnh lùng nghiêm trang nói:

- Anh muốn làm gì?

- Cô cho rằng chạy tới thăm dò quân tình thì không phải trả giá ư?

Thẩm Hoài nghiêm mặt nói:

- Tôi nghĩ cô bỏ mặc Hồng Kỳ đơn độc đi hẹn gặp tôi, thì tôi đã hiểu. Bỏ đi, cứ coi như tôi hiểu sai ý của cô, cô về đi, bên này những cô gái trẻ xinh đẹp như cô không phải là không có. Nếu cô không muốn, tôi cũng không ép buộc, không cần phải nhìn tôi hung dữ như thế.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tạ Chỉ tức giận đến trắng bệch, thủ đoạn của cô trước giờ không có tác dụng đối với loại vô lại này, chỉ đành phải nghiêm mặt cảnh cáo hắn:

- Hồng Kỳ là hôn phu của tôi, còn tôi chỉ đến đây để bàn việc làm ăn với anh mà thôi. Anh muốn người khác tôn trọng anh, thì trước tiên tự anh phải có lòng tự trọng đã.

- Tự trọng?

Nụ cười trên khuôn mặt Thẩm Hoài vẫn không thay đổi, nói:

- Tự trọng là gì vậy? Tôi không hiểu, tôi chỉ biết là trước tiên phải biến mình thành một đống phân, làm người khác muốn giẫm lên giống như cô đây cũng phải bận tâm sợ bẩn giày của mình. Nếu như cô muốn biết chuyện đầu tư ba mươi triệu đô la Mỹ, cô cứ đi vào theo tôi. Mà thôi, cô đi về đi, tôi sợ bản thân tôi trong lúc thảo luận công việc lại không kìm nén được động tay động chân với cô, mà tôi lại không thể nói với Hồng Kỳ là cô đi quyến rũ tôi, đúng không?

Tạ Chỉ tức giận dậm chân, cô vốn nghĩ rằng buổi tối Thẩm Hoài sẽ ở cùng Tống Hồng Quân, cô sẽ không phải một mình đối mặt với tên khốn khiếp này, nhưng lúc này thật sự làm cô tiến lùi cũng khó.

Trước đó cô đã ở trước mặt với cha mình và Đàm Khải Bình, tin tưởng sẽ phá hỏng được gian kế của Thẩm Hoài rồi. Khinh địch như vậy lại bị sỉ nhục quay về, cô thật không cam lòng.

Tạ Chỉ gọi điện thoại di động cho Hoàng Hi, bảo anh ta cứ giữ liên lạc, rồi nhấc giày cao gót đuổi theo Thẩm Hoài.

Đi tới phòng góc trong của lầu hai, Tạ Chỉ cảnh giác quan sát địa hình xung quanh, thấy thẻ kim loại trên cửa, liền cười gượng nói với Thẩm Hoài:

- Thì ra còn có phòng được gọi là Kim Sắc Hoàng Quan à?

Nhưng thấy ánh mắt tà ác của Thẩm Hoài như thợ săn thưởng thức con mồi trước nòng súng, thì tóc gáy cô dựng lên, cố kìm nén sự xung động muốn quay đầu bỏ chạy, nhìn chằm chằm tay Thẩm Hoài cầm lấy quả đấm cửa bằng kim loại màu vàng.

Cửa được đẩy ra trong nháy mắt thì có tiếng nhạc ầm ĩ từ trong tuôn ra, bóng người lắc lư trong phòng, Tạ Chỉ rốt cuộc thở phào một hơi.

Tống Đồng nhìn Thẩm Hoài cùng Tạ Chỉ đi vào, ngạc nhiên hỏi:

- Sao hai người lại đi với nhau?

- Tạ Chỉ bỏ rơi Hồng Kỳ, muốn đơn độc hẹn tôi ra ngoài bàn việc làm ăn. Tôi cũng không biết có vụ làm ăn gì tốt để bàn?

Thẩm Hoài xòe tay làm ra vẻ vô tội, thấy Tống Đồng thò đầu ra ngoài cửa nhìn nhìn xem có người nào nữa hay không, liền gõ vào đầu cô ta, hỏi:

- Sao đột nhiên lại đến Đông Hoa vậy?

- Cái gì mà bảo là đột nhiên?

Tống Đồng bĩu môi nói:

- Anh làm việc tại Đông Hoa, Hồng Quân cũng ở đây, lẽ nào muốn em cũng như hè năm ngoái phải ở cùng mẹ. Cha em và hai người bạn thân vốn đều ở đây, chẳng phải là lãng phí sao? Hơn nữa Tạ Chỉ và Hồng Kỳ, Hồng Nghĩa cũng đang ở Đông Hoa, vì sao cứ một mực nói em không thể tới?

