Đại biểu của Fuji đang trên đường tới Đông Hoa, thị ủy rất coi trọng chuyện này. Không quản Thẩm Hoài muốn hay không, ít nhất tư thái ứng đối cơ bản vẫn phải có.
Tôn Á Lâm không muốn tham gia tiệc chiêu đãi tối nay, về văn phòng ngân hàng thương nghiệp ở cao ốc Thiên Hành trước; Thẩm Hoài để Thiệu Chinh chở mình đến khu hội hợp với Chu Dụ. Cũng không biết sẽ dây dưa ở thị ủy đến lúc nào, liền để Thiệu Chinh lái xe về Mai Khê, không cần đi theo mình.
Chu Dụ là lãnh đạo phân quản công tác kêu gọi đầu tư của khu ủy, đàm phán hợp tác giữa Fuji và Mai thép nàng đều một mực tham dự, lần này tất nhiên cũng chạy không thoát.
Đến phòng làm việc Chu Dụ, Thẩm Hoài không gấp cùng nàng chạy đến Nam viên bố trí công tác chiêu đãi, mà kéo ghế dựa lại, ngồi đến trước mặt nàng, hỏi:
“Em nói nếu anh dứt khoát cự tuyệt chuyện hợp tác với Fuji, thị ủy sẽ phản ứng thế nào?”
“Không biết điều a….” Chu Dụ nâng cằm, hứng thú nhìn bộ dạng đau đầu của Thẩm Hoài: “Khiến một trong sáu tập đoàn thép lớn nhất Nhật Bản chủ động đề cao quy cách đàm phán, tích cực phóng ra tin tức nhượng bộ để thúc đẩy hợp tác, Mai thép không cảm kích tuôn nước mắt, ngược lại còn lớn lối, anh cho rằng người khác sẽ nhìn mình thế nào?”
« Thật là đau đầu a ! » Thẩm Hoài nhăn mày, cảm thấy chuyện này rất vướng tay.
Hôm nay Chu Dụ mặc sơ mi cà phê, váy thẫm đỏ, siết chặt từng đường cong trên cơ thể. Lại tùy ý ngồi trước mặt Thẩm Hoài, nửa thân trên dán lấy mép bàn, đôi gò bồng đảo bị men bàn chen nhẹ nhè, nâng cao hẳn lên, trông rất dụ hoặc.
Có điều Thẩm Hoài đang băn khoăn về chuyện Fuji, nhất thời không có tâm tình cảm nhận nét đẹp trên người nàng.
Lần này Fuji có ý định đến TQ đầu tư, không chỉ Đông Hoa, mà cả tỉnh Hoài Hải đều là một trong những đối tượng khảo sát của bọn hắn.
Cho dù chỉ là trong tỉnh thì so sánh ra bọn họ hẳn nên có hứng thú với tập đoàn tỉnh thép mới phải, hơn nữa trước nay đều một mực đối đãi rất lãnh đạm với thị thép (xưởng thép thành phố) và Mai thép.
Đối với hình trạng này, Thẩm Hoài tự nhiên là vừa lòng, hắn vốn không quá để ý chuyện hợp tác với Fuji, nhưng thị ủy quá mức nôn nóng, một lòng muốn kéo dự án về Đông Hoa, Thẩm Hoài đành phải viện lý do Fuji có thái độ tiêu cực để bịt chắn.
Giờ đột nhiên Fuji nâng cao quy cách đàm phán, để một trong những nhân vật hạch tâm của mình là trưởng ban giám đốc Trường Sơn Tín Phu bỏ qua tỉnh thép, trực tiếp đến Đông Hoa tiếp xúc; làm vậy không nghi ngờ gì đã phóng ra tín hiệu hợp tác rất tích cực.
Như thế, lý do mà Thẩm Hoài mượn cớ trước đây liền không còn tồn tại nữa.
“Nói không chừng người ta đến là vì thị thép cũng nên.” Chu Dụ biết nói thế không an ủi được Thẩm Hoài, lại nhìn đồng hồ, đứng lên nói: “Đại biểu của Fuji chắc sắp đến Đông Hoa rồi, tiệc chiêu đãi tối nay Đàm bí thư cũng tham gia, chúng ta nhanh đến đó thôi. Đúng rồi, anh định làm gì em không quản; nhưng đừng có lôi em vào chịu mắng cùng.”
“Được, mấy người minh triết bảo thân, đến cùng chỉ có tôi xung phong hãm trận, đổi lại thì được gì?” Thẩm Hoài kêu khổ: “Mai thép anh không chiếm tí ti cổ phần, trong dự án mới, nhà họ Chu bọn em cũng có phần. Dù trước mắt có “hắc oa” phải gánh, mọi người cùng đứng ra “đồng cam cộng khổ” a…”
“Thiên tử chi nộ, phục thi thiên lý… Anh nói xem, chân yếu tay mềm như em, gánh sao được lửa giận của bí thư thị ủy?” Chu Dụ gắt giọng, ngữ điệu lại có mấy phần làm nũng.
