Phong Khí Quan Trường

Chương 337: Chương 337: Còn Có Kịch Hay




“Thằng súc sinh!” Đàm Khải Bình cũng bị làm cho điên lên, cầm tập văn kiện trên bàn nện thẳng lên mặt Chu Minh: “Cậu có mặt mũi chạy đến chỗ tôi? Cả thân dưới mình còn quản không nổi, nói thử coi, cậu có xứng không?”

Chu Minh nhìn tập văn kiện đập thẳng vào mặt, cắn răng đứng yên không nhúc nhích, để mặc nó nện lên mặt. Nhìn từng tờ giấy bay tung tóe, nghĩ đến tất cả tiền đồ, tất cả nỗ lực đều bị hủy trong chốc lát, Chu Minh vừa hối hận vừa sợ hãi, lại thêm cảm giác ê ẩm trên mặt, chẳng mấy chốc đã lệ tuôn đầy mặt, khóc lớn nói bản thân hồ đồ, cô phụ sự tín nhiệm của Đàm Khải Bình.

Lương Tiểu Lâm ngồi bên cạnh, nhìn tình cảnh trước mặt mà không khỏi cảm khái, đứa này thật không đơn giản, mặt bị nện ra hoa mà vẫn cắn răng không nhúc nhích nửa phân, nước mắt nói rơi là rơi ngay được, người bình thường làm sao có được cái trình độ này.

Lại liếc mắt nhìn Đàm Khải Bình, thấy sắc mặt ông ta đen lại, mày mắt nhíu chặt, nhưng tịnh không phải không có vẻ đã dịu lại; hắn biết biểu hiện của Chu Minh đã phát huy tác dụng.

Chẳng qua việc này không phải chỉ mình bọn hắn tha thứ Chu Minh là được; phải làm sao khiến Hùng Văn Bân dung nhẫn cho đứa con rể trời đánh này mới là điều cần quan tâm.

Lương Tiểu Lâm thầm nhủ vướng tay, vạn vạn không ngờ được, trước khi dự án hùn vốn chính thức ký hợp đồng sẽ náo ra việc này, Chu Minh bình thời tinh minh là thế, sao không cẩn thận đến vậy?

“Bíp bíp bíp” Điện thoại trên bàn làm việc chợt vang lên.

Đàm Khải Bình không thốt một tiếng, cầm ống nghe lên, trầm mặc nghe bên kia nói một hồi, lại “ừ ừ” hai tiếng rồi cúp điện thoại, nói với Chu Minh: “May mà vợ cậu và đứa nhỏ đều an toàn, không thì cả tôi cũng không tha cho cậu được.”

Nghe giọng điệu Đàm Khải Bình đã hoãn lại, nhưng sắc mặt ông ta lại càng ngưng trọng, Lương Tiểu Lâm không khỏi nghi hoặc: Chẳng lẽ Chu Minh còn có vấn đề gì nữa chưa khai báo rõ ràng? Hay là tình hình có biến chuyển!”

Qua rất lâu mà vẫn không thấy mày mắt Đàm Khải Bình giãn ra, Lương Tiểu Lâm thăm dò một câu: “Đàm bí thư, sáng mai còn phải tiến hành hiệp đàm với phía Fuji. Nếu Chu Minh không tiện tham gia, có nên để Cố Đồng tiến cử nhân tuyển thích hợp thay thế không?”

Nghe Lương Tiểu Lâm nói đến chỗ này, Đàm Khải Bình dùng ánh mắt hận sắt không thành thép nhìn về phía Chu Minh, mặt âm trầm vô cùng đáng sợ, khiến người ta không khỏi hoải nghi liệu tiếp theo ông ta có sẽ không chút do dự phát tiết gió lửa lên đầu Chu Minh không nữa.

Nếu ngày mai đàm phán không xuất hiện vấn đề, dự án hùn vốn xem như đã được xác định, tiếp theo sẽ chính thức bắt tay vào hạng mục, nhưng lúc này đột nhiên đổi nhân tuyển tổng giám đốc phía TQ, ai cũng không dám dự liệu phía Fuji sẽ phản ứng thế nào; ai cũng không dám chắc liệu thành quả đàm phán có bị phá hoại, khiến trọn cả dự án bị kéo dài thêm không.

Cuối cùng Đàm Khải Bình cũng không phát tiết lôi đình trong lòng ra, mà quay người kéo ghế ngồi xuống, dùng ngữ điệu lạnh băng băng nói với Lương Tiểu Lâm: “Người đưa con gái Hùng Văn Bân tới bệnh viện ở cổng tiểu khu là Thẩm Hoài…”

Đầu óc Lương Tiểu Lâm như bị sét đánh, sững người : Trùng hợp?

Khéo thế ư?

Hôm nay Thẩm Hoài mới từ BK trở về, liền đụng ngay chuyện con gái Hùng Văn Bân bắt gian Chu Minh.