Ngoại trừ Tống Hồng Quân trong phòng ra, còn có bốn năm nam nữ khác nữa mà Tạ Chỉ không biết. Thẩm Hoài đứng phía sau ghé vào tai cô, nói:

- Hiện giờ cô có thể tắt điện thoại di động đi được rồi chứ? Chẳng qua là mông của cô chạm tay vào cũng không tệ, lần tới có cơ hội, tôi phải sờ một lần nữa mới được.

Đúng là bỡn cợt như chuột, Tạ Chỉ tức giận nghiến chặt răng, lúc này vẫn cảm nhận được mồ hôi lạnh đẫm lưng, chân sau vừa bước nửa bước, lại giẫm lên mu bàn chân của Thẩm Hoài, rồi quay lại thản nhiên nói:

- Thật sao? Vậy còn phải cảm ơn sự khích lệ của anh rồi.

Tay cho vào trong túi tắt điện thoại di động đi.

Thẩm Hoài cố nén cơn đau nhìn Tạ Chỉ ngồi xuống bên Tống Đồng, thầm nghĩ mông phụ nữ thật sự không thể sờ được. Thấy Tống Hồng Quân nhìn qua thần sắc tỏ vẻ không hiểu, biết y cũng không hiểu vì sao hắn lại xuất hiện ở đây cùng Tạ Chỉ.

Thẩm Hoài lần lượt chào hỏi Chu Tri Bạch, Dương Hải Bằng, rồi ngồi xuống cạnh Tống Hồng Quân, thấy Tạ Chỉ vừa nói chuyện với Tống Đồng vừa nhìn qua bên này, liền nghiêng người qua, nói với Tạ Chỉ:

- Đúng rồi, tiểu thư Tạ gia sao không kể cho mọi người về câu chuyện đã sử dụng mỹ nhân kế nhưng lại xôi hỏng bỏng không đi?

Tạ Chỉ khó khăn lắm mới giữ được vẻ mặt bình tĩnh tức thì lại trở nên trắng bệch, thấy ánh mắt kỳ lạ của Tống Đồng, chẳng khác nào đúng là cô đã đơn độc tìm Thẩm Hoài chính là có mục đích quyến rũ anh ta rồi.

- Anh biết rõ tôi tới tìm anh là vì muốn tìm hiểu cụ thể tình hình khoản đầu tư chứng khoán ba mươi triệu đô la.

Tạ Chỉ cố nghiêm nét mặt, không để cho Thẩm Hoài có cơ hội gây sự. Thẩm Hoài là đống phân thối nát, cô thì còn phải chú ý đến danh dự, bèn nói:

- Nếu anh không muốn nói thì tùy anh, nhưng anh phải tôn trọng tôi là chị dâu của anh

- Thật sao?

Thẩm Hoài bắt chéo chân, cười hỏi:

- Nếu như tôi chạy đến công ty cạnh tranh, giống như cô vậy nghiêm trang hỏi chuyện cơ mật thương nghiệp quan trọng của bọn họ, cô nghĩ tôi còn có mặt mũi để bọn họ tôn trọng không?

Khuôn mặt nhỏ nhắn lúc này của Tạ Chỉ không phải là trắng bệch nữa, thấy người khác tuy rằng không lên tiếng phụ họa với Thẩm Hoài, nhưng mặt ai cũng cười, cặp mắt của cô tức thì đỏ lên.

- Có vài lời không khách khí cần nói.

Thẩm Hoài lúc này mới nghiêm chỉnh giáo huấn Tạ Chỉ, nói:

- Trong thâm tâm các cô không bao giờ trong sáng, nên thấy người khác làm gì cũng đều là âm mưu. Tôi thì không tin là các cô sẽ đoán không được khởi nguyên của số tiền đầu tư đó. Vốn các người có thể gọi hai cú điện thoại là có thể xác nhận được chuyện này ngay, nhưng các người lại không có dũng khí đó, trái lại lại hao hết tâm tư chạy tới đây thăm dò ý tứ của tôi, còn dõng dạc nói cái gì mà tôn trọng hay không tôn trọng. Ngày hôm nay cô tự tới cửa rước lấy nhục, còn có tư cách gì mà nói với tôi vấn đề tôn trọng hay không tôn trọng chứ?

Tạ Chỉ cảm thấy cuộc đời hơn hai mươi năm của mình đã bị sỉ nhục, nhưng nói không lại được với Thẩm Hoài, tức giận đến run cả người lên, cô cũng không nhẫn nhịn được nữa, cầm lấy túi xách xông ra ngoài cửa, thảm hại ngồi vào trong xe của Hoàng Hi.

