Phong Khí Quan Trường

Chương 208: Chương 208: Hai Nhà Cựu Oán




Từ tiệm sách đi ra, theo hướng đông men theo hẻm Tây tự không đến 200m, nhà đầu tiên trong ngách chính là Thôi gia.

Cũng là một căn tứ hợp viện đặc hữu của BK, trong sân rất sạch sẽ, gọn gàng, chưng đầy hoa cỏ bonsai, nền đá cuội, cửa gỗ vuông nhỏ khảm pha lê, không có chỗ nào quá đặc biệt, nếu nói có gì khác với nhà bình thường, thì chỉ có thể là sân vườn rất rộng.

Cửa trong đường ốc thoáng mở, một người đàn ông mặc quân phục hải quân đang đứng quay lưng ra sân nói chuyện, thân mình không cao, nhưng bả vai rất rộng, khá giống với Thôi Hướng Đông.

Do người quay lưng ra sân nên không nhìn rõ quân hàm, Thẩm Hoài không dám xác định đó là con trai trưởng của lão Thôi – Thôi Vĩnh Bình.

Nói đến kinh lịch của cha con Thôi Hướng Đông, Thôi Vĩnh Bình cũng khá là kỳ quái.

Thôi Hướng Đông từng là một trong những tướng lĩnh chủ chốt của hạm đội Hoàng Hải, trước mười năm vận động, ông ta là tư lệnh viên hạm đội, ngay buổi đầu đã bị xung kích, năm 74 mới khôi phục công tác. Có điều năm 75 hạm đội Hoàng Hải đã xảy ra một sự cố lộ bí mật cực nghiêm trọng, Thôi Hướng Đông phải gánh trách nhiệm, đương thời bị quân ủy chỉ trách đích danh, triệt tiêu chức vụ, đến sau mãi không đảm nhiệm chức vụ lãnh đạo trong ngành hải quân nữa.

Nhưng con trai trưởng Thôi Hướng Đông, Thôi Vĩnh Bình lại không hề bị ảnh hưởng từ chuyện kia, quá trình phát triển trong hải quân rất thuận lợi, năm nay mới chưa đến 50 tuổi đã mang hàm thiếu tướng, phó quân, phó trưởng ban trang bị Hải quân.

“Các cậu không dám hỏi, để ngày tôi đi tìm họ Đinh, chứ chút tiền thế này sao đủ duy tu hai mươi mấy chiến hạm trên biển Hoàng Dương?” Giọng điệu trong điện thoại của người đàn ông trung niên khá gay gắt, hình như đang tranh chấp với người nào đó.

Thôi Hướng Đông khẽ ho khan một tiếng, gật đầu với tài xế, cảnh vệ viên trong sân, người đàn ông trung niên kia nghe có động tĩnh mới thả điện thoại xuống, quay người đi ra. Thấy mặt mũi hắn y hệt Thôi Hướng Đông, Thẩm Hoài mới xác nhận hắn đúng là thiếu tướng Thôi Vĩnh Bình.

Thôi Vĩnh Bình gọi: “Ba, ba nói đi dạo một vòng mà, sao về sớm thế?” Lại nghi hoặc nhìn Thẩm Hoài sau lưng, muốn hỏi nhưng lại không tiện mở miệng.

Thôi Hướng Đông hiểu rất rõ tâm tư của con trai, không nói vì sao lại về sớm thế này, mà chỉ vào Thẩm Hoài: “Hắn là con trai lão tứ Tống gia.”

Thôi Vĩnh Bình chỉ khẽ gật đầu với Thẩm Hoài, xem như chào hỏi, tuy trên mặt nhìn không ra có oán thù gì quá cường liệt với Tống gia, nhưng cũng khá là đạm mạc, chí ít Thẩm Hoài có thể khẳng định quan hệ hai nhà Tống Thôi tuyệt không thể tính là hòa thuận.

“Cậu vào đây với tôi.” Thôi Hướng Đông không có ý nói gì thêm với con trai, trực tiếp dẫn Thẩm Hoài vào nhà.

Thẩm Hoài đành theo chân lão Thôi vào sương phòng, chạy vào mới nhìn ra đây là một gian phòng ngủ.

Bên trong rất đơn giản, một giường một tủ, nếu không phải chiếc túi lưới tùy thân lúc trên xe lửa đặt trên bàn bên giường, Thẩm Hoài cơ hồ không tin đây là phòng ngủ của lão Thôi.

Thôi Hướng Đông đi đến trước bàn, mở túi lưới kia, lôi ra hai hộp pha lê, đưa cho Thẩm Hoài, nói: “Ngày mai là đại thọ 80 của Tống Hoa, cậu đưa hai hộp này cho ông ấy…”

Thẩm Hoài tiếp qua hộp đồ, hình như là lá trà, tâm lý càng nghi hoặc, ông già trước mắt này, mồm thì bô bô nói không quen Tống lão gia, bộ dáng lại như có oán thù nặng lắm với nhà họ Tống, sao lại nhờ hắn chuyển giùm hai hộp trà làm lễ?