Hắn nhìn sắc mặt âm trầm của Đàm Khải Bình, hình như ông ta cũng không tin tưởng sẽ trùng hợp khéo thế này.

“Cậu nói xem Thẩm Hoài là vì cái gì?” Đàm Khải Bình lại hỏi.

Tuy Lương Tiểu Lâm biết trong lòng Đàm Khải Bình đã sớm có bất mãn với Thẩm Hoài, cũng biết Đàm Khải Bình sẽ không dễ dàng tin tưởng Thẩm Hoài “trùng hợp” xuất hiện trong trường hợp kia đến thế; nhưng vấn đề mà Đàm Khải Bình hỏi đúng thực là khiến hắn rất khó để trả lời.

Lương Tiểu Lâm ngẩng đầu, đụng phải ánh mắt Chu Minh liếc sang, thấy vẻ cầu xin trong mắt hắn ta… Tất nhiên Lương Tiểu Lâm sẽ không vì mấy giọt nước mắt của Chu Minh mà mềm lòng, mà mài giũa phải trả lời ra sao mới phù hợp với lợi ích bản thân.

Ánh mắt họ Lương đong đưa không ngừng, cảm giác vấn đề vô cùng vướng tay, lại khẽ liếc nhìn Đàm Khải Bình, chợt thấy ông ta cũng đang nhìn mình, trong mắt có nộ ý.

Tưởng tâm tư trong lòng bị Đàm Khải Bình nhìn thấu, Lương Tiểu Lâm sợ hết hồn, không dám nghĩ lung tung nữa, buột miệng mà ra: “Hình như dự án của Mai thép rất thiếu vốn…”

Đây là giải thích hợp lý duy nhất, Thẩm Hoài sẽ không đơn giản vì chỉnh Chu Minh mà chỉnh Chu Minh, nhưng thông qua chỉnh Chu Minh để khiến dự án hùn vốn sa vào bế tắc, trừ khiến Đàm Khải Bình khó coi ra, đối với hắn lại có ích lợi gì?

Lợi ích lớn nhất đó là sau khi dự án hùn vốn bế tắc, có thể tìm cớ rút 120 triệu của thị thép trong dự án chuyển cho Mai thép dùng để kiến thiết hạng mục.

Đàm Khải Bình hận hận vỗ mạnh lên bàn, nộ khí xung thiên quát: “làm loạn, các người chỉ biết làm loạn, có ai lo ắng cho đại cục, nghĩ cho đại cục không? Đi ra ngoài đi, đừng ở đây ngứa mắt….”

Thấy Đàm Khải Bình mặt nghiêm như sắt, không có vẻ gì là sẽ nguôi giận, Lương Tiểu Lâm rón rén nói: “Vậy tôi đi về trước…” Nói rồi đứng lên cáo từ rời đi.

Chu Minh thấy không được Đàm Khải Bình tha thứ, hắn không chịu đi, sợ đi rồi thì tất cả công danh lợi lộc đều thành mộng hoàng lương, trôi hết xuống sông xuống biển, như tượng đất đứng sững ở đó.

Thấy Chu Minh không chịu đi, Đàm Khải Bình càng giận, chỉ ra cửa, lệ thanh quát: “Lăn đi ra!”

Lương Tiểu Lâm biết Đàm Khải Bình cần thời gian để suy nghĩ, bèn vội kéo Chu Minh ra khỏi thư phòng.

Dè dặt chào hỏi vợ Đàm Khải Bình ngoài khách sảng một tiếng, Lương Tiểu Lâm kéo Chu Minh chạy ra ngoài. Tài xế của hắn dừng xe ngay ngoài cổng, hắn vỗ vỗ vai Chu Minh, nhưng lại keo kiệt không an ủi thêm một lời, mà luồn thẳng vào xe.

Chu Minh định bàn với Lương Tiểu Lâm một hồi, nhưng họ Lương vừa vào xe đã đóng sập cửa lại, bỏ hắn thất hồn lạc phách đứng đó.

Xe Lương Tiểu Lâm rời đi, sượt ngay qua chỗ xe Hà Nguyệt Liên đỗ, cách qua song xe, liếc sang bên đó một cái, thấy người đàn bà trong xe bên kia tuy mặt sưng đỏ, nhưng mặt mũi phong diễm, mày mắt mê người, rất có phong vận.

Tài xế quay đầu cười nói với Lương Tiểu Lâm: “Lương thị trưởng, Chu Minh này đúng là rất biết chơi đàn bà, con kia nhìn rất được, có vẻ hơi lớn tuổi chút, nhưng khẳng định đưa lên giường sẽ rất thú vị…”

Lương Tiểu Lâm cười cười, nói: “Đừng nói bậy nói bạ!” Tay tài xế này không có bản sự khác, chỉ là thủ đoạn tán gái là nhất lưu, then chốt là rất biết hiếu kính lão đại; bởi thế quan hệ hai bên khá thân cận, nói chuyện cũng không cấm kỵ. Có điều chuyện lần này đan chéo phức tạp, hắn không xác định được sự tình sẽ phát triển theo hướng nào, không có tâm tư đi thỏa luận chuyện đàn bà.

Nhìn Chu Minh thất hồn lạc phách ngồi vào xe, tâm tình Hà Nguyệt Liên trầm xuống: Chẳng lẽ Chu Minh đi nhận sai cầu tình mà vẫn không có tác dụng?

Vận mệnh lúc này của nàng đã cột cùng một chỗ với họ Chu, không thể không quan tâm đến số phận hắn.

Nếu Chu Minh bị vô tình ném bỏ, có dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết vận mệnh sắp đổ lên đầu mình sẽ thế nào; ngày sau ở Đông Hoa sẽ không có chỗ cho nàng dung thân nữa.

Trừ số vốn đã đổ ra, hiện tại tất cả vốn liếng của nàng đều đổ vào để mở rộng kinh doanh tửu quá Mai Viên, còn vay của quỹ tín dụng thành phố 1 triệu.

Tuy trong tay vẫn còn 700-800 ngàn tiền mặt chưa xài, nhưng có ích gì? Trả nợ ngân hàng ư? Nếu thế, đừng nói nợ nần ngập đầu, gia sản tích cóp mấy năm qua cũng đổ xuống sông xuống biển gần hết.

Cho dù là chuyện gì cũng không làm, chỉ để duy trì cửa hàng bách hóa và tửu quán kinh doanh bình thường, nếu không có khách, mỗi tháng cũng phải ói ra mấy chục ngàn…. Tương lai đây sẽ là cái động không đáy, hút hết tiền bạc, thẳng đến nàng khuynh gia bại sản mới ngừng.

Chẳng lẽ phải buông bỏ hết thảy ở Mai Khê, cầm mấy trăm ngàn này đi tha hương?

Lại nghĩ bản thân đã 40 tuổi đầu rồi, Hà Nguyệt Liên thực không đủ lòng tin để làm lại từ đầu

“Phản ứng của Đàm bí thư thế nào?” Hà Nguyệt Liên hít sâu một hơi, cố bình tĩnh hỏi.

“Đàm bí thư còn có thể phản ứng thế nào… Lương Tiểu Lâm đã kiến nghị đổi người trong đàm phán ngày mai…” Chu Minh còn chưa bình tĩnh lại được. Lúc Đàm Khải Bình giận hét “Lăn đi ra”, hắn tưởng như tất cả đã vuột khỏi tầm tay, tuyệt vọng cùng cực, cả người mềm nhũn, mệt mỏi ngồi nhoài lên ghế, đầu óc trống rỗng, chuyển giận lên song xe, đấm mạnh: “Tất cả đều là vì thằng súc sinh Thẩm Hoài gây chuyện sau lưng….”

Hà Nguyệt Liên tuy cũng tuyệt vọng, nhưng năng lực tư duy hẵng còn, nghe hắn nhắc đến Thẩm Hoài, phảng phất sắp chết đuối thì vớ được một cây rơm rạ, vội hỏi: “Cái gì, là Thẩm Hoài giở trò, làm sao anh biết?”

“Chính thằng tạp chủng đó nó nhìn chúng ta làm trò cười rồi lái xe đưa Đại Ny tới bệnh viện. Không phải hắn muốn chỉnh anh, làm sao có người biết anh với em hẹn nhau ở đó?” Chu Minh nói.

Tin tức này là hắn nghe được trong nhà Đàm Khải Bình, đồng nghĩa với việc Đàm Khải Bình cũng biết rõ…. Tựu như nhìn thấy cam tuyền giữa sa mạc, Hà Nguyệt Liên níu lấy cổ áo Chu Minh, sốt sắng hỏi: “Thế anh thẫn thờ ra đó làm gì? Em còn tưởng lần này xong rồi chứ!”

“Vô dụng thôi, nhạc phụ nhất định sẽ không tha cho anh!” Chu Minh nói.

“Anh hồ đồ rồi!” Hà Nguyệt Liên hận không tát cho đứa này một cái để tỉnh ra, nói: “Liên quan gì đến Hùng Văn Bân, quan trọng là trong đầu Đàm bí thư nghĩ thế nào? Vì sao em nói anh phải trực tiếp đi tìm Đàm Khải Bình nhận sai mà không tới tìm Hùng Văn Bân? Đến giờ anh còn không rõ ràng ư?... Giờ chúng ta tới bệnh viện…”

“Đến bệnh viện làm gì?” Chuyện xảy ra hôm nay kích thích Chu Minh quá sâu, nhất thời suy nghĩ không rõ ràng, không biết vì sao giờ Hà Nguyệt Liên lại muốn tới bệnh viện….

“Tìm Tô thư ký; giờ người có thể cứu được anh chỉ có Tô thư ký.” Hà Nguyệt Liên nói thẳng với Chu Minh, dặn dò hắn nên nói thế nào với họ Tô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.