“Em nói mình chân yếu tay mềm, anh nhìn không giống a…”
Tuy Chu Dụ không cao lắm, nhưng mặc váy văn phòng, đôi chân không mảnh khảnh như thiếu nữ mà thon dài theo kiểu thiếu phụ đẫy đà. Thẩm Hoài thấy nàng lướt qua, nhịn không nổi vươn tay sờ một cái.
« Muốn chết à… Đang trong phòng làm việc đấy… » Chu Dụ trừng Thẩm Hoài, phản ứng nhanh, kịp thời đập tay hắn đi, thấp thỏm nhìn ra ngoài cửa xem có ai đi ngang qua không, lại nói : «Nói thật, nếu anh cảm thấy áp lực quá lớn thì tạm hoãn dự án lại cũng được… »
Thấy Chu Dụ không để mình chiếm tiện nghi, Thẩm Hoài hơi không cam tâm, định hạ thủ tiếp. Nhưng đúng lúc này, điện thoại không thức thời vang lên.
Là số Tôn Á Lâm, Thẩm Hoài nghe máy: “Không phải cô không muốn tới Nam viên dự tiệc mới trượt về Thiên Hành trước à; sao giờ lại gọi cho tôi?”
“Tôi về Thiên Hành cũng là vì thăm dò tin tức giúp anh a. Tuy chúng ta đều biết điều kiện thực tế của Mai thép ưu việt hơn tỉnh thép, nhưng Fuji đột nhiên trở nên tích cực, anh không cảm giác được bọn họ đáng nghi ư?” trong điện thoại, Tôn Á Lâm hỏi.
“Cô nghe được tin gì?” Thẩm Hoài hỏi lại.
“Kỳ thực tương tự với Tây Âu, thời gian gần đây ngành thép Nhật Bản cũng đang có điều chỉnh mới. Tôi vừa gọi điện đến HK, nghe được một tin, nói là mấy tập đoàn sắt thép lớn của Nhật Bản có kế hoạch tổ kiến một siêu xí nghiệp. Tuy còn không rõ ràng, nhưng tôi cho rằng khả năng Fuji tham dự vào sẽ rất cao. Việc hôm nay có lẽ liên quan đến chuyện này…” Tôn Á Lâm nói.
“Có khả năng.” Thẩm Hoài đồng quan điểm với Tôn Á Lâm.
Từ thập niên 70-80, các xí nghiệp Nhật Bản đã rất chú ý đến bố cục sản nghiệp ở hải ngoại; Hơn nữa, sau khi TQ cải cách mở cửa, liền thành một mắt xích trọng yếu trong bố cục của họ; từ rất sớm ngành thép Nhật đã tiến hành thẩm thấu sản nghiệp vào đại lục.
Nhưng mà trong quá trình này, các xí nghiệp sắt thép của Nhật có tốc độ không đều.
Kẻ nhanh thì như liên hợp chế sắt Trụ Hữu Dã Kim, đầu thập niên 80 đã hợp tác với sắt thép BK, sắt thép Trung Nguyên, hùn vốn làm dự án; Kẻ chậm thì như Fuji, đến mấy năm nay mới bắt đầu khảo sát hạng mục hùn vốn ở TQ.
Sau năm 92, TQ trở thành một trong những thị trường tiêu thụ sắt thép toàn cầu, mức độ thẩm thấu vào sản nghiệp thép ở TQ sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến địa vị của các xí nghiệp thép Nhật Bản trong nội địa và trên trường quốc tế.
Fuji muốn tham dự vào lần hợp các xí nghiệp ngành thép Nhật này, tưởng chiếm lấy địa vị chủ đạo, thì sự lạc hậu nghiêm trọng trong tiến trình thẩm thấu vào thị trường TQ sẽ là một yếu điểm tương đương bất lợi… Từ phương diện này mà suy đoán tiếp, cũng khó trách Fuji sẽ gấp gáp đẩy nhanh hạng mục hùn vốn ở TQ đến vậy.
Nghĩ đến đây, Thẩm Hoài càng thêm đau đầu, trong lòng biết điều khiến Fuji tâm động không ngoài cái khác, mà chính là bố cục đã dần thành hình ở Mai Khê.
Được biết Lương Tiểu Lâm đã tới trạm thu phí trên đường quốc lộ đón đoàn xe đại biểu của Fuji, Hùng Văn Bân chạy sang đẩy cửa phòng làm việc Đàm Khải Bình, thấy Đàm Khải Bình chính đang nghe điện thoại, định lui ra thì Đàm Khải Bình dùng tay ra hiệu, bảo hắn cứ vào không ngại.