Một lúc lâu sau, tâm trạng đã bình ổn trở lại, tay chân đã không còn tức giận đến run lên nữa, cô ngồi trong xe lấy di động gọi cho cha mình:

- Bố, bố hãy lập tức gọi điện thoại cho cha Tôn Á Lâm xác nhận nơi phát ra số tiền vốn kia...

Tạ Chỉ cho xe quay trở lại khách sạn Nam Viên, lúc tiến vào phòng khách Thúy Hoa lâu, thấy cha mình trầm mặc ngồi trên ghế sô pha, mà Đàm Khải Bình lại đang trong phòng nhỏ bên trong nói chuyện điện thoại với ai đó.

Cô ngồi xuống hỏi cha mình:

- Bố, Tôn Khải Thiện trả lời thế nào?

- Là tiền vốn do Tôn Khải Thiện xuất ra...

Tạ Hải Thành nói.

Tạ Chỉ như không tin, lúc tại Pháp cô từng có tiếp xúc với người Tôn gia, biết cha của Tôn Á Lâm là người làm ăn vô cùng khôn khéo cẩn thận, liền nói:

- Bố của Tôn Á Lâm còn chưa hề tới Đại Lục...

- Vợ chồng Thẩm Sơn đã sửa di chúc rồi, nếu như khoản đầu tư này thất bại, Tôn Khải Thiện, Tôn Á Lâm sẽ nhận được quyền thừa kế toàn bộ số định mức trong quỹ của vợ chồng họ trong gia tộc

Tạ Hải Thành nói.

Vợ chồng Thẩm Sơn nắm số tiền mặt khổng lồ như thế, Tôn Khải Thiện lại là người làm ăn khôn khéo cẩn thận, nhưng nếu vợ chồng Thẩm Sơn dùng quyền thừa kế để tiến hành giao dịch với Tôn Khải Thiện, mà số tiền vốn này đầu tư vào Nhà máy mới Mai Cương, xác thực có thể trợ giúp cho con gái của Tôn Khải Thiện, nên điểm đáng ngờ này sẽ không tồn tại.

Tạ Chỉ đột nhiên thấy mình chẳng khác gì trò hề, một giờ trước, cô còn tin tưởng đây chỉ là gian kế của Thẩm Hoài, thậm chí còn hy vọng đó toàn là người khác bịa đặt.

Thấy lòng tin của Tạ Chỉ bị đổ vỡ, Tạ Hải Thành nói:

- Điểm này, chúng ta đều không ngờ tới.

Tâm trạng của Tạ Chỉ cũng không bởi vậy mà khá hơn, lời Thẩm Hoài vẫn ở bên tai cô, đúng vậy, cô chỉ cần trực tiếp gọi một cú điện thoại cho Tôn Khải Thiện xác nhận việc này, Tôn Khải Thiện cũng không có lý do gì mà giúp Thẩm Hoài gạt cô. Nhưng hết lần này tới lần khác cô lại không nghĩ như thế, trái lại đường đơn giản không đi, còn chạy tới tự rước lấy nhục.

Tạ Chỉ nhìn Đàm Khải Bình đang nói điện thoại trong phòng, thỉnh thoảng lại nhìn ra đây, không rõ là ông ta đang nói chuyện với ai, biết ông ta phải trước sáng ngày mai, đưa ra quyết định của mình đối với Thẩm Hoài.

Qua rất lâu, Đàm Khải Bình sau khi Tạ Chỉ quay lại, lại gọi điện thoại cho hai người nữa, rồi mới đi ra nói với Tạ Hải Thành:

- Tôi quá lo lắng, đã gọi điện thoại cho Bỉnh Sinh, thái độ của Thẩm Hoài cũng rất thành khẩn, hắn chủ yếu đem tinh lực đặt vào việc phát triển Mai Cương, ý tưởng không tệ, nhưng công tác thu hút đầu tư ở Đông Hoa bây giờ vẫn chưa thể tách khỏi hắn. Tôi sẽ đến ban tổ chức cán bộ thành ủy, kiến nghị với các ủy viên thành ủy khác, chí ít Thẩm Hoài phải giữ một chức vụ thường ủy tại quận Đường Ấp, như vậy mới có thể giao một phần công tác thu hút đầu tư cho hắn làm. Tạ tổng, ông cũng là trưởng bối của Thẩm Hoài, nghĩ xắp xếp như thế có thích hợp không?

Tạ Hải Thành gật đầu, Đàm Khải Bình muốn thuận thế đoạt lấy vị trí Bí thư Đảng ủy trấn Mai Khê, Bí thư công ủy đảng Khu Công nghiệp của Thẩm Hoài, nhưng sẽ lại dùng thứ khác để trao đổi, muốn ứng đối với đám người Cao Thiên Hà và các ủy viên thường ủy khác là không còn lựa chọn nào khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.