Thẩm Hoài nghĩ kỹ lại, tựa hồ Thôi Hướng Đông oán hận bác hai Tống Kiều Sinh càng nặng, thầm nghĩ, chẳng lẽ bác hai Tống Kiều Sinh đắc tội thảm với ông lão này, đến nỗi hai nhà chết già đều không muốn vãng lai?

Thẩm Hoài trước đây tâm hoài lệ hận với nhà họ Tống, nên suy nghĩ không hề công chính, bởi thế ấn tượng của hắn với người trong Tống gia đều là mơ mồ. Dù có chút ấn tượng thì cũng không đáng tin cho lắm.

Thẩm Hoài không nghĩ sâu về oán cừu giữa hai nhà Tống Thôi thêm làm gì, đừng nói Thôi Hướng Đông chỉ yêu cầu hắn chuyển giùm hai hộp trà, dù yêu cầu hà khắc hơn nữa hắn cũng không cách nào cự tuyệt.

“Lão gia tử còn có phân phó nào khác không?” Thẩm Hoài lại hỏi.

“Không còn gì nữa, cậu về đi.” Thôi Hướng Đông rất dứt khoát, vung tay lên, dùng xong việc là muốn đuổi người. Chẳng qua trước khi Thẩm Hoài ra cửa, lại nói một câu: “Trong đám tiểu bối nhà họ Tống cũng chỉ có tiểu tử ngươi là ta nhìn thuận mắt…”

Nghe lão Thôi khen tán, Thẩm Hoài không biết nên khóc hay là nên cười mới tốt, chỉ đành cáo từ rời đi trước.

Vừa đúng lúc Thôi Vĩnh Bình đi ra sân, thấy Thẩm Hoài đi ra, biểu tình vẫn như lúc nãy, không biểu hiện gì nhiều, chỉ gật gật đầu, rồi trực tiếp chui vào xe Audi, chạy thẳng.

Thẩm Hoài cầm hai hộp trà về lại tiệm sách đầu hẻm, chủ tiệm đã đóng gói lại gọn gàng mấy quyển sách mà hắn muốn mua.

“Đây là danh sách, cậu về dỡ ra đối chiếu một cái, xem có tính nhầm chỗ nào không?” chủ tiệm đem hóa đơn cho Thẩm Hoài, lại giải thích một chút về giá cả, nói: “Mấy quyển cậu chọn đều là sách nguyên bản nước ngoài, nên giá cả tương đối cao…”

Thẩm Hoài gật đầu, tỏ ý hiểu được, tán gẫu thêm mấy câu với chủ tiệm, mới biết ông ta họ Đàm, năm trước mới về hưu từ đại học Bắc Kinh. Vì sức khỏe không tốt, đến tuổi là về nhà nghỉ ngơi chứ không ở lại trường dạy học hay dồn tinh lực trên đường học vấn nữa.

Lúc tán gẫu, có điện thoại từ nhà trong gọi vào, thúc chủ tiệm vào trong ăn cơm, Thẩm Hoài liền cầm lá trà, túi sách rời đi.

Lúc ấy trời vừa chập tối, Thẩm Hoài bắt xe về ngôi nhà mà tiểu cô chuẩn bị cho hắn trước, rốt cuộc lần này là mượn cớ tới nhà khách Đông Hoa làm lý do, cũng không tiện mang cả xấp sách lớn thế này về nhà Tống Văn Tuệ.

Thẩm Hoài ăn qua loa cơm chiều, từ nhà chạy về phố Tây tự, lúc tạt qua tiệm sách, chỉ thấy gian trong có một cô bé váy dài hoa thanh tú đứng dưới ánh đèn, chứ không thấy bóng Đàm giáo sư đâu.

Không biết cô bé này có phải “tiểu Ngũ” mà Đàm giáo sư nhắc đến hay không, Thẩm Hoài cũng không vào tiệm sách mà trực tiếp đến nhà tiểu cô.

Tống Văn Tuệ, Đường Kiến Dân đã về nhà, thấy Thẩm Hoài cầm theo hai chiếc hộp, khá là kỳ quái.

Thẩm Hoài giải thích duyên cớ xong, lại hỏi: “Hình như lão Thôi hơi có oán khí với bác hai, đến cùng chuyện là thế nào?”

Tống Văn Tuệ biết rõ chuyện năm đó, nếu Thẩm Hoài đã hỏi, cũng không cần ẩn giấu, khẽ thở dài một hơi, nói: “Xảy ra hai chuyện, một là năm 67 lão Thôi bị níu ra đấu tố, chuyện này có liên quan đến bác hai con. Có điều trường phong ba kia rất nhanh liền lùm chụp lên đầu Tống gia, bởi thế cũng không thể nói là ai đúng ai sai; một chuyện nữa là sự tuyệt tiết lộ bí mật của hạm đội Hoàng Hải, đương thời bác hai con có tham dự vào cuộc điều tra, có một số xúc tiến trong quá trình quy kết trách nhiệm lên đầu lão Thôi. Bởi hai chuyện này nên quan hệ hai nhà một mực không tốt lắm…”

Thẩm Hoài như hiểu ra gật gật đầu, thầm nghĩ lúc Thôi Hướng Đông bị triệt tiêu khỏi chức tư lệnh viên hạm đội mới chừng 60 tuổi. Bởi bác hai Tống Kiều Sinh đâm một đao, từ ấy phù nhàn ở nhà, nhìn đồng liêu ngày xưa từng người đi lên cấp đại quân khu, thậm chí còn cao hơn, oán khí trong lòng làm sao tiêu được?

So sánh thế này cho dễ hiểu, nếu lúc này hắn dùng thủ đoạn đá Đàm Khải Bình khỏi ghế bí thư thị ủy Đông Hoa, Đàm Khải Bình không hận hắn vào xương mới là lạ.

Giờ Thôi Hướng Đông có thể để hắn cầm hai hộp trà sang làm lễ vật cho Tống Hoa, đã có thể tính là người lòng dạ độ lượng. Cũng không biết đến sau Thôi Vĩnh Bình thăng tiến lên thiếu tướng trong ngành hải quân khá thuận lợi, có phải là có ai ở TW muốn bù đắp cho nhà họ Thôi không?

Thẩm Hoài nhớ đương thời bác hai Tống Kiều Sinh chỉ khoảng 35-36 tuổi, dù tham dự vào quá trình điều tra cũng không phải người phụ trách then chốt, không biết hắn xuất ở tâm thái gì mà động tay động chân với Thôi Hướng Đông.

Những thâm cung bí sự này Thẩm Hoài biết dù tiểu cô có biết cũng không khả năng kể lại nguyên bản cho hắn nghe, cũng không truy hỏi gì thêm.

Một cái thành phố Đông Hoa nho nhỏ đã dòng ngầm hung dũng thế kia, TW tất nhiên tuyệt không khả năng hòa thuận như nhà nước tuyên truyền. Mà tình hình phái hệ ở TW còn phức tạp hơn trong tưởng tượng nhiều, trừ quân chính của bốn đại dã chiến quân đã tự thành thể hệ, cộng thêm nhiều lần vận động trước và sau khi kiến quốc, cùng một tỷ lệ tương đương lớn bình dân địa phương trưởng thành chấp chính, tạo thế một thế cục rất mờ ảo.

“Tiểu cô, ngày mai đến chỗ ông nội, cô chú mang hai hộp trà của lão Thôi này theo vậy…” Thẩm Hoài nói.

“Nếu lão Thôi đã nhờ cháu, đến ngày mai cháu cứ cầm đến cho ông nội là được.” Tống Văn Tuệ nói, nàng biết bởi chuyện quá khứ nên Thẩm Hoài không có địa vị gì trong Tống gia, giờ để những người khác biết Thôi Hướng Đông lại nhờ Thẩm Hoài đưa lễ cho ông nội, không biết bao nhiêu người sẽ tròn mắt mà nhìn hắn đây.

“Được!” Thẩm Hoài gật gật đầu, lại hỏi chuyện tiệm sách ở đầu hẻm: “Đàm giáo sư ở tiệm sách đầu phố Tây tự hình như rất rõ ân oán giữa hai nhà Tống Thôi, sao ông ta lại đi mở tiệm sách kia?”

“Cháu nói Đàm giáo sư a, hắn là con rể của Kỷ Liên Vân.” Tống Văn Tuệ nói.

Thẩm Hoài thầm chậc lưỡi, không hề Đàm giáo sư sẽ có thân phận này.

Tuy đến năm 92, Kỷ Liên Vân đã không đảm nhiệm chức vụ lãnh đạo gì của TW, chẳng qua ban bệ TW hiện thời có hai người là do Kỷ Liên Vân tiến cử lên, thuộc phái thực quyền có thể tác động trực tiếp lên hướng đi của chính cục (cục diện chính trị), thậm chí theo sự phân tích của một số nhân vật tiếng tăm ngoài Đảng, chia một ít chức vụ ở TW và các tỉnh thị xưng là Kỷ hệ.

Thẩm Hoài không ngờ con rể Kỷ Liên Vân sau khi về hưu sẽ ổ trong ngõ hẻm kinh doanh tiệm sách, chẳng qua nghĩ lại thì cũng bình thường. Không phải ai cũng si mê với đường hoạn lộ, như tiểu cô phụ Đường Kiến Dân của hắn vậy, người ngoài chỉ thấy ông ta là một bác sĩ trung niên bình thường, y thuật cũng không tính là cao minh. Đàm giáo sư lại càng đặc biệt, nếu không muốn cuốn vào vòng xoáy chính trị tranh quyền đoạt lợi khốc liệt, mở tiệm sách an nhàn cũng là thủ đoạn giữ mình sáng suốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.