Đàm Khải Bình thả điện thoại xuống, nói: “Tỉnh trưởng Triệu Thu Hoa vừa biết đoàn đại biểu của Fuji đến Đông Hoa, liền gọi điện thoại tới, nói không quản cuối cùng là tỉnh thép, thị thép Đông Hoa hay Mai thép, chỉ cần giữ được dự án lần này ở lại tỉnh Hoài Hải, thì đều là thành quả trọng đại trong công tác kêu gọi đầu tư. Tỉnh trưởng yêu cầu thị ủy, thị chính phủ Đông Hoa phải nghiêm túc coi trọng việc này.” Lại nói với Tô Khải Văn đang trong buồng gần đó: “Cậu trực tiếp gọi điện thoại cho Cao thị trưởng, phổ biến ý kiến của Triệu tỉnh trưởng cho ông ta. Nếu Cao thị trưởng có thời gian thì cùng đến Nam viên luôn…”
Hùng Văn Bân biết dự án hùn vốn với Fuji lần này không chỉ ở Đông Hoa, mà ngay trong tỉnh Hoài Hải cũng được tính là hạng mục FDI lớn, tỉnh trưởng gọi điện thoại tới quan tâm một cái cũng là bình thường. Chẳng qua, lúc này áp lực lên vai Thẩm Hoài hẳn sẽ càng nặng.
Hắn cũng không tiện nói gì thêm, đành nán lại chờ trong phòng Đàm Khải Bình.
Tô Khải Văn gọi xong điện thoại, quay sang báo cáo với Đàm Khải Bình: “Khả năng Cao thị trưởng không kịp đến dự tiệc chiêu đãi, nhưng buổi tối có thể từ Tân Tân đuổi về…”
“Tôi biết rồi, Cao thị trưởng có thể đại diện phủ thị chính lộ mặt là được, sự tình chủ yếu đã có Lương phó thị trưởng phụ trách.” Đàm Khải Bình gật gật đầu, hắn chỉ muốn Cao Thiên Hà lộ mặt, nhưng trọn cả hạng mục tốt nhất là do tự thân hắn suy động, lại hỏi Hùng Văn Bân:
“Fuji đột nhiên đề cao quy cách đàm phán, lại đem trọng điểm dời tới Đông Hoa, cậu cảm thấy đây là vì sao? Chẳng lẽ là vì Mai thép mà đến?”
“Chắc là Mai thép.” Hùng Văn Bân nói: “Nguồn khoáng sản trong nội địa Nhật Bản có hạn, cơ hồ các xí nghiệp sắt thép lớn đều được bố cục ven vùng duyên hải, giá cả vận tải đường biển thấp rẻ, vận chuyển nguyên liệu cũng dễ dàng; đồng thời dung lượng vận chuyển lại lớn, chỉ cần khai thác được thị trường, quy mô xí nghiệp có thể trải ra gần như vô hạn chế… Với bố cục hiện nay của Mai thép, cự ly ra đến bến cảng dọc theo bờ Cồn giang cũng gần, bến cảng lại đỗ được tàu biển trọng tải lớn, về điểm này Mai thép rất thích hợp.
Tô Khải Văn nghe đến đây tâm lý thầm cảm khái không thôi, ai ngờ được những chuyện mà Thẩm Hoài làm ở Mai Khê nhìn qua không có gì nổi bật, lại có thể được xí nghiệp tận bên Nhật để ý đến, thậm chí chủ động hạ thấp tư thái để tích cực đàm phán.
Đàm Khải Bình tin tưởng vào phán đoán của Hùng Văn Bân: “Không quản nói thế nào, phía xưởng thép thành phố cũng phải phái người tham dự. Nếu mình Mai thép không đủ lực làm dự án với Fuji, vậy để cả thị thép tham gia nữa…”
Hùng Văn Bân không biết thị thép còn có nguồn lực gì đáng để Mai thép và Fuji động tâm, nhưng cũng hiểu dụng ý kiên trì muốn thị thép cùng tham dự vào hạng mục của Đàm Khải Bình, nên không tiện nói gì thêm.
“Lương phó thị trưởng đã thông báo cho Cố Đồng tới tham gia rồi.” Hùng Văn Bân nói: “Lương phó thị trưởng vừa đón đoàn xe đại biểu Fuji, giờ chúng ta tới Nam viên chứ?”
“Cậu gọi điện cho Thẩm Hoài, hỏi giờ hắn đang ở đâu?” Đàm Khải Bình cầm áo khoác mặc lên, phân phó Hùng Văn Bân: “Cậu nói với hắn, lần đàm phán này phải coi trọng cẩn thận, không được qua loa…”
“Được.” Hùng Văn Bân gật gật đầu, vừa theo Đàm Khải Bình, Tô Khải Văn ra ngoài vừa cầm “cục gạch” gọi cho Thẩm Hoài, hỏi khi nào thì đến Nam viên.