Tôn Á Lâm đang đợi ở bên kia cầu Tử Hà, Thẩm Hoài trực tiếp chạy thẳng sang đó, thấy có bảy tám người đang đứng nói chuyện ven đường, trong đó không ngờ lại có cả Chu Nghi.
Đối mặt với nàng Thẩm Hoài hơi ngường ngượng, rốt cuộc kẻ có lỗi là hắn.. Đột nhiên một cơn gió bắc thổi tới, khí lạnh thấm tận xương, vội lật cổ áo, chầm chậm bước lại
“Chu tổng, năm qua các người làm ăn được, khiến trọn cả giá lao động trong khu dao động liên tục. Giờ các người ra giá một công 25-30 đồng, hại đám công nhân dưới tay tôi cũng ồn ào đòi tăng lương. Chúng tôi vất vả đầu tắt mặt tối cả năm, trong túi lại chẳng tích được mấy đồng, cuối cùng thành làm không công cho người khác cả!”
Một người trung niên da mặt đen sạm than phiền về chuyện Chu Lập ra giá công lao động quá cao, dẫn tới phản ứng dây chuyền khiến không gian lợi nhuận của bọn hắn giảm mạnh.
Thẩm Hoài chạy tới, nhẹ gật đầu với Chu Lập, biết đám này đang nói về vấn đề giá lao động trong ngành xây dựng ở Đường Ấp.
Trước năm 93, giá công lao động một ngày cho công nhân xây dựng bình thường ở địa khu Đông Hoa là xấp xỉ 10 đồng, hai năm 93, 94 tăng vọt đáng kể, nhưng cũng chỉ mới ở khoảng 15-20 đồng.
Tình hình ở Mai Khê khá đặc thù, rất nhiều công trình cần công nhân lành nghề mới làm được, thế nên các công ty như kiến thiết Cồn Giang, xây dựng cảng đường thủy thành phố, xây dựng cầu đường thành phố đành phải lấy giá cao để tuyển đội thi công và công nhân lành nghề.
Do lượng công trình kiến thiết ở Mai Khê lớn, cơ hồ chiếm gần một nửa trọn cả địa khu Đông Hoa, cầu tăng tất cung tăng, giá sức lao động theo đó dâng lên là điều dễ hiểu, song cũng chọc đến rất nhiều oán thán.
Nhìn tư thái và khẩu khí nói chuyện của người đàn ông kia thì có vẻ cũng là dân xây dựng, quần áo mặc trên người khá sành điệu, ngoài bộ tây phục còn khoác một chiếc áo khoác lông, có điều trên cổ treo một chiếc khăn vàng nhìn rất bất luân bất loại.
Người trung niên kia thấy Thẩm Hoài vừa chạy tới, Chu mập và cô con gái xinh đẹp, lãnh diễm của Chu lão bản lẫn Tôn Á Lâm đều gật đầu cười, tâm lý chợt sinh cảm giác khó chịu, hơi không khách khí quát: “Cậu thanh niên, có chuyện gì mà chạy sang đây?”
Chu Lập vội giới thiệu: “Lão Lý, vị này là Thẩm bí thư…”
Tên trung niên kia chân mềm đi ba phần, thiếu chút đứng không vững, lập tức trở mặt còn nhanh hơn lật sách, sự lãnh đạm trên mặt biến đi đâu mất, thay vào đó là vẻ nịnh nọt, giơ tay ra nhiệt tình chào hỏi: “Thì ra là Thẩm bí thư, chào anh, chào anh, tôi ngưỡng mộ đại danh Thẩm bí thư đã lâu, mới rồi không nhận ra ngài, đắc tội, đắc tội…”
Thẩm Hoài cười cười, nói: “Đang bận việc ở xưởng thì nhận được điện thoại, thế là lười thay đồ, cứ thế này chạy ra có người không nhận được là phải…” Đây không phải là lần đầu tiên hắn bị người khác dùng mắt lạnh đối đãi rồi, không có cảm giác gì đặc biệt, đứng lại bên người Tôn Á Lâm, hỏi: “Không phải nói muốn sang xem văn phòng ư, sao còn đứng ngoài này hóng gió?”
Nhìn Chu Nghi nghiêng đầu nhìn sang, Thẩm Hoài cười cười hỏi nàng: “Nhà trường cho nghỉ rồi à?”
“Nghỉ hai ngày nay rồi!” Chu Nghi tóc xõa ngang vai, khuôn mặt rạng ngời phảng phất như sứ trắng khiết bạch không ngấn tích, đôi mắt tĩnh lặng thâm thúy như suối mát, cùng Tôn Á Lâm đứng một chỗ, vẻ tinh trí minh diễm càng rực rỡ hơn nửa phần.
“Thẩm bí thư, vị này là tổng giám đốc Lý Dụ Phúc của công ty xây dựng Cảnh Hoa.” Lúc này Chu Lập mới liên tiếng giới thiệu người trung niên kia: “Hồi trước tôi làm công trình có hai ba năm là đi theo Lý tổng kiếm cơm, hôm nay vừa khóe Lý tổng đến Mai Khê chơi, tôi liền dẫn cậu ấy tham quan một vòng…”
“À!” Thẩm Hoài gật gật đầu, nói: “Vậy được, anh cứ bồi Lý tổng thôi. Tôi và Tôn Á Lâm tới văn phòng nhìn một cái, có gì liên hệ sau…”
Giờ sự vụ quấn thân rất nhiều, Thẩm Hoài mà tham dự hết chiêu đãi thương vụ, có ba đầu sáu tay cũng ứng phó không nổi… Hơn nữa hắn cũng vô ý tiếp xúc với quá nhiều người làm mất thời gian quý báu của bản thân, cứ thế cáo từ rời đi.
Tôn Á Lâm chỉ là tiện đường mới gặp Chu Lập, trong lòng sớm đã nhìn tên Lý Dụ Phúc luôn dùng ánh mắt “dê xồm” nhìn mình này không thuận mắt, liền thuận thế theo Thẩm Hoài đi thăm văn phòng mới luôn.
Như đã nói trước đây, tiến trình cải tạo mặt nam phố Học Đường được bắt đầu cùng lúc với kiến thiết cầu Tử Hà và Chử Viên.
Mặt tây, giữa đoạn cải tạo với Chử Viên có không gian chừng 7-8 mẫu dùng làm quỹ đất công cộng, mặt đông, kẹp giữa phố Học Đường và Chử Khê cũng có 7-8 mẫu đất, nằm đối diện với cửa bắc Mai thép, trên đó mới xây một tòa nhà văn phòng khoảng 6000 m2 để thỏa mãn nhu đầu dùng làm văn phòng đang không ngừng tăng lên ở Mai Khê.
Mai Khê lúc ấy còn chưa nhất thiết phải xây các tòa nhà cao tầng, cũng không bức thiết phải xây. Trừ một ít lò tháp không cách nào hạn chế độ cao, trong phương án quy hoạch thị trấn mới đều có yêu cầu nghiêm ngặt với độ cao của các kiến trúc, bảo đảm phong cách kiến trúc Mai Khê có thể thống nhất.
Tòa nhà văn phòng này cũng chỉ cao 4 tàng, chỗ tốt lớn nhất là men phố gần sông, bố cục hình chữ “hồi” (回), trung tâm là một đình viện lớn.
Mặt đông tòa nhà là bãi đỗ xe, mặt tây và nam là mặt phố, được ngân hàng kiến thiết và ngân hàng TQ thuê làm chỗ đặt trụ sở, Tôn Á Lâm chiếm một bộ phận gần sông ở mặt bắc, từ phố Học Đường có một con hẻm nhỏ thông thẳng đến nơi.
Đã sắp đến xuân tiết rồi, nhưng trong phòng vẫn chưa trang hoàng xong, cát vàng, xi măng hẵng còn chất chồng trước cửa. Thẩm Hoài và Tôn Á Lâm đi vào, một lúc lâu mà vẫn không tưởng tượng nổi đến khi giao phòng sẽ có hình thù như thế nào.
Trước đây đầu tư Chúng Tín chỉ là một công ty tư nhân của phụ thân Tôn Á Lâm, mục đích thành lập mới đầu chủ yếu là để tiện lợi trong việc trốn thuế.
Dạng công ty tư nhân thế này dưới tay phụ thân Tôn Á Lâm có cả mớ, tài chính, thuế vụ hay các sự vụ cụ thể của nó đều ủy thác có công ty chuyên nghiệp khác đại diện, bản thân không hề có công nhân viên, là một công ty ma thuần túy.
Đương sơ để tiện rót của vào Mai thép, Tôn Á Lâm mới thông qua công ty này rót tiền vào tài khoản ở đại lục, tiện tay chuyển quyền khống chế từ phụ thân sang mình luôn.
Hiện tại trên cơ sở công ty tư nhân Chúng Tín này, xây dựng một ván nhảy để Mai thép tìm kiếm đầu tư ở nước ngoài, tất cần phải chiêu sính một ít nhân viên, bắt đầu làm việc nghiêm túc.
Chu Lập và con gái Chu Nghi cũng chạy sang, thấy Thẩm Hoài và Tôn Á Lâm đứng trong phòng nghiên cứu đồ án thiết kế, vẻ mặt xin lỗi chạy qua nói: “Cái người Lý Dụ Phúc này cũng không xấu, nhưng trong tay có chút tiền nên nhiều ít hơi khoa trương, hại Tôn tiểu thư phải đợi lâu thế này!”
“…” Tôn Á Lâm cười cười không nói gì, chỉ hỏi Chu Lập lúc nào thì mới giao văn phòng được.
“Còn phải đợi hai tháng, giờ Tết nhất rồi, có tăng lương công nhân cũng không có tâm tư làm việc.” Chu Lập nói.
“Lý Dụ Phúc kia đi rồi?” Thẩm Hoài hỏi.
“Vừa rồi hắn ý thức ra không lễ phép với Thẩm bí thư nên không mặt mũi nào lưu lại, đã đi trước.” Chu Lập cười khổ nói.
Thẩm Hoài cười: “Không có gì, làm sinh ý không nói yêu ghét, chỉ cần đây đó giữ quy củ, làm tốt phận sự là được. Nếu tay Lý Dụ Phúc kia muốn đến Mai Khê làm công trình, cứ chiếu theo trình tự chính quy mà làm.”
Chu Lập gật gật đầu, tỏ ý đã biết.
Tầng bốn mới bắt đầu trang hoàng, nhưng cả tầng chỉ có năm bức tường, Chu Nghi nhìn vào đồ án thiết kế, trên giấy vẽ phòng giám đốc rộng một cách đặc biệt, gần như chiếm mất nửa tầng, kinh ngạc hô lên: “Phòng làm việc lớn quá!”
“Cũng tạm thôi.” Tôn Á Lâm nói, nàng không cảm giác được phòng làm việc hơn 200m2 thì có gì là ghê gớm, bèn nói với Chu Nghi: “Về sau tốt nghiệp em đến đây làm cho chị, cũng đúng ngành đang học luôn.”
“Khụ…” Thẩm Hoài nhịn không ho khan một tiếng, ngắt lời Chu Minh, nói: “Lão Chu thật không dễ dàng mới bồi dưỡng được cô con gái này, chuẩn bị kéo về giúp đỡ công ty, cô cướp sang liệu thích hợp không?”
“Trong công ty kia toàn là dân xây dựng, địa điểm công tác không ở công trường này thì ở công trường kia.” Tôn Á Lâm trừng Thẩm Hoài một cái, tâm tư vơ Chu Nghi về sẽ không bởi thế mà buông bỏ, nói: “Về công ty chị đi, thỉnh thoảng lại đến HK Paris công tác, mua sắm shopping cũng tiện.”
“Đúng, đúng, chẳng lẽ em có thể vào làm trong công ty của Tôn tiểu thư? Ở trường em chẳng học được bao nhiều, nghỉ hè phải đến công ty ba thực tập, cả ngày toàn bị mắng, nói cái này không được, cái kia không được… Em vốn là không biết mà, ông ấy lại chẳng chịu chỉ bảo gì cả.” Chu Nghi vừa hưng phấn vừa nhịn không nổi oán thán.
“Công việc bên chị thì đơn giản, chỉnh lý hồ sơ, tư liệu, báo cáo thôi, về sau còn muốn làm gì thì học tiếp.” Tôn Á Lâm lại hỏi Chu Lập: “Chu tổng không trách tôi móc người từ chỗ anh chứ?”
“Tôn tiểu thư thích ai thì cứ móc, tôi không dám có ý kiến.” Chu Lập cười khổ nói.
Chu Lập không rõ ràng tư sản trong tay Tôn Á Lâm có bao nhiêu, nhưng đầu tư Chúng Tín liên tục đổ tiền vào xưởng Tử La, kiến thiết Cồn Giang, Mai thép, tổng cộng số vốn đã lên tới gần 4 triệu USD.
4 triệu USD ở những trung tâm tài chính tiền tệ như HK, London, Paris căn bản không tính là gì, thậm chí so với gia sản nhà họ Tôn cũng chỉ là dúm tiền nhỏ.
Có điều so với nơi kinh tế phát triển tương đối lạc hậu như Đông Hoa, số người có gia sản lên tới hơn 4 triệu USD chỉ sợ không quá mười người.
Thẩm Hoài nhớ Chu Nghi còn 1 năm rưỡi nữa mới tốt nghiệp, sau khi tốt nghiệp đi nơi nào công tác còn là chuyện của tương lai, đành im miệng, cứ mặc kệ để nàng hưng phấn